Edit: Hồng Văn
Beta: Tiểu Tuyền
Người quỳ trong phòng này đều có trang phục giống hắn mười phần, kể cả nữ tử
cũng như vậy, đều lộ cả bộ ngực.Trong đó phần lớn nữ tử đều có thân hình mảnh mai xinh đẹp, hiển nhiên là còn trẻ tuổi nhưng lại bị bắt tới đây
để tuẫn táng. Loại kích thích thị giác tàn khốc này thật khiến cho một
nhân loại như nàng cảm thấy phẫn nộ từ tận đáy lòng.
Ngữ khí của
Trường Thiên không có gì phập phồng: “Vào thời kỳ thượng cổ, loài người
chỉ dùng da thú bao bọc eo bụng. Chính thức mặc quần áo là từ hai vạn
năm trước. Khụ, lúc ấy loài người có địa vị rất thấp nên bị coi là vật
bồi táng tốt nhất.”Hắn sống đã lâu, những chuyện này đều là kinh nghiệm
của bản thân hắn khi trải qua thời Man Hoang.
Sau khi bọn họ đi
xuống đều nín hơi, chỉ sợ sẽ hít phải khí hủ mục ở đây, cho nên Ninh
Tiểu Nhàn cũng hết sức bình tâm tĩnh khí nói: “Ai lại coi loài người là
vật bồi táng tốt nhất? Chắc không phải là tu sĩ a?” Ngược lại nàng biết
rất rõ, Hoa Hạ cổ đại đã từng có tục lệ tuẫn táng dã man tàn bạo như
vậy. Sau thời Tần Hán mới giảm bớt, nhưng đến đời Minh lại được phục
hưng và phát triển cho đến đời Hoàng đế thứ sáu của nhà Minh là Minh Anh Tông thì tục lệ này mới kết thúc. Vị hoàng đế này khi còn sống cũng
không có kiệt tác vĩ đại nào, nhưng trước khi chết hắn cũng đã có ban
xuống một đạo di chiếu nhân tính hóa: Không để phi tần chết theo. Thế là nhân tuẫn cuối cùng cũng biến mất trong dòng sông lịch sử.
“Tất
nhiên là không phải.” Sắc mặt hắn thoạt nhìn cũng lộ ra ngưng trọng,
“Khi đó loài người còn chưa quật khởi, cũng chưa có tìm ra pháp môn tu
tiên nhập đạo, tất nhiên cũng không có tu sĩ. Về phần Yêu tộc càng sẽ
không làm ra loại chuyện nhàm chán này.”
Nàng biết rõ, đa số yêu
quái từ nhỏ đều có bản tính tàn bạo nhưng là bắn tên trúng đích.Chỉ vì
dục vọng mà giết người, vô cùng thẳng thắn nên việc tuẫn táng buồn cười
này lúc đó chỉ có một chủng tộc có thể làm ra.
Trường Thiên cười
lạnh một tiếng: “Nơi đây chắc hẳn là cung điện dưới mặt đất của Thượng
Cổ Man Tộc. Xem xét số lượng người chết, nói không chừng cũng là người
trong Vương tộc. Phải biết rằng thời kỳ Thượng Cổ không giống như bây
giờ, loài người muốn sinh sôi nảy nở rất gian nan. Số lượng vốn không
nhiều lắm. Man tộc muốn thực hiện nhân tuẫn, khó khăn không phải là giết chết nhiều người như vậy mà là có thể thu thập đủ vật phẩm chôn cất để
thực hiện tuẫn lễ hay không.” Nói đến đây đột nhiên cảm giác không đúng, cúi đầu xem xét thấy Ninh Tiểu Nhàn đang đứng đối diện hắn trợn mắt mà
nhìn.
Đúng rồi, nha đầu này cực kỳ phản cảm viêc hắn gọi con
người là “vật phẩm chôn cất”. Hắn vuốt vuốt tóc nàng, chuyển dời lực chú ý: “Nàng nhìn văn tự trên tường đi!”
