Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 826: Q.7 - Chương 826: Quyển 7 - Chương 821: Pháp sư trận




Ninh Tiểu Nhàn lấy ra một thanh ngân đao nho nhỏ, cắt một miếng từ trên đùi dê, đưa tới bên miệng Trường Thiên “Thử một chút”

Động tác nhìn như thân mật, nhưng thân đao sáng loáng lại nhắm thẳng vào cổ họng hắn.

Nha đầu này là cảnh cáo hắn. Trường Thiên há mồm, chậm rãi nhai mấy cái, bất đắc dĩ nói “cũng được”.

Ý tứ chính là mùi vị rất tốt. Nàng cũng tự ăn một miếng, hướng Công Tôn Triển cười nói “Ngươi làm sao biết chúng ta muốn tìm Mộc chi tinh?”

Công Tôn Triển ngửi thấy mùi thơm, bụng càng đói, lại không biết đáp thể nào cho đúng, nếu vẫn thế thì có khả năng rơi đầu, cho nên nâng tinh thần nói “Nghe nói Vân Mộc Trạch gần đây xuất hiện mộc tinh, nếu lấy được vật này có thể có được linh dược linh thạch vô hạn, người tu tiên nào lại không muốn có nó?”

Nếu không phải cần mộc chi tinh để thôi dẫn Ất Mộc lực, nàng đúng là không thèm loại vật chỉ có thể thôi phát đặc tính linh dược này.

Ninh Tiểu Nhàn nhún vai “Chúng ta phải làm thế nào để có thể tìm được nó?”

“Tìm không được” Công Tôn Triển thành thành thật thật nói “Thứ này không xuất hiện bên ngoài Vân Mộng Trạch”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn hơi ngưng tụ “Không tìm được, lời này có ý gì?” Công Tôn Triển thành thực ngồi bên cạnh Đồ Tẫn, tư thế không thay đổi, bên người lại dâng lên một trận hàn ý.

Dám đem họ đùa bỡn như khỉ, đến nay chỉ còn sống một người. Hiển nhiên không phải người trước mặt này.

Nhìn thấy sắc mặt không vui của họ, Công Tôn Triển vội vàng nói “Ngã gia chuyên nghiên cứu trận pháp, năm trước cũng có rất nhiều người tiến vào do thám Vân Mộng Trạch, chẳng qua chưa bao giờ thấy được mộc tinh. Còn nữa, trong vòng ba trăm năm tới nay, linh thảo trong Vân Mộng Trạch cũng không phát triển nhanh chóng, có rất nhiều linh quả bị lấy đi hết chỉ còn lại rễ, sau đó cũng không thể mọc trở lại. Nếu như có mộc tinh, sao có thể xảy ra tình trạng này?”

Ninh Tiểu Nhàn lần đầu tiến vào Vân Mộng Trạch, cũng chưa lâu, đối với việc sinh trưởng của linh thảo tất nhiên chưa chú ý qua. Ngân đao trong tay bay qua, cười như không cười nói “Vậy theo lời ngươi vừa nói, có thể dẫn chúng ta tìm mộc tinh, chỉ là nói để bảo vệ tính mạng?”

“Không, không không” Cảm thấy giọng nói của nàng hung hiểm có sát khí, nét mặt Công Tôn Triển nghiêm lại nói “Sao ta dám nói giỡn trên tính mạng của mình? Ta chỉ là nói, Mộc tinh không có xuất hiện bên ngoài Vân Mộng Trạch, nếu các vị muốn tìm được bảo vật này, cần thăm dò sâu trong cấm địa, đến lúc đó ta sẽ tương trợ các vị. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bên trong Vân Mộng Trạch thật có mộc tinh tồn tại”

“Nhưng trong huyện Đông Dương vẫn có người xác nhận mộc tinh xuất hiện ở Hồng cốc, hơn nữa người nhìn thấy chừng mười người. Chuyện này giải thích thế nào?”

Công Tôn Triển cười khổ nói “Ta cũng không rõ, cũng chưa từng thấy. Miên Hoa đường là cấm địa chỗ sâu nhất trong trận pháp, vị trí lối vào là ở bên trong Hồng cốc, chuyện này mọi người đều biết. Nếu nói mộc tinh từng xuất hiện tại đây, cũng không hẳn là không thể”

Trường Thiên đột nhiên ngắt lời nói “Ngươi có thể vào sâu trong cấm địa đại trận?”

Một câu trúng đích, vẻ mặt Công Tôn Triển nghiêm túc đáp “Có thể thử một lần”

“Ngươi có mấy phần chân truyền của Công Tôn gia?”

