Lại nói, đến đầu gỗ như Tiếu Tử còn biết nói đôi câu tâm tình, Trường
Thiên hôm qua thiếu chút nữa cướp đi nụ hôn đầu của nàng sao đến vài lời ngon ngọt cũng không có?
A, cái đồ hồn đạm (có nghĩa là khốn kiếp, đây là một cách viết mới trên internet vì đọc (húndàn) nó cùng âm với chữ khốn kiếp)! Nghĩ đến đây tâm tình nhất thời tệ đi rất nhiều a!
Phủ thành chủ cách thương khu không xa, cũng là chỗ có nhiều nhà cửa, quy
mô rộng rãi, đặc biệt dễ nhận ra. Với gương mặt của Đàm Thanh Hà, Ninh
Tiểu Nhàn thuận thuận lợi lợi thông qua thủ vệ ở cổng.
Chủ nhân
phủ thành chủ đời trước xây phủ đệ rất lớn, khí thế, tráng lệ, đường đi
cũng là chín rẽ mười tám ngoặt. Nàng là kẻ mù đường căn bản không thể
phân biệt, Đàm tỷ cũng tính trước, vẽ cho nàng một tấm bản đồ. Hiện tại
sở dĩ nàng có thể thong dong bình tĩnh đi một mạch trên con đường đến
nhà bếp mà không cần cầm bản đồ khoa tay múa chân chỉ vì lò luyện đan
Cùng Kỳ có trí nhớ rất tốt, nó đang trong Thần Ma ngục làm GPS định vị
cho nàng.
Chuyện này Trường Thiên lại giao cho nó làm. Từ lúc
nói hai câu ở Đàm trạch, hắn liền không lên tiếng. Ninh Tiểu Nhàn căm
tức: người thiếu chút nữa bị hôn là nàng có được không? Vì sao người đầy bụng ủy khuất, không được tự nhiên lại biến thành hắn?
Vào nhà
bếp, nữ đầu bếp đang bận đầu tối tăm mặt mũi, vừa thấy mặt nàng liền oán giận: “Nhà lão Từ, sao giờ mới đến? Trễ hơn bình thường nửa canh giờ,
nhị công tử chắc đói lắm rồi!”
Nàng thầm oán, sợ nhị công tử của
các ngươi đói, vậy tự đi đưa cơm đi, giương mắt chờ ta làm gì? Nét mặt
còn lộ ra nụ cười vô thức tiêu chuẩn của Đàm Thanh Hà, chờ phòng bếp bỏ
thức ăn ngày hôm nay vào hộp.
Nhưng đám hạ nhân này chỉ oán trách đôi câu, cũng không nói gì nữa. Xem ra địa vị của nhị công tử ở phủ
thành chủ cũng không quá cao, không thì lúc này đã có đội chó săn ra gây khó dễ cho nàng.
Nàng không nói nhiều nhưng nhìn nữ đầu bếp bưng đồ ăn ra âm thầm nhíu mày. Tại vì nàng biết, theo tập quán của mấy châu quận phụ cận. Thiếu gia, tiểu thư đại hộ, bữa trưa nếu truyền mang vào
trong phòng, tiêu chuẩn căn bản là tam huân, hai món ngọt, tam huân này
thường gồm một con cá, thậm chí có thể yêu cầu đồ ăn chay nhiều hơn.
Nhưng đồ ăn mang cho nhị công lại là tứ huân nhất tố, tiêu chuẩn của tứ
huân là thịt, tức thịt đỏ và thịt trắng. Khứu giác của nàng linh mẫn,
đồng thời ngửi được đồ ăn chay duy nhất cũng được xào bằng mỡ heo.
Theo lời Đàm Thanh Hà nói nhị công tử phủ thành chủ bình thường không bước
chân ra khỏi nhà. Người như vậy lượng vận động không lớn. Vì sao phải ăn nhiều thịt như vậy? Đặc biệt nàng nhìn thấy món cuối cùng đầu bếp nữ
bưng ra, thực sự giật mình. Vật như vậy đặt ở trái đất mọi người đều
biết, mà ở đây nàng quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cái này là sữa bò.
