Thân hình nàng dù có linh hoạt hơn nữa, bị lưới lớn này trói, dựa vào sức một mình cũng tuyệt đối tránh không thoát.Mắt thấy túi lưới lớn che đầu, cô gái nhu nhược giữa sân không ai giúp, cô đơn chiếc bóng, giống như là Mỹ Nhân Ngư rơi vào lưới cá, ánh mắt cừu địch chung quanh đều biến thành lửa nóng! Hơn nữa Phương Hành Châu, lại càng kích động sắp ngửa mặt lên trời cười dài.
Hắn rốt cục bắt được nàng, yêu nữ giảo hoạt mà ác độc này, rốt cục chịu trói rồi! Không lâu sau trận đại chiến kinh thiên động địa kia, trong tay Quảng Thành Cung nhất định có thể thêm một con bài tốt!
Còn đối với những người khác mà nói, chỉ cần tranh thủ xử lý nàng, giờ phút này Khỉ Mặt Xanh còn chưa có xúm lại, bọn họ còn có thời gian phá vòng vây.
Lông mày Ninh Tiểu Nhàn nhăn lại thật chặc, nhìn lưới lớn từ trên trời giáng xuống, đột nhiên quát một tiếng: “Động thủ!”
Nàng độc thân tới đây, dọc theo đường đi chưa có tiếp xúc qua bất luận kẻ khác nào, nhưng bây giờ lại muốn kêu người nào động thủ?
Nghe tiếng nói này, trong lòng Phương Hành Châu hiện lên báo động, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, phía sau người giữ lưới cách hắn xa nhất đột nhiên hiện lên một thân ảnh, ngay sau đó hàn quang chợt lóe lên, một cái đầu lâu bay lên cao cao!
Người này trong tay còn cầm lấy lưới lớn, thình lình đầu bị chém bay, thân thể không tự chủ được mà co quắp, động tác túm lưới lớn dùng sức ép xuống cũng lập tức tan rã.
Một góc lưới lớn này lập tức lộ ra sơ hở.
Ninh Tiểu Nhàn chờ cơ hội này đã lâu rồi, nơi hắn mới ngưng trệ, mũi chân nàng điểm nhẹ, nhẹ nhàng mà lướt tới. Giờ phút này lưới đã tiếp cận mặt đất, eo nàng khom cực thấp, cơ hồ dán trên mặt đất, động tác thoạt nhìn cũng không giống như sinh vật hai chân có thể làm cho ra, uốn cong nhưng có khí thế như con báo cái. Chạy vội tới trong góc lưới, hai tay nàng trên mặt đất nhẹ nhàng khẽ chống, bộ ngực cơ hồ cọ chạm mặt đất, sau đó chính là vươn thân thể hướng về phía trước, lần này tư thế hết sức ưu mỹ, như người cá nổi trên mặt nước, như chim yến non mới lao vào rừng, nhẹ nhàng linh hoạt mà từ trong khe hở cuối cùng chui ra ngoài.
Lưới lớn ở sau lưng nàng đóng lại, nhưng vô ích. Lúc này, thi thể không đầu mới vừa vặn rơi xuống đất, phát ra một tiếng bịch.
Nam nhân đứng ở phía sau hắn mặt không chút thay đổi, huyết châu trên mũi đao còn không ngừng chảy xuống, trong đôi mắt lạnh lùng nhưng có ánh tím chợt lóe.
Người này đương nhiên là Đồ Tẫn.
Từ lúc Ninh Tiểu Nhàn mới vừa bị vây khốn, hắn đã phóng ra phân thân, thao túng ý thức một người trong đó, sau đó lẳng lặng đợi chờ lúc dùng võ.
Ninh Tiểu Nhàn thân thủ linh động, Đồ Tẫn không sợ hãi bị thương, hai người vừa mới hội hợp, đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh ngã hai người bên cạnh. Cương thi Ngân cương lần nữa bị điều khiển đánh tới, lần này Đồ Tẫn liều mạng để thân thể bị móng tay đen nhánh bén nhọn thọc qua bả vai, giơ đao, ở trên cổ nó cùng một cái vị trí lấy tốc độ cực cao chém liền ba cái xuống.