Công Tôn Triển suy nghĩ một chút nói “Bí trận Công Tôn gia có vài loại trận pháp trọng yếu, chỉ có con trai trưởng của gia chủ mới có thể tu tập. Ta chỉ là thứ xuất, không có loại tư cách này. Nhưng từ nhỏ ta dốc lòng nghiên cứu trận pháp, đến nay đã ba trăm hai mươi sáu năm, gia phụ thấy ta có thiên tư, lén truyền cho ta, mặc dù không uyên bác như huynh trưởng, nhưng cũng có thành tựu, thượng cổ đại trận ta cũng có thể phá được mấy cái”

Trường Thiên lạnh lùng nói “Nếu ngươi chỉ có thể phá thượng cổ chi trận, ta cần ngườiđể làm gì?” Hắn sống thời gian quá dài, cho dù trận pháp chỉ có lướt qua, cũng đã cùng Ninh Vũ tập qua đại trận. Năm xưa trong Thần Ma Ngục không biết đã nhốt bao nhiêu người tài, trong đó cũng có người tinh thông trận pháp.

Trong lòng Công Tôn Triển cả kinh. Thượng cổ đại trận lưu truyền tới nay, chín thì mất tới mười, đừng nói giải trận, ngay cả trận pháp cũng không thấy nhiều. Khẩu khí công tử tuấn mỹ này thật lớn, thế mà lại nói “Nếu chỉ có thể phá thượng cổ đại trận thì cần ngươi làm gì?”. Hiện tại hắn cũng biết ba người trước mặt thì Trường Thiên cầm đầu, tính mạng của mình đều trong tay hắn, vì vậy nghiêm cẩn nói “Đối với tiên tông bình thường mà nói, thiên tài địa bảo của Vân Mộng Trạch chính là dị thú cùng lãnh địa, trong trong mắt thế gia trận pháp thì chỗ sâu trong đại trận mới là trân bảo hiếm thấy. Gia phụ ba bận tiến vào Vân Mộng Trạch, đem tâm đắc trận pháp ghi lại, giao cho mẫu thân ta nắm giữ. Hôm nay ta đã nhớ rõ trong đầu, thuộc nằm lòng”

Hắn hít sâu một hơi “Nếu ở bên ngoài ta còn có một thân tu vi, nhưng ở trong Vân Mộng Trạch lại chỉ là một người phàm tục. Nhưng nếu bàn bàn về trận pháp trong cấm địa chưa chắc có người mạnh hơn ta”

Người này đối với thành tựu trận pháp của mình tự tin tới vậy? Ninh Tiểu Nhàn bật cười nói “Nếu ngươi tự tin như vậy, vì sao mới chỉ có chút mùi thối của sóc chồn đã bị dị thú đuổi theo không tha?”

Mặt Công Tôn Triển đỏ lên nói “Mọi việc tính trước làm sau, nhưng ngoài ý muốn vẫn có ba phần. Nếu là lúc bình thường trong Vân Mộng Trạch, biện pháp của ta tất nhiên có hiệu quả. Chẳng qua lần này dị thú bị thứ gì thu hút, căn bản khứu giác không tác dụng, nếu không ta tất nhiên sẽ thành công, đảm bảo tránh thoát khỏi chúng ngay”

Trường Thiên chen lời nói “Nói không vô ích. Ngươi trước tiên ăn cơm đi, sau đó cùng ta bàn luận trận pháp”

Trong lòng Công Tôn Triển nghiêm túc. Trường Thiên không nói bàn luận như thế nào, lại để hắn ăn trước. Mấy người này thoạt nhìn cũng không phải thiện lương gì, lại càng không phải dễ lừa gạt, chỉ sợ cửa ải này của hắn thất bại …, bữa đùi cừu nướng này chính là bữa cuối của đời hắn. Nơi này ba người thực lực khó dò, lại thêm hai đầu báo canh giữ, hắn mới vào đã thấy rõ ràng một đầu báo nhìn hắn phát ra lục quang. Hắn chủ tu trận pháp, thần thông đạo hạnh không tinh thâm, sau khi tiến vào cấm địa quyền cước càng bình thường, với sức một mình hắn sao có thể chốngđỡ những người này.

Chẳng qua hắn từ trước tới nay đối với bản thân có tự tin, sau khi nghe xong hớn hở ngồi xuống, nhận lấy dao găm từ Đồ Tẫn, cắt một miếng thịt từ đùi dê, vui vẻ ăn, dường như trong lòng hoàn toàn không có gánh nặng. Ninh Tiểu Nhàn nhìn thủ pháp hắn cắt thịt, cũng biết là một tay lão luyện. Quả nhiên thịt dê vừa vào miệng, hắn liền vỗ bắp đùi nói “Thịt ngon, vị tốt. Tay nghề cô nương thật tốt”

Hắn lấy xuống cả miếng lớn để nếm, một miếng lại có thể nếm tới hai loại mùi vị, phía ngoài giòn, bên trong là một tầng mỡ mỏng, dậy mùi thơm, vị chua chua kèm thêm với dầu mỡ tản ra. Thịt dê được dùng đao để cắt chữ thập mỗi miếng khéo léo cắt đứt cả gân, cho nên thịt mềm, thịt da mỡ thích hợp, độ co giãn mười phần lại không giắt răng, lại thêm hương liệu tẩm ướp, mỗi miếng cắn xuống nước thịt chảy ra thơm ngon, rồi lại mang theo hương vị cam thảo.”

