Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 289: Q.5 - Chương 289: Ông Già Thỏ




Cho nên một khắc sau, bọn họ đã đứng trước cửa tiệm ăn tốt nhất bản xứ. Nơi này chiêu bài không phải lớn nhất, mặt tiền của cửa hàng cũng không phải đường hoàng nhất, thậm chí vách tường trong sảnh có chút cũ, nhưng thực khách lại tụ tập đầy cửa hàng, hơn phân nửa ăn tới mức đầu đầy mồ hôi.

Bọn họ vào một sương phòng cuối cùng của quán. Cảnh trí cũng không tệ, có gió lùa mát mẻ, ngoài cửa sổ có một hồ sen, hoa sen đang nở lớn như miệng chén, mùi thơm thoang thoảng.

Vừa vào tới nơi, Ninh Tiểu Nhàn liền nói với tiểu nhị “Đem tất cả món ăn của cửa hiệu lên, mỗi món một phần”

Tiểu nhị trừng lớn hai mắt, cho rằng mình nghe lầm “Cô nương, cửa hàng chúng ta có hơn hai mươi món”

“Đúng, trước mang lên mỗi món một phần, không đủ sẽ kêu sau” nàng từ trong túi lấy ra hai miếng vàng lá đặt trên bàn, lại lấy hai miếng bạc vụn nhét vào trong tay tiểu nhị. Hai mắt tiểu nhị liền trở nên tròn hơn.

Đại gia có tiền đều thích phô trương. Không kể hai người nàng, chỉ con chim nhỏ trên vai nàng thôi cũng có thể ăn tất cả các món ăn trong tiệm này.

Vàng lá bỏ ra, quả nhiên đồ ăn được bưng lên như nước chảy. Ninh Tiểu Nhàn nếm mấy miếng, biết gã du côn kia quả nhiên mang tới đúng chỗ. Nơi này làm món rắn xào lại cho thêm ớt, tiêu, hồi, lá bạc hà và cả quả tiêu tươi, sau khi nấu trên lửa lớn, lại dùng lò nóng để giữ món ăn. Sau đó rưới nước xốt rồi phục vụ, toàn thân rắn đầy đặn ngâm trong nước sốt, ở trong miệng, cảm giác dai ngon mười phần.

Nơi này còn một món ăn nổi danh khác là Thịt vịt trắng, nghe nói là món ăn được đầu bếp từ Tịnh Châu mang tới, là món ăn chiêu bài đệ nhất. Phải biết rằng nơi này là vùng núi, thiếu nước, nuôi vịt không phải chuyện dễ dàng. Huống chi vịt làm nên món này phải nuôi trong nước ngọt từ nhỏ, đồng thời cho ăn các loại tôm cá nhỏ. Sau hai tháng lại nuôi nhốt, tránh vận động nhiều, cho ăn các loại thức ăn từ đồng ruộng, giúp cho chúng mập lên. Cứ như vậy hai mươi ngày sau là có thể sử dụng làm món ăn, dưới da lúc này có một tầng mỡ mỏng, da có màu trắng, chân chính là món thịt vịt “thịt ngậy, dầy, da trắng, trơn và giòn”, nấu với gừng hẹ và trám, ăn ở trong miệng dư vị vô cùng thơm ngon.

Chỉ riêng món này, đã mười lăm lượng bạc.

Các món khác như: thỏ hầm, đùi cừu nướng, móng xốt tương, thịt khô hấp mơ … quả thật có hơn hai mươi món, trong đó thậm chí còn có món điểm tâm ngọt chiên gọi là “mật tam đao”. Trên bàn cơ hồ chật cứng. Nàng biết hổ thích ăn thịt, cũng chiều theo sở thích của hắn, một mực gọi thịt cá.

Đang ăn uống , bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào.

Đầu tiên là âm thanh vang dội của tiếng bạt tai truyền đến. Sau đó chính là tiếng mắng giận dữ của một nam tử trẻ tuổi “Thật to gan. Sương phòng hạng nhất luôn giữ lại cho ta. Hôm nay các ngươi dám đưa người khác vào?”. Nam tử này tuy là đang mắng người, nhưng giọng nói lại không đủ mạnh mẽ, nói tới cuối câu giọng lại lên cao, Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy cau mày.

Tiểu nhị khóc thảm nói “Ngũ Tam gia, bình thường ngài đều tới lúc chạng vạng tối. Hôm nay trăng đã lên cao mà còn chưa thấy người, chưởng quỹ cho rằng ngài không tới, nên mới để người khác đi vào”

Sương phòng hạng nhất? Chẳng lẽ là gian phòng họ đang ngồi?

Quả nhiên, tiếng bước chân liên tiếp hướng nơi này đi tới. Nàng đếm thầm trong lòng, một, hai, ba, bốn, năm, ồ tổng cộng có sáu người.

Sau đó cửa sương phòng bị đẩy ra, mấy người đi vào, cầm đầu là một người còn trẻ khoảng hai mươi tuổi, phòng cách cậu ấm, vóc người gầy yếu, mặc dù lớn lên mi thanh mục tú nhưng cước bộ không vững, hiển nhiên là một người phàm.

