Yến Linh Tuyết nhìn thấy cảnh này, cả kinh nói “Đây chẳng lẽ là …?”
“Không sai” Trường Thiên gật đầu “Đây chính là ong chúa. Đàn ong các ngươi gặp phải có thể mới mất đi ong chúa, vì khả năng sinh sôi của bầy đàn, ong con trong đàn sẽ sinh sôi, trong đó một con hoàn hảo nhất sẽ trở thành ong chúa mới, dấu hiệu chính là hai mắt màu vàng ròng”
Mọi người nhìn tới, quả nhiên thấy ong nhỏ trong tay Trường Thiên có hai mắt màu vàng, không khỏi thở dài. Bọn họ đã lấy tổ ong, lại mang tân vương mới của chúng mang đi có khác gì tận diệt, đàn ong này không liều mạng theo bọn họ mới là lạ.
Ánh mắt Trường Thiên đảo qua thiếu nữ thanh y Tiểu Uyển nói “Các ngươi có biết tác dụng của loài kim phong không?”
Hắn xưa nay đều ít nói, Yến Linh Tuyết từ khi gặp hắn, nghe hắn nói không quá vài câu, hiện tại hắn chủ động mở miệng, nàng như thế nào lại không muốn nghe? Nàng cố gắng nở nụ cười xinh đẹp nhất “Xin lắng tai nghe”
“Kim phong thích đem tổ đặt gần những nơi có kim loại khoáng vật hiếm, để gặm thuộc tính hệ kim, cũng vì thế mà có tên Kim phong” Trường Thiên chậm rãi nói “Một con kim phong bình thường có thể sống khoảng sáu tháng, nhưng lúc nó chết đi, trong bụng ước chứng có một khối kim loại lớn nhỏ hơn hạt đậu một chút. Trải qua quá trình tiêu hoá đặc thù, sẽ có được viên kim khí có độ tinh khiết cực cao, gần như mười phần, đây là độ tinh khiết bất kỳ luyện khí sư nào cũng không thể đạt tới”
Trong mắt mọi người nhất thời hiểu rõ, nếu kim phong có thể chiết xuất kim khí tự nhiên … như vậy chính là trợ thủ tốt của luyện khí sư. Trong giới tu tiên, kim loại có độ tinh khiết càng cao, chế tạo ra pháp khí có uy lực càng lớn, điểm này chính là không thể nghi ngờ.
“Cũng bởi vì đặc tính này, mật ong của kim phong loài người không thể ăn” Nếu không sẽ trúng độc kim loại.
Hắn nói tới đó, không tiếp tục nói nữa, mọi người như có điều suy nghĩ, hướng ánh mắt về phía Tiểu Uyển, nếu mật ong của kim phong không thể ăn, vậy ngươi còn thuận tay trộm sào huyệt của nó làm gì? Giải thích hợp lý nhất tự nhiên là muốn bắt ong chúa. Chỉ cần có đầu ong chúa này muốn có một đàn kim phong vì mình sản xuất kim loại tinh khiết hiển nhiên không khó nữa.
Mặt thiếu nữ nhất thời đỏ bừng, chỉ cúi đầu nắm chéo áo nói “Ta không biết loài ong này có tên Kim phong” Mọi người mặc dù miệng không nói nhưng ánh mắt nhìn làm nàng ta muốn phát điên.
Yến Linh Tuyết trong lòngđau xót, hiểu rằng đây là Trường Thiên thiên vị Ninh Tiểu Nhàn. Nhưng do Tiểu Uyển âm thầm lấy đi ong của của đàn kim phong, còn không ngại lấy mọi người làm bia đỡ đạn, nếu không gặp mấy người này, bọn họ sợ rằng bị thương cũng không rõ lý do. Nghĩ tới đây, nàng ho nhẹ nói “Vô luận là vô tình hay cố ý, tóm lại ngươi đã làm liên luỵ tới mọi người, Đinh Quýnh cũng vì vậy mà mất đi một cánh tay, ngươi lấy năm vạn linh thạch bồi thường cho hắn, phần của ngươi khi vào Vân Mộng Trạch giảm đi ba phần, ngươi có ý kiến gì không?”
Tiểu Uyển lắc đầu, thấp giọng nói “Không”
Yến Linh Tuyết phạt như vậy cũng coi như công chính, không khí trong đội hoà hoãn xuống, nhưng Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn nhìn tới nên mọi người nhất thời đều có chút trầm mặc.
May là lúc này, nơi xa vang lên tiếng bước chân, là từ phía tây truyền tới. Ánh mắt Yến Linh Tuyết sáng ngời “Kiền Thanh thánh điện phái người tới”
Có người khác đi tới, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được, ngồi ngay ngắn lại.
