Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 878: Q.7 - Chương 878: Quyển 8 - Chương 872: Xúc sát!




(Xúc sát: thúc giục giết người)

Nàng ngồi xổm người xuống, nắm chặt đầu tóc của tu sĩ bị thương làm mặt hắn hướng về mình, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn có bao nhiêu đồng bạn ở chỗ này?”

Người này yếu ớt trả lời: “Không … không còn nữa, chỉ có bốn người chúng ta.” Lời hắn nói rất đúng sự thật, cũng chỉ muốn ít chịu đau khổ mà thôi, hơn nữa nói không chừng còn có thể nhân cơ hội tiến vào doanh địa của bộ lạc, tìm kiếm phù vật rồi trở lại Vân Mộng Trạch. Nhưng mà Lợi Xá Cơ làm sao mà tin, nghiêng đầu ra lệnh với tráng hán: “Mang hai người này đi gặp tù trưởng.”

Đổi góc độ mà suy nghĩ, trong lúc vô tình nàng bắt được gian tế của Yêu tộc, đại tù trưởng sẽ luận công phân thưởng, nói không chừng nàng cũng có thể không cần làm Tuần Mục Nhân (người chăn nuôi) ở doanh địa của phàm nhân nữa rồi.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên cảm giác được bên người có người đến, ngẩng đầu nhìn lên, chính là mấy người Tạ Hoàn Lang đã chặt chẽ đứng ở bên cạnh. Động tĩnh ở đây quá lớn, đã sớm kinh động đến bọn họ, lúc này Tạ Hoàn Lang cũng ngồi xổm xuống, giọng nói như muỗi vằn: “Nữ nhân này gọi là Lợi Xá Cơ, là Tuần Mục Nhân ở chỗ doanh địa phàm nhân này, tính tình bạo ngược. Man tộc coi phàm nhân như là súc vật và tài sản riêng của mình, cho nên người chịu trách nhiệm trông giữ phàm nhân được gọi là Tuần Mục Nhân, ý là tuần tra chăn thả.”

Nhưng Ninh Tiểu Nhàn cũng nhìn ra, tuy tráng hán và Lợi Xá Cơ ra tay nặng, nhưng thứ chân chính khiến cho hai tu sĩ không thể gượng dậy nổi, chỉ sợ là sát khí đã xâm nhập vào trong thân thể. Loại vật này ngay cả Yêu tộc cũng kiêng kỵ không thôi, cũng là lợi khí mà Man nhân dựa vào để tranh đoạt thiên hạ, dùng ở trên người phàm nhân, sao không khiến bọn họ có ý nghĩ muốn chết chứ?

Trên người tráng hán bị đâm ra nhiều lỗ máu lớn bằng đầu ngón tay, nhưng hắn có sát khí hộ thể, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà máu đã ngừng lại. Hắn lên tiếng, đang muốn kéo nữ tử trên mặt đất đi, thì tên nam tử thon gầy kia cười nhẹ một tiếng, chỉ vào nữ tử này rồi nói với Lợi Xá Cơ: “Người này cho ta mượn dùng trước một lát được không? Đại tù trưởng trước tiên có thể thẩm vấn nam nhân kia.”

Nữ tử này nằm trên mặt đất, dáng vẻ đau đớn không thôi, trên người dính đầy bụi bùn. Thế nhưng mà thân hình của nàng so với nữ tử phàm nhân ở đây thì nở nang hơn một ít, hơn nữa lúc Lợi Xá Cơ vút roi xuống đã vạch phá áo đay của nàng, lộ ra một mảnh ngực tuyết trắng đẫy đà – trước khi tu tiên giả tiến vào đệ nhị mạc thiên địa, chỉ dùng nước lá cây tạc bôi lên làn da bị lộ ra ngoài, có bao giờ bận tâm trước ngực? Địa vị của nam nhân kia còn thấp hơn Lợi Xá Cơ, nữ nhân bình thường đều vừa đen vừa xấu, làm sao từng thấy được cảnh đẹp như vậy, lập tức nhìn đến mức hai mắt đều thẳng.