Trên thạch bích khảm những
văn tự cổ quái, giống như văn tự Kim Thạch, có vài phần giống với văn tự đang lưu hành ở Nam Thiện Bộ Châu. Đôi mắt nàng nhìn chăm chú trong
chốc lát: “Bên trên đó nói gì?”
Trường Thiên liếc nhìn xem:
“Không có tin tức hữu dụng nào, không nói rõ chủ nhân nơi này là ai, chỉ nói dùng mười vạn phàm nhân tế tự Man Tổ, xin tổ tông vui lòng nhận
lấy.”
“Man Tổ?” Nàng nhíu nhíu mày: “Đây là đại thần của bọn họ?”
Hắn lôi kéo nàng đi về phía trước, từ đây đi đến thạch thất cuối cùng có
thể thấy được cửa vào hành lang. “Nàng sẽ không cho rằng Man Tộc chính
là tế Thiên Đạo chứ? Lúc đầu bọn họ đã làm như thế đấy nhưng về sau phát hiện tế trời không có hiệu quả.”Hắn cười khẽ, “Man Tộc còn đòi hỏi
nhiều hơn cả nhân loại. Bọn họ phát hiện Thiên Đạo căn bản không làm
theo ý nguyện cá nhân của họ, đúng là “Thiên bất tòng nhân nguyện” (trời không theo ý người). Cho nên sau đó bọn họ đã đổi lại cúng tế đại anh
hùng đã từng xuất hiện trong tộc, Man Tổ.”
Mấy thi thể ở gần hành lang nhất đã hóa thành bột mịn, rơi trên mặt đất. Ở đây không có gió
thổi qua, những thi thể này cũng không có người chạm vào, làm sao có thể tự tan rã chứ? Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ nói: “Xem ra những quái vật kia
cũng thường xuyên tới tuần tra.”
Đường hành lang hẹp dài trái
ngược với thạch thất. Kỳ thật cái thông đạo này vô cùng bằng phẳng to
lớn, ít nhất có thể để bốn người sóng vai nhau cùng đi, độ cao có chừng
mười mét. Nàng làm ngựa dẫn đầu xông ra đi tới, cũng không phải nàng to
gan mà do Trường Thiên đã nhận định rằng nơi này ít nhất cũng được xây
từ trên hai vạn năm trước. Đừng nói là kiến trúc bình thường, cho dù là
pháp khí cũng đã sớm bị thời gian chôn vùi. Cung điện dưới mặt đất này
dù có bố trí cơ quan mai phục độc đáo thế nào, từng bước sát cơ ra sao
thì khi đã trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy đã sớm không
còn nhạy bén.
Đương nhiên quan trọng nhất là hắn theo sát nàng, làm chỗ dựa cho nàng khiến nàng thêm dũng cảm.
Kết quả là đoạn đường đi này thật bình yên, cho đến khi đi đến cuối hành
lang cũng không gặp được quái vật đã xuất hiện trong ngọc giản. Nàng
quét mắt nhìn qua, thấy được mấy dấu chân trên mặt đất, vô cùng ngạc
nhiên nói: “Ở đây rõ ràng là đã có người đến trước rồi.”
Trên mặt đất của hành lang rất sạch sẽ nhưng lại hiện ra những dấu chân có máu nên càng khiến người ta kinh hãi.
Dấu chân rất lớn, không giống như dấu chân của nữ tử. Nàng lại gần nhìn
thật kỹ, nhẹ nhàng hít vào nói: “Là máu của nam nhân loài người. Hơn nữa thời gian chảy ra không tới năm canh giờ.” Thuật truy tung nàng cũng có đọc lướt qua.
Sau đó, hai ngườiđi theo dấu chân về phía trước,
chưa đến một khắc lại thấy một vũng máu lớn, cho thấy người xui xẻo lưu
lại dấu chân đã bị quái vật cắn rồi ăn luôn. Không nói đến xương cốt mà
ngay cả vải vóc hay tóc đều không thấy đâu. Còn có vài vết cắt kỳ quái
mất trật tự giống như dùng dao dính máu vẽ vòng quanh từ ngoài vào
trong, dính ở bên cạnh vết máu này.
“Đây sẽ không phải là…” Nàng do dự nói.
