Hồn tu, tên như ý nghĩa, tu luyện là hồn phách của mình, muốn luyện đến khi hồn rời khỏi thân thể cũng không sợ phơi dưới ánh nắng mặt trời, mới rốt cuộc nhập môn. Thông thường tu sĩ và yêu quái, tu luyện đều là thân thể xương thịt của mình. Nhưng người khai sáng hồn tu, có thể nói tự mở ra một con đường, lại to gan vứt bỏ thân thể không để ý, theo con đường chuyên tấn công thần hồn. Kể từ đó vô luận tư chất của thân thể có cao bao nhiêu cũng không gây trở ngại tiến bộ tu hành.
Đồng thời hồn tu với hồn phách của bản thân có thể thay thể xác, thậm chí có thể thoát ly ràng buộc, tùy thời phụ thân vào thân thể người khác, đánh cắp ý thức của người khác, sử dụng thần thông của người khác quả thực vô cùng bí ẩn, vô cùng cường đại.
Chỉ là, công pháp nghịch thiên như vậy tất nhiên cũng có chỗ thiếu hụt to lớn. Đầu tiên nói thế nào nó cũng không chính đạo, người tu luyện thần thông này lúc nào cũng bị tâm ma mê hoặc, không cẩn thận sẽ bị nhập ma, thứ hai, hồn tu chi đạo tuy học cấp tốc nhưng căn cơ không ổn, sau khi tiến nhập Luyện Hư Kỳ sẽ khó tiến thêm, càng chưa nói đến lúc tu luyện hợp thể kỳ, Đại Thừa kỳ, thậm chí độ kiếp kỳ phi thăng.
Những điều này đều ghi rõ trên quyển công pháp Đồ Vũ Sinh nhận được, nhưng hắn nhận được quyển sách này như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, làm sao bỏ qua được? Điều hắn muốn chỉ là cơ hội thay đổi thực lực cùng vận mạng bản thân, muốn có tư cách ung dung tự tại trong thiên địa này, làm sao còn để ý đến cái gì mà hợp thể, đại thừa?
Cho nên khi bắt đầu tiến cảnh hắn của rất nhanh, vì vậy hắn nhập ma là đương nhiên. Hồn tu có một loại công pháp ác độc, có thể hút hồn phách của người khác cho mình sử dụng, còn đáng sợ hơn hấp tinh đại pháp mà Ninh Tiểu Nhàn đọc trong sách, trong sách này viết chỉ là hút đi nội kình của người khác, mà phương pháp của hồn tu lại là hút hồn phách của người sống, để tăng cường tu vi bản thân.
Loại pháp môn này đương nhiên không được thế gian chấp nhận. Nhưng hắn hành sự vô cùng cẩn thận, dĩ nhiên không bị phát hiện. Cho đến khi Tần Thời Vũ quyết định hôn sự cho nữ nhi. Nhà trai là một gã cao đồ của chưởng môn phái khác, tin tức này khiến Đồ Tẫn kích thích hung tính, ma tính vất vả đè nén được thả ra, liều lĩnh giết bách tính bình dân gần đó, rồi chạy một ngày ngàm dặm đến đánh hôn phu của Tần Tố Hà chỉ còn một hơi thở.
Ma đầu hiện thế, lạm thương nhân mạng. Cái này còn chưa là gì? Đặc biệt còn đả thương thiếu niên anh kiệt tiền đồ bất khả lượng. Khi hắn bại lộ hành tung, lúc bị các đại tiên phái và điện Vân Tiêu liên thủ vây công ra tay tích góp hơn ngàn nhân mạng, là “Đại ma đầu” danh phù kỳ thực.
Nhưng lúc này Đồ Vũ Sinh đã là tu vi nguyên anh hậu kỳ, cách hóa thần kỳ còn một khoảng xa, hơn nữa môn pháp đặc thù của hồn tu khiến hắn có thể chiến đấu với Hóa Thần Kỳ mà không bại. Bởi vậy trong lần tiễn trừ này chỉ bị trọng thương mà thôi. Hắn ở trước mặt mọi người đổi tên thành Đồ Tẫn. Cũng cuồng tiếu thề sẽ giết hết điện Vân Tiêu gà chó không tha, sau đó bỏ chạy.
Tiên phái truy đuổi hắn ba ngày ba đêm, không có kết quả. Mọi người cuối cùng cũng khiến hắn trốn vào Thập Vạn Đại Sơn của Nam Chiêm bộ châu, không thể làm gì khác hơn là buông tha. Nào biết Đồ Tẫn to gan lớn mật, vậy mà lén lút trở về núi Thanh Tịnh, tĩnh dưỡng thương thế ở đó, đồng thời chờ thời cơ cho môn phái này một kích chí mạng.