Cổ loài người hoạt động vốn tương đối yếu ớt, cho dù là người cường tráng nhất từ trên thang lầu lăn xuống cũng rất dễ dàng bị gãy cổ. Ngân cương này chỉ sợ cường hóa qua, so với những bộ vị khác trong thân thể cổ vẫn yếu kém một chút, bị hắn ra sức chém như vậy, rốt cục rắc rắc một tiếng gãy làm hai khúc, đầu cùng thân thể chỉ còn một tầng da thịt khô quắt gắn liền.
Cho dù là cương thi, không có đầu cũng không tiếp thu được chỉ lệnh nữa, rốt cục ngã trên mặt đất. Thế mà lưỡi dao của cây đao trong tay Đồ Tẫn lại bị tách rời, có thể thấy được lúc luyện chế Ngân cương này thì thật không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Cũng không ai biết hắn là phân thân Hồn tu, thấy người này đột nhiên phản chiến, hơn nữa phấn đấu quên mình như thế, cũng giật mình không nhỏ. Chỉ trong chốc lát, bầy Khỉ Mặt Xanh chạy tới càng gần, tiếng gầm gừ gào thét chói tai vang đầy khắp núi đồi đâm vào màng nhĩ người thấy đau, quỷ Khỉ đầu chó chạy ở phía trước nhất, bốn cái răng nanh ố vàng trong miệng đã có thể thấy được rõ ràng.
Yêu nữ đột nhiên nhiều thêm trợ thủ, hiển nhiên bắt nàng đã rất khó khăn, Phương Hành Châu cắn răng quát một tiếng: “Rút lui!”
Thật ra thì không đợi hắn mở miệng, đã có người dạt chân chạy tới trên đường.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn lại nheo mắt lại, khẽ cười nói: “Trò hay vừa mới bắt đầu, mọi người cần gì phải gấp gáp muốn đi?” Hợp mưu đối phó nàng, kết quả không thành công đã nghĩ chạy, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Nàng không tiến lên lại lui xuống, sương mù dày đặc đột nhiên xuất hiện đã hoàn toàn bao lấy nàng, bóng hình xinh đẹp rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Giờ phút này hai người chạy ở phía trước nhất, đột nhiên phát hiện có chút không được bình thường.
Nơi này là cửa vào đại trận chỗ sâu Vân Mộng Trạch không sai, hàng năm mây che sương giăng cũng không sai, nhưng bọn họ vọt ra thời gian mười mấy hơi thở, với cước trình chạy trối chết tới xem, làm sao cũng chạy đến sáu, bảy trăm trượng. Theo lý thuyết càng đi hướng ra ngoài, sương mù càng mỏng, ngày thường chạy tới nơi này, đã có thể thấy cảnh vật vô cùng rõ ràng mới đúng.
Nhưng quỷ dị chính là bọn họ chạy trốn lâu như vậy, sương trắng chung quanh lại càng phát ra dày đặc. Trước sau, trên dưới, đều có sương mù dày đặc cuồn cuộn tới, bọn họ chỉ quay lại hai lần, đã hoàn toàn bị lạc phương hướng.
Trên trán bọn họ nhất thời chảy xuống mồ hôi. Hiện tại thời kì phi thường, lúc này trên bờ núi còn có đại lượng Khỉ Mặt Xanh đột kích, nếu chạy không ra, chỉ có một con đường chờ chết!
Những người khác cũng không khá hơn chút nào, ra sức chạy vội một lát, sương mù bên cạnh càng ngày càng đậm, rất nhanh đã đưa tay không thấy được năm ngón. Quay đầu chung quanh, đến đồng bạn cũng thấy không được. Đáng sợ hơn là trong hoàn cảnh ở nơi này, vô luận tê tâm liệt phế kêu to như thế nào, bên cạnh cũng im ắng, thật giống như căn bản không ai có thể nghe thấy!
