Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 809: Q.7 - Chương 809: Quyển 7 - Chương 804: Cũng là phàm nhân




Tu tiên giả có thực lực cường đại đến một mức độ nhất định lại có thể áp đảo hết những … quy tắc này của các tiểu thế giới. Ví dụ, như xem bí cảnh “Thượng Thiên Thê” nàng đã từng vào qua là một tiểu thế giới, thì quy tắc của chỗ đó chính là chỉ cho phép phàm nhân tiến vào, thế nhưng nếu Trường Thiên đích thân tới, lại có thể cường hành xâm nhập vào đó.

Nhưng Vân Mộng Trạch lại là ngoại lệ.

Từ ba vạn năm trước nó đã xuất hiện trên thế giới này, cũng không biết đã có bao nhiêu tu tiên giả xâm nhập, trong đó cũng không thiếu đại năng, không thiếu những người kinh tài tuyệt diễm, nhưng đến nay không có người nào có thể phá vỡ quy tắc “Chúng sinh bình đẳng”.

Nàng vừa thấy được tin tình báo này, liền xoay người nói với Đồ Tận: “Bí cảnh kia của ngươi năm đó, cũng là tham chiếu lực lượng thế giới của Vân Mộng Trạch mà thiết lập hay sao?”

Đồ Tận nhún vai nói: “Không sai. Danh khí của Vân Mộng Trạch rất lớn, quy tắc cũng cực kỳ thú vị, cho nên ta tham khảo nó. Chẳng qua là ước thúc của Vân Mộng Trạch đối với tu tiên giả lớn hơn, pháp khí ở chỗ này cũng mất đi hiệu lực. Nhưng mà thiên phú bản năng của yêu tộc vẫn có thể sử dụng như cũ.”

Hơn nữa sở dĩ Vân Mộng Trạch bị liệt vào hàng cấm địa là còn có lý do khác đáng sợ hơn.

Chỗ hung hiểm chính thức của nó đó là, bản thân thế giới này chính là một mê cung cực lớn, qua mỗi mười hai canh giờ, nơi mà người đứng từ bên ngoài nhìn vào thì hình dạng mặt đất sông núi sẽ phát sinh cải biến, người đứng ở bên trong, ngay cả phương vị bản thân đều không thể xác định, đây là quy tắc thứ hai của Vân Mộng Trạch – Thương Hải Tang Điền.

Người thông minh đều biết, thế giới này đã có quy tắc, như vậy sự biến hóa của mê cung sông núi cũng đều có lý lẽ của nó. Nhưng mà diện tích của Vân Mộng Trạch vô cùng rộng lớn, lại mỗi ba trăm năm mới mở ra một lần, cho đến nay cũng mở không quá một trăm lần. Mọi người chỉ có thể tìm hiểu rõ ràng biến hóa bên ngoài, lại dễ dàng bị mê hãm trong đó. Nhưng nếu muốn vào sâu bên trong, đó chính là nơi vật đổi sao dời, không tri kỷ. Có rất nhiều người có tu vi cao thâm vì thế mà hãm sâu ở trong Vân Mộng Trạch, dù là ba trăm năm sau tiểu thế giới có mở lại, cũng không có ai còn nhìn thấy bọn họ nữa.

Trên thực tế nàng chú ý chính là tin tức về Mộc Chi Tinh, kết quả chạng vạng ngày hôm sau quả nhiên nghe được có người ở trong tửu quán nói rằng chính mình đã thấy qua Mộc Chi Tinh.

Người này ở trong tửu lâu nói cả buổi, lúc quay trở lại khách sạn thì đã bị người đánh ngất đi, một giấc ngủ thẳng đến bình minh. Kết quả đến thời điểm thức dậy vào sáng sớm hôm sau, hắn đã không nhớ đến chuyện bản thân đã từng ra vào Vân Mộng Trạch.

Lúc này, đám người Ninh Tiểu Nhàn đang chuẩn bị xuất phát. Trường Thiên cũng từ trạng thái bế quan thoát ra, nàng hỏi thành quả chiến đấu, hắn chỉ đơn giản nói một chữ: “Thắng.”