Người duy nhất thấy hành tung của hắn lại là Tố Hà tiên tử. Chuyện là vào một đêm đen như mực, nàng bắt được đại ma đầu mà người trong thiên hạ không thể dung tha, lại kỳ quái không giao hắn cho tiên phái xử lý. Mà tự mình trấn áp trong nơi phong ấn mà mình khổ tâm chế tạo. Từ đó về sau, Ma Ảnh Đồ Tẫn biến mất khỏi thế gian, mà Tố Hà tiên tử tiếp nhận chưởng môn điện Vân Tiêu vào năm hai trăm sáu mươi tuổi, cũng nhanh chóng từ chức rời đi, từ đó đến nay không rõ tung tích.
Chuyện xưa về Tố Hà tiên tử đến đây liền hết, nhưng chuyện về Đồ Tẫn tất nhiên vẫn còn. Sau khi hắn bị trấn trong nơi phong ấn mỗi ngày đều mong muốn làm sao để thoát khốn. Hắn không hề muốn đả thương Tố Hà tiên tử – người đã từng là ý trung nhân, lại khát vọng thực hiện được lời hứa của mình, tàn sát sạch sẽ toàn bộ điện Vân Tiêu, khiến nữ nhân này cũng phải trải qua cảm giác đau tê tâm liệt phế!
“Nữ tử trên thế gian đều không thể tin!” Hắn kết thúc bởi một câu như vậy, trong Thần Ma ngục nhất thời không tiếng động, tất cả mọi người đều nghĩ Tố Hà tiên tử làm tất cả chỉ vì muốn bảo hộ điện Vân Tiêu mà thôi. Thế sự vô thường, môn phái không bị cường địch tàn sát lại bị thời gian tàn phá. Hai nghìn năm tâm huyết truyền lưu đến nay cũng biến thành môn phái trung đẳng bình thường, thời đại vinh quang của Tố Hà tiên tử đã một đi không trở lại. Nếu nàng biết chuyện bây giờ liệu có thể bỏ qua không để ý đến hạnh phúc của bản thân toàn tâm toàn ý che chở môn phái này sao?
Trường Thiên còn chưa cảm thấy gì Ninh Tiểu Nhàn đã bị chuyện xưa đả động, không nhịn được nói: “Ngươi có tình cảm với nàng ấy, nói vậy thật trái lương tâm.”
Đồ Tẫn xụ mặt, phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Nói bậy.”
“Nếu không niệm tình cũ, trong bí cảnh, lúc nữ nhân áo hoa muốn lấy chiếc vòng vàng sao ngươi lại ngăn cản?” Mắt Ninh Tiểu Nhàn lóe lên ánh sáng hiểu rõ. “Ngươi coi chiếc vòng tay bình thường như bảo vật nhét trong bí cảnh là muốn có người lấy đi nhưng khi thực sự có người phát hiện sao ngươi lại luyến tiếc? Cái vòng tay này là lễ vật trước kia ngươi tặng nàng ấy đúng không?”
Đồ Tẫn nhắm mắt lại, không nhìn Ninh Tiểu Nhàn, như vậy nàng coi như hắn ngầm chấp nhận.
Nàng thở dài nói: “Kỳ thực nàng ấy đối với ngươi cũng không vô tình. Chỉ là thứ chó má chính tà không thể cùng tồn tại, nàng mới không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với ngươi đi?”
Trong mắt kỳ lân hồng quang đại thịnh, giọng căm hận: “Ngươi không hiểu, đừng có nói bậy!” Nữ nhân này hiện tại hắn không động được, nếu không với tính tình của hắn đã xé nát thành mảnh vụn rồi.
Có cấm chế che chở, Trường Thiên lại ở đây, nàng tất nhiên không sợ hắn: “Nàng là người thông minh như vậy, có rất nhiều biện pháp đối phó khi ngươi bị trọng thương, sao lại chọn biện pháp…. biện pháp hiến thân chứ? Nếu nàng ấy hận ngươi, không phải nên ném ngươi cho tiên phái xử lý là được sao, sao còn phải cố sức dựng nơi phong ấn?”
Những điều này hắn đều biết, chỉ là ở trong nơi phong ấn, nếu không dựa vào cừu hận tràn ngập thì phải một mình trải qua hơn ngàn năm dài dằng dặc như thế nào?
Ninh Tiểu Nhàn để hắn chậm rãi tiêu hóa lời của mình, qua một lúc mới hỏi: “Kỳ thực ta không rõ, vì sao trong bí cảnh lại có quy định một lần chỉ được lấy năm món bảo vật?”
“Bây giờ ngươi cũng biết bảo vật chỉ là pháp khí ta tùy tiện nhét vào bí cảnh mà thôi.” Kỳ lân vốn là thánh thú nhưng khi bị hắn phụ thân lại cười khằng khặc: “Trong nơi phong ấn có sinh vật, đều bị ta dùng hồn khí cải tạo tràn ngập cừu hận với người từ ngoài vào. Nhưng chỉ dựa vào những cái này chưa đủ! Ta hiểu rất rõ bản tính nhân loại, nếu không có quy định như vậy sao có thể khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau? Ngươi cũng biết ta lấy hồn làm thức ăn, trong hơn ngàn năm dằng dặc, linh lực mà chén nguyệt quang hấp thụ căn bản không đủ, nếu không có hồn phách bổ sung luồng phân thân ta đặt trong bí cảnh sao có thể tồn tại lâu dài?”
