Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 93: Q.3 - Chương 93: Nói lễ phép với bán yêu




Thấy hắn lễ phép như vậy thì biết không phải là tu sĩ. Dù sao quái thai giống như Quyền Thập Phương vậy thiên hạ rất ít có.

“Không sao. Tiểu ca, Cá Đác Giao trong tay ngươi bán thế nào?” Chỉ cần không phải đến bới móc là được, bà cô hôm nay mệnh phạm Thái Tuế!

Tiểu ca này sờ sờ chiếc nhẫn trên tay trái, sau đó trong tay đột nhiên móc ra một cái bọc giấy: “Hắn rõ ràng là có nhẫn trữ vật!” Ninh Tiểu Nhàn bảo trì sắc mặt không thay đổi, đồng tử lại không nhịn được co rụt lại. Hắn bất quá là một phàm nhân, làm thế nào lại có được nhẫn trữ vật chứ? Cái bảo bối này, cho dù là đệ tử tiên phái cấp thấp cũng không có được. Xem ra, gã này thật không đơn giản.

Đúng vào lúc này, Trường Thiên lại nói khẽ bên tai nàng: “Khí tức trên người hắn rất đặc biệt, rõ ràng là nhân loại, nhưng lại có yêu khí nhàn nhạt. Ưm….” Trong nội tâm nàng căng thẳng, vừa là loài người, lại có yêu khí, chẳng lẽ là yêu biến thành người sao? Sinh linh như vậy nghênh ngang xuất hiện trong Hỗ thị , chẳng lẽ thủ vệ đều mặc kệ sao? Lại nghe Trường Thiên suy đoán nói, “Có khả năng là bán yêu, hơn nữa tuổi không lớn lắm.”

Hắn hiểu được cái này đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói là một danh từ mới, vì vậy chủ động giải thích nói: “Bán yêu tức là người cùng yêu tương hợp sinh ra, thời điểm Thượng cổ, khí tức hỗn loạn như vậy là rất bình thường.”

Nàng đã hiểu rõ . Ý của hắn là, thời kỳ thượng cổ, người cùng yêu sinh hạ con lai là chuyện thường? Xem ra nếp sống nam nữ Thượng Cổ rất cởi mở. Như vậy Trường Thiên hắn thì sao, có thuận theo cái phong trào cởi mở này hay không? Trong đầu nàng một mảnh nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng quy kết tại một điểm: lại nói hôm nay nàng đụng phải người trong Hỗ Thị, vì sao không ai là bình thường thế?

“Cô nương, cô nương!” Tiểu ca trước mắt, không đúng, tiếng nói của bán yêu đem hồn nàng gọi trở về. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng, nhưng trên mặt vẫn vẫn không biểu tình. Hắn đã đem bọc giấy mở ra, ba mảnh rắn trong suốt màu vàng nhạt hiện ra trước mắt nàng.

Nàng vô ý thức mà cầm lấy một mảnh lên kiểm tra. Cá Đác Giao là cá đác vảy xanh sinh sống bên trong sông lớn ở trung bộ của Nam Chiêm Bộ Châu, kỳ thật loại cá lớn này dài hơn nửa người mỡ lắng đọng biến thành chất keo dính. Ngư dân đi săn nó về, sau đó cắt bụng lấy chất dính, trừ đi tạp chất rồi phơi khô thành khối. Mấy khối Cá Đác Giao trong tay nàng màu xanh trong vắt, mùi hương thơm mà không tanh, hiển nhiên là chất dính đạt trung thượng phẩm.

Lúc trước mấy lần quá trình dính líu cùng yêu quái đều không quá tốt đẹp. Trái tim nàng thình thịch muốn nhảy ra ngoài, chưa nghĩ xong nên đánh đòn phủ đầu hay đem nó chế ngự hay không? Nhưng mà thật kỳ quái nha, tuy trước mặt tên này là bán yêu, nhưng nàng lại cảm thấy không có nửa điểm ác ý. Là nó che dấu thật tốt quá sao?

