Thời gian chờ đợi từ từ trôi qua.
Không biết nguy hiểm mới làm cho người ta sợ hãi, bên ngoài khách sạn mười trượng là bóng tối, trong bóng tối tựa hồ vô số yêu quái đang mai phục. Thêm vào đó là gió đêm lạnh lẽo khiến thần kinh của người người trong thương đội Phù Diêu buộc chặt.
Trong lúc đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng tới khách sạn thương đội Thanh Dao trú ngụ một chuyến. Đối phương trong lúc vội vàng rời đi làm rơi không ít đồ, nàng từ trong đống đồ lộn xộn trên bàn lấy ra một chiếc gương đồng. Dọc theo gương có một chút dấu vết màu xanh biếc, nàng nhìn mấy lần, đột nhiên cười.
Trường Thiên đột nhiên nói “Thương đội Thanh Dao trên sơn đạo gặp phục kích” Thàn niệm của hắn vô cùng cường đại, có thể dễ dàng bao phủ cả dãy núi.
Hắn tất nhiên có thể “Nhìn” thấy quái vật tập kích thương đội Thanh Dao như thế nào, từng bước từng bước nuốt từng người vào bụng ra sao, đương nhiên cũng thấy chân diện mục của yêu quái.
Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ nói “Yêu quái dưới vách núi, có bộ dạng gì?”
Trường Thiên quơ quơ chén trà, cười nói “Chớ vội, một lát nữa nàng có thể thấy”
“Cứu mạng a ——!”
Quả nhiên qua chừng một khắc đồng hồ, trong sương mù dày đặc chung quanh khách sạn truyền tới tiếng kêu cứu.
Ngay sau đó, mười bảy mười tám thành viên của thương đội Thanh Dao ào vào trong phạm vi chiếu sáng, lấy khí lực từ khi bú sữa mà chạy. Nhìn bộ dáng tựa như có ác quỷ đánhđuổi sau lưng. Hiển nhiên thương đội Thanh Dao không thành công phá vòng vây, ngược lại đánh mất không ít thành viên, những người còn lại lúc này mới nhớ tới trên núi còn có nhân loại khác, mới nhớ tới phải đoàn kết, cho nên quay người lại tìm sự trợ giúp.
Đông gia ở trên lầu, thương đội Phù Diêu tất nhiên sẽ tiến lên ngăn họ lại. Người dẫn đầu của đối phương ở trong số người sống sót, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, thở dốc nói “Dương chưởng quỹ của các người đâu? Dưới núi có quái vật, sắp đuổi tới. Mọi người mau phá vây”
Dương chưởng quỹ từ trên lầu chạy vội xuống, nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Hắn là người tâm tư nhanh nhẹn, mắt thấy đối phương chưa thấy người chủ trì thương đội Phù Diêu đã thừa dịp kích động thành viên thương đội vội vàng ứng chiến, hiển nhiên muốn đánh chủ ý đục nước béo cò, muốn thừa dịp họ đánh quái vật mượn cơ hội tự mình xuống núi. Thương đội Phù Diêu không đem người đuổi ra ngoài đã xem như có ân với hắn, kết quả người này tâm niệm vừa chuyển liền có ác ý với bọn họ.
Dương chưởng quỹ cũng không phải quả hồng mềm, trong lòng giận dữ nhưng vẫn ngoài cười trong không cười nói ‘Vương huynh đệ, ngươi nửa đêm không chào hỏi đã mang đội ngũ chạy đi, hiện tại tại sao lại vội vã trở lại, lại còn chỉ có mấy người?”
Vương chưởng quỹ đang muốn nói, ánh mắt quét qua đám người đội nhiên ngưng tụ, chỉ vào một người nói “Ngươi vương bát đản, làm hại huynh đệ chúng ta chỉ còn dư lại mấy người này, ngươi lại co đầu rút cổ trong thương đội Phù Diêu”
Từ Cảnh Minh co rụt đầu lại, không dám lên tiếng, Dương chưởng quỹ lại cười lạnh nói “Vương huynh đệ là do xuống núi ăn thiệt thòi, nhân thủ không đủ, lại muốn đưa quái vật tới tìm chúng ta sao?”
Vương chưởng quỹ tự biết mình đuối lý, nhất thời im lặng, Dương chưởng quỹ cũng không để ý đến hắn, chuyển hướng nói với thủ hạ “Không cần hoảng hốt, đông gia sớm đã sắp xếp xong xuôi, đem mấy cái Định Phong Bàn này chôn ở bốn phía khách sạn, tất nhiên sẽ có hiệu quả. Ngoài ra, Liễu Hạc, Liễu Quán, Quế Nhất Minh, ba người các ngươi ngự pháp khí lên cao, chuẩn bị xuất thủ”. Ba người được hắn điểm danh gật đầu, qủa nhiên ngự kiếm lên cao giữa không trung. Không ít thương đội sẽ mướn tu sĩ hộ tống, thậm chí còn có quả yêu quái nhập thế lâu năm đảm đương nhiệm vụ hộ vệ.