Nàng vẫn cho rằng trong thế giới này chỉ có đại thảo nguyên nơi dân tộc du
mục thịnh vượng mới xuất hiện sữa bò. Vì nàng đoán Nam Chiêm bộ châu có
rất nhiều người đoán chừng trên ba phần cũng như người Trung Quốc mắc
chứng bất nại (đang đói mà uống sữa sẽ bị đau bụng, tiêu chảy). Bụng
rỗng uống sữa tươi dễ bị trướng khí, đau bụng.
Lúc thấy sữa bò,
nàng liền cảm thấy suy đoán của nàng không sai. Thứ uống này không phổ
cập ở Phụng Châu. Hơn nữa Nham thành lại là thành trên núi. Muốn lấy sữa bò cũng không dễ dàng. Nhị công tử có thể uống sữa chứng minh hắn vẫn
có vị trí trong lòng thành chủ.
Nàng vừa nghĩ vừa đi đến chỗ nhị
công tử, dù sao có Cùng Kỳ dẫn đường nàng cũng không sợ đi sai. Dọc
đường đi người càng ngày càng ít, đường mòn chạy càng ngày càng sâu.
Cảnh trí không tệ, vị trí lại hẻo lánh. Hai khắc sau, nàng rốt cuộc đã
tới nơi, đó là một tiểu viện nhỏ.
Nàng khẽ gõ lên cánh cửa màu
đen. Theo thói quen của Đàm Thanh Hà, không hơn không kém, đúng ba
tiếng. Bên trong truyền ra giọng nam trẻ tuổi: “Vào đi.” Trong giọng nói mang theo sự bình thản, nhưng nghe vào tai lại có vài phần quen thuộc.
Có thể là vì bình thường không tiếp khách, cửa tiểu viện không khóa, nàng
khẽ tiến vào. Từ cửa đến trước tiểu lâu chỉ chừng mười trượng, ở giữa có núi giả, hồ nước, có vài khóm cây không biết tên mọc rất rậm rạp. Gió
mát thổi tới, hương hoa thanh nhã ập tới, rất yên lòng.
“Hử?”
Trường Thiên vẫn buồn bực trong Thần Ma ngục khẽ hô lên một tiếng thể
hiện sự kinh ngạc: “Cư nhiên thực sự là trận Tiểu Tứ Tượng. Tuy đơn giản nhưng ngăn trở mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì không thành vấn đề.” Tỉ mỉ quan sát một chút, liền hăng hái bừng bừng nói: “Lại còn thiết kế trận Liễm
Tức bên trong!”
“Ừ, ừ, phương thức khảm trận Liễm Tức cũng thật thú vị.”
“Ngươi sống lại rồi?” Nàng liếc mắt nhìn trời, ngại vì ở đây có người không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng như muỗi.
“Khụ, vẫn khỏe.” Hắn hiếm khi vui đùa, hóa giải không khí ngột ngạt.
Không sai, lúc Đàm tỷ vẽ bản đồ cho nàng, giảng giải chi tiết cách vào tiểu
viện này , cách đi. Chớ nhìn viện này vô cùng đơn giản, nhìn thì vậy
nhưng chỉ cần đi sai một bước đó chính là vật đổi sao dời, biến đổi đáng sợ! Vốn có hạ nhân được điều đến hầu hạ nhị công tử, kết quả một ngày
chủ nhân không có nhà. Đến ban đêm nhị công tử về, gã xui xẻo này bị
nhốt trong trận cả ngày, sau khi thả ra đã thành kẻ nửa điên nửa dại!
Thời gian nàng giảng giải hai vị phi nhân loại trong Thần Ma ngục liền
hứng thú bởi vì trong viện hiển nhiên bố trí trận pháp.
