Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 832: Q.7 - Chương 832: Quyển 7 - Chương 827: Chướng Nhãn Pháp




Những thứ ác quỷ này vẫn giữ nguyên bộ dáng thê thảm khi chết, có một phần thân thể rữa nát, lỗ chỗ, trong mũi còn có giòi bọ bò ra, người bị đập đầu có chút dẹp, thoạt nhìn đỉnh đầu so với người thường chỉ còn một nửa, ngũ quan chen lấn có chút quỷ dị, hình dángđáng sợ.

Bọn chúng bay tới trước mặt mọi người nhìn qua một vòng, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, đối với huyết nhục cực độ khát vọng, bất quá nhìn thấy trên tay mọi người đều có vấn thạch, chúng kêu dài một tiếng, xoay người bay đi.

Một số âm thanh vọng lại, tràn đầy thất vọng cùng oán độc.

“Đây cũng là một phần của trận pháp?” Ninh Tiểu Nhàn không thích quỷ vật, giờ phút này không nhịn được nhíu nhíu mày.

“Không sai, đây chính là trành quỷ” Công Tôn Triển nói “Là do chịu khổ chết yểu, không được luân hồi thành quỷ hồn, bọn họ ở nhân gian lâu, đối với sinh linh oán hận càng thêm mãnh liệt. Chúng ta dùng nó như lớp phòng thủ trận pháp thứ hai. Những Trành Quỷ có thể ngưng thực như thế, ít nhất cũng có ba trăm năm đạo hạnh, nếu có người khám phá ra Chướng Nhãn pháp, mạnh mẽ đột nhập, trành quỷ sẽ lên lấy đi tính mệnh hắn, chỉ có người có vấn thạch làm chứng mới có thể qua. Dù bọn chúng đối với huyết nhục có khát vọng cũng không thể không cho qua”

Đa số người tu tiên đều không đem quỷ vật bình thường để vào mắt, vài con trành quỷ này đạo hạnh cũng không cao. Trên thực tế, Công Tôn gia cũng không dám mang trành quỷ cấp cao vào cấm địa, nơi này không có linh lực, một khi khống chế không tốt bị cắn trả, không phải thành một hồi đại náo? Nhưng đối với người phàm, thậm chí dị thú, lực lượng ác quỷ này đã tạo thành uy hiếp tính mệnh, đủ để dùng như lớp phòng thủ của chướng nhãn pháp.

“Trận pháp sư còn kiêm luôn nuôi quỷ? Đây không phải sở trường của Thiên sư sao?” Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên hỏi “Ta còn tưởng rằng trận pháp trong thiên hạ cũng giống như hộ núi đại trận của Tẩy Kiếm Các”

Công Tôn Triển cười nói “Có linh lực cùng pháp khí phụ trợ, trận pháp biến ảo vô cùng vô tận; nhưng ở Vân Mộng Trạch bị trói buộc, chúng ta chỉ có thể bày ra các trận pháp cơ bản, đây cũng là chỗ để khảo nghiệm các pháp sư. Trận pháp chi đạo tinh thâm, mỗi trận pháp sư đều có sở trường riêng”

Lúc này mọi người đã thấy rõ cảnh vật, cũng không khỏi khẽ giật mình. Càn Thanh thánh điện rộng ước chừng hai sân banh lớn, bên ngoài có chi chít các dây leo vây quanh, thảm thực vật này ít nhất đạt đến mười thước rộng. Kết hợp với dây leo là những bụi gai dài, thô to và nhọn hoắt, luôn luôn động đậy. Ninh Tiểu Nhàn nhìn ra, đây chính là xuất phẩm Hấp Huyết Đằng của rừng rậm Ba Xà, mỗi lần Hắc phong quân trú đóng đều dùng nó để bảo vệ doanh trại.

Có thứ quái vật hút máu này bao quanh, các loại dị thú sẽ không dám tới gần, hơn nữa nàng còn thấy dây leo có ở các khe rãnh, nhìn kỹ lại, là kiến trúc phòng ngự của người phàm – chiến hào. Nơi này có chiến hào giăng khắp nơi, có ít nhất bốn tầng, mỗi chiến hào sâu khoảng một trượng, đem toàn bộ chỗ này bao quanh. Hấp huyết đằng chính là từ trong chiến hào mọc ra. Loại yêu quái này là thực vật có sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường, nhìn vào là màu xanh biếc, đem chiến hào bao trùm tới gió thổi cũng không lọt.

Từ cửa tới chỗ mọi người dừng chân, chỉ có những khối đá trơn bóng di động cho những người có đá thông hành. Nếu là ngoại địch đột kích, chỉ cần đem những thứ này bỏ đi, địch nhân sẽ phải đối diện trước tiếp với hấp huyết đằng trong chiến hào.

