Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 799: Q.7 - Chương 799: Quyển 7 - Chương 794: Vết nứt




Dưới tình huống này, tâm phúc Đa Mộc Cố không thể làm gì khác hơn đành tạm thời im lặng ngồi xem quyết định của các trưởng lão.Trải qua một buổi sáng cãi vã, ý kiến ủng hộ Xích Ngột Dịch làm Đại Mục Thủ chiếm ưu thế. Dù sao Tiểu Bác Cổ Nhĩ sống chết không biết, vấn đề Kỳ Nam Tông lại lửa sém lông mày.Mấy vị trưởng lão còn lại đều đồng ý, trước hết thỉnh hắn làm Đại Mục Thủ ổn định lòng người trong tông, thương nghị chuyện hồng nê.

Thật ra thì việc đã đến nước này, các trưởng lão đều là nhân vật sống lâu năm thành tinh, trong lòng cũng có tính toán rồi: lần này, thật sự muốn chuyển hướng sang Ẩn Lưu. Từ vị trí địa lý, rừng rậm Ba Xà cách Kỳ Nam Tông gần hơn, hơn nữa Ẩn Lưu cũng hứa hẹn nhất định sẽ giải quyết vấn đề hồng nê. Nếu như giờ quy hàng yêu tông mạnh mẽ kia thì vẫn có thể tranh thủ trong ba tháng lấy được hồng nê.

Trái lại liên minh bắc bộ, không nói đến hiện tại người trong tộc rất có ác cảm đối với mấy tiên tông, chỉ nói vũng bùn phía bắc gần đây đều là vật có chủ, cách Kỳ Nam Tông lại xa. Nếu muốn lại cùng liên minh bắc bộ triển khai một vòng đàm phán mới, đoán chừng còn phải mất hơn nửa năm.

Tới khi đó, chiến dịch ba tiên tông lớn với Quảng Thành Cung nói không chừng đều kết thúc, đến lúc đó không có những giặc ngoại xâm khác, đại quân Ẩn Lưu một lần nữa chuyển lực chú ý tới thảo nguyên rộng lớn Hi Thụ, đó sẽ là một cuộc ác chiến thảm thiết cỡ nào ah? Mặc dù tộc Kỳ Nam tự tin nhưng cũng không dám đánh giá thấp chiến lực Ẩn Lưu.

Chỉ có điều hiện giờ Xích Ngột Dịch còn đang dẫn ba tổ ở trên thảo nguyên truy bắt bầy sói Thổ Luân, cho nên Kỳ Nam Tông phát ra tin gấp mời hắn khẩn cấp trở về thành.

Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã qua sau giờ ngọ.

Lúc này ở dịch quán thương nhân, Ninh Tiểu Nhàn nhìn xong tin tức Hắc Sùng Minh đưa tới lại nhíu chặt lông mày đen hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Bác Cổ Nhĩ đâu rồi? Hình như sau khi bị thị nữ Đa Mộc Cố ôm đi thì không có tin tức? Trong tin Hắc Sùng Minh cũng không nói tới tung tích của đứa bé đó. Dựa theo sắp xếp của hắn, không phải cuối cùng thị nữ tộc Phong Ly kia còn đi ra chứng nhận Khánh Kị sao? Trước đó, nàng giấu đứa bé kia đến nơi nào rồi?”

Đồ Tẫn ánh mắt chớp lóe, nhìn Trường Thiên phía sau nàng một cái, không có lên tiếng.

“Không đúng, thị nữ kia chắc chắn đã giao Tiểu Bác Cổ Nhĩ cho Hắc Sùng Minh.” Ninh Tiểu Nhàn vẫn nói: “Đứa nhỏ đó đến giờ cũng không bị người tìm được. Đồ Tẫn, tối hôm qua ngươi và Hắc Sùng Minh nói chuyện qua chiếu diện, hắn đã giấu kỹ Tiểu Bác Cổ Nhĩ rồi hả?”

Đồ Tẫn cúi đầu, không nói.

Tại sao nàng cảm thấy có cái gì không đúng?Chẳng lẽ...? Ninh Tiểu Nhàn vặn chặt lông mày nhìn hắn, thấy hắn vẫn không dám ngẩng đầu, giữa lông mày từ từ thả lỏng nhưng trong mắt dần dần hiện lên vẻ hiểu rõ và tức giận.Nhiệt độ chung quanh tựa hồ lạnh lẽo từng chút từng chútmột. Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía Trường Thiên, tức giận nói: “Đứa bé kia, người đâu?”