“Là vân chân của quái vật.”Trường Thiên khẳng định nói, “Quái vật trong
ngọc giản thoạt nhìn giống như kiến thân thể lớn như ngựa. Nếu ta đoán
không sai thì đây chính là một loại dị thú thời Thượng Cổ, gọi là Sơn
Miêu. Giống với cự nghĩa (kiến lớn) nhưng chạy cực kỳ nhanh, thức ăn của nó rộng khắp, cơ hồ là không gì không ăn, thói quen ăn uống rất tốt, sẽ không để lại thức ăn thừa, người này đã bị ăn sạch sẽ rồi. Thức ăn của
nó bao gồm cả bùn đất lẫn kim loại.”
Thói quen ăn uống rất tốt?
Nàng quýnh lên, thấy hắn chỉ chỉ mặt đất: “Đúng rồi, hình thể nó tuy lớn nhưng mỗi dấu chân trên đất cũng chỉ giống như móc câu.”
Bách
Hiểu Sinh nhà nàng thật lợi hại. Ninh Tiểu Nhàn cẩn thận nhìn, vết máu
lưu lại trên mặt đất quả nhiên có hình dạng giống như móc câu kéo lê.
Hơn nữa theo dấu chân nhìn lại, ít nhất cũng có hai, ba con Sơn Miêu đã
ăn sạch cái người xui xẻo đã từngđi qua đây.
Xem ra loài sinh vật này cũng có thói quen quần cư. Nhưng điều khiến cho nàng có cảm giác
phức tạp chính là tại sao lại có nhân loại xuất hiện ở cung điện dưới
đất này? Một nơi hẻo lánh sát khí tràn ngập, ngay cả yêu tu như nàng
cũng có vài phần cảm giác cất bước khó khăn, thậm chí Mịch La cũng không chịu đích thân tới. Những người này làm sao mà đến được đây?
Vết máu trên mặt đất còn rất mới, màu sắc cũng là đỏ tươi, cho nên nàng
biết rõ người này cho dù có tu vị nhưng cũng không thâm hậu. Cho dù
không phải là thể tu nhưng đạo hạnh càng sâu thì thể chất sẽ có cải biến càng lớn. Đến Hợp Đạo kỳ như nàng, huyết dịch đều có mà hồng phấn, còn
huyết dịch của Trường Thiên đã biến thành màu vàng rồi.
Những
nhân loại tu vi thấp kém này, ẩn vào đây rốt cục là vì cái gì? Cho bọn
quái vật thêm đồ ăn sao? Nàng nhíu mày không nói. Nhân loại tiến vào địa phương này, tất nhiên là sẽ kết thành nhóm, sẽ không chỉ có một người.
Cho nên bọn họ hoặc là toàn quân bị diệt rồi, hoặc là còn trốn ở đâu đó
phía trước.
“Tu sĩ đến đây, đạo hạnh đều bị áp súc trở thành phàm nhân. Như vậy thì nếu có người muốn tìm kiếm cung điện dưới mặt đất
này, dứt khoát bỏ tiền ra mướn phàm nhân đi vào là được.” Trường Thiên
nghĩ nghĩ, rồi nói ra ngữ điệu kinh người.
Ninh Tiểu Nhàn kinh
ngạc nói: “Cũng đúng, nhưng những người này làm sao để tránh khỏi sát
khí xâm lấn?” Người bình thường đừng nói đến việc đi vào cung điện dưới
mặt đất này, chỉ cần tới gần núi Xích Quỷ năm km thì sẽ cảm cảm thấy
lồng ngực trì trệ, lại gần hai km thì thần trí thác loạn, tinh thần phân liệt. Nếu ở trong phạm vi một km thì hơn phân nửa sẽ biến thành xác
không hồn, từ nay về sau không thể khôi phục thần trí cùng nhân cách vốn có.
Hiện tại người đi vào cung điện này không chỉ thần trí bình thường còn có thể linh hoạt né tránh quái vật ở đây.