Trường Thiên nói: “Bán yêu ở lẫn trong nhân loại, hơn phân nửa thân cận nhiều với con người. Bán yêu này tiếp cận ngươi có lẽ là có điều gì cầu xin ngươi, chưa hẳn là có ý xấu. Ngươi trước hết nghe hắn nói đã.”

Nghe xong lời này, nàng mới thấy hơi nhẹ lòng.

Nàng ăn ngay nói thật: “Mấy miếng Cá Đác Giao này chất lượng xác thực thượng thừa, ngươi định bán thế nào?” Chủ yếu chính là, nàng không biết hiện tại ở trong Nham thành ngoại trừ tiểu tử bán yêu này, trong tay ai còn có được Cá Đác Giao nữa không.

Hắn hơi do dự một chút, mới nói: “Ta không thu tiền của ngươi …”

Tặng không? Ánh mắt nàng trừng lớn. Dù Cá Đác Giao không quý và đáng giá như dược liệu, cũng không có đạo lý tặng không cho người xa lạ a?

Chỉ thấy tên này ngập ngừng trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Ngươi đã cần Cá Đác Giao này, hẳn là muốn luyện chế Dịch Dung Đan? Ách, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ngoại trừ luyện loại đan dược này, Cá Đác Giao rất ít có tác dụng khác. Ta , ta chỉ là duy đoán như vậy mà thôi.”

Tiểu tử bán yêu này nói chuyện đều xấu hổ e thẹn, dập đầu nói lắp ba lắp bắp, nếu nói là hắn có chủ tâm muốn hại người, đánh giá đó cũng quá cao một chút. Ninh Tiểu Nhàn trung thực không khách khí nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, thấy hắn cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng nàng rồi mới nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”

“Đợi sau khi luyện thành Dịch Dung Đan, có thể chia cho ta mấy viên không?”

Nếu không lấy tiền, yêu cầu này ngược lại vô cùng hợp lý ah. Nàng trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: “Bây giờ, trên mặt ngươi cũng đã dịch dung đúng không?” Thần sắc hắn cứng ngắc, cùng ánh mắt linh động căn bản không tương xứng, hiển hiên là kết quả của Dịch Dung Đan.

“Vâng!” Trò chuyện nhiều vài câu, hắn nói chuyện cũng thông thuận nhiều lắm. “Dịch dung đan trong tay ta hiệu quả rất kém, kết quả là bộ mặt cứng ngắc, bết bát nhất chính là trong tay của ta chỉ còn hai viên cuối cùng thôi. Khẩn cầu cô nương có thể trước khi chúng sử dụng hết, luyện chế dịch dung đan mới cho ta không?”

Nàng đang cùng một bán yêu làm kinh doanh, cái này nghe có chút điên cuồng. Nhưng mà giác quan thứ sáu của Ninh Tiểu Nhàn cho biết, tên này thật sự rất vô hại ah. Cho nên nàng chỉ do dự trong giây lát, liền gật đầu: “Được. Ngươi còn có yêu cầu gì?”

“Ta nghe nói, có một loại dịch dung đan hiệu quả càng thêm xuất chúng, có thể làm bộ mặt chính mình biến thành bộ dáng những người khác.” âm thanh của hắn như tiếng nói chàng trai trẻ, có lẽ niên kỷ cũng không lớn, “ Cô nương có khả năng chế ra hiệu quả như vậy không?”

Có thể, đương nhiên có thể. Nhưng hắn muốn loại dịch dung đan này làm cái gì? “Nếu ngươi muốn dùng nó để hại người…” Ninh Tiểu Nhàn theo dõi hắn, trong lời nói dần dần lộ hàn ý.

Hắn cười khổ, trên mặt vẫn biểu lộ như cương thi kia: “Cô nương nghĩ sai rồi. Ta trời sinh tướng mạo không trọn vẹn, Dịch Dung Đan bình thường cũng không có cách nào khiến cho mặt ta như người thường, chỉ có loại dược vật đặc chế mới có thể có hiệu quả. Ta từng may mắn mua được một quả, đáng tiếc dược hiệu rất ngắn. Ba tháng sau lại hồi phục thành như vậy.” Hắn sờ lên da mặt, ánh mắt lộ ra vẻ buồn rầu.