Đồ Tận nhân tiện nói: “Ta tìm trong ký ức của người chứng kiến biết được, Mộc Chi Tinh trong ấn tượng của hắn là một hình người mà xanh lá cao không đến một xích (0.33m), có tứ chi mà không có ngũ quan, gặp người sẽ bỏ chạy, không để cho người lạ đến gần.”

Trường Thiên lắc đầu nói: “Sinh vật sau khi thành tinh lại biến hóa thành người màu xanh lá có quá nhiều, các loại giống trồng trên Tức Nhưỡng cũng có thể chất đầy một xe ngựa. Hắn đã thấy cẩn thận sao?”

“Quá xa. Người này đạo hạnh quá thấp, ở trong trí nhớ của hắn ta chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ, không bắt được chi tiết tỉ mỉ.”

Trường Thiên trầm ngâm nói: “Xem ra, còn phải tự mình đi một chuyến.”

Lúc này, thính lực mẫn cảm của ba người đều bắt được tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, đồng thời im lặng không nói. Qua khoảng mười nhịp thở, cửa phòng quả nhiên đã vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.

Bên ngoài có một nam tử trung niên bộ dáng trắng nõn đang đứng, thấy ba người lập tức cười nói: “Ta chính là môn hạ Úy Văn Long của Càn Thanh Thánh Điện, trong môn phái có một chi đội ngũ buổi chiều muốn lên đường tiến vào Vân Mộng Trạch, không biết ba vị có hứng thú đồng hành hay không?” Ánh mắt đảo qua trên người Trường Thiên, không khỏi có chút co rụt lại, giống như là thần uy chấn nhiếp đối với hắn.

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Tại sao ngươi biết chúng ta muốn vào trạch?”

“Các ngươi mấy ngày nay ngày ngày nghe ngóng nơi nơi, có lẽ là đang chuẩn bị tiến vào cầm địa đi?”

Tâm tư người này ngược lại thật tinh tế. Trường Thiên cùng Đồ Tận liếc nhau, cả hai cùng lắc đầu: “Không cần, chúng ta một mình vãng lai đã quen.”

Úy Văn Long cũng không để ý, tiếp tục khuyên nhủ: “Xem ra ba vị là lần đầu tiến vào cấm địa này a? Trong Vân Mộng Trạch hung hiểm trùng trùng điệp điệp, sau khi mọi người tiến vào đều sẽ trở thành thân thể phàm nhân, lực lượng cá nhân có hạn, hiệu suất an toàn xa xa không cao bằng khi hành động đoàn thể. Đây là lời tuyên bố kinh nghiệm của rất nhiều tiền bối trong mấy ngàn năm qua, lúc này Càn Thanh Thánh Điện đã mời mấy trăm tên tán tu cùng đi vào Vân Mộng Trạch, phong hiểm giảm đi rất nhiều, mà trong đội ngũ cũng có người cũ biết đường, để bọn họ dẫn đường sẽ nhanh hơn rất nhiều.”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Hảo ý tâm lĩnh. Chẳng qua là chúng ta không quen đi chung cùng người khác, huống hồ bảo vật mà chúng ta muốn, chỉ sợ phải xâm nhập vào sâu trong Vân Mộng Trạch mới có thể tìm được, chỉ sợ con đường không giống với các vị.”

Nàng nói đến kiên quyết nhưng lại là sự thật, nam tử trung niên đành thôi, cũng có phong độ mà cười nói vài câu mới cáo từ rời đi.

Vân Mộng Trạch mở ra không phải là chuyện nhỏ, phần lớn tiên phái nổi danh sẽ phái ra đội ngũ nguyên vẹn tiến vào. Tiên tông có chút lớn sẽ nửa đường kéo thêm tráng đinh như vậy, để tán tu sáp nhập vào trong đội ngũ của mình, cùng cấp sự bảo hộ đồng thời cũng từ trong tay bọn họ đạt được lợi ích nhất định. Úy Văn Long tự xưng là môn hạ của “Càn Thanh Thánh Điện”, yêu tông này ở Nam Chiêm Bộ Châu có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, bởi vì nó là trụ cột vững vàng của Liên minh Phương Bắc, là chủ lực mỗi năm trùng kích chiến tuyến Phương Bắc, kỳ thật thực lực, địa vị cũng tương đương với Triều Vân Tông ở phía nam Nam Chiêm Bộ Châu.