Cũng không biết Trường Thiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống nói:
“Không hẳn là không có cách nào.” Đưa ta thả ra liễm tức thuật vây quanh mình và Ninh Tiểu Nhàn, che giấu ngoại hình thực. Ngay cả đôi mắt không giống người thường của hắn cũng được che đi. Nếu có người nhìn thấy hai người họ thì chỉ cảm thấy đây là một đôi nam nữ trẻ tuổi tướng mạo bình thường mà thôi. Thần lực bành trướng trên người bọn họ đều bị dấu đi.
Hắn suy nghĩ rồi duỗi tay đè chặt huyệt Bách Hội trên đầu nàng, thần lực
tinh thuần rót vào, Ninh Tiểu Nhàn chỉ thấy trong đầu có chút tê rần,
sau đó tựa hồ có cái gì đó không giống lúc trước.
Hắn buông tay ra, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cảm giác có chút choáng váng nhưng sau mấy hơi thở liền hồi phục: “Làm gì vậy?”
“Che chắn một chút cho thần hồn của nàng và ta.” Hắn trầm ngâm nói, “Mấy năm nay, Đồ Tẫn ở trên chiến trường tranh đoạt hồn phách tu sĩ cùng Âm Cửu
U, vì mục đích an toàn, hắn nghiên cứu ra phương pháp che chắn diện mạo
thần hồn ban đầu. Nó giống với thuật dịch dung của tu tiên giả, thật là
một tiểu kỹ xảo thực dụng. Trở về ta lại dạy nàng.” Vốn là trên đời này
chỉ có một hồn tu, Âm Cửu U tất nhiên sẽ không nghiên cứu loại vấn đề
đặc biệt như là thay đổi tính chất hồn phách này.Hiện tại đã có Đồ Tẫn,
đã khiến cho vấn đề then chốt này trở thành tất yếu.
Ninh Tiểu
Nhàn hơi ngạc nhiên. Đây là Trường Thiên đang bắn tên trúng đích, cho dù là Tiên nhân như Lang Gia có tới cũng chưa chắc nhìn ra mánh khóe
gì.Nam nhân bên người nàng gần đây không thích giấu đầu lộ đuôi, lần
trước bảo hắn thay đổi diện mạo, nàng vẫn là tốn hết miệng lưỡi đó.
Bên trong cung điện dưới mặt đất này có gì đáng để hắn cẩn trọng như vậy?
Đừng nói với nàng chính vì quái vật gì gì đó, chỉ có “Người” mới có thể
khiến hắn như thế.
Quả nhiên ngữ khí của Trường Thiên cũng trầm
trọng rất nhiều, đưa tay về hướng nàng nói: “Đến đây.” Nàng ngoan ngoãn
đưa tay tới, thoáng cái bị nắm chặt, sau đó cảm thấy nộ khí của hắn ẩn
mà không phát. Hai người thân mật đã lâu, nàng đã hết sức quen thuộc đối với ngôn ngữ cơ thể hắn. Biết rõ người này ở Thần Ma ngục thường xuyên
xụ mặt, nhưng một khi có tâm sự, ngón trỏ sẽ gõ gõ bàn mấy cái có tiết
tấu. Hiện tại thì khẽ vuốt qua mu bàn tay nàng, giống nhau có tiết tấu
rõ ràng.
Kế tiếp hai người tiến vào một gian thạch thất khác. Ở
đây không lớn giống nơi tuẫn tang lúc nãy, lại giống như nơi giết mổ rửa thịt. Đơn giản mà nói đây là một căn phòng giết chóc, trong phòng bày
rất nhiều khí cụ, búa, đục, đao, khoan, tất cả đều làm từ hắc thạch. Tuy nhiên chế tác còn thô sơ đơn giản. Nhưng phương pháp chế tác như vậy
nàng cảm thấy thật là quen mắt, tựa hồđã thấy qua ởđâu đó.
Nàng còn muốn nhìn thêm một chút thì trong bóng tối truyền đến âm thanh rè rè rất nhỏ cách đó không xa.
Kỳ thật đối với người bình thường mà nói xung quanh vẫn rất yên tĩnh,
nhưng ở trong tai của nàng và Trường Thiên thì có một âm thanh kỳ quái
vang lên cách đây hai mươi trượng, giống như tiếng mưa rơi xuống mặt đắt hoặc là tiếng tằm nhai lá dâu. Dù rất nhỏ nhưng lại liên miên không dứt bên tai.