Lợi Xá Cơ tất nhiên nhìn thấy, xì một tiếng cười khinh miệt: “Không được, đại sự bực này ngươi cũng dám chậm trễ sao?”

Nam tử thon gầy đau khổ cầu khẩn vài câu, cuối cùng trơ mặt ra nói: “A tỷ, rất nhanh thôi mà, ta chỉ cần thời gian một ô hương! Ngài trước mang nam nhân này đi thẩm vấn cũng giống nhau thôi.”

Ở niên đại của Ninh Tiểu Nhàn, khắp Nam Chiêm Bộ Châu đã sử dụng quầng mặt trời như là một công cụ tính thời gian chính xác, đo thời gian có thể chính xác đến từng “Khắc”, ở tầng dưới cùng của Thần Ma Ngục, từ hơn ba vạn năm trước Âm Cửu U đã vì Trường Thiên mà chế tạo thủy lậu, để nhắc nhở hắn về thời gian dài dằng dặc; mà ở niên đại xuất hiện trong đệ nhị mạc thiên địa, công cụ mà Man nhân thường dùng nhất để tính thời gian chính là “Hương”, chính là thời gian được tính theo thời gian đốt hương, vật này là dùng các loại cây cối đặc thù mài thành bụi phấn, cũng cho thêm một ít hương liệu, rồi ép vào trong khuôn đá để định hình, cuối cùng chế thành nhang vòng. Căn cứ vào công dụng khác nhau, thì nhang vòng cũng dài ngắn khác nhau, nhưng mà chiều dài các ô vuông được khắc bên trên lại là giống nhau, sau khi đốt lên rồi quan sát chiều dài nhang vòng còn lại là có thể đo lường tính toán thời gian trôi qua.

“Một ô hương” theo như lời nam tử thon gầy kia là chỉ thời gian nhang vòng đốt được một ô, cũng là khoảng một phút đồng hồ. Mọi người đều biết, độ ẩm trong không khí, phẩm chất của bản thân nhang vòng cũng ảnh hưởng đến việc thiêu đốt. Nhưng mà đây là sáu vạn năm trước! Có thể tính thời gian chính xác được như vậy đã không dễ dàng rồi.

Hắn và Lợi Xá Cơ một béo một gầy, hình thể vừa vặn là hai thái cực, nhưng lại là một mẹ sinh ra. Lợi Xá Cơ xem ra cũng không có biện pháp gì với đệ đệ này, bị hắn cầu xin cả buổi, rốt cục mềm lòng nói: “Nhanh chút đi.” Lại thì thầm với tráng hán, hai người cưỡng ép nam tu sĩ quay người đi vào trong doanh địa của bộ lạc.

Nam nhân thon gầy vui mừng đến quát to một tiếng, cúi người ôm lấy nữ tử trên mặt đất. Tuy nàng bị sát khí xâm nhập tứ chi bách hải, phải chịu dày vò, nhưng thần trí lại hoàn toàn thanh tỉnh, mặc dù nàng biết rất ít Man ngữ, không hiểu được hai người Lợi Xá Cơ nói gì với nhau, nhưng nhìn nam nhân cười đến hèn mọn bỉ ổi kia đến bắt lấy nàng, chỉ bằng vào trực giác nữ tính thì nàng cũng biết việc lớn không tốt, lập tức giãy giụa không thôi.

Đáng tiếc hiện tại nàng không có linh lực thần thông trên người, cũng chỉ là một người bình thường, lại thêm sau khi bị thương tay chân đình trệ, làm sao địch nổi sức lực của nam nhân? Tiếng thét chói tai vang lên khi bị nam nhân thon gầy nắm tóc kéo trên mặt đất. Hắn nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn đến túp lều bên phía Ninh Tiểu Nhàn, vì vậy giơ tay chỉ tới, quát lên: “Cút ra ngoài!”

Xem ra là không có cách nào không đếm xỉa đến rồi.

Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng đứng lên, thuận tiện cũng kéo Trường Thiên lên, lách mình đứng qua một bên, không ra khỏi túp lều này.