Sau khí tiến vào cấm địa sẽ biến thành thân thể của phàm nhân đã đủ khiến cho bọn họ đủ ảo não rồi, nàng lại không muốn ở trong dạng đội ngũ như thế này bó tay bó chân. Bảo vật mà bọn họ muốn tìm là Mộc Chi Tinh, tại sao phải cùng bọn hắn cùng tiến cùng lùi?

Lại nói, bọn họ cũng có lưu lại hậu thủ a, chưa hẳn muốn cùng người khác đồng hành cùng đi.

Sau khi thu thập thỏa đáng, ba người ngồi lên Thuyền Ngọc, sau khi bay về phía đông bắc ngoại ô Huyện Đông Dương hai khắc chung, dễ dàng tìm được cửa vào của Vân Mộng Trạch.

Đó là một chỗ cửa ải giữa hai ngọn núi, hơi nước có màu ngà sữa tràn ngập, như mây như sương. Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống, cư nhiên theo ánh xạ trong khói sương mù hiện ra một mảnh ảo giác đầm nước đại dương mênh mông, tất cả mọi người đều biết rõ đây không phải là thật, thế nhưng cảnh tượng lại rõ ràng như là có thể chạm tay vào, tựa hồ ngay cả cá bơi trong đầm nước nhảy lên, vảy bạc trên người đều rõ mồn một.

Cư nhiên là Hải Thị Thần Lâu.

Trong trí nhớ mà Đồ Tận trộm được, Vân Mộng Trạch chính là được giấu trong màn sương trắng này.

“Mộc Chi Tinh thực đáng giá để mạo hiểm như vậy sao?” Đứng ở chỗ miệng hang này, trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn hơi có vài phần bất an, nhịn không được nói với Trường Thiên, “Bước chân vào cấm địa này, có lẽ chàng cũng không phải là Hám Thiên Thần Quân nữa rồi.”

Hắn chuyển mắt liếc nhìn nàng, không nói một câu đi vào, bóng hình cao lớn nháy mắt biến mất trong sương mù dày đặc, Đồ Tận theo sát phía sau.

Ninh Tiểu Nhàn cắn cắn môi, cất bước đi về phía trước.

Sương mù cuồn cuộn bám ở trên người, tự dưng mang theo vài phần băng hàn, khiến người khác cảm thấy không khỏe.

Nàng khe nhíu mày. Theo lý thuyết, tu vi ở Độ Kiếp tiền kỳ sẽ không cảm thấy được cái rét thấu xương của hàn khí mới đúng.

Tựa như là đã đi trên hành lang sương mù dày đặc này khoảng bốn, năm trượng, trước mắt mới rộng mở trong sáng. Bọn họ còn đang đứng dưới đáy của con dốc tại sơn cốc, ở đây vẫn là cỏ cây xanh ngắt, côn trùng kêu nhỏ, nhưng mà bất luận ai đều có thể nhìn ra, ở đây cùng thế giới bên ngoài đã hoàn toàn khác hẳn.

Bởi vì, trên đỉnh đầu màn đêm đã buông xuống, ánh sao đầy trời, ngay cả cảnh vật bốn phía cũng hôn trầm ảm đạm, nhìn không rõ ràng.

Đồ Tận liền nói ngay: “Ở nơi này là đã tiến vào khu vực Vân Mộng Trạch rồi. Chỉ cần không bước vào chỗ sâu trong cấm địa, địa khu bên ngoài vĩnh viễn là cảnh tượng khi đêm tối buông xuống. Đa số đệ tử tiên phái cũng chỉ hoạt động ở khu vực này.”

Từng tiểu thế giới đều có quy tắc vận hành đặc biệt của nó, nếu đem đi so sánh, vĩnh dạ (đêm tối vĩnh viễn) bên ngoài Vân Mộng Trạch cũng không tính là hiếm thấy. Trên thực tế, ở số các cấm địa, Vân Mộng Trạch coi như là tương đối ôn hòa thân mật với các tu tiên giả rồi, địa khu bên ngoài cũng không có gì quá uy hiếp đến tính mạng.