“Dị thú này, năng lực thiên kỳ bách biến” Úy Văn Long nói “Chúng tôi cũng không thể đảm bảo Chướng Nhãn Pháp có thể che mắt hoàn toàn, dù sao Nam Chiêm Bộ Châu yêu tộc có chút đặc thù, trời sinh có nhãn lực tốt, có thể phá được mê chướng, ai biết những thứ cổ quái ấy có vào nơi này không nên không thể không thêm mấy vòng phòng hộ”

Mọi người thông qua phiến đá, đi qua chiến hào.

Hiện ra trước mắt mọi người là Càn Thanh thánh điện.

Mọi người đều đang ở ngoài, công cụ giản tiện nhất chính là lều. Nếu như nơi này có thể sử dụng pháp khí thì sẽ tốt hơn, đám người Ninh Tiểu Nhàn nhất định sẽ nhìn thấy quỳnh lầu điện ngọc, ví dụ như tàng kim ốc của Thiên Kim đường chính là không gian pháp khí kiệt xuất nhất. Đáng tiếc nơi này là Vân Mộng Trạch, tất cả người tu tiên đều chỉ có thể sử dụng công cụ của người phàm, cho nên san sát các nơi là lều trướng.

Càn Thanh thánh điện xuất nhập Vân Mộng Trạch nhiều lần, hiển nhiên rất có kinh nghiệm, nơi này được vẽ trước bố cục đường lối. Đại khái do được lên kế hoạch từ trước nên lều trướng đều được sắp xếp chỉnh tề, căn bản không có cảm giác hỗn độn.

Nàng nhìn qua một chút lại thấy bên cạnh lều trướng còn có tinh trúc lâu, hai tới ba tầng, cửa sổ lớn mở ra, không có mành tren, người lên xuống ra vào. Nhìn xa xa hơn là khu vực lớn tinh trúc lâu.

Uý Văn Long giới thiệu “Lều dài là cho người trong cung nghỉ ngơi ở lại, trúc lâu là nơi cho thương nhân” Hắn chỉ vào hai trúc lâu gần đó “Hai nóc này theo thứ tự là y quán và thực quán, để ngay lối vào giúp việc cứu trị người bị thương và bổ sung đồ ăn thức uống tiện lợi hơn. Nơi xa kia là nơi trao đổi, mọi người được tự do mua bán. Cửa lớn và cửa sổ không có mành che, để bày tỏ công chính” Rất nhiều người tiến vào Vân Mộng Trạch thám hiểm đều có thu hoạch, có thể tới đây trao đổi.

Lông mày Ninh Tiểu Nhàn vén lên kinh ngạc, Càn Thanh thánh điện lần này chỉ phái tới hơn trăm người, song nàng xem chỗ này phải tới bảy tám trăm người tụ tập lại, số lượng vượt qua một huyện nhỏ “Càn Thanh thánh điện tụ tập ở đây thật nhiều?”

Uý Văn Long cười nói “Đâu có. Lần này Vân Mộng Trạch mở ra, chỉ có ba tiên tông ở chỗ này,nhưng chỉ có thánh điện nhiều người nhất thôi”

Hắn khiên tốn nói, mọi người hiểu được ý của hắn, chính là chỗ này có ba bên cũng tham gia, lấy Càn Thanh thánh điện làm chủ.

Trong khi hắn giải thích, mọi người hướng tới chỗ sâu nhất đi tới, rất nhanh có người tới tiếp dẫn đội ngũ của Yến Linh Tuyết. Cô nương yêu kiều trước khi đi quay đầu nhìn Trường Thiên một cái, trong đôi mắt đẹp nhu tình như nước, cơ hồ muốn chảy tràn ra, đổi lại là nam nhân khác bị mỹ nhân như thế nhìn vào, nói không chừng bách luyện cương cũng biến thành chỉ nhu.

Trường Thiên mặt không đổi sắc, mi tâm lại nhảy lên, bởi vì trên mặt Ninh Tiểu Nhàn tuy là hướng ngoại nhân nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng lại âm thầm vươn tay ngọc dùng sức nhéo dưới xương sườn hắn một cái.

Xem ngươi còn hướng các cô nương trêu hoa ghẹo bướm.

Đi thêm mười mấy bước, Uý Văn Long đã dẫn bốn người tới trước toà lều trướng hai tầng, hiển nhiên đây chính là chỗ để mọi người nghỉ ngơi, sau đó cung kính cáo từ. Nhìn bước chân vội vã, hẳn là đi tìm thượng cấp báo cáo.

Toà lều trướng chỉ xem thể tích đã thấy lớn gấp đôi so với những chỗ khác, từ nguyên vật liệu cũng mang tới cảm xúc bền chắc hơn, đi vào trong thì thấy được phân chia thành phòng khách và hai gian phòng ngủ, dĩ nhiên cũng có màn cửa nặng, mành hạ xuống được gia tăng thêm khối chì, để đảm bảo mành trướng sẽ không bị thổi lên, làm lộ hànhđộng của khách nhân bên trong.