Chỉ nghe qua động tĩnh đã biết rõ quái vật tuần tra bên ngoài có số lượng rất nhiều.
Hai người thu liễm khí tức, những quái vật trong bóng tối không phát hiện
ra bọn họ. Nếu có lòng muốn tránh tự nhiên có thể tránh được. Có điều
Trường Thiên lại nhíu mày, đi nhanh về phía trước. Nếu nói người này
không có lòng hiếu kỳ thì cũng không hẳn. Đã ba vạn năm không thấy, hắn
tựa hồ cũng muốn nhìn lại bộ dáng của Sơn Miêu một chút.
Huỳnh
quang thảo trên tay nàng rất nhanh đã dẫn khách không mời lên tận cửa.
Con Sơn Miêu thứ nhất xuất hiện rất nhanh, sau đó bị ánh sáng chiếu lên
không chút nào che giấu.Thứ này quả nhiên lớn như ngựa, hình dáng lại
tựa kiến.Trên đầu có râu, chân có sáu cái, ngay cả phần bụn cũng có hai
phần giống như kiến.Hai bên phần bụng còn mặc giáp trụ sắc bén, chuyển
động vững vàng nhanh chóng.
Đáng sợ nhất chính là, thứ này còn có xúc tu nhai nuốt thức ăn ở bên mép giống như con kiến. Bộ phận này đặt ở trên người con kiến thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại bị phóngđại hơn một trăm lần, thoạt nhìn rất buồn nôn lại dọa người.
May mà Ninh Tiểu Nhàn đã quen với rừng rậm Ba Xà, kiến yêu ở chỗ đấy cũng không ít, so với loài này thì nặng hơn, bề ngoài cũng xấu xí hơn.
Nhưng
bây giờ ở trong thần niệm của nàng, toàn thân con Sơn Miêu này bị bao
bởi một đoàn hắc khí dày đặc, hiển nhiên là đã bị sát khí ở đây xâm
nhiễm, nói không chừng cấp độ tương đương cũng đã biến dị. Nếu có tu
tiên giả giao thủ cùng nó, sơ sẩy bị nanh vuốt gây thương tích, có lẽ
sát khí sẽ chui vào thân thể dọc theo miệng vết thương, làm kẻ đó sống
không bằng chết.
Cung điện dưới mặt đất không biết đã tối tăm bao nhiêu năm, con sơn Miêu này nhìn thấy ánh sáng thì bị dọa kêu to một
tiếng, giằng co không tiến. Cho đến khi sau lưng nói có một đám Sơn Miêu chạy tới, xô đẩy nó vài lần, lúc này nó mới như tỉnh lại từ trong mộng, nhảy lên một cái.
Quản đó là cái gì, trước cắn một cái ăn vào miệng rồi nói sau.
Ninh Tiểu Nhàn giơ huỳnh quang thảo lên, sắc mặt lạnh nhạt. Ngay cả khi con
Sơn Miêu này tới gần, nàng có thể ngửi thấy mùi máu tanh ở trong miệng
nó nhưng cũng không để ý tới. Quả nhiên trong nháy mắt, “XÍU …UU” một
tiếng vang lên, con Sơn Miêu này lập tức bị một đạo kim quang vừa hiện
quấn chặt đánh bay ra ngoài.
Tay trái của Trường Thiên nắm tay
nhỏ của nàng. Bàn chân không ngừng đi về phía trước, đồng thời tay phải
vung lên. Tay áo duỗi ra hiện lên một đạo kim quang lập lòe bất định,
như linh xà bàn vũ, chặt chẽ bảo hộ bên cạnh hai người.
Nhãn lực
của nàng xưa đâu bằng nay, đã có thể thấy hắn dùng thần lực ngưng tụ
thành roi, mỗi lần vung ra như có thật thể, ở trong gió phát ra tiếng xé gió “XÍU..UU”, “XÍU..UU”. Con Sơn Miêu đi đầu bị roi đánh trúng, đã nổ
tung ở giữa không trung, lập tức chia năm xẻ bảy. Hơn nữa sau khi các
khớp bị nổ tung thì đầu, bụng, chi sau phân biệt rơi xuống những phương
hướng khác nhau.