Vương chưởng quỹ thấy một màn như vậy rất ngạc nhiên. Trong đội của hắn vốn cũng có tu sĩ, nhưng ở trong sương mù dày đặc không phát huy nửa điểm bản lĩnh, không duyên cớ đã bị quái vật nuốt vào trong bụng. Có thể thấy được thương đội Phù Diêu sớm đã có chuẩn bị, nhất định đã dùng linh dược khắc độc.
Nghĩ tới đây trong lòng hắn có vài phần yên tâm. Nguy cơ trước mắt, đồng bạn càng mạnh tất nhiên càng tốt hơn, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống, chuyện sau này sau này hãy nói.
Sắc mặt Dương chưởng quỹ vẫn như thường, phân công an bài đâu vào đấy, mọi người gặp chuyện trong lòng có chút khẩn trương, thấy bộ dáng này cũng nhanh chóng buông lỏng hơn vài phần. Thật ra thì giờ phút này trong lòng Dương chưởng quỹ cũng rất bình thường, người bên cạnh không biết, hắn lại biết rõ thân phận của hai vị chủ nhân trên lầu, càng có lòng tin mù quáng với Trường Thiên, đừng nói không biết quái vật thế nào, cho dù là đại yêu tới hắn cũng tự tin đại nhân nhà mình có thể chiến thắng.
May là thương đội Phù Diêu trước đó đãđược Ninh Tiểu Nhàn phân phó, đem phạm vi mười trượng quanh khách sạn chiếu sáng lên. Giờ phút này có thể thấy được trong sương mù dày đặc có cái gì đó đang tràn vào.
Những thứ quái vật ăn thịt người, rốt cục lộ diện.
Ninh Tiểu Nhàn ở bên cửa sổ. Nhãn lực của nàng vô cùng tốt, so với những người khác thấy quái vật này có bộ dáng như thế nào rõ ràng hơn, không khỏi chậc chậc nói “Xấu thành như vậy cũng không dễ dàng gì”
Lấy kiến thức cũng nhãn giới của nàng, có thể làm cho nàng phát ra tiếng than thở này cũng thật không dễ dàng. Bộ dáng của thứ quái vật trước mắt quả thực là một tạo vật đặc biệt đáng hổ thẹn của tạo hoá, ấn tượng đầu tiên của loài người với nó chính là loại giòi bọ béo núc nhưng lớn hơn gấp mấy trăm lần, mỗi con đều dài hai trượng, không mắt không tai đầu tròn não tròn. Song thân thể của nó lại chia khúc, nhìn qua tựa như con giun.
Quỷ dị hơn chính là những thứ quái vật này trên trán còn có những bụi thực vật hoàn chỉnh, có thân có lá có hoa. Nếu bọn chúng chôn trong đất, lộ ra bên ngoài cũng chỉ có gốc thực vật này.
Bọn chúng vừa lộ diện, mấy vị tu sĩ bừng tỉnh đại ngộ, khó trách tất cả mọi người trong đêm không nhận qua được màu hoa trắng đó là chủng loại gì, thì ra chính là những thứ bọn chúng dùng để nguỵ trang. Những quái vật này bình thường chôn thân dưới đất, cũng không biết đã thành công phục kích bao nhiêu con mồi.
Trên lầu Cùng Kỳ nhảy cao ba thước, trong lời nói là vô tận vui mừng “Chẩn Khâu, lại có thể là Chẩn Khâu! Nữ chủ nhân, chúng ta lời to rồi”
Chẩn Khâu? Nàng cảm thấy tên gọi này có chút quen tai, chẳng phải là từng nhìn qua trong sách của Ngôn Tiên Sinh sao?
Lúc này tất cả mọi người cảm thấy dưới mặt đất tựa hồ có vật gì đó nhúc nhích động, như muốn từ đất chui lên. Dương chưởng quỹ được Trường Thiên truyền âm báo, khi mọi người kinh hô đã trầm giọng nói “Chớ hoảng sợ. Quái vật kia chính là Chẩn Khâu, là thượng cổ dị thú, tuy có khả năng độn thổ, nhưng Định Phong Bàn đông gia cho chôn dưới đất có tác dụng khiến chúng không thể độn thổ không thể chui ra.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, dị vật trên mặt đất trở mình nhiều lần nhưng vẫn không thể độn thổ, cũng vững dạ hơn. Vương chưởng quỹ thấy thế liềnthở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi thương đội Thanh Dao chạy trối chết, những thứ quái vật này chính là nhờ vào thiên phú độn thổ từ dưới đất chui lên, phía sau ngay cả hố cũng không lưu lại, trong nháy mắt đã nuốt mấy huynh đệ vào trong đất từ từ hưởng dụng. Đáng thương cho các hán tử vào nam ra bắc tung hoành ngay cả nửa tiếng kêu lên cũng không kịp đã bị cuốn vào trong đất.