Trường Thiên thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, đang muốn mở miệng thì Đồ Tẫn đã giành nói trước: “Là thuộc hạ tự mình xử lý xong rồi. Trước đó Thần Quân đại nhân cũng không biết rõ tình hình!”

Ninh Tiểu Nhàn mắt hạnh trợn tròn, gằn từng chữ hỏi: “Lặp lại lần nữa, ngươi làm gì Tiểu Bác Cổ Nhĩ?”

Lúc này Đồ Tẫn trả lời vừa nhanh mà lại lưu loát: “Sau khi ta từ trong tay Hắc Sùng Minh ôm nó đi đã thuận tay bóp chết rồi. Đứa nhỏ đó không thể giữ...” Trước mắt đột nhiên có gió lớn đập vào mặt, hắn nhắm mắt lại, không trốn không tránh.

“Bang bang” hai tiếng, thân thể Đồ Tẫn lớn như thế lại bị đánh bay ra ngoài, đụng nát hai bức tường mới rơi xuống đất.Hắn không nói tiếng nào bò dậy từ trong đống gạch đất, không để ý trên người dính bụi đất đi trở về đứng trước mặt Ninh Tiểu Nhàn.Tuy lần này Ninh Tiểu Nhàn nén giận đánh ra nhưng ra tay vẫn có chừng mực.Đồ Tẫn khóe miệng tràn đầy máu, nội phủ chấn động, gân cốt lại không có bị hao tổn.Hắn cúi đầu không nói, ngay cả máu tươi ở khóe miệng cũng không dám đưa tay lau đi.

Nàng lạnh lùng nói: “Sao đứa nhỏ đó lại không thể lưu lại? Nó mới bốn tuổi, còn là trẻ con nhỏ tuổi u mê không biết!”

Quen biết hơn sáu năm, nữ chủ nhân chưa bao giờ nói năng giận dữ lại sắc bén với hắn như thế. Đồ Tẫn vận chuyển yêu lực đè tổn thương xuống, trả lời khẽ mà nhanh: “Nó đã thấy ngài, càng thấy đến hình dáng Trường Thiên đại nhân. Bây giờ nó còn nhỏ, đợi đến khi hơi lớn tuổi nhớ lại, chỉ sợ sẽ hận hai ngài tới tận xương.” Chém cỏ đương nhiên muốn trừ tận gốc, bằng không đợi năm sau lại nảy mầm sao?

Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Cho nên ngươi đã tự tiện chủ trương giết nó rồi? Thiên hạ này người hận ta và Trường Thiên đếm không hết, sao ngươi không tìm ra từng người rồi cả đám đều giết hết?”

Đồ Tẫn nuốt máu tươi ở cổ họng đang trào lên xuống, không dám nói nữa.

“Tiểu Nhàn.” Trường Thiên đi tới phía sau nàng, đưa tay đỡ lấy bả vai nàng nói: “Ta biết nàng cảm thấy đứa bé vô tộ nhưng nó là con của Đa Mộc Cố, thành viên huyết mạch hoàng kim. Chỉ cần nó còn sống, dòng chính Đa Mộc Cố vẫn ôm lấy một đường hi vọng, lại càng không nguyện tận trung với Xích Ngột Dịch. Tầng này quan hệ, nàng có thể nghĩ đến và hiểu rõ?”

Đế vương cổ đại Hoa Hạ một khi thừa kế vương vị, sau khi nắm quyền có tính hợp pháp và chính thống, bước kế tiếp muốn làm tất nhiên là củng cố chính quyền trong tay mình. Mà ở Nam Chiêm Bộ Châu, người cầm quyền tiên phái yêu tông đối với việc này đều vô sự tự thông. Đây gần như là bản năng của tất cả sinh vật có trí khôn. Tựa như sau khi Mịch La đạt được truyền thừa của lão phủ chủ, bước kế tiếp chính là đuổi giết anh em ruột của mình – Khánh Kị, dọn dẹp tai mắt và tâm phúc của huynh trưởng ở bên trong tông để bảo đảm quyền thống trị tuyệt đối của mình ở phủ Phụng Thiên.

