Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 866: Q.7 - Chương 866: Quyển 8 - Chương 861: Tù binh




Nếu lại lui một vạn bước mà nói, dù là chúng không nghe được, nhưng mà tên đệ tử bị nổ bay cả người đều là máu đen kia đã rơi vào trong nước, máu tươi trộn lẫn vào trong nước tạo thành mùi thơm ngọt ngào, chẳng lẽ sẽ không dẫn thêm chúng đến sao?

Cho nên giờ khắc này, chạy trốn thật nhanh mới là phương pháp xử lý tốt nhất!

Đáng tiếc, bọn họ chạy không nhanh. Lần nổ tung này, các đệ tử trong phạm vi năm thước bị nổ đến ngất đi có hai người, còn lại bị sóng xung kích đẩy vào trong nước, sau đó lảo đảo đứng lên, dốc sức liều mạng bỏ chạy lên bờ! Chẳng qua là mọi người đều có một chút thường thức về bờ sông, bờ biển, tức là con người ở trong mực nước sâu thế nào thì khi tiến lên sẽ tốn sức nhất? Đáp án tất nhiên là sâu không đến eo. Nước sâu không đến mắt cá chân, con người có thể bỏ qua; mà nước quá sâu thì trực tiếp bơi lội là được; duy chỉ có chiều sâu như vậy, đó là uốn éo xoay mông nhấc chân cũng không đi được, muốn nằm xuống bơi lội thì chiều sâu lại không đủ. Vị trí của lần nổ tung này lựa chọn thật sự là vừa đúng.

Người của Càn Thanh Thánh Điện nhìn về phương hướng đầm nước, linh hồn không khỏi bị bốc lên: mặt nước vốn bình tĩnh, bây giờ đã có từng chiếc vây lưng dựng thẳng lên, đang nhanh chóng tiến lại gần!

Vây lưng của Nha Ba Lạp cũng dựng cao thẳng lên giống như vây của cá mập trắng, nhưng bản tính của chúng hung tàn hơn cá mập nhiều lắm! Ngay cả Âm Cửu U còn dùng nó để đối phó Long Tử, mặc dù lúc ấy Ly Vẫn đã hấp hối, sát khí đã nhập vào cơ thể, nhưng dù sao vẫn là Long Tử có thể dễ dàng đưa con người vào chỗ chết, lại bị loại tiểu quái vật khiến cho nó phải dùng ra kỹ năng thiên phú “Long Hồn rít gào”.

Hiện tại đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện đã là thân thể phàm nhân phải chống lại những con… Nha Ba Lạp đang có ý định cố gắng kiếm cơm, lại có chỗ nào để phản kháng chứ?

Đa số sinh vật trên đất liền khi tiến vào trong nước thì tốc độ đều kém với Thủy Tộc. Cho nên khi Nha Ba Lạp đuổi theo mọi người, bọn họ cách bờ một khoảng cách bốn trượng, gần bốn trượng!

Khoảng cách bốn trượng này, chính là một hào rộng quyết định sống hay chết!

Tạ Hoàn Lang chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, còn có một lượng lớn cá đang quấy vùng nước cạn phát ra tiếng vang rào rào. Đó là âm thanh Nha Ba Lạp vặn vẹo thân thể để xé thịt trên người con mồi xuống, sau khi đã dùng răng nanh sắc bén hơn dao cạo của nó cắn trúng con mồi.

Nha Ba Lạp thân cường thể tráng, sức lực rất lớn, hơn mười con cá tụ tập một chỗ, đối phó với một người, đó quả thực là tiết tấu từng giây từng phút bổ nhào. Rơi vào trong miệng chúng còn thảm hơn so với bị sư tử cắn chết, bởi vì sau khi bị gặm hết tứ chi, con mồi có lẽ vẫn còn sống.

Nghe được tiếng gào thét the thé của thuộc hạ, Tạ Hoàn Lang nào dám quay đầu lại, phải giữ vững tâm địa mà chạy nhanh về trước. Hắn đi xa hơn bất kỳ một người nào, bởi vậy nước sông chỉ còn cao đến đầu gối, chỉ cần chạy thêm vài bước, là có thể thoát khỏi nguy cơ. Vào thời khắc này, một bóng dáng màu vàng đất nhảy ra từ phía sau, rơi xuống vùng nước cạn ngay trước hắn, chỉ nhảy một cái đã lên bờ được.