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt cảm thụ một chút. Thân thể trầm trọng như bị rót chì, xa xa không linh hoạt như trước kia, kể cả thị lực, thính giác trong số ngũ giác, cũng thoáng cái trì độn. Dưới sự cản trở của cảnh đêm tối, cảnh vật ở bên ngoài bốn trượng đều không thể thấy rõ lắm.

Quan trọng nhất là, thần lực trong cơ thể vốn là không lúc nào không vận chuyển như ý, lúc này cũng bị một lực lượng kỳ lạ một mực khóa lại, nửa phần đều không dùng được. Nàng cứ như vậy đứng yên trong sơn cốc trong trẻo lạnh lùng, cư nhiên cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.

Nàng đã bao lâu không cảm nhận được cảm giác “lạnh” rồi?

Đã lâu, thân thể phàm nhân. Nàng hít một hơi thật sâu.

Trường Thiên cúi người từ trên mặt đất cầm lên một tảng đá, nắm chặt. Nếu là trước kia, hắn chỉ cần một ý niệm chuyển qua trong đầu, trong chớp mắt tảng đá sẽ vỡ thành bột mịn, nhưng mà giờ phút này mặc cho đầu ngón tay hắn đã niết đến phát trắng, tảng đá kia vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.

Cả buổi hắn không nói tiếng nào.

Xem ra lực lượng thế giới của Vân Mộng Trạch đối với hắn vẫn hữu hiệu như cũ.

Cảm giác mềm yếu vô lực cùng không như ý như vậy, với hắn mà nói nhất định là rất cực đoan lạ lẫm a? Ninh Tiểu Nhàn dứt bỏ suy nghĩ, vỗ vỗ bời vai của hắn, cười hì hì nói: “Hoan ngênh đi vào thế giới của phàm nhân.”

Môi mỏng của hắn bĩu một cái, không để ý tới trong lời nói của nàng có chút hàm ý hả hê: “Khí tức ở đây, dù trước đây chưa từng tới, nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc khó hiểu. Như là…”

Nàng hiếu kỳ nói: “Cấm địa này hơn ba vạn năm trước mới xuất hiện, chàng cũng chưa hề tới a?”

Hắn nhíu mày, sau nửa ngày, giống như là không nhớ tới, mới lắc đầu nói: “Đi thôi.”

Ba người đi dọc theo đáy cốc trong chốc lát, cũng không mở miệng. Trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn có chút trầm trọng, Trường Thiên cũng không thể đánh vỡ pháp tắc của thế giới này sao? Nếu ngay cả thần thú đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi cũng biến thành phàm nhân, đường đi của bọn họ sẽ càng trở nên gian nan a. Vân Mộng Trạch không hổ là một trong các cấm địa được biết đến, một đạo quy tắc đã đem tu tiên giả đánh vào phàm trần. Không tuân thủ quy củ nơi này thì cũng đừng nghĩ tiến vào, cái này rất giống một hồi tiệc tối xa hoa, yến hội rõ ràng đã yêu cầu tất cả khách nhân phải ăn mặc sang trọng, ngươi lại càng muốn mặc áo T-shirt mang dép tiến đến, như vậy cũng sẽ bị mời đi ra rất lễ phép.

Giờ phút này, ba người dần dần nghe được tiếng vang ào ào, giống như là có tiếng nước vỗ bờ, gió thổi tới trước mặt cũng mang theo vài phần ẩm ướt. Mũi ngọc của Ninh Tiểu Nhàn nhẹ ngửi vài cái, ngạc nhiên nói: “Hóa ra đến bờ biển.”

Nàng từ nhỏ đã lớn lên từ biển, luồng gió biển mang theo vị mặn chát nhàn nhạt này tuyệt sẽ không nhận nhầm. Quả nhiên đi qua một tòa núi thấp, trước mắt chính là biển cả mênh mông. Nước biển bị cảnh ban đêm nhuộm đến đen kịt, chỉ có trên bờ cát bọt nước dừng lại thành những đường cong uốn lượn, bắn lên một tầng lại một tầng bọt biển màu trắng.

Cuối bãi cát là từng dãy cây cọ cùng cây dừa, phía sau hợp với núi xa, ở dưới dạng ánh sáng nơi đây chỉ có thể nhìn đến một mảnh hình dáng phập phồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.