Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 819: Q.7 - Chương 819: Quyển 7 - Chương 814: Đào thoát




Chư Kiền mà Ninh Tiểu Nhàn đang cưỡi chạy vội, bên người lại vang lên tiếng gầm nhẹ, chính là một đầu đại báo khác đang đến gần. Trong mắt đầu đại báo này có ánh sáng tím lóe lên, hiển nhiên là bị Đồ Tận điều khiển, công pháp của người này kỳ lạ, phương pháp để Chư Kiền phục tùng còn đơn giản hơn so với Trường Thiên, chỉ cần phân ra một đoàn phân thân hồn phách, không uổng phí bao nhiêu sức là có thể hoàn toàn khống chế được. Một lần nhảy lên cắn rất trọng yếu vừa rồi, chính là do hắn khống chế đầu dã thú này hoàn thành.

Từ lúc mới bắt đầu tiến vào Vân Mộng Trạch, ba người liền phát hiện hồn lực của Đồ Tận ở chỗ này bị hạn chế rất nhỏ, đây thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Quy định của một phương Tiểu Thế Giới này chính là sinh vật từ bên ngoài tiến vào cấm địa, tối đa chỉ có được lực lượng của phàm nhân, mà hồn lực của hồn tu lại vừa vặn nằm ở bên ngoài quy tắc này, nó đã không thuộc về linh lực, cũng không phải yêu lực, thần lực, dù cho lực lượng thần thông Kỳ Thú chi thân của Đồ Tận bị hạn chế, thần hồn khôngcó linh hoạt như bên ngoài, nhưng lại có thể rời khỏi thân thể như cũ, đi xâm chiếm thân thể khác.

Phàm là quy tắc, nhất định sẽ có chỗ hổng. Quy tắc ở Vân Mộng Trạch được tạo ra thích hợp để chế định tu sĩ và yêu quái, nhưng lại không thể thiết lập phương pháp ứng đối phù hợp cho trường hợp cực kỳ cá biệt như hồn tu.

Ninh Tiểu Nhàn căm giận nói: “Hai đầu súc sinh đáng chết, lại dẫn Bột Long Thú tới đây!”

“Nàng như thế là trách oan chúng rồi.” Trường Thiên ngồi sau lưng nàng, tay trái vòng qua ôm eo nhỏ của nàng, “Nếu ta đoán không sai, đầu Bột Long Thú này vốn là một đường đuổi theo chúng ta đến đây. Ừ, chính xác là, đuổi theo đám người Thanh Đào Các mà đến. Hai đầu Chư Kiền này đón đầu gặp được nó, kết quả bị nó một đường đuổi đến nơi này.”

“Chàng nói là…”

“Bột Long Thú ưa thích hoạt động tại bờ biển, sau khi đám người Thanh Đào Các giêt chết Nhận Trảo Thú nổi giận đã đi tiếp. Đoán chừng là sau khi Bột Long ăn hết thi thể Nhận Trảo Thú có chứa Hoặc Tâm Trùng, nghe thấy mùi máu tươi của con người, một đường truy tung tới, chỉ là do lúc đó trời đổ mưa to, trở ngại việc tìm kiếm của nó.” Hắn bổ sung nói, “Trong vị giác của rất nhiều loài thú, hương vị của con người rất tốt, đã ngửi thấy được thì không thể buông tha một cách đơn giản.”

Đồ Tận ở một bên nói: “Đám người ngu xuẩn này lại kiên trì muốn thổ táng (an táng bằng hình thức chôn cất) đệ tử đã chết. Đại khái sau khi đầu Bột Long này đến sơn động đào ra thi thể rồi ăn tươi, lại nhận thức được phương hướng đuổi theo một lần nữa. Trước sau cộng lại hơn mười canh giờ, nó đã bị Hoặc Tâm Trùng khống chế, trong đầu chỉ nhớ đến một chuyện cuối cùng, chính là truy tung con người! Cho nên đầu Bột Long này mới ra khỏi lãnh địa bình thường của nó, một đường đuổi đến nơi đây.”