Đây là một thuộc hạ của hắn, chân thân là Miêu Xá Lỵ, lực bật vô cùng tốt. Thời điểm tai vạ sắp đến, tên này cư nhiên biến ra chân thân, dẫm lên vai hoặc đầu của đồng môn để lấy đà nhảy về trước. Chân nó cơ hồ không dính nước, mấy con Nha Ba Lạp nhảy khỏi mặt nước đánh lén, đều rơi vào khoảng không, phí công cắn mạnh hàm răng rung động ken két, chỉ có một con may mắn cắn trúng ngọn đuôi ngắn ngủi của Miêu Xá Lỵ, nó đau đến toàn thân run lên, suýt một chút là từ không trung rơi xuống.

Lúc này, trước Tạ Hoàn Lang hai trượng cũng có một người rơi xuống, so với hắn thì cách bờ gần hơn chút. Trước khi người này gia nhập Càn Thanh Thánh Điện, đã học qua thuật Vu Hung, chính hắn cũng luyện được hai đầu cương thi, tuy đẳng cấp không cao, nhưng hiện tại lấy ra dùng lại rất hợp với tình cảnh. Hắn một mực theo sau đội ngũ Đồng cương của mình, tuy những người khác chán ghét vật dơ bẩn như vậy, nhưng khi vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, thứ này ít nhất cũng chiếm ít chiến lực, hơn nữa lại có lực vô cùng lớn cùng với không biết đau đớn, tay chân lại không biết mệt mỏi, bởi vậy cũng không ai dị nghị.

Lần này cá ăn thịt người, kẻ này lệnh cho cương thi nâng mình lên, dùng sức ném về phía bờ. Cường độ của thân thể Đồng cương còn không thể gánh được hàm răng sắc bén của Nha Ba Lạp gặm cắn, lần này bị cắn đến toàn thân bong da tróc thịt, máu đen vẩn đục đều chảy vào trong dòng sông chảy xiết. Nhưng bản thân nó lại không có tri giác, không để ý đến cắn xé bực này, chỉ trung tâm chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

Hai mắt Tạ Hoàn Lang mới nhìn qua, đột nhiên cảm thấy trên mông và đùi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, hóa ra là có hai con thực nhân ngư đang nhìn chằm chằm vào hắn rốt cục cũng nhào lên cắn. Ngay cả thời gian đuổi đi hai tiểu sát thủ này hắn cũng không có, chỉ ra sức chạy nhanh về trước, hy vọng có thể đuổi đến bờ trước khi có thêm Nha Ba Lạp kéo đến.

Tên thuộc hạ Miêu Xá Lỵ vừa lên đến bờ, liền dừng lại xoay người, đang định ném nhuyễn tác ra cứu hắn, trong bụi cây đột nhiên có bóng đen hiện ra. Tạ Hoàn Lang hét lớn một tiếng: “Chú ý sau lưng!” Đã không kịp rồi, đành phải trơ mắt nhìn bóng đen cao lớn kia đưa tay ra, nhanh chóng bắt lấy phần thịt mềm sau cổ của Miêu Xá Lỵ giống như đang xách một con mèo nhỏ, sau đó dùng sức ném hắn đi! Kẻ đáng thương này bỗng dưng đằng vân giá vũ, kêm thảm mà rơi thẳng xuống chính giữa thủy đàm.

Bóng đen cao lớn trên bờ ném thuộc hạ của hắn vào trong nước, còn một người khác giơ tay lên, lập tức có một đầu dây leo bắn tới, nắm eo hắn, hơi dùng sức liền cuốn hắn lên bờ.

Vừa mới đứng lại, đã có một thanh dao găm trắng bệch đặt trên cổ hắn. Cô nương có đôi mắt sáng thân thiện tựa tiếu phi tiếu nhìn vào hai mắt Tạ Hoàn Lang, lại chuyển đến phía sau hắn. Ngay sau đó, sau mông cùng phần đùi mát lạnh, đúng là bị cắt mất hai phiến thịt.