Đến lúc này, ai còn không biết mình trúng mai phục?
“Dựa lưng vào nhau! Yêu nữ kia bày trận pháp!” Phương Hành Châu quát nhẹ một tiếng, hắn và hai gã sư đệ đi cùng một chỗ, khoảng cách lẫn nhau quá gần, cho nên còn chưa thất lạc. Mắt hắn cũng không tệ vẫn nhìn thẳng Ninh Tiểu Nhàn, song yêu nữ này rốt cuộc là lúc nào bày trận pháp!
Ý niệm này trong đầu chợt lóe lên, hiện tại hắn tất nhiên không rảnh suy nghĩ cái vấn đề này, nhanh đi ra ngoài mới là lẽ phải!
Ai cũng không thấy được, chính là cái điểm vàng dẫn Khỉ Mặt Xanh chạy như điên khắp núi đã sớm thẳng tắp mà hướng về phía mọi người đến, một đầu đâm vào trong sương mù dày đặc. Theo sát ở phía sau nó bầy Khỉ Mặt Xanh sớm đã không còn năng lực suy tư, tất nhiên cũng không chút do dự đi vào theo......
Trong sương mù dày đặc, bắt đầu vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, song thanh âm này cũng chỉ có chính mình bị đụng ngã mới có thể nghe. Đối với những người khác mà nói, trong thế giới sương mù thủy chung vẫn yên tĩnh như thế.
Ba người Phương Hành Châu ở trong sương mù dày đặc xuyên qua, chậm chạp mà cẩn thận, dựa lưng vào nhau, canh gác lẫn nhau.Trong sương mù xảy ra chuyện gì, bọn họ không biết được,trận pháp này có tác dụng ngăn cách tầm mắt, trong lòng nặng trịch, biết chuyện không tốt. Đám Khỉ Mặt Xanh kia đi nơi nào?
Bên trái đột nhiên truyền ra tiếng động rất nhỏ.
Ba người theo bản năng mà đều quay đầu đi xem, kết quả người bên phải vô ý, lộ ra không có chút nào phòng hộ.
Tiếng gió nhỏ khó thể nghe vang lên, đợi Phương Hành Châu kịp phản ứng, tên sư đệ này đã chậm rãi ngã xuống đất, một vòng đỏ tươi ngay cổ chậm rãi tràn ra.
Hẳn là trong nháy mắt này đã bị cắt đứt cổ.
Khỉ Mặt Xanh tiến công tuyệt sẽ không như vậy, thủ pháp cũng không có tinh tế như vậy. Phương Hành Châu biết, hắn bị Ninh Tiểu Nhàn truy kích. Cái nữ nhân được Hám Thiên Thần Quân chuyên cưng chìu, lại đi chính là con đường thể tu!
Trong tu sĩ, lại có mấy người đặc biệt giống yêu quái đi theo đường thể tu chứ?! Nhưng ở trongVân Mộng Trạch, cái này chiếm lợi rất nhiều. Hắn ở trong lòng điên cuồng mắng.
Hắn dĩ nhiên không biết Ninh Tiểu Nhàn làm như thế nào đi lên con đường thể tu.
Nàng đi về phía tây đường xá mặc dù dài, lại mang theo bí mật Thần Ma Ngục, vẫn bảo trì ít xuất hiện, người biết được nàng không nhiều lắm; đợi đến lúc từ Vô Tận Hải Nhãn tỉnh lại, mặc dù đã danh chấn thiên hạ, hơn nữa bị chụp cái danh hiệu yêu nữ khuynh thành, nhưng ngọn nguồn của nàng cũng không bao nhiêu người có thể thấy. Vô luận là Ẩn Lưu, phủ Phụng Thiên hay là Kính Hải vương phủ, không hẹn mà cùng đem những chuyện nàng trải qua giữ kín như bưng. Địch nhân chứng kiến nàng xuất thủ, không phải là bị nhốt vào Thần Ma Ngục thì hơn phân nửa là đã chết, bản lĩnh nàng thành danh là cái gì, thường dùng pháp khí là cái gì, thích sử dụng loại thần thông nào, những thứ này cừu nhân mặc dù hận nàng tận xương, nhưng lại không có bao nhiêu hiểu biết về nàng.