Hắn lạnh lùng nói: “Đám người này làm việc sơ ý, chính là gieo gió gặt bão, không cần đồng tình.”

Chỉ sợ là trong Vân Mộng Trạch xuất hiện biến hóa kỳ lạ, mới khiến cho người khác trở tay không kịp.Ninh Tiểu Nhàn giương lên lông mày nhỏ nhắn, trầm mặc không nói. Nhiệt khí Trường Thiên thở ra thổi tới bên tai nàng, vừa tê vừa ngứa, nàng nhất thời có chút hoảng hốt, lại vô ý thức mà cảm thấy không đúng: hô hấp của Trường Thiên hơi có chút dồn dập. Đây không quan hệ đến động tình, lại giống như là – không khỏe.

“Chàng không cần dùng cả hai tay hả? Chàng…” Nàng tựa vào trong ngực của hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, giờ phút này không khỏi bỗng nhiên nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, trên trán Trường Thiên không biết từ bao giờ đã xuất hiện mồ hôi rậm rạp, hàm răng cũng cắn chặt.

Thật đúng là không xong!

Sao nàng lại quên mất, hiện tại hắn cũng chỉ là thân thể phàm nhân, thời điểm bị con báo vung ra, thân thể của hắn cũng thực sự cọ xát vài vòng trên mặt đất!

Vậy cũng tương đương với việc ngã từ trong xe đang chạy với vận tốc hơn hai trăm mã, đổi lại là người bình thường đã sớm hôn mê bất tỉnh, chờ đưa đi cấp cứu rồi. Hắn cư nhiên lại còn có thể sống lưng thẳng tắp mà cưỡi trên người Chư Kiền, trình độ nhẫn nhịn này so với mấy người anh em bên trong Fast and Furious 7 cũng không kém bao nhiêu!

Nàng cư nhiên quên mất chuyện này, còn một mực tựa ở trên người hắn. Ánh mắt thuận thế nhìn xuống, đã thấy được tay phải của hắn rũ xuống bên người, lắc lưu theo tốc độ cự báo chạy trốn. Góc độ kia, rất mất tự nhiên.

“Dừng lại!” Trong lòng nàng quýnh lên, lập tức quát lên, trong tay muốn kéo cho Chư Kiền ngừng lại.

Tay trái của Trường Thiên nắm ở eo nhỏ của nàng khẽ động, an ủi: “Không ngại, tiếp tục chạy đi. Ta còn kiên trì được.” Tiếp nhận dây leo trong tay nàng nhẹ nhàng run lên, ngược lại thúc giục Chư Kiền chạy nhanh hơn.

Nếu là từ từ nhắm hai mắt nghe âm thanh của hắn, vẫn vững vàng chậm rãi, giống như là điềm nhiên không có việc gì, tuyệt không thể tưởng được đau đớn hắn đang chịu đựng.

Ninh Tiểu Nhàn cũng biết, Bột Long cùng Liệt Đề Ngưu đằng sau vẫn còn chạy theo, ba người rời đi càng xa mới là an toàn, nhưng mà trong nội tâm vẫn là lo sợ,đưa tay lên cánh tay phải của hắn cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn của hắn.

Vốn là nàng còn nghĩ đến quay đầu lại giúp đỡ Thanh Đào Các một chút, hiện tại rốt cục cũng chỉ có thể nói xin lỗi với bọn họ. Trong suy nghĩ của nàng, có ai có thể so sánh với an nguy của Trường Thiên chứ?

Đồ Tận trầm giọng nói: “Ta điều tra trí nhớ của đầu báo đang cưỡi này, ba mươi dặm phía trước có lẽ có một khe núi hẻo lánh, là hang ổ của ba đầu Chư Kiền này.”

Nàng nhẹ gật đầu, lại nhìn thoáng qua phía sau lưng, nói với Đồ Tận: “Hội họp trong khe núi.” Thúc giục Chư Kiền, chạy đi nhanh như gió bay điện chớp.

***

Thời điểm Bột Long vừa mới xuất hiện, dù là Lư Khâu Hạ, Lư Khâu Bách có kinh nghiệm phong phú, cũng không tránh khỏi trong nội tâm có một trận tuyệt vọng.