Phía sau hơn mười con Sơn Miêu đánh tới từ những hướng khác nhau, xảo trá nhất chính là hai con leo lên trần nhà, lăng
không đập xuống, nhưng Trường Thiên ngay cả đầu cũng không ngẩng lên,
kim tiên trong tay giống như có mắt, lần lượt đánh ngã từng con.
Hắn ra tay nhanh chóng đơn giản, mỗi con Sơn Miêu đều chỉ đối phó một lần,
đều làm cho chúng bị đánh bay ra ngoài biến thành hồ lô lăn ra đất, chặt đầu đứt chân, dùng sức tinh xảo, chuẩn xác, tuyệt đối không có nửa điểm khí lực dư thừa. Động tác của hắn không nhanh không chậm, giống như
nhàn nhã dạo chơi, lại không có một con Sơn Miêu nào có thể đến gần bọn
họ trong phạm vi một trượng. Ninh Tiểu Nhàn tự hỏi nếu như ở trên mặt
đất đối phó lũđại trùng tử này, đối với nàng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng muốn làm được như hắn thì khó có thể làm được rồi.
Dùng ít sức cũng là một loại kỹ xảo cao thâm.
Đến khi bọn hắn đi đến cửa phòng giết chóc thì những con Sơn Miêu còn lại
đã bị hung uy của hắn dọa sợ, ngược lại lui về phía sau.
Thứ này
cũng có linh trí cơ bản, lập tức ở trước mặt sinh vật kỳ quái đã giết
chết đồng bọn thành tro mà mặt không đồi sắc, đâu còn tâm tư đi chịu
chết nữa chứ?
Trường Thiên cũng không làm khó dễ chúng, đợi đến
khi đám Sơn Miêu lui đến khoảng cách thích hợp thì nắm tay Ninh Tiểu
Nhàn đi ra ngoài, rõ ràng không thuận tay xử lí luôn đám quái vật này.
Trường Thiên nhà nàng lớn lên mặc dù tuấn mỹ nhưng phương thức đối địch gần
đây lại đơn giản thô bạo. Nàng dẩu môi, không đành lòng nhìn thẳng. Cái
roi màu vàng kia thật sự rất hợp ý nàng a, đến ngày nào nàng mới có thể
có được một kiện pháp bảo phong cách như vậy đây? Khụ khụ, nếu nàng vung roi lên có phải hay không sẽ có phong phạm ngự tỷ nhỉ?
“Chàng cứ buông tha chúng như vậy sao?” Sau lưng rất nhanh lại truyền đến âm
thanh nhấm nuốt vang dội, vang lên trong hành lang trống trải khiến
người kinh hãi vô cùng. Hiển nhiên trong cung điện này đồ ăn rất khó
tìm, những thứ này sẽ không bỏ qua thi thể của đồng bọn.
“Quá yếu ớt, Sơn Miêu trong cung điện dưới mặt đất này có số lượng quá nhiều,
không đáng để lãng phí khí lực.”Trường Thiên thản nhiên nói, “ Loại dị
thú này trời sinh tính tình nhát gan, ở trong cung điện dưới mặt đất này bị biến dị nhưng sau đó cũng không tiến bộ, nàng xem bộ dáng chúng khi
thấy huỳnh quang thảo sẽ hiểu. Man Tộc không thể dùng loại động vật này
để làm thủ vệ cung điện đâu.”
Nàng quay trở lại suy nghĩ một chút về biểu hiện của con Sơn Miêu kia khi nhìn thấy huỳnh quang thảo, đích
thật là vẻ hiếu kỳ có chút sợ hãi. Hiển nhiên loài sinh vật này nếu
không bị sát khí xâm nhiễn thì lá gan sẽ nhỏ hơn đấy.