Trong sương mù đột nhiên xuất hiện một thân ảnh bước đi.Phương Hành Châu nhận ra được, đây là nam tử mới vừa rồi đột nhiên phản chiến, vốn là đàn chủ một nhà Tiểu tông phái Tây Nam, nói đến Ẩn Lưu cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì sao lại đột nhiên trở mặt?
Hắn đang muốn mở miệng, vị trí sau lưng đột nhiên một trận lạnh như băng, ngay sau đó nổi lên đau nhức kịch liệt không thể đỡ. Đồng thời năm cái ngón tay trắng noãn cũng để ở xương sọ của hắn, sau đó giọng nói Ninh Tiểu Nhàn nhu hòa mới truyền tới, thấp giọng rỉ tai: “Suỵt. Không nên cử động. Vừa động sẽ không còn mạng nữa.”
Phương Hành Châu thở dốc ngụm lớn. Hắn biết dao găm của đối phương đã từ sau lưng mình đâm vào, hắn cũng có thể cảm giác được đau đớn của da thịt cùng thần kinh bị chặc đứt, nhưng góc độ lựa chọn sử dụng rất tốt, lưỡi đao lạnh như băng dính sát vào ở trái tim mình, không có thương tổn đến bất kỳ một cái mạch máu tương liên với trái tim. Nhưng mà tay nàng chỉ cần nhẹ nhàng run lên, mình nhất định phải chết.
Cảm giác này cực kỳ đáng sợ.
Hắn còn có thể cảm giác được một gã sư đệ khác đứng ở bên cạnh mình, nhưng đối với lần tập kích này không phản ứng chút nào. Phương Hành Châu miễn cưỡng dùng dư quang khóe mắt nhìn lại, sư đệ vẫn đứng bất động, nhưng thần sắc ngu ngơ, con ngươi tan rã, đến miệng cũng khẽ mở ra, giống như là đang mộng du.
Ninh Tiểu Nhàn thấy động tác của Phương Hành Châu, khẽ cười nói: “Ngươi không cần nhìn nữa, hắn bị ong nhỏ của ta đốt, hiện tại đang chìm tại trong ảo giác của chính mình.” Kim châm của Đinh Ninh Phong, độc tính kịch liệt có thể dồn người vào chỗ chết, mà phấn vụn bên trên sáu chân dưới bụng, thì có tác dụng ảo giác mãnh liệt. Phong Tử nhẹ nhàng dừng ở trên tay người này, bất tri bất giác mà phá vỡ da tay của hắn, đem dồn huyễn dược đưa vào, thần không biết quỷ không hay mà phá bỏ lực chiến đấu của hắn.
Tay nàng chỉ đưa đến sau tai hắn, Phương Hành Châu cũng cảm giác được da chỗ này hơi ẩm ướt, giống như là thoa lên cái gì cổ quái.
“Có nó, Hoặc Tâm trùng sẽ không tới tìm ngươi.”Nàng trấn an hắn nói.
Hoặc Tâm Trùng ẩn sâu ở đại não hoặc là trong trái tim loài người, lại không mở to mắt, tại sao có thể phân biệt địch ta? Thật ra thì nói trắng ra rất đơn giản, dựa vào chính là đồng loại phát ra mùi vô hình, vô sắc. Đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói, còn gọi là vật chất tin tức tố, trên người đám ong, kiến ở Hoa Hạ cũng rất thường gặp a, nếu không đám kiến cùng một mẹ sinh sẽ đánh nhau à? Hoặc Tâm trùng bất quá là đem phạm vi loại tin tức tố này lớn hơn đến tất cả đồng loại của mình mà thôi, dị thú hoặc là loài người bị ký sinh trên người tản mát ra loại tin tức tố, tức là người mình, không công kích.