“Gian sương phòng này, ta đã đặt bao cả năm, các ngươi …” Hắn bật hơi, nói chuyện, giúp Ninh Tiểu Nhãn xác nhận người vừa rồi ở bên ngoài đánh người chính là hắn. Nhưng sau khi hắn thấy rõ người trong sương phòng, trong miệng lặp lại “Ngươi, ngươi..” nhiều lần nhưng cũng không nói thêm được gì.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn một cái, ánh mắt vị Ngũ Tam gia này rơi trên người – Bạch Hổ đang tham săn, sau đó không rời đi được. Nàng thậm chí còn thấy hầu kết của người này vừa động, nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn mặc dù bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng cái sắc đẹp này không phải là nàng mà là “Hắn”! loại ánh mắt này có một tên gọi là “Kinh ngạc!”. Nhưng mà trước kia nàng chỉ thấy nam nhân có ánh mắt này vào lúc nhìn thấy nữ nhân, không nghĩ tới nam nhâm gặp nam nhân cũng có thể quăng ra loại ánh mắt này, quả nhiên là mở rộng tầm mắt.

Hóa ra xuân tình lại nảy mầm với Ông Già Thỏ!

Ninh Tiểu Nhàn nhịn xuống vọng động muốn cười, dưới bàn đưa chân đá đá Bạch Hổ. Tên này đang vùi đầu chuyên chú ăn uống, mờ mịt ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm một cái đùi gà. Nàng cắn răng cố nín cười, truyền âm nói “Ngươi có người ngưỡng mộ kìa”

Ngũ Tam gia dám thề, hắn sống hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nam nhân oai hùng, tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm như vậy, ngay cả động tác gặm đùi gà cũng có thể làm được tiêu sái, cảnh đẹp ý vui như thế! Giờ khắc này tim hắn nhảy thình thịch không ngừng, âm thanh lớn tới nỗi một nam, một nữ, một chim đang vây quanh bàn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn nuốt nước miếng một cái, mới có thể lấy lại giọng nói “Vị huynh đệ này ….”

Ninh Tiểu Nhàn ngồi một bên, che miệng cười nói “Hắn họ Bạch”

Ánh mắt Ngũ Tam gia đều dính trên người Bạch Hổ “Bạch huynh đệ, ta đối với ngươi nhất kiến … như cố. Xin hỏi huynh đệ là nhân sĩ phương nào?”

Bị người này nhìn chằm chằm không dứt, dù da Bạch Hổ có dầy, giờ phút này cũng cảm thấy có chút nuốt không trôi. Hắn cau mày nói “Ngươi có việc gì?”

“Không, Không có chuyện gì” Ngũ Tam Gia ngập ngừng hồi lâu, mới tìm lại được giọng nói mạch lạc “Chỉ là muốn mời huynh đệ tới hàn xá, nhà ta ở bên trong thành Quỳnh Ninh cũng có chút danh tiếng”

Ánh mắt của hắn quá mức càn rỡ, Bạch Hổ từ từ rời mắt từ món ăn tới trên mặt hắn, mi tâm nhảy lên không ngừng. Ninh Tiểu Nhàn đang muốn mở miệng, lại dừng lại một chút, đồng thời đá Bạch Hổ một cước, để cho hắn bình tĩnh chớ nóng vội, lúc này mới cười nói “Bạch huynh đệ nhà ta là người giao du rộng, làm người trượng nghĩa, thích kết giao với anh tài, ngươi thuộc loại nào?”

Ngũ Tam gia “Đều có, đều có …!”

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Thành Tây, Ngũ gia, trên đường Nhuận Hòa, cửa hàng có mặt tiền lớn nhất là nhà ta”

Nàng “ah” một tiếng thật dài “Như thế cũng tốt. Hôm nay đêm đã khuya, chúng ta hẹn ngày mai sẽ tới bái phỏng, có được không?” trong lúc nói chuyện, nàng hướng Ngũ Tam gia nháy mắt phải.

Ngũ Tam gia mừng rỡ, nhìn hành động như muốn đưa tay vỗ trên cánh tay cường tráng của Bạch Hổ, cuối cũng cũng nhịn được, ấm giọng nói “Các ngươi nhất định sẽ tới chứ?”

Cái nhẫn nhịn này của hắn, giúp hắn một vòng dạo trước quỷ môn quan quay lại, bởi vì khuôn mặt Bạch Hổ đã phủ băng, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể khiến hắn bạo thể mà chết.

Ninh Tiểu Nhàn vội vàng cười tiếp lời “Nhất định sẽ tới!”

Ngũ Tam gia vui sướng vô hạn, lại nói thêm hai câu, lúc này mới cùng những người phía sau lưu luyến không rời mà cáo từ.