” Trận
Tiểu Tứ Tượng thoát thai từ trận Lưỡng Nghi, là một trong những trận
pháp trụ cột nhất của tiên gia.” Trường Thiên miễn cưỡng nói, hiển nhiên đã điều chỉnh tâm tình xong: “Nhưng đại đạo chí giản (đại đạo hướng đến đơn giản nhất). Trận pháp này tuy đơn giản nhưng tự nó lại có những
biến hóa, đi sai một bước liền có rất nhiều dị tượng ập đến. Trước mắt
ngươi đã đơn giản hóa, tu sĩ ngoài Kim Đan kỳ có thể dùng tu vi phá bỏ,
Trúc Cơ kỳ nếu không thông trận pháp sẽ bị nhốt sống trong đó.”
Thảo nào Đàm tỷ nói cái gì mà vào được đây trong phủ chỉ có mình nàng, đúng
là không có ai có thể qua được trận Tứ Tượng! Nếu nàng không đến nhị
công tử sẽ bị đói.
Mục đích Ninh Tiểu Nhàn vốn cũng không quá
phức tạp, bởi vậy dựa theo chỉ dẫn của Đàm Thanh Hà trước đó di chuyển
qua phải lại qua trái, qua mười hơi thở mới an toàn đi tới viện nhỏ. Đại sảnh vắng vẻ không thấy một ai, nàng lấy đồ ăn từ trong hộp ra, nhất
nhất đặt lên bàn vuông trong phòng.
Nếu không có tình huống gì
đặc biệt, lúc này nhị công tử nên đi ra từ phía sau đại sảnh, đợi đến
khi Đàm Thanh Hà rời đi mới dùng bữa. Nhãn lực của nàng rất tốt, quả
thực cũng nhìn thấy cửa phía sau đại sảnh đóng, có thân ảnh lóe lên, nói vậy hẳn là nhị công tử rồi. Chỉ là hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, hẳn nên xoay người rời đi.
Nàng cầm hộp đựng thức ăn, mới đi được
hai bước, liền nghe thấy đằng sau truyền đến giọng nói của nhị công tử:
“Dừng lại, ngươi không phải Đàm tỷ, ngươi là ai?” Giọng nói mặc dù bình
thản lại mang theo sát khí như có như không, nếu không phải gần đây khí
cơ cảm ứng của nàng rất tỉ mỉ, sẽ không phát hiện ra. Chỉ bằng trận Tứ
Tượng bên ngoài, người này quả thực có tiền vốn giữ nàng lại, bởi vì
loại trận pháp này có thể biến ảo theo sự điều khiển của chủ nhân.
“Đến bên cạnh cửa.” Trường Thiên đột nhiên nói.
Hắn sẽ không gạt nàng, bởi vậy Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi di chuyển, tới gần
cánh cửa, miệng quan tâm nói: “Ta tất nhiên là Đàm Thanh Hà. Công tử, có phải hôm nay quá mệt mỏi không?”
“Đứng lại! Ngươi đến quá gần
rồi.” Nhị công tử cả giận nói, giọng nói đã cao hơn một chút, nghe có
vài phần khí thế: “Ngươi có thể giả dạng nàng giống như đúc nhưng ngươi
bước đi không phát ra tiếng động, lẽ nào là…… Ngươi đã làm gì nàng?” Câu cuối lộ ra vài phần lo lắng. Nữ tử này giả dạng Đàm Thanh Hà tiến vào
hẳn có mưu đồ, đã vậy còn thuận lợi thông qua trận Tứ Tượng, hẳn là
chiếm được bộ pháp từ chỗ Đàm Thanh Hà. Với suy đoán như vậy Đàm Thanh
Hà chắc chắn rơi vào tay nàng ta rồi.