Quả nhiên từ trong rừng rất nhanh chạy tới hơn mười kỵ binh, người người đều ngồi trên vật cưỡi, chính là loại Đồ Tẫn từng đề cập với Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên, Cự giác dê. Loại dê này vai cao chân dài, có thể so với tuấn mã bình thường, hơn nữa ngón chân rất lớn lại có màng, ngay cả sa mạc hay ao đầm đều có thể đi qua, hiển nhiên là toạ kỵ thám hiểm Vân Mộng Trạch mà Kiền Thanh thánh điện tỉ mỉ lựa chọn.
Đi đầu là một người trắng trẻo, môi hồng răng trắng, ngũ quan hết sức tuấn tú, chẳng qua giữa hai lông màu lạnh như băng cùng cao ngạo, hiển nhiên là người thân quen vị trí cao. hắn hướngđội ngũ nhìn thoáng qua, khẽ ngẩn người, sau đó tốc độ toạ kỵ cũng tăng lên ba phần.
Tiếng chân ù ù, hắn chạy thẳng tới trước mặt mọi người, tung mình xuống khỏi toạ kỵ, trước hết nhìn đám sương mù dày đặc, xoay người hướng Yến Linh Tuyết nói “Linh … tiểu các chủ, sao người lại trở lại?” lời vừa nói, khuôn mặt nghiêm nghị băng giá cũng thoáng nới lỏng.
Yến Linh Tuyết cười yếu ớt, thi lễ một cái nói “Chúng ta đuổi theo Phúc Sinh tử tới trấn Đường Ninh, kết quả gặp chút phiền toái, đành trở lại Vân Mộng Trạch tìm vận may” Nàng giơ tay nhấc chân, lễ nghi phong phạm không tìm ra lỗi lầm, nhưng lời nói lại mang theo mấy phần ấm ức. Đôi mắt đẹp của Ninh Tiểu Nhàn lòng vòng, trong bụng liền hiểu, sợ rằng nữ tử này trước mặt Trường Thiên hay bất kỳ nam tử nào đều có bộ dáng như vậy.
Mày kiếm của nam tử nâng lên, khẽ giận nói “Là kẻ nào hoành đao đoạt ái? Là tiên tông nào? Để ta thay ngươi đòi lại công bằng.”
Lời vừa nói ra, Yên Linh Tuyết liên tiếp khoát tay nói “Chuyện nhỏ mà thôi, Hoàn công tử chớ để trong lòng. Chẳng qua nghe được tin dị thú có xao động, kế tiếp mấy ngày chúng ta có lẽ lại phải quấy rầy”. Lời nàng nói cởi mở hào phóng, rõ ràng là có chuyện cầu người, ngược lại như bề trên muốn tới đó làm khách, khoé mắt quét qua Trường Thiên, gặp vẻ mặt hắn không có nửa phần thay đổi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn công tử lúc này cười nói “Tiểu các chủ quá lời, không dám”. Trong mắt hắn có ánh sáng chớp động, hắn và Yến Linh Tuyết quen biết đã lâu, đối với nàng có chút hiểu rõ. Chuyện Phúc Sinh tử, xem ra rõ ràng là nàng bị thiệt, hiện tại lại không muốn nhắc đến, đã có mấy phần cổ quái. Đến khi ánh mắt chuyển tới trên người Trường Thiên, không khỏi thầm giật mình.
Nam tử này dáng ngoài, khí độ đều khiến người giật mình không dứt. Hắn vừa thấy trong lòng có chút ê ẩm, may mắn trong ngực nam tử này có một cô nương, điệu bộ rất thân mật. Ánh mắt của hắn mỉm cười nói “Các vị là?”
Yến Linh Tuyết mở miệng cười nói “Hoàn công tử, ngươi chẳng phải thường ngày vẫn luyến tiếc, chưa từng chân chính gặp qua thần cảnh sao? Vị này chính là …”
Hoàn công tử lấy làm kinh hãi, chuyển hai mắt đánh giá Trường Thiên, kinh nghi bất định. Đương thời thần cảnh, số lượng thật sự rất ít, đã chết còn có mấy vị, nhưng trước mặt lại có một người, chẳng lẽ là?
Quả nhiên hắn nghe Yến Linh Tuyết gằn từng chữ nói “Vị này chính là người đứng đầu rừng rậm Ba Xà, Hám Thiên Thần Quân đại nhân” Nàng thích thú nhìn sắc mặt người nọ đột biến, không biết tại sao lại bổ sung thêm một câu “Thiên chân vạn xác”
Thần sắc trên mặt Hoàn công tử vẫn cứngđờ, đột nhiên nói “Cái gì?”
Trường Thiên đột nhiên mở miệng nói “Nơi này còn cách Kiền Thanh điện xa lắm không?” giọng nói của hắn thuần hậu, từng lời nói năng khí phách, vừa nghe đã biết là người quen ra lệnh. Phía sau Hoàn công tử đột nhiên xuất hiện một người đi lên, cười nói “Thần quân đại nhân, từ nơi này đi qua rừng bạch hoa về phía tây, còn khoản một dặm nữa là tới”
Người này da mặt trắng nõn, dưới hàm có râu, chính là Uý Văn Long mà đám Trường Thiên đã gặp mặt tại huyện Đông Dương. Lúc ấy hắn mời ba người đồng hành mà không được, không nghĩ tới ở Vân Mộng Trạch rộng lớn lại có thể gặp lại.