“Ngươi không phát hiện sao? Trong bí cảnh có quá nhiều người, vì sao không phát hiện xương trắng? Đó là vì nơi phong ấn tự hấp thu xương máu, tinh khí vật chết cho mình sử dụng, ta chỉ giữ lại hồn phách thôi.”
Nam nhân này thật âm hiểm! May mà hắn không tạo thành uy hiếp với nàng.
Nàng thở dài một hơi: “Vậy còn chuyện kỳ lân trở về? Vì sao khi ngươi ra khỏi bí cảnh nó liền thuần phục ngươi?” Quanh thân hắn lại không có khí vương giả, vung một cái là khiến thánh thú kinh sợ. Chỉ có người tài năng mang hào quang nhân vật chính mới làm được có đúng không, tỷ như nàng đây?
Ánh mắt Đồ Tẫn lộ ra vẻ mỉa mai: “Điện Vân Tiêu thực bất tài, kiếm ra một con kỳ lân huyết thống không thuần làm thần thú trấn sơn, thật đần độn. Lúc bị tứ đại môn phái vây công ta chỉ phân ra một luồng hồn phách phân thân đã dễ dàng chiếm được thể xác của nó.” Hắn có chút ảo não dùng móng thú gãi gãi đầu, bộ dáng có chút buồn cười “Vậy mà không có tác dụng lớn, ta bị Tố Hà bà nương kia đánh ngã. Hừ, kỳ thực điện Vân Tiêu nên cảm tạ ta mới đúng. Nếu năm đó ta không xóa đi ký ức của nó, qua ít năm sau nó sẽ ăn thịt người”
“Vì sao là ta? Vì sao trong bí cảnh lại dẫn ta đi tìm chén Nguyệt Quang?” Đây là chỗ khiến nàng nghĩ không ra.
Đồ Tẫn liếc nhìn nàng: “Hồn tu duyệt người việc đầu tiên không phải vẻ bên ngoài mà là đặc tính hồn phách. Mỗi lần bí cảnh mở ra ta đều chọn người có hồn phách mạnh nhất thử phá kết giới, nhưng mỗi một lần đều thất bại. Ngươi là người có hồn phách mạnh nhất trong lần bí cảnh mở ra này, là người thuần khiết nhất, ta không chọn ngươi thì chọn ai?”
Được rồi, nàng còn tưởng nàng là người thân mang khí chất nhân vật chính nên mới được chọn. Lại nói, hồn phách của nàng rất mạnh sao? Đại khái khi xuyên qua thế giới này thần hồn được ngưng luyện qua đi?
Trường Thiên thấy nàng không còn vấn đề gì khác, mới mở miệng nói với Đồ Tẫn: “Chúng ta đi về phía tây. Nếu ngươi tận tâm tương trợ, ngày sau tất có ngày lấy lại được tự do.”
Mắt kỳ lân sáng lên: “Thần quân khẳng định sẽ thả ta đi?”
Trường Thiên thản nhiên nói: “Ngươi mới từ phong ấn ra, lại không còn mục tiêu báo thù, sau này phải đi con đường nào? Chỉ sợ cũng lâm vào trạng thái có chút mờ mịt đúng không? Ta kính ngươi là nhân kiệt, nếu ngươi thành tâm trợ giúp ta, cuối cùng sẽ có ngày ta thả tự do cho ngươi.”
Đồ Tẫn dựng thẳng thân thể, trịnh trọng nói: “Một lời đã định.”
Hắn muốn tự do, muốn đi tìm bà nương Tố Hà kia, hỏi rõ bản tâm của nàng.
“Trước đó khuôn viên tầng thứ năm của Thần Ma ngục tạm thời giao cho ngươi xử lý.” Trường Thiên phất phất tay đưa hắn đi.
Tầng chót âm u không ánh sáng, chỉ còn hai người nàng và Trường Thiên.
Không hiểu sao tim nàng có chút đập nhanh hơn, chỉ thấy khóe miệng người kia nhếch lên thành nụ cười: “Hiện tại chúng ta tính toán sổ sách một lần đi. Ta phân phó ngươi ngoan ngoãn ở trong thủy phủ, kết quả ngươi trốn ra, trên đường còn thiếu chút nữa bị Mịch La bắt được, thiếu chút bị nhốt trong bí cảnh.”
“Ngươi nói, ta nên tính toán với ngươi như thế nào?”
“Á…” Sớm biết vậy nàng đã theo Đồ Tẫn đến tầng năm rồi “Ta, ta không phải đã lấy được chén Nguyệt Quang, giải quyết phiền toái của chúng ta rồi sao? Không thể lấy công chuộc tội sao?!” Nàng lắp bắp nói.
“Cái đó nói sao, sổ sách của chúng ta cứ tính từng khoản một!”
Người đàn ông này thực quá hẹp hòi! Nàng khóc không ra nước mắt.