Ô, nhĩ lực của nhị công tử
rất tốt, rất thận trọng. Ninh Tiểu Nhàn bất động thanh sắc tiến về phía
cửa hai bước, cười ha ha nói: “Ngươi đoán xem ta sẽ làm gì nàng?” Nàng
kéo dài thời gian để Trường Thiên tra chứng (kiểm tra & chứng nhận).
Ai ngờ nam tử này lạnh lùng nói: ” Đồ ngươi muốn còn ở chỗ ta, tạm thời sẽ không đả thương tính mệnh nàng.” Ngừng một chút lại nói: “Từ Đàm thị
chỉ là một nữ tử vô tội, ngươi thả nàng ra. Nếu muốn đồ ở chỗ ta, không
ngại ngồi xuống bàn bạc.”
Người này tâm địa rất thiện lương! Ninh Tiểu Nhàn khẽ động, mới đầu nhị công tử này gọi Đàm Thanh Hà là Đàm tỷ, hiển nhiên trong lòng sốt ruột, vô thức thốt lên, về sau lại đổi thành
“Từ Đàm thị”, ý là muốn nàng nghĩ hắn và Đàm tỷ quan hệ không gần, không có giá trị lợi dụng, nghe khẩu khí của hắn trong tay có vật khẩn yếu có vài người nguyện ý cướp đoạt, nhưng vì một hạ nhân trong phủ lại nguyện ý đem ra trao đổi.
Dù chưa thấy hắn nhưng nàng không khỏi có hảo cảm với nhị công tử này.
Lúc này Trường Thiên nói bên tai nàng một câu, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi cả kinh.
Nàng cố đè nghi vấn xuống dưới đáy lòng, vội điều chỉnh tâm tình, mới cười
nói: “Đúng vậy, nên ngồi xuống nói chuyện một chút. Ngươi nói không sai, ta không phải Đàm Thanh Hà, nhưng ngươi cũng không mang họ Hứa đúng
không nhị công tử Ôn gia?”
Đối phương lập tức im lặng, trầm mặc một hồi mới thử dò xét: “Ninh cô nương?” trong lời nói tràn đầy không dám tin.
“Không sai, là ta!” Ninh Tiểu Nhàn hừ hai tiếng: “Ôn nhị công tử, hôm qua ở
cổng chờ ngài thật khiến ta đợi lâu a!” Vừa nhắc tới chuyện này oán khí
của nàng lại dâng lên. Nếu không phải vì chờ họ Hứa kia, không, là bán
yêu họ Ôn, nàng sẽ không trễ giờ cơm, nếu không trễ giờ cơm nàng cũng
không cần đến Tụ Phúc lâu cùng ăn một bàn với Đạm Đài Dực, nếu không ăn
cùng bàn với Đạm Đài Dực thì sao lại bị Hồ Hỏa Nhi để mắt tới, thiếu
chút nữa táng mệnh trong tay người ta?
Truy tìm nguồn cơn, đều là tiểu tử này hại nàng không ít!
Nói đến chuyện đuối lý, Ôn nhị công tử lập tức mềm nhũn: “Cái này, thực sự
là hổ thẹn với Ninh cô nương. Hôm qua bị phụ thân cấm túc, không được
xuất môn. Hôm nay muốn đi tìm cô nương, nhưng không biết đi đâu mà tìm.”
Nói đến mới nhớ: “A, cô nương làm sao biết chúng ta ở phủ thành chủ, sao lại dùng diện mạo của Đàm tỷ tiến vào?”
Đánh bậy đáng bạ mà thôi, hơn nữa nàng có Trường Thiên, đó là cái máy kiểm
tra khí tức hình người nhạy bén. Nếu không phải trong viện bày liễm tức
trận hắn đã sớm phát hiện thân phận Ôn nhị công tử. Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên không định nói những cái này, chỉ không vui nói: “Ngươi từ xa đã
nghe được tiếng bước chân ta, vì sao ta lại không có bản lĩnh ẩn giấu?”