“Vậy
thì?”Nàng có chút mê hoặc, “Những dị thú này chẳng lẻ là đi vào từ bên
ngoài sao?Thế nhưng cung điện dưới mặt đất này vốn bịt kín không lọt
gió, làm sao có khe hở để chui vào?”
“Có lẽ là bị nuôi thả ở chỗ
này đấy, mục đích không phải để thủ vệ.” Hắn nghiêng tai nghe trong chốc lát, “Gần đây có tiếng nước.”
Thật không? Nàng chẳng nghe thấy
gì, nhưng mà đi theo Trường Thiên thì sẽ không sai. Nàng cũng để hắn dẫn đi rẻ quẹo nhiều ngã, không biết đã đi qua bao nhiêu ngõ hẻm thâm u.
Dọc theo con đường này, bọn họ đều có thể nghe được âm thanh sào sạt truyền đến từ hành lang chính giữa. Nhưng mà lúc này Trường Thiên không muốn
tìm phiền toái cho mình, thu liễm khí tức của hai người. Chạy đi vô cùng nhanh chóng, Sơn Miêu qua lại còn đang băn khoăn chưa kịp nhìn thấy
bóng dáng của bọn họ thì đã bị đột phá vòng vây, bỏ lại phía xa.
Ninh Tiểu Nhàn còn chú ý tới, đoạn đường này quả nhiên không giống với đoạn
Long Thạch, các loại cung nỏ mũi tên, cơ quan bẫy rập, thậm chí cả cống
ngầm khe ngầm. “Ta đã nói rồi, Man Tộc không ngốc, biết rõ địch nhân của tất cả các loại kỹ thuật cơ quan chính là thời gian. Cho nên dứt khoát
sẽ không tạo ra những thứ vô dụng này.” Trường Thiên truyền âm cho nàng
nói: “Cho nên Man tộc nhất định là dùng phương pháp khác để bảo vệ nơi
này.”
Nơi đây sát khí nồng nặc, tu tiên giả đi vào đều sẽ mất đi
pháp thuật, giống với người phàm. Nhưng đã dám đến đây thì trong tay
nhất định sẽ che giấu chút bản lĩnh. Biện pháp phòng ngự của Man Tộc tất nhiên phải bảo chứng có thể lưu lại ngàn vạn năm sau, vẫn có thể bảo vệ cung điện dưới mặt đất này mà không mất hiệu quả.
Đang trong lúc suy nghĩ, phíatrước truyền đến tiếng nước chảy nhẹ mà nhỏ. Đợi khi hai
người đến gần hơn khoảng ba dặm, âm thanh róc rách càng vang dội, hơn
nữa khứu giác nhạy bén cũng nghe thấy được hơi nước nhàn nhạt.
Ở đây rõ ràng có mạch nước ngầm!
Lại đi qua một góc, trước mắt bỗng nhiên rộng thoáng.
Không gian trước mặt ít nhất cũng hơn bốn trăm mét vuông. Nước ngầm không
biết từ chỗ nào chảy đến mà đổ xuống tràn ngập khắp mặt đất của thạch
thất, thế nước chảy xiết, chất nước cực kỳ trong. Liếc nhìn có thể thấy
được đáy nước, cho nên bọn họ biết rõ nước này chỉ sâu tới ngang eo.
Không ngờ đây lại là một quảng trường nước cực lớn.
Quan trọng nhất là, trong nước có cá! Ninh Tiểu Nhàn có thể thấy được nơi
đầu nguồn nước chảy của thạch thất thường xuyên có những con cá dài hai, ba thước lao xuống, rơi xuống nước làm văng lên những mảnh bọt trắng.
Âm thanh không giống tiếng nước chảy bình thường truyền ra ngoài, rất
nhanh có những con Sơn Miêu xông tới, tìm kiếm ở trong nước một hồi, nắm những con cá rồi ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn nhìn nhau, đều thấy giật mình: bên trong cung điện dưới mặt
đất gần như phong bế lại nuôi thả sinh vật như Sơn Miêu, cho dù có sát
khí bổ sung nhưng không ăn uống cũng sẽ đói chết a. Người thiết kế cung
điện dưới mặt đất này quá độc đáo. Ở trong cung điện lại đặc biệt dẫn
vào dòng nước của một con sông lớn tràn đầy cả thạch thất. Nước sông vào được tất nhiên những sinh vật còn sống cũng sẽ bị cuốn vào, vừa vặn trở thành thức ăn cho Sơn Miêu. Chỉ là số lượng đồ ăn này đối với Sơn Miêu
thì vẫn còn thiếu thốn cho nên số lượng Sơn Miêu cũng bị khống chế lại.