Thực tế lần tiến vào Vân Mộng Trạch lúc trước, chỉ thấy qua Bột Long hành hạ vài loại dị thú hung mãnh đến chết, lúc ấy hắn đã có chủ ý, tuyệt đối phải bảo trì khoảng cách vài dặm đối với loại ác thú này.

Đáng tiếc, kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa.

Bột Long vừa xuất hiện, đám người Ninh Tiểu Nhàn liền nhanh chóng hàng phục Chư Kiền, dùng nó là tọa kỵ (vật cưỡi), nhanh chóng rời xa nơi thị phi này, trong quá trình đó có mấy lần gặp nạn. Đối với chuyện này, Lư Khâu Hạ cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ, tốc độ ứng biến của hắn thực là không theo kịp mấy người Ẩn Lưu kia, trong lúc vội vã có thể nhớ đến việc lấy Chư Kiền làm tọa kỵ, lại có thể hàng phục chúng trong thời gian ngắn như vậy, hắn tự nhận không có được suy nghĩ như vậy, cũng không có loại bổn sự này, cho nên hiện tại chuyện mà hắn có thể làm chính là, thừa dịp Bột Long đang truy đuổi Chư Kiền, mang theo các đệ tử quay người chạy trốn về hướng khác, tận lực rời xa đầu cự quái này.

Có thể bình yên vô sự bên trong Vân Mộng Trạch này, trong tay hắn tự nhiên có chút dựa vào, nhưng vô luận là loại thủ đoạn nào, đều không ứng phó được với loại quái vật có mức độ như Bột Long. Hơn nữa đừng quên, phía sau còn có hơn mười đầu Liệt Đề Ngưu đang chạy như điên, đều sắp đuổi kịp bọn hắn rồi.

Cô nương Ẩn Lưu kia có một điểm nói rất đúng, dị thú bị Hoặc Tâm Trùng nhập vào người quả nhiên sẽ không công kích lẫn nhau. Vốn là Bột Long thấy được con mồi như Liệt Đề Ngưu, nào có lý do gì mà không đuổi theo chứ? Nhưng là bây giờ giữa bọn chúng lại làm như không thấy, chỉ toàn tâm toàn ý theo đuổi con người. Hắn quay đầu nói với đám đệ tử không kịp thở: “Dùng Huyễn Dương Đan, nhanh lên!”

Đây là bí dược của Thanh Đào Các, Huyễn Dương Đan. Sau khi ăn vào, không chỉ có thể bổ sung linh lực toàn thân đã khô kiệt, hơn nữa tại lực lượng, tốc độ, độ nhanh nhẹn đều có thể tăng lên theo diện rộng. Đây vốn là để cho thân truyền đệ tử trong phái sử dụng lúc cấp bách, tác dụng của nó tương đương với Hưng Phấn Tề cường độ cao. Chỉ là tác dụng phụ của nó cũng cường đại như vậy, dược hiệu chỉ có thể kéo dài trong chín mươi hơi thở, thời gian vừa đến, người ăn nó lập tức liền từ trạng thái phấn khởi biến thành toàn thân mềm nhũn, cơ hồ tay chân đều không nhấc lên nổi, sau đó sẽ lâm vào giấc ngủ ít nhất là ba mươi canh giờ để bổ sung hao tổn, đợi sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra tu vi mình đã hao tổn ít nhất là mười năm.

Một cái giá lớn thảm trọng như vậy, khiến cho trong túi của chân truyền đệ tử đều có một viên thuốc này, lại hi vọng vĩnh viễn cũng không dùng đến nó mới tốt.

Nhưng mà tình huống trước mắt nếu như không tính là cấp bách, … vậy cũng không hiểu được cục diện như thế nào mới được gọi là “tuyệt cảnh” rồi. Cho nên chúng đệ tử nhao nhao đưa tay vào túi, lấy thuốc ra, phá vỡ lớp sáp phong kín bên ngoài rồi nuốt vào.