Nam nhân thon gầy cười dữ tợn một tiếng, bắt lấy nữ tử chui vào trong lều, bắt đầu xé rách áo đay trên người nàng, đúng là muốn ở trước mắt bao người khoe khoang thú dục. Bị người chiếm giữ như vậy, quả thực là sống không bằng chết rồi, nữ tử kia kêu khóc giãy giụa thê lương, nhưng làm sao có nửa phần tác dụng?

Trường Thiên lại biết, nha đầu nhà mình mà dứt khoát để cho người khác kêu tới gọi đi như vậy, tất nhiên không được bình thường rồi, nên cúi đầu nhìn nàng, quả nhiên thấy mặt nàng chìm như nước, ánh mắt bất thiện mà nhìn thẳng nam nhân kia, vì vậy nháy mắt ra dấu với mấy người Tạ Hoàn Lang, bên kia hiểu ý, nhờ đám người yểm hộ bắt đầu đi ra ngoài.

Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ co lại phía sau, nhìn như khiếp sợ, thật ra là đang tới gần nam nhân thon gầy kia thêm một bước, cơ hồ là đứng sau hắn rồi. Lúc nàng là phàm nhân có thể thu liễm khí tức của mình, nam nhân này lại bị sắc dục huân tâm, làm sao còn quản được đám phàm nhân mềm yếu giống như hươu chết này nữa chứ? Giờ phút này hắn đang tìm tòi trong y phục của nữ tử, thiếu chút nữa là bị phần ngực trắng bóng làm đui mù ánh mắt, hắn nuốt nuốt nước miếng, thầm khen ngợi chính mình có diễm phúc, sau đó thoáng cái đã áp trên người nữ tử.

Hạ thân Man nhân cũng chỉ mặc váy da thú, thời đại này đương nhiên là không có loại vật như tiết khố, cho nên kéo quần mỏng lên là có thể làm việc.

Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn về phía đám người Đồ Tận ở xa xa, sau đó hai mắt rũ xuống, nhìn như việc không liên quan đến mình, Trường Thiên dán chặt lấy nàng lại phát hiện ra cơ bắp nàng có chút kéo căng, hô hấp ngược lại trở nên dài hơn, hiển nhiên vừa ra tay sẽ là một kích tấn mãnh (nhanh chóng mà mãnh liệt).

Nàng không phải không hiểu được nếu giờ phút này ra tay thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào. Nói thật ra, nếu Lợi Xá Cơ trực tiếp giết nữ tử này ngay trước mặt nàng, thì ngay cả lông mày nàng cùng không nhíu một chút nào, dù sao mỗi người khi xâm nhập Cố Ấn Sơn Hà Trận đều phải tự phụ trách sinh tử, ai có thể hy vọng xa vời là sẽ được người khác cứu giúp chứ? Nhưng mà nàng lại không có cách nào ngồi yên khi nhìn thấy nữ nhân ở trước mắt mình gặp phải cưỡng bức, đây đã vượt qua giới hạn thấp nhất của nàng; vả lại, nếu để cho Lợi Xá Cơ áp tải mấy tù binh này đi thẩm vấn, chỉ sợ là bộ lạc Thổ Hợp sẽ bắt tay vào thanh lý doanh địa của phàm nhân rồi, đến lúc đó những… người đến từ bên ngoài như bọn họ làm sao mà trốn được?

Nàng cùng Trường Thiên cũng không tin, doanh địa khổng lồ như vậy lại không có người quản lý. Một khu cư trú gần một vạn người, để ở tại Nam Chiêm Bộ Châu cũng tương đương với tổng số người ở mấy trấn huyện, chẳng lẽ Man nhân sẽ không quan tâm hay sao?