Đau nhức kịch liệt tùy theo mà đến, chẳng qua hắn ngược lại đã thở dài một hơi. Sau khi Nha Ba Lạp rời khỏi nước, sẽ vặn vẹo thân hình giống như các loài cá bình thường, răng cưa sẽ cắn chặt hơn, khi đó hắn lại phải chịu đau khổ lớn hơn.Lần này Ninh Tiểu Nhàn cắt đi hai miếng thịt của hắn cùng với Nha Ba Lạp, cũng ngăn cản độc tố nơi răng cá khuếch tán ra toàn thân.

Lúc này một tên đệ tử ngự thi của Càn Thanh Thánh Điện thật vất vả mới xông đến gần bờ, Đồ Tận lại đón đầu phủ xuống. Người này thấy trong nước có ba cái vây trắng bóng đang nhanh chóng bơi về phía mình, gấp đến mức can đảm đều nứt, trên tay lộ ra sơ hở, bị Đồ Tận thuần thục thu thập, chặn đứng kinh mạch không thể động đậy, ném xuống đất. Cương thi trong nước đang nhảy về trước, nhưng không có kẻ này thực hiện thủ ấn chỉ huy, thoáng cái mất động lực, lập tức ngã xuống, bị bầy cá bao quanh cắn xé.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới nhíu mày nhìn Tạ Hoàn Lang: “Chỉ có bảy người thôi sao? Lại nói tại sao bây giờ các người mới đuổi đến? Lãng phí thật nhiều thời gian của chúng ta.” Vì đợi một lớp truy binh này, bọn họ đã đợi trọn vẹn hơn mười phút ở trên bờ, đợi đến nỗi mí mắt của nàng đã sắp khép lại, nhưng lại không biết được đám người này là bị Tạc Xỉ ở trên đường là trễ nãi.

Chuyện cho đến bây giờ, làm sao Tạ Hoàn Lang lại không biết là ngay từ đầu mình đã bị người khác nắm mũi dắt đi rồi chứ? Nhìn xem hai đầu Chư Kiền phía sau nàng, hắn rốt cục cũng mắng mình hồ đồ: có hai đầu báo này thay cho đi bộ, mấy người này sao còn phải tự mình đi bộ chứ? Hiển nhiên dấu chân tìm được dọc theo đường đi chính là do nàng cố ý gây nên.

Vụ nổ ở giữa sông, đương nhiên cũng là kiệt tác của Ninh Tiểu Nhàn. Lúc trước nàng quan sát địa hình của phiến thủy vực này, lại nghe Công Tôn Triển nói rõ phương pháp qua sông, vì vậy chôn vài đầu Bạo Phá Cổ ở bên dưới những tảng đá dưới lòng sông. Đây là kỳ vật do Thiên Kim Đường nghiên cứu ra, vốn là sau khi chôn xuống phải chờ hai, ba ngày mới có thể phát nổ, Tiên Thực Viên của Ẩn Lưu cũng từng bị nổ một hồi như thế đấy. Có điều trải qua mấy năm cải tiến, đã nghiên cứu phát minh ra loại mới, như loại lần này nàng chôn trong nước, chính là loại hình Bạo Phá Cổ xúc phát, không khác Địa Lôi là mấy.

Đó gọi là độ hà vị tế, kích kỳ trung lưu (qua sông không giúp đỡ, còn đánh vào ngay giữa dòng chảy). Lần này bố cục cực kỳ độc ác, cho đến bây giờ bầy cá đã tụ tập ngay giữa sông, máu tươi đã nhuộm hồng cả nước sông, tiếng kêu thảm thiết chậm rãi yếu đi. Trên răng nanh của Nha Ba Lạp có chứa chất gây tê có hiệu quả rất mãnh liệt, sau khi cắm vào trong thịt, có thể khiến cho con mồi hôn mê trong thời gian ngắn. Đội ngũ này của Tạ Hoàn Lang có tổng cộng bảy người, kết quả chỉ có hai người trốn thoát, còn một người bị Trường Thiên thuận tay ném lại vào trong nước, trong nhát mắt cũng không sống nổi rồi.