Các tu sĩ lơ lửng trên không, đợi Dương chưởng quỹ phát lệnh liền ngự kiếm phát khí đánh tới. Những quái vật này nhìn mập mạp mềm mại nhưng thân xác thực dày, phi kiếm đánh tới trên người chúng như đụng phải tảng đá, phát ra tiếng leng keng.
Không thể đánh tới? ba vị tu sĩ trên mặt có chút kinh ngạc, tiếp tục thúc dục linh kiếm của mình, lúc này mới có vài đầu Chẩn Khâu bị đục lỗ trên thân thể. Có điều sinh mệnh lực của những thứ này hiển nhiên rất mạnh, bị phi kiếm đâm xuyên qua tựa hồ không có nửa điểm đau, vẫn hướng khách sạn di chuyển tới thật nhanh. Trong ba người, Liễu Hạc lớn tuổi nhất, giờ phút này lĩnh ngộđược ra lệnh “Cắt đầu bọn chúng”
Ngón tay vừa điểm, trường kiếm quả nhiên đuổi theo một Chẩn Khâu, không chút lưu tình chém đầu xuống. Kết quả tên mập đần này tiếp tục xông về phía trước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng nửa phần.
Sinh mệnh lực của quái vật này thực cường hãn?
Trong bụng mọi người trầm xuống, sắc mặt người phàm trong thương đội lại càng trắng bệch hơn. Nếu ngay cả tu sĩ cũng không cách nào thu phục đám yêu quái này thì những người phàm tục như họ chẳng phải bó tay chờ chết? Giờ phút này bọn họ rốt cục hiểu vì sao thương đội Thanh Dao không cách nào phá vòng vây, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại trên núi. Loại quái thú này, cũng không biết điểm yếu của chúng ở nơi nào.
Lúc này trừ hai người một lò luyện đan trên lầ,u ai cũng không nhớ ra được Chẩn Khâu nguyên bản chính là con giun, mà con giun nếu bị cắt thành hai nửa cũng có thể khép lại vết thương biến thành hai cơ thể sống.
Chẩn Khâu tiến tới càng lúc càng gần. Nếu không phải bốn phía khách sạn có Định Phong Bàn thì với khả năng độn thổ trời sinh, bọn chúng có thể đi lại như bay. Bọn chúng mặc dù không có chân nhưng mỗi lần bụng chạm đất cơ thể đều tiến lên phía trước, với tốc độ hiện tại mặc dù không nhanh nhưng thoạt nhìn giống như xe tăng tiến tới.
Phía trước của Chẩn Khâu như ngửi được mỹ vị đã mở cái miệng to ra. Xem ra cái miệng này thực là cái miệng khổng lồ xấu nhất và cũngđáng sợ nhất mà Ninh Tiểu Nhàn từng thấy, cho dù là sắt kình Xích Nha hay long tử Ly Vẫn cũng chỉ có bộ dáng khổng lồ, cũng không làm cho người ta run rẩy như thế, từ ngoài vào trong cảm giác sâu không đáy, lại chi chít những cái răng xếp hàng.
Mỗi một chiếc răng đều có hình dạng như châm, hơn nữa phương hướngđều đưa về phía yếu hầu, cái loại dày đặc kia khiến cho nàng nghĩ tới câu – ăn hết mọi thứ. Có thể đoán được, bị cái miệng này cắn một miếng, đại khái chỉ mấy hơi thở sẽ bị yết hầu có mấy trăm cái châm đâm vào, con mồi không thể tìm được đường sống.
Hai phàm nhân đứng đầu vốn cầm trường đao muốn chém, lại đột nhiên bị cái miệng khổng lồ này làm cho kinh hãi. Chẩn Khâu làm sao cho bọn họ cơ hội phản ứng? Miệng lớn mở ra, đem hai người nguyên lành nuốt xuống.
Đường kính thân thể của chúng vượt qua bốn thước, mà đường kính cái miệng khổng lồ lại đạt tới sáu thước, cho dù đem một nam nhân trưởng thành trong tư thế ngồi nuốt vào cũng không thành vấn đề.
Hai đầu Chẩn Khâu trong nháy mắt ăn một ngụm lớn. Những người khác đã nghe được tiếng kêu thảm thiết như bệnh nhân tâm thần của họ, âm thanh càng về sau càng nhỏ, hiển nhiên cố gắng giãy dụa từ trong khoang miệng và yết hầu truyền tới. Đồng bạn bên cạnh khẩn trương, vẫn cố đưa tay kéo người, kết quả khiến cho người bị cắn kêu lên càng thê thảm, hiển nhiên để chống lại thì răng của quái vật châm vào thịt càng chặt, khiến hắn càng thêm thống khổ.
Tu sĩ trên trời thấy thế kêu lên một tiếng, trường kiếm lướt xuống, đem Chẩn Khâu đang ngậm phàm nhân này chém thành hai nửa, coi như giúp phàm nhân xui xẻo này chết một cách thống khoái.