Xích Ngột Dịch gốc rễ đang lúc nảy mầm thuận lợi, Đa Mộc Cố đã bỏ mình, Xích Ngột Dịch tiếp nhận vị trí Đại Mục Thủ là hợp pháp và chính thống một cách tự nhiên. Nhưng Tiểu Bác Cổ Nhĩ là con trai thứ tư của thủ lĩnh cũ, huyết mạch hoàng kim thuần khiết và là người duy nhất có thể uy hiếp được địa vị của hắn. Đây cũng là nguyên nhân năm đó Đa Mộc Cố nhìn em trai ruột thịt như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt muốn dốc hết sức đuổi giết tới cùng.

Hôm nay đứa bé kia còn nhỏ tuổi nên không tạo thành uy hiếp với Xích Ngột Dịch. Chỉ khi nào Tiểu Bác Cổ Nhĩ trưởng thành, có lẽ trong tộc đã có người khác lập hắn làm chủ, có địa vị ngang nhau với Xích Ngột Dịch. Điều này có thể ảnh hưởng tới sự yên ổn và đoàn kết của Kỳ Nam Tông,cũng là việc Trường Thiên không muốn nhìn qua.

Thân thể Ninh Tiểu Nhàn run lên, từ từ xoay người nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi: “Ngươi đã sớm biết rõ rồi, có phải hay không? Chúng ta giết chết Đa Mộc Cố thì thôi đi, nhưng Tiểu Bác Cổ Nhĩ, ngươi, các ngươi...” Nàng nghẹn ngào nói, nói không được nữa. Nàng xem được không cho là đúng trong mắt Đồ Tẫn và không hiểu trên mặt Trường Thiên. Đúng rồi, hai người này cho tới bây giờ chỉ nói mục đích, không hỏi thủ đoạn. Suy nghĩ đã hiểu được nhưng trong nội tâm nàng lại càng buồn bực tới mức hoảng hốt. Nàng và Trường Thiên làm bạn quá lâu, đã quên người đàn ông của nàng căn bản không phải người. Nàng quen hắn che chở nhưng lại quên hắn lãnh khốc và lạnh nhạt khi đối mặt những người khác.Hắn bản chất là thần thú thượng cổ, vẫn luôn thường dùng ánh mắt quan điểm bao quát chúng sinh để đối đãi với các sinh linh khác.Tựa như ở trong mắt loài người, con kiến cũng là tính mạng, con ruồi cũng là tính mạng, đều là sinh vật một chưởng có thể đánh chết. Sao có thể tồn tại sự khác nhau giữa cái gì nhẹ cái gì nặng, ai quý ai tiện? Sao hắn lại có thể hiểu tình cảm phức tạp của loài người?Làm sao có thể có giới hạn thấp nhất của đạo đức theo tiêu chuẩn loài người? Thậm chí đa số người tu tiên trên phiến đại lục này cũng am hiểu sâu đạo lý giết người diệt khẩu, nhỏ cỏ tận gốc. Nếu không phải cố kỵ thiên đạo hạ xuống trách phạt, sợ rằng trên tay lây dính máu tanh còn muốn nhiều hơn mấy lần. Cho tới nay, không hợp với thế giới này chỉ có nàng mà thôi.Nàng há miệng đột nhiên nói không ra lời, chỉ có nước mắt theo gò má trắng bệch chậm rãi chảy xuống.

Đôi mắt màu đen của nàng được nước mắt rửa sạch càng hiện lên vẻ trong suốt thấu hiểu.Trường Thiên cảm thấy hơi đau, nhất thời lại không dám đối mặt với nàng. Ánh mắt nàng rất kỳ quái, giống như cô đơn, giống như lên án, giống như bàng hoàng, hoặc như tự hối hận khiến hắn rất muốn ôm nàng vào trong lòngan ủi thật tốt.

Nhưng vì sao nàng phản ứng kịch liệt như vậy? Đồ Tẫn làm chỉ là chuyện đa số yêu quái cũng sẽ làm. Con voi nhỏ kia ở chung với nàng trước sau cộng lại cũng chỉ có gần nửa canh giờ, vì sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy? Hắn có chút nghi hoặc.Trước trấn an nàng đã ah. Hắn mím môi mỏng, đưa tay lau nước mắt của nàng: “Ngoan, đừng khóc.”Đầu ngón tay còn chưa chạm đến nàng, Ninh Tiểu Nhàn lại đột nhiên lui về phía sau một bước, tránh được tay của hắn. Nàng lại tránh né! Đây là nàng lần đầu cự tuyệt hắn đụng chạm trong bảy năm qua.