Bọn họ đối phó với bảy người này, tất nhiên là không có chút vấn đề nào rồi. Nhưng mà bây giờ mới tiến vào đệ nhất mạc thiên địa, đằng sau còn có không biết bao nhiêu phiền toái đang đợi họ, hiện tại chỉ động não một chút, mới có thể tận lực không tổn hao gì mà vượt qua được mấy cửa tiếp theo. Trành cảnh Nha Ba Lạp ăn người tuy là huyết tinh khủng bố, nàng xem có chút không đành lòng, nhưng nếu như bọn họ cũng rơi vào trong tay đám người Càn Thanh Thánh Điện, chỉ sợ kết cục không khá hơn chút nào.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn rồi hỏi: “Không phải các ngươi mời được Man Tổ sao, tại sao lại không phá được Cố Ẩn Sơn Hà Trận chứ?”

Tạ Hoàn Lang đau đến sắc mặt trăng bệch, mạnh mẽ chống đỡ nói: “Không biết!” Vừa dứt lời, Đồ Tận đứng ở sau hắn đã duỗi ngón tay ra, đâm trên huyệt thái dương của hắn.

Đau đớn mà Sưu Hồn Thuật mang đến, không phải người thường có thể chịu đựng được. Tạ Hoàn Lang cũng đau đến trợn trắng mắt, qua thật lâu, Đồ Tận mới thả tay xuống nói: “Man Tổ đã thất bại.”

Trong ánh mắt như nhìn thấy quỷ của Tạ Hoàn Lang, hắn đem mọi chuyện phát sinh trong Hồng Cốc nói một lần, cuối cùng nói: “Càn Thanh Thánh Điện tổng cộng phái ra hai mươi bốn người tiến vào đại trận đuổi giết chúng ta, bây giờ chúng ta giết bảy người, còn lại mười bảy người nữa. Hoàn Công Thế không đích thân đi vào, mà mang theo chủ tớ Yến Linh Tuyết rời khỏi Vân Mộng Trạch, lại điều động tất cả đệ tử Càn Thanh Thánh Điện ở gần đó tới.”

Nghe được lời nói cuối cùng của Man Tổ, Trường Thiên nhướn nhướn mày, rũ mắt xuống không nói. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ nhân vật ở cảnh giới của Man Tổ, mỗi lời nói ra đều có phân lượng nhất ngôn cửu đỉnh, định rồi tất nhiên sẽ không chối bỏ, cho nên nếu hắn nói trên đời này không có trận pháp nào mà hắn không phá được, mặc dù có vẻ cuồng vọng, nhưng cũng đều có căn cứ cả. Hắn lại đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng thần thông công kích Cố Ẩn Sơn Hà Trận, thị giác của hắn cao hơn so với những người đã từng đến nơi đây là được đứng ở độ cao quan sát được toàn cục, bởi vậy chỉ mấy câu như vậy, cũng cho Trường Thiên không ít dẫn dắt.

Mọi người im lặng chờ một hồi, không dám quấy rầy, cho đến thật lâu sau Trường Thiên mở to mắt nói: “Đi thôi.”

Đồ Tận lấy ra mấy ống trúc ở bên hông Tạ Hoàn Lang, đây chính là biện pháp liên hệ giữa các đệ tử Càn Thanh Thánh Điện khi ở trong đại trận, khói xanh đại biểu phát hiện mục tiêu, khói hồng đại biểu có nguy hiểm phát sinh. Sau đó, hắn nắm chặt cổ áo của tù binh, đang muốn ném hắn vào sông cho cá ăn. Mọi người đều biết, Đồ Tận đã đọc được mọi thứ trong đầu Tạ Hoàn Lang, bản thân người này lại bị thương, phần mông bị thương sẽ dẫn đến hành động bất tiện, là một thứ rất vướng víu, còn không bằng giết đi cho xong việc.

Không nghĩ đến ngay cả thời gian thẩm vấn đám người này cũng tỉnh lược bớt, dứt khoát gọn gàng mà giết người cho xong việc, sắc mặt Tạ Hoàn Lang vốn đã trắng bệch lập tức chuyển thành xanh, gấp gáp nói: “Đợi đã, đợi đã, ta còn có chỗ hữu dụng! Ta nguyện ý đầu nhập Thần Quân đại nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.