Tên này tuy da mặt khó coi, nhưng một đôi mắt rất sinh động ah, quả thực cái cảm tình gì đều có thể truyền đạt ra. Ninh Tiểu Nhàn khen ngợi không dứt. Nếu để hắn đi diễn kinh kịch, có lẽ có thể kế thừa y bát của đại sư Mai Lan Phương, vị đại sư này am hiểu không phải là bắt được sóng mắt như thu ba, nghệ thuật biểu diễn linh động lòng người sao?

Dịch dung đan đẳng cấp cao, thủ pháp luyện chế có chút phức tạp, nhưng mà có Trường Thiên tương trợ, chế ra loại đan dược này không thành vấn đề. Viên thuốc này dùng trên mặt hiệu quả rất tốt, càng giống sắc mặt người sống, quan trọng nhất là, chỉ cần lấy ra ba cọng tóc của đối tượng đốt thành tro bội, rót vào hóa mở đan trong nước, có thể đem diện mạo của mình biến thành bộ dáng chủ nhân của tóc.

“Cô nương xin yên tâm, đối tượng ta muốn dịch dung là bộc đinh trong nhà. Hắn không có người nhà thân thích, mà năm trước đã tạ thế, không hại đến người ngoài.” Giọng điệu tên này nghe rất thành khẩn.

“Được rồi, ngày mai giờ này ở tại cửa hàng Hỗ Thị. Ta họ Ninh, tiểu ca ngươi họ gì?” Lại xoắn xuýt tiếp nữa cũng không tác dụng, nếu hắn muốn hại người, dùng Dịch Dung Đan bình thường cũng đồng dạng có thể hại người.

“Ta họ Hứa, việc này xin nhờ Ninh cô nương rồi.” Hắn nói xong liền thi lễ một cái, mới mở bước rời đi.

Cái thế đạo này, bán yêu so với loài người hoặc tu sĩ đều có lễ phép hơn.

Lúc này rốt cục không có người đến cản đường nàng nữa. Nàng rất thuận lợi mà trở về khu gửi bán Hỗ thị.

Sau đó dụi dụi con ngươi.

Là ảo giác sao? Vì sao cảm thấy lúc này khu gửi bán so với thời điểm nàng rời đi, còn nóng hơn rất nhiều chứ? Nếu nói là ở đây vốn đông như trẩy hội, hiện tại cũng chỉ có thể dùng chật như nêm cối để hình dung.

Thân là cô nương gia, nàng tự nhiên không thích địa phương nhiều người lách vào. Cho nên nàng không nghĩ biện pháp chen vào đám người, ngược lại lui hai bước, vỗ vỗ một đại thúc mới ‘rụng’ ra từ trong đám người: “Vị đại ca này, bên trong có cái gì mà náo nhiệt vậy?” giọng nói của nàng dịu dàng trong trẻo, coi như bên trong trời rất nóng cũng như được dán một thanh đá mát lạnh.

Đại thúc kia sớm vì lách vào mà đầu đầy mồ hôi, vừa muốn mắng chửi, nhìn lại là cô nương xinh đẹp đang hỏi chuyện, lập tức thu hồi không kiên nhẫn đầy mặt, cười tủm tỉm mà bắt đầu giới thiệu: “Khu gửi bán bày bảo bối, ngay cả các tiên nhân đều thiếu chút nữa đánh nhau.”

Nguyên lai, hôm nay khu gửi bán lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện mấy mấy Trúc Cơ Đan. Thứ này đặt ở trong danh môn đại phái không coi vào đâu, chỉ cần đệ tử tu vi đạt tới Luyện Khí đỉnh phong cũng có thể được sư môn phân phát Trúc Cơ Đan, dùng trợ giúp bọn hắn đề cao xác xuất Trúc Cơ thành công. Thế nhưng đối với tán tu mà nói, sau lưng không có chỗ dựa, thì không chạm được loại phúc lợi này, muốn có một viên Trúc Cơ Đan không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Trúc Cơ Đan ở khu gửi bán số lượng không nhiều lắm, đợi sau khi có người lặng yên không một tiếng đọng mà mua đi bảy tám miếng, mọi người bỗng nhiên phát hiện- nhãn hiệu dược hoàn bên cạnh thình lình viết “Trúc Cơ Đan, có thể tăng lên Trúc Cơ xác xuất thành công năm thành.” Đậu xanh rau má, tin tức này có sức bùng nổ quá lớn!