Đối mặt với những… khuôn mặt mới xuất hiện bên trong doanh địa, Man nhân bình thường sẽ không quá để ý, dù sao không có ai lại chú ý trong bãi chăn nuôi dê của mình đột nhiên nhiều thêm vài con dê chứ? Trong chốn hoang dã nguy cơ tứ phía, tuy Man nhân coi nhân loại là nô lệ, đối đãi như súc vật, nhưng ít ra ở chỗ này còn có chút cơm ăn, vệ binh của Man tộc cũng thường xuyên tuần tra gần đây, bởi vậy an toàn của bản thân ít nhiều sẽ được bảo đảm, cho nên trong bộ lạc này cũng thường xuyên có nhân loại chạy nạn đến đầu nhập vào.

Nhưng nếu tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, vậy thì sẽ không giống lúc trước, những… người đến từ bên ngoài này rất có thể sẽ bị coi như là gian tế Yêu tộc, bị bắt lại khảo vấn.

Chuyện này đối với mấy người Ninh Tiểu Nhàn phải đi tìm Mộc Chi Tinh mà nói, là cực kỳ bất lợi. Chuyện mà bọn họ không muốn lẫn vào nhất, chính là cuộc chiến đấu giữa Man tộc và Yêu tộc.

Lúc này nữ tử kia đã co chân đá Man nhân ra, nhưng lại bị hắn bắt lại được rồi kéo ra, sau đó dưới ánh mắt tuyệt vọng của nữ nhân đưa tay sờ mò vài chỗ, cười hì hì muốn xách súng lên ngựa. Nhưng vào lúc này, bên tai hắn đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng mà từ tính: “Động thủ.”

Hai chữ này chính là dùng ngôn ngữ ở Nam Chiêm Bộ Châu nói ra, hắn nghe không hiểu. Nhưng mà trong giọng nói này là một loại uy nghiêm và khí độ của thượng vị giả, hắn lại chỉ từng cảm thụ qua ở chỗ đại tù trưởng của bộ lạc Thổ Hợp, không nghĩ rằng ở trong doanh địa của chút ít nhân loại đê tiện lại có thể nghe được, không khỏi ngơ ngác một chút.

Cũng vì lần thất thần này, hắn đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi lên chút cảm giác mát mẻ, trong sọ xiết chặt, sau đó trước mắt là một mảnh đen kịt.

Hắn tự nhiên không nhìn thấy được, sau khi Trường Thiên ra lệnh một tiếng, Tạ Hoàn Lang đột nhiên đem viên cầu đang nắm chặt trong lòng bàn tay ném mạnh trên mặt đất. Sau khi viên cầu chạm đất thì nổ tung ra, mang theo tiếng nổ lớn “bùm”, sau đó một cột khói đặc màu xanh cuồn cuộn bay ra, nhanh chóng bao trùm phạm vi mười trượng xung quanh!

Người đứng ở trong chỗ khói đặc này không chỉ rơi nước mắt, mà còn ngửi thấy một hương vị cực kỳ sặc mũi, tựa hồ sau khi hít vào khí quản thì ngay cả phổi cũng như đang bị hỏa thiêu, đau đến muốn chết, hết lần này đến lần khác hít thở thì lại ho khan, hơn nữa càng ho càng muốn ho nữa, khẽ cong eo là không dừng lại được.

Đây cũng là đạo cụ nhỏ mà Càn Thanh Thánh Điện đặc biệt chế tạo cho môn hạ dùng để ứng phó nguy cơ, thật ra là một loại trái cây sau khi chín của một loại thực vật nào đó, sau khi rơi xuống đất nổ tung, thứ được phun ra không phải khói cũng không phải sương mù, mà là những hạt thật nhỏ mắt thường có thể miễn cưỡng thấy được. Bình thường mà nói, loại tiểu sinh vật sẽ theo gió bay đi, đến một địa phương mới, sẽ rơi xuống đất rồi sinh trưởng, nhưng mà chúng lại có tác dụng kích thích rất mạnh đối với đôi mắt, khí quản và phổi của con người, coi như làm đạn sương mù để sử dụng gây rối, tác dụng không thể tốt hơn.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong thời gian cực ngắn, Lợi Xá Cơ và tráng hán cũng mới chỉ đi được ba bốn trượng, thời điểm nghe tiếng quay đầu lại, Ninh Tiểu Nhàn vừa rút Răng Nanh ra khỏi sọ của nam nhân thon gầy. Nàng ra tay linh mẫn tàn nhẫn, đâm đao từ giữa khe hở phía dưới xương chẩm, đem Răng Nanh đẩy thẳng vào từ dưới lên, không cần chờ đến khi lưỡi dao tiến vào toàn bộ thì đối phương đã mất mạng ngay lập tức. Loại phương thức này ngoại trừ việc giết người giản tiện ra còn có chỗ tốt là thời điểm rút dao ra, hỗn hợp óc và máu tươi chỉ chảy ra chậm rãi, sẽ không trực tiếp phun tung tóe ra trên người nàng.