Phòng khách bày biện bàn bát tiên làm từ gỗ lim, trên bàn bày thêm các loại hoa quả, giường trong phòng ngủ cũng làm bằng gỗ lim, khác xa so với giường xếp nhỏ hẹp của Hắc Phong quân. Phía sau lều trướng được dùng vải mành vây ra một khoảnh đất rộng đủ để phơi nắng nhưng vẫn đủ kín đáo che đi hoạt động phía trong.

Đãi ngộ như vậy, ít nhất phải là nhân vật quan trọng hoặc khách quý của Càn Thanh thánh điện mới có thể hưởng thụ.

Nàng dò xét một vòng, Đồ Tẫn cùng Công Tôn Triển đã đi tới phòng của mình, Trường Thiên đang muốn lấy nước rửa mặt. Góc trong lều trướng có bày biện một vạc nước trong, được lấy từ sông cách hai dặm, nàng từ trong ngực móc ra bình ngõ, đổ chút ít phấn vụn vào, sau một lúc trong nước không có dị trạng, lúc này mới vừa lòng “Có thể dùng”. Nàng thử thử nhiệt độ, cũng biết nước này đều được đổi mỗi ngày.

Thấy hắn muốn ném khăn mềm vào trong vạc, nàng vội vàng nói “Khốn kiếp, đem nước trong vạc làm dơ, chúng ta lấy gì uống?”

“À” sau đó lại không nhúc nhích.

Nàng liếc mắt, đường đường Hám Thiên Thần Quân biến thành người phàm, lại ngu ngốc như vậy?

Ninh Tiểu Nhàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy chậu lấy nước, đem khăn mềm làm ướt, vắt khô lúc này mới đưa cho hắn “Dùng được”

Trường Thiên nhận khăn mềm nhưng cũng không lau, đưa tay tới khuôn mặt nàng, cẩn thận lau.

Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú sát gần tới, nàng sợ hết hồn nói “Chàng làm gì?’ Không nên tiến tới gần như vậy, hơn nữa cũng không nên ngó chừng nàng, khiến tim nàng loạn nhịp. Gương mặt hoạ quốc ương dân như vậy, chẳng lẽ hắn nửa điểm tự giác cũng không có?

Hắn thấp giọng nói “Nơi này bị bẩn” sau đó cầm lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau trên trán nàng.

Trong lòng nàng đột nhiên mềm mại, muốn nói gì đó, đôi môi giật giật nhưng ngay cả khí lực mở miệng ra cũng không có.

Hắn như vậy lau một chút tựa hồ còn không đã ghiền, theo phương pháp đo lấy khăn trắng che trên khuôn mặt nàng, nhẹ lau. Độc tác của hắn cẩn thận, giống như trên tay đang thi triển thần thông kinh thiên động địa, trong tay là đồ vật tinh xảo, khăn mềm phất qua da thịt nàng, đầu tiên mang theo cảm giác mát mẻ thấm người của nước, sau đó lại truyền tới lòng bàn tay ấm áp của hắn.

Không khí trong trướng đột nhiên trở nên ái muội.

Thời điểm hắn bỏ khăn mềm xuống, nhiệt độ trên mặt nàng không hạ xuống mà lại đột ngột tăng lên, màu sắc lại càng đẹp, tựa như có thể nấu chín trứng gà trên đó. Hắn nhịn không được muốn cúi đầu cắn một ngụm, lại nghe nàng ngập ngừng nói “Chàng từng làm như vậy?”

Cho ai? Lời tới khoé miệng sao lại biến thành như vậy? Bất quá nàng tuyệt đối, tuyệt đối không muốn có nữ nhân thứ hai thấy được sự ôn nhu này của hắn.

Hắn không nhịn được cười nhẹ “Có nàng đủ phiền toái rồi, ta cũng không muốn tìm thêm ngột ngạt”

Hắn đây là chê nàng? Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm hắn nói “Bên ngoài có một cái không phiền toái, trăm nghe nghìn thuận, nhu tình như nước, cam đoan đi theo, sao chàng không đi tìm đi?”

Hắn nhướng nhướng mày “Đi theo?”

“Đúng, chính là chỉ cần chàng đưa đầu ngón tay, nàng ta sẽ chạy tới như gió, đối với chàng mọi chuyện nghe theo” Nàng âm thầm tốn hơi thừa lời, không nhịn được bổ sung “Chàng muốn nàng ta làm gì mà chẳng nghe theo” Nhớ tới ánh mắt tiểu các chủ kia nhìn Trường Thiên, nàng tức giận trong lòng, thật nên cho nàng ta một cái giáo huấn. Không bằng đêm nay lén vào trong trướng của nàng ta, hành hung một trận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.