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn sắc bén, vừa hay có thể nhìn thấy được trong nước có tảo xanh, vì vậy cũng biết rõ một con sông lớn trên mặt đất đã được dẫn vào cung điện dưới mặt đất này. Chỉ là Sơn Miêu không biết bơi nên
không thể đào tẩu bằng đường sông. Mà nước sông cũng ngăn chặn lối ra
vào của thạch thất nên không khí tươi mát cũng sẽ được rót vào trong
cung điện dưới mặt đất.
Chẳng qua chủ nhân của cung điện dưới mặt đất này tại sao lại phải chăn nuôi Sơn Miêu? Chắc hẳn không phải vì thú vị. Trực giác nói cho nàng biết, đáp án của vấn đề này nàng nhất định
sẽ không thích.
Sơn Miêu trong phòng nước tuần tra qua lại hai
lần, cho đến khi xác nhận là trong nước không còn đồ ăn lao ra nữa thì
mới quay trở lại cung điện dưới mặt đất. Bờ nước là nơi săn thức ăn, Sơn Miêu nhỏ yếu cũng không muốn sống ở chỗ này. Bởi vì lúc thức ăn thiếu,
loài sinh vật này cũng sẽ tự giết lẫn nhau.
Ở đây đang lâm vào cảnh tịch mịch thì Trường Thiên nắm chặt tay nàng lại, truyền âm nói: “Đợi một chút.”
Quả nhiên một lát sau, ở một đầu thông đạo khác đột nhiên có tiếng người
vang lên: “Nơi này có tiếng nước, chúng ta từ đây đi ra a!” Giọng nói
tuy bị ép tới cực hạn nhưng lại tràn ngập vui sướng. Hiển nhiên chủ nhân giọng nói này đã chịu đủ quái vật bên trong cung điện này rồi.
Trong nội cung này, quả nhiên có người sống!
Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn. Những người này thật có bản lĩnh, ngay cả
nhịp tim đập đều áp đến thấp nhất. Nếu như là Sơn Miêu tai mắt linh mẫn, có thể nghe được nhịp tim của người phàm, bọn hắn còn mạng sao? Hơn nữa sau khi nơi tuẫn tang bị sập một lỗ hổng, ngoại giới tuy có không khí
mới mẻ tràn vào, nhưng càng đi sâu vào cung điện dưới mặt đất, không khí sẽ càng mỏng manh, nồng độ sát khí sẽ càng dày hơn. Đám người này có
thể còn sống mà tới được đây, đã là vượt qua nhận thức của đa số tu tiên giả.
Một giọng nói của nam tử khác vang lên: “Cũng chỉ là kẻ bất tài, ngươi lại giật mình đến như vậy? Từ Đinh Nhi là tự mình tìm đường
chết, gây ra động tĩnh lớn thế, thiếu chút nữa là liên lụy khiến chúng
ta chôn cùng. Tiếp theo phải cẩn thận một chút, khả năng không hoàn
thành nhiệm vụ là rất khó. Nghĩ lại người nọ hứa cho chúng ta nhiều tiền như vậy, đây chính là khoản tài phú mười đời xài không hết a, đời đời
con cháu đều có thể hưởng dụng. Các người thật muốn bỏ qua dễ dàng thế
sao?”
Lời nói cả hắn càng về sau càng mang theo ý dụ dỗ, những
người khác nghe xong cũng động tâm, vì vậy không có người lên tiếng nói
tiếp.
Trường Thiên nhìn giai nhân bên người, thấy mắt hạnh nàng
nhắm lại, biết rõ nàng cảm thấy hứng thú, vì vậy truyền âm nói: “Đi dò
xét thật giả một chút nhé?”