Huyễn Dương Đan vào miệng lập tức hòa tan, vào bụng lập tức có tác dụng. Tốc độ của mọi người Thanh Đào Các lập tức tăng lên một mảng lớn, lòng bàn chân như có dầu, ngay cả Linh Vân mỏi mệt nhất cũng càng chạy càng nhanh, khoảng cách với Liệt Đề Ngưu cũng dần được kéo xa ra.

Giờ phút này Liệt Đề Ngưu phân ra đuổi theo Chư Kiền cũng có hơn mười đầu, cho nên chính thức đuổi theo đệ tử Thanh Đào Các còn thừa lại hai mươi đầu. Mọi người lại không có nguyên nhân để yên lòng, dù là phía sau chỉ còn lại một đầu trâu điên, mọi người cũng không thể bị thứ này vượt qua, hơn nữa cũng không thể bị thương. Nếu không, khi Hoặc Tâm Trùng nhập thể, kết cục đó mới thật sự là còn thảm hơn so với chết.

Lúc này cách đó không xa lại xuất hiện một đám dị thú y hệt dê rừng. Đám thú kia hiển nhiên không bị Hoặc Tâm Trùng lây nhiễm, chỉ là trừng lớn mắt, nhìn xem đám người này liều mạng chạy nhanh. Lư Khâu Hạ đại hỉ, quát: “Chạy về hướng đó mau!” Lư Khâu Bách là đồng môn với hắn nhiều năm, lúc này hiểu ý, mang theo chúng đệ tử chạy đến chỗ đám dị thú này.

Nhìn thấy con người chạy lại gần, những… dị thú này lập tức khẩn trương lên. Lư Khâu Hạ xông về phía trước, mượn dược hiệu của Huyễn Dương Đan bộc phát tốc độ cùng lực lượng, bắt lấy góc sừng của một đầu dị thú trong đó, nhấc nó lên khỏi mặt đất ném về sau lưng!

Liệt Đề Ngưu bị Hoặc Tâm Trùng khống chế, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: đuổi theo và cắn xé sinh vật còn sống, mắt thấy có sinh vật còn sống tứ chi vẫy loạn sáng ngời mà đáp xuống bên cạnh mình, lập tức bị chuyển dời lực hấp dẫn, đuổi theo đầu dê rừng không may kia.

Một đám dị thú đằng trước thấy thế, bỏ chạy tán loạn. Đa số Liệt Đề Ngưu bị phân tán lực chú ý, bởi vì thế, còn đuổi theo Thanh Đào Các, chỉ còn lại sáu đầu cuối cùng thôi.

Lưu Khâu Hạ mới thở dài một hơi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bạo rống phẫn nộ đến cực điểm!

Hôm nay hắn đã quá quen thuộc với tiếng kêu của Bột Long, nghe nó gào rú như vậy, đã hiểu rõ mấy tên nam nữ của Ẩn Lưu mượn cước lực (sức chạy) của Chư Kiền thoát ly khỏi phạm vi đuổi theo của Bột Long. Dù sao thượng thiên rất công bằng, giao cho đầu cự thú này lực lượng đáng sợ, lại không cho nó tốc độ nhanh như gió, nếu không sinh vật bên ngoài tiểu thế giới này sớm đã thành lương thực trong miệng nó rồi. Nhưng mà một tiếng gầm rú này cũng có ý nghĩa, Bột Long sẽ đem lực chú ý một lần nữa chuyển dời lên trên người đệ tử Thanh Đào Các!

Lư Khâu Hạ rút bớt thời gian nhìn một cái, quả nhiên thấy được bóng dáng màu vàng đất cực lớn kia bắt đầu đuổi theo về hướng mình, trong nội tâm không khỏi đắng chát: hắn cũng không nắm chắc có thể mang theo mọi người thoát khỏi sự truy tung của Bột Long! Đội ngũ này của hắn vốn có bảy người, Linh Phong đã được chôn cất, một người đệ tử khác đã bị Liệt Đề Ngưu cắn tổn thương trong lúc truy đuổi, đoán chừng cũng không sống nổi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.