Ngón tay thon dài dừng lại giữ không trung, thật lâu cũng không thu hồi. Chỉ vì một con voi yêu nhỏ bé không đáng nói tới? Trường Thiên trong mắt chợt lóe vẻ khác thường.

Ninh Tiểu Nhàn cũng kinh ngạc.Động tác này thuần túy là phản ứng theo bản năng, nàng lung tung vén mái tóc đến sau tai, muốn nói chút gì, cuối cùng chỉ cắn môi nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút.”

Trường Thiên đứng lên nói: “Ta dùng dịch hình cổ cùng nàng...”

“... Một người.”

Trường Thiên dừng lại, mắt vàng khẽ nheo lại.

Nàng không muốn nhìn thẳng hắn, vì vậy xoay người xuống lầu, động tác lại có chút cứng ngắc. Bởi vì cho dù không quay đầu lại, nàng cũng biết sau lưng có hai ánh mắt vững vàng cố định trên người nàng, cho đến khi nàng rời khỏi cửa lớn của dịch quán thương nhân.

Trường Thiên tựa hồ cũng mất hứng.

Cùng Kỳ trong Thần Ma Ngục ngập ngừng nói: “Nữ chủ nhân, Thần Quân đại nhân ngài ấy tuyệt đối không phải cố ý...”

Ninh Tiểu Nhàn tâm phiền ý loạn, truyền âm quát lên: “Câm miệng!”

Bếp lò lập tức nhắm thật chặt miệng lại.Nam nữ chủ nhân bình thường rất ít quát nó a, làm sao bây giờ, nó có dự cảm không tốt.

Trong dịch quán thương nhân, một phòng vắng lạnh.

Qua một hồi lâu, Đồ Tẫn đứng trong góc làm đầu gỗ đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Chuyện này là do thuộc hạ khống chế không tốt, để cho Thần Quân đại nhân bị khó xử, ta tự xin trách phạt!” Biến chưởng như đao đánh về phía vai trái của hắn. Hắn lực đạo nặng nề, nếu lần này thực chụp xuống thì cả cánh tay trái cũng có thể vô thanh vô tức tháo xuống.

Trong không khí có ánh vàng chợt lóe, một chưởng kia của hắn bị đẩy ra, rơi vào khoảng không.

Hắn thật sâu cúi đầu.

Trường Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi cũng muốn theo nàng cùng nhau hồ nháo sao? Đại chiến sắp tới, ta còn phải dùng tới cánh tay này của ngươi. Hai ngày này ngươi trước về ở trong Thần Ma Ngục đi. Mặt khác gửi tin tức cho lão Hạc, có thể bắt đầu đào móc hồng nê thông hà rồi, có lẽ thư hàm của Kỳ Nam Tông ít ngày nữa sẽ đến.”

......

Thời gian cực kỳ nhanh đã qua sáu ngày.

Trong mấy ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như Xích Ngột Dịch ở trên thảo nguyên có chút thu hoạch lại bị gọi về. Tỷ như Tiểu Bác Cổ Nhĩ vẫn hoàn toàn không có tin tức.Tỷ như tộc nhân thành Kỳ Nam lại muốn vì Đại Mục Thủ túc trực bên linh cữu.Chưa tới nửa tháng liên tiếp mất đi hai người Đại Mục Thủ, việc này ở trong lịch sử Kỳ Nam Tông cũng là chuyện cực kì hiếm thấy.

Lần này đến phiên Xích Ngột Dịch nâng quan tài cho anh trai hắn. Đối với chuyện hắn kế nhiệm Đại Mục Thủ, các trưởng lão căn bản lấy được nhất trí, chỉ đợi sau khi Đa Mộc Cố qua bảy ngày thì nâng hắn thượng vị.

Về phần chuyện hồng nê thông hà, cuối cùng cũng đã định xuống, Kỳ Nam Tông thuận theo yêu cầu đa số tộc nhân đầu nhập vào Ẩn Lưu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.