Hoàn công tử ngốc trệ trong nháy mắt, đảo mắt thần trí trở lại, hướng Trường Thiên ôm quyền thi lễ, nhẹ giọng nói “Thần Quân đại nhân, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu” Yến Linh Tuyết ở bên cạnh giới thiệu “Đây là đàn chủ Kiền Thanh thánh điện Hoàn Tùng Ngọc, cũng là con trai độc nhất của Hoàn phó điện chủ”
Trường Thiên hướng hắn khẽ gật đầu, sau đó nói với Công Tôn Triển “Thu hồi trận pháp”
Công Tôn Triển đi lên phía trước, đưa tay hướng tới trong sương mù.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, mây mù như có linh tính quấn quanh tay hắn vài vòng, tựa như đang làm nũng, trong miệng hắn mặc niệm mấy câu, vốn là mây mù không thấy đường đột nhiên như nước sôi, kịch liệt ba động sau đó hướng vào trong cuộn tranh không thấy đâu.
Trận sương mù rút đi cũng đột nhiên như khi tới, ước chừng qua bay tám hơi thở một mảnh rừng bạch hoa khôi phục hình thái sáng rõ, ánh sáng sao một lần nữa nghiêng chiếu trên mặt đất. Nhìn lại bức hoạ Công Tôn Triển cầm lên, lại lần nữa nhìn thấy sơn thuỷ có sương trắng lượn lờ.
Cùng lúc đó, mặt đất vốn yên tĩnh lại thấy bầy ong cùng bướm ung không bị chướng nhãn pháp mê hoặc một lần nữa phần phật vỗ cánh bay lên không trung.
Mấy bạn đầu quái vật nhỏ vừa bay lên, chính là khí thế che trời, che lấp tinh không một khoảng đen trên trời, khí thế to lớn. Tiếng vỗ cánh hợp lại trong vòng mấy dặm vẫn có thể nghe thấy.
Vốn Hoàn Tùng Ngọc cùng mấy người Kiền Thanh thành điện tưởng rằng trận pháp này cũng chỉ giam dữ vài dị thú, nào biết lại là một đàn ong bướm khổng lồ như thế? Lấy định lực của bọn họ cũng đột nhiên biến sắc, không nhịn được nghĩ kế tiếp làm sao có thể ứng phó, rối rít đưa mắt nhìn Hám Thiên Thần Quân.
Bầy ong này là do lão nhân gia vừa cho thả ra, nói vậy đã có phương pháp giải quyết?
Quả nhiên bầy ong ở giữa không trung tụ họp lại, sau đó xoay hai vòng, lại lao xuống. Lúc này có mấy yêu binh tiến lên trước hai bước, đem Hoàn Tùng Ngọc che ở trung tâm.
Ninh Tiểu Nhàn liếc vị Hoàn công tử này một cái, không biết sao trong lòng đột nhiên thầm nghĩ, tên mặt trắng nhỏ này nếu bị mấy cự phong này đốt mấy nhát, liệu còn có thể giữ vững vẻ đẹp trai như thế không?
Ý niệm trong đầu nàng chợt loé lên, sau đó quay đầu nói với thanh y nữ tử “Trời cao có đức hiếu sinh, nên lưu cho đàn kim phong này đường sống”. Mắt thấy bầy ong sắp công kích tới, nàng lấy tay đưa ra tổ ong, hướng không trung ném đi.
Bầy ong lập tức nổ tung, đội ngũ chỉnh tề cũng không giữ vững nữa, trong đó có hơn mười con ong thợ cường tráng nhất, lao tới, hướng chân đưa ra vững vàng móc lấy tổ ong! Bọn chúng theo bản năng biết được, đây chính là sinh mạng của cả quần tộc, bên trong là ong chúa non nớt, nếu nó bị làm sao thì cả bầy ong đều không còn hi vọng. Bộ dáng cẩn thận hệt như thương nhân keo kiệt cầm vàng bạc mới thắng cược.
Mười mấy đầu ong thợ này vừa bay lên, bầy ong toàn bộ bay tới, chi chít che ở bên ngoài, tạo thành một vòng phòng thủ kín đáo, sau đó từ từ di chuyển, hướng nơi xa bay đi.
Bọn chúng hiển nhiên vội vã rời đi xây nhà mới, đối với nhân loại từ đầu tới cuối đều lười nói tới. Không có kim phong xua đuổi, bướm ung cũng không công kích loài người nữa. Bọn chúng vốn ở bên cạnh đầm nước, hiện tại tứ bán chậm rãi bay đi.
Trận phong hoa rốt cuộc tiêu biến trong vô hình.