Hắn cũng không khách khí, hạ đao như gió, thẳng tới khi ăn hơn non nửa đùi dê, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói “Thịt dê bản chất đều tanh, nhưng lại không nếm ra vị này”

Hai người ăn một đùi dê. Bên cạnh Trường Thiên chỉ chỉ cánh tay phải của mình, Ninh Tiểu Nhàn hiểu được người này coi mình thành người bệnh, đợi nàng đút cho ăn, chính nàng cũng ăn vài miếng, nghe vậy cười nói “Xem ra ngươi ở nhà cũng trôi qua không tốt”

Công Tôn Triển nghe vậy ngẩn ra nói “Làm sao ngươi biết?”

“Đều nói dưỡng khí chất rồi dưỡng thân thể. Phàm là đệ tử thế gia, cũng đều là cẩm y ngọc thực. Công Tôn gia danh khí to lớn, sao lại keo kiệt tới không có vài đầu bếp tốt?”. Trường Thiên có thể nhớ tới tên của họ, ở Nam Chiêm Bộ Châu danh khí quả thực không nhỏ, một tu tiên thế gia coi như không được như Kính Hải vương phủ xa hoa cực độ, phú quý phô trương, nhưng tối thiểu cũng sẽ đảm bảo ăn mặc cho tử tôn.

Cô nương này thực là tỉ mỉ, liền từ một câu nói đã bị nàng nhìn ra đầu mối. Công Tôn Triển cười khổ một tiếng nói “Không sai. Ta từ nhỏ không được huynh đệ tỷ muội trong tộc yêu thích, sau khi trưởng thành cũng không được trưởng bối trong nhà thích, chỉ có gia phụ dốc lòng bồi dưỡng, đem trận pháp dốc lòng truyền thụ. Ưu ái như vậy, chính là khiến cho đại sư huynh đố kỵ. Một lần khi Vân Mộng Trạch mở ra, phụ thân ra tiến vào rồi không trở về, vị trí gia chủ tự nhiên chuyển tới con thừa tự của nhị bá ta”

Khi nói chuyện, Đồ Tẫn đã theo chỉ thị của Trường Thiên, đi tới bãi sông lấy về những cục đá lớn nhỏ không đều nhau, đặt trên mặt đất, cho hai người sử dụng làm sa bàn. Đây là loại sử dụng cho trận pháp cơ bản nhất để bàn luận. Không ít trận pháp kỳ ảo cần có linh lực duy trì, ở trong Vân Mộng Trạch càng không cần phải nói, cũng giống nhưđại trận pháp trong Quỷ Khấp Lâm củaẨn Lưu, song cũng có rất nhiều trận pháp chỉ cần đặt đúng chỗ sử dụng phương pháp tương sinh tương khắc, có thể khiến vật sống bị lạc trong đó, đây cũng là lý do Công Tôn Triển khi chạy trối chết trong đoàn người lại hô to thay hắn ngăn cản trong một chốc. Chỉ cần ít thời gian hắn có thể đứng lại lập trận pháp, đem dị thú vây lại, đoàn người có thể thong dong rời đi.

Đáng tiếc, đồng bạn của hắn cũng không tín nhiệm hắn, ngay cả một chút thời gian cũng không cho, cuối cùng toàn quân bị diệt.

Công Tôn Triển cùng Trường Thiên bàn luận trận pháp, đồng thời cũngđ em kinh nghiệm của mình nói ra, nhưng mà càng về sau, tốc độ nói chuyện càng chậm.

chuyện xưa của hắn, ở rất nhiều môn phái tu tiên nhìn mãi cũng quen mắt. Công Tôn Triển thiên tư xuất chúng, trận pháo chi đạo nhiều thứ vô sự tự thông, lại vì cái trời quen ghét người tài, hắn lại là con vợ kế, trong cùng thế hệ sẽ không người chào đón, hiện tại người che chở cùng không còn, sao có thể không bị chènép? Ninh Tiểu Nhàn mới rồi còn nghe hắn nói, cha của Công Tôn Triển còn đưa sổ tay cho mẫu thân của hắn giữ, hiển nhiên là đề phòng cơ thiếp có ý đồ, điều này cũng có nghĩa sổ ghi chép này hơn phân nửa là lý do khiến chính thê chán ghét, chờ khi nam chủ nhân không rõ tin tức, sao lại không nghĩ cách khi dễ cô nhi quả mẫu này?

Cho nên ngoài mặt mọi người còn khách khí với Công Tôn Triển, song chi phí của một phòng này liền bị khấu trừ, vô luận là ăn mặc hay linh đan trận đồ, đầu tiên là giảm còn ba phần tư, từ từ giảm thêm. Hắn cũng cảm thấy ở trong gia tộc ngẩn người là không khôn ngoan, liền dứt khoát mượn một cớ ra ngoài du lịch tứ phương. Thật lâu lại tới kỳ ba trăm năm Vân Mộng Trạch mở ra, hắn muốn đi vào tìm kiếm tung tích phụ thân, ở huyện Đông Dương tụ tập một đội ngũ tán tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.