Phải biết, xác xuất thành công của Trúc Cơ Đan bình thường tăng lên Trúc Cơ chỉ có trên dưới hai thành. Phá cảnh trùng kích là chuyện thập phần hung hiểm, tu sĩ trùng kích Trúc Cơ đã thất bại, gân mạch bị hao tổn nghiêm trọng, cần nghỉ dưỡng ba tháng sau mới có thể lần nữa khởi xướng trùng kích. Nếu là đệ tử đại phái râu ria, rất giỏi thì trùng kích hai lần là được. Thế nhưng đám tán tu chịu không nổi ah, không nói đến mỗi một lần thất bại về sau phải chịu được đau nhức kịch liệt, mà ngay cả muốn phục dụng linh đan diệu dược, đều phải tốn hao một số lớn.

Mà Trúc Cơ Đan khu gửi bán bán ra, không có thể tăng lên đến năm thành xác xuất thành công! Ở sản phẩm nội địa các bị bằng hữu trả tiền cường hóa trang bị cũng biết, 20% xác xuất thành công cùng 50% xác xuất thành công, tuyệt không chỉ là con số chênh lệch bên trên mặt chữ đơn giản như vậy, cái kia rất có thể là đường ranh giới thắng làm vua cùng thua làm giặc, là thua đến đáy quần đều mất hết, tựa như vạn nhân đồ giữa hồng câu!

Bởi vậy cái đan dược này lập tức đưa tới đám tán tu chú ý cao độ. Vào lúc Trúc Cơ Đan bị người mua đi mấy miếng, bọn hắn rốt cục nhịn không được xuất thủ. Đáng tiếc trước mắt bao người, cuối cùng đan dược đi về phía nào nhất thời liền rất khó định đoạt.

Có nhiều còn hơn là bị thiếu ah. Đệ tử Thanh Hư Môn phụ trách khu gửi bán cũng thật khó xử, tu sĩ đỏ bừng mặt quyết tâm muốn mua Trúc Cơ Đan có mười vị, thế nhưng Trúc Cơ Đan trong tủ chỉ còn lại có bốn viên! Đã bị phái tới khu gửi bán, như vậy quy định buôn bán ở đây là muốn dĩ hòa vi quý. Cái này hiện tại phải làm thế nào đây?

Cứ thế do dự một thời gian, các tu sĩ ở dưới bắt đầu tranh đến mặt đỏ tới mang tai rồi. Lúc này không lấy được, ai biết loại đan dược này khi tái xuất hiện lại sẽ là bao lâu về sau? Nếu tất cả mọi người đều trả nổi cái giá tiền này, không bằng so nắm tay người nào lớn hơn! Đây không phải là quy tắc ngầm thế giới này sao, ai sợ ai ?

Vì vậy các lão gia tiên nhân trong mắt người phàm, vén tay áo lên, triệt khởi cánh tay, chuẩn bị khai chiến.

Có náo nhiệt để xem, hay là bình thường xem không được náo nhiệt lớn, mọi người còn không như ong vỡ tổ mà ùa lên nhìn sao? Cái nào xem náo nhiệt lại ngại chuyện phát triển lớn?

May mắn hôm nay người chủ sự khu gửi bán đầu óc coi như linh hoạt. Hắn nhìn thấy dưới đài chuẩn bị trình diễn toàn bộ vai võ phụ rồi, một cái ý niệm trong đầu đột nhiên bắn ra, trong miệng hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

“Nếu tất cả mọi người đều nhìn trúng mấy viên Trúc Cơ Đan này, hôm nay chúng ta phá lệ áp dụng phương thức đấu giá, để quyết định hướng đi của chúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.