Cho đến khi cước bộ của đoàn người biến mất, Bạch Hổ điềm nhiên nói “Thật to gan, ngay cả ta mà cũng dám lợi dụng? Ninh Tiểu Nhàn, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích”

“Đa tạ ngài” Ninh Tiểu Nhàn hiểu được, nếu không phải hắn nhìn mặt mũi nàng, đã sớm đem người này giết chết. “Với người như thế, tới một người giết một người, nhưng người này vẫn hữu dụng. Đồ Tẫn nói trong hơi thở của tên đó có chút quái dị, giống như đối với hắn vô cùng hữu dụng, trước giữ lại quan sát đã.”

Vừa rồi, Đồ Tẫn trong Thần Ma Ngục đột nhiên nói cho nàng biết, hơi thở cùng hồn phách trên người Ngũ Tam gia khiến hắn cực kỳ thoải mái, dường như bên cạnh hoặc trong nhà người này có cất dấu đồ dùng có tác dụng tốt đối với hồn tu. Đồ Tẫn từ sau khi nhận Trường Thiên làm chủ nhân, cũng không hay giết chóc, chỉ làm theo ý của Ninh Tiểu Nhàn, nhưng hắn chính là hồn tu, không hút hồn đoạt phách, tu vi sẽ tiến triển rất chậm. Hiện tại khó có được khi hắn chủ động mở miệng nhờ cậy, cơ hội như vậy nàng không muốn bỏ qua.

Đồng hành gần nửa ngày, Bạch Hổ dĩ nhiên biết thân phận của Đồ Tẫn. Đây là bán đi vẻ ngoài của hắn? Bạch Hổ âm trầm hừ một tiếng. Nếu không phải là Ninh Tiểu Nhàn ở đây, với tính tình ương ngạnh của thần thú, hắn cũng không thèm xem xét gì mà trực tiếp động thủ giết người. Cũng không biết cô nương này dùng biện pháp gì, lại có thể đè ép hỏa khí của hắn xuống.

Hắn đem tình huống này quy vì đã ăn đồ của người, không thể phát tác. Không thể làm gì khác hơn là hóa bi phẫn thành sức mạnh, ăn nhanh tới nỗi khiến Ninh Tiểu Nhàn nghẹn họng trân trối nhìn.

Đoạn đường về phía Tây, Ninh Tiểu Nhàn không thiếu mỹ thực, mỹ vị đã không còn quá thu hút với nàng, mỗi món ăn thường chỉ ăn mấy miếng. Nhưng Bạch Hổ lại khác, thấy nàng dừng đũa cũng không sĩ diện hão, trực tiếp mang các khay đĩa tới trước mặt mình, đem hai phần ăn hết, vừa ăn vừa chậc chậc “Lúc ta bị trấn áp, người phàm cũng chỉ mới hiểu được việc nấu ăn mà thôi. Kết quả rời đi một vạn năm, đồ ăn của phàm nhân đã trở nên đa dạng kiểu cách như vậy, quả nhiên không thể xem thường”

“Nhờ Đại yêu các người đều lánh đời, người phàm mới có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng có tâm tư đặt trên mỹ vị” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười đáp.

Đồng dạng Bạch Hổ, Thất Tử cũng thoải mái nới bụng ăn uống. Nó hóa thành con chim nhỏ, tốc độ ăn cơm không theo kịp Bạch Hổ đã hóa hình người, nhưng uống rượu đế thì một chút cũng không kém người, may là Đồ Tẫn không thích ẩm thực nhân gian, không có đi ra, nếu không ba con yêu quái liên hoan, tràng diện đó ….

Mắt thấy tốc độ ăn uống của hai người này, thực mới chỉ là “Đảo qua”, Ninh Tiểu Nhàn không thể làm gì khác hơn là gọi tiểu nhị. Ngoại trừ gọi thêm một phần thức ăn mà Bạch Hổ thích, nàng cũng thuận tiện gọi thêm các loại như dê nướng nguyên con, bánh bao không nhân kẹp thịt …

Đem một đám chén đĩa ăn sạch, tiểu nhị đi lên mắt trừng lớn, nhìn thẳng, máy móc ghi lại các món ăn.

Bữa ăn này tiêu tốn hai canh giờ, ăn thẳng tới lúc mặt trăng lên cao, Bạch Hổ mới vuốt ve bụng cười nói “Cũng miễn cưỡng vừa đủ” Thất Tử thì no nấc lên.

Ninh Tiểu Nhàn giật giật thân thể cứng nhắc, thời điểm gọi tiểu nhị thanh toán, sắc mặt cũng thay đổi rồi. Tiệm ăn này cơm canh không tính là tinh tế, giá tiền cũng không quá đắt. Nhưng cho dù vậy, Bạch Hổ và Thất Tử cũng tiêu hao của nàng hơn hai nghìn chín trăm lượng bạc!

Hai kẻ này tổng cộng ăn hết sáu cân cá sông lớn thập thất vĩ, bảy con dê nướng nguyên con, gà nướng ba mươi bốn con, thịt vịt trắng hai mươi mốt con, chín cân rượu đế, cơm ba thùng cùng năm đĩa bánh bao, ngoài ra còn vô số thức ăn … Đích thực là thùng cơm, so với thùng múc nước cũng chỉ nhỏ hơn chút ít mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.