Lúc này nàng cũng có chút đáng tiếc loại phương thức này giết người quá nhanh, lại để cho tên cưỡng bức này không nhận được thống khổ nên có.

Nam nhân thon gầy lập tức ngã xuống, nằm ở trên người nữ tu, khiến nàng thét to không thôi, sau đó là ho không ngớt. Nàng bị sặc đến nước mắt đầy mặt, sức nặng trên người đột nhiên bị dời đi, sau đó là một giọng nữ dễ nghe vang bên tai nàng: “Chạy về hướng tây, đồng môn của ngươi tiến vào rừng rậm bên kia.” Trên người có thêm một vật mềm mại, nàng đưa tay ra sờ, hóa ra là một bộ áo đay.

Sao nàng lại không biết là có người đang âm thầm giúp mình, lúc này xoay người đứng lên, cảm kích nói: “Ta tên là Hoàng Huyên, đại ân sau này lại báo.” Nơi này không nên ở lâu, nàng chịu đựng đau đớn do sát khi mang lại trên cơ thể mà chạy về hướng tây, ngay cả áo đay mới cũng không kịp thay. Người khi đứng trước nguy cơ đều có thể phát ra năng lượng rất lớn, nàng bị thương mà chạy, đem chiến trường này vứt ở sau lưng.

Lợi Xá Cơ lúc này nhìn thấy biến cố cũng ngây ngốc một chút. Dù sao nàng chỉ là Tuần Mục Nhân, chỉ có thể ỷ vào mấy môn thần thông để trấn áp phàm nhân, lại không phải là chiến sĩ Man tộc đường đường chính chính, phản ứng cũng chậm nửa nhịp. Đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần lại thì mới hét lớn hai tiếng, đoán chừng là kêu tên của nam nhân thon gầy kia.

Ở trong làn khói xanh tất nhiên không có người nào đáp lại nàng.

Cho dù Lợi Xá Cơ có ngốc cũng biết là xảy ra biến cố. Nàng làm ra một động tác, nhưng lại khiến cho đám người Tạ Hoàn Lang đang một mực chú ý đến nàng cũng ngẩn ngơ: nữ nhân này cư nhiên bắt lấy nam tu trong tay tráng hán qua rồi hét một câu: “Ngươi đi xem xem có chuyện gì xảy ra!” Sau đó áp tải tù binh chạy về hướng doanh địa của bộ lạc mà không quay đầu lại xem một chút!

Nữ nhân này nhìn thì tráng kiện như gấu, nhưng hóa ra lại nhát như chuột, thấy tình thế không ổn, việc đầu tiên nghĩ đến là chạy trốn, ngay cả tính mạng của đệ đệ cũng không để ý. Nếu như nàng xông vào trong làn khói xanh, người bên ngoài còn dễ dàng đối phó nàng, nhưng mà nàng lại chạy trốn ra bên ngoài như vậy, những người khác ngược lại có chút đau đầu.

Đám người Ninh Tiểu Nhàn đã sớm ngừng hô hấp, Đồ Tận nói với Tạ Hoàn Lang: “Nữ nhân giao cho ngươi, phải bắt sống.” Rồi chạy nhanh lên đón đầu tráng hán.

Tráng hán này thấy trước mắt là khói đặc cuồn cuộn, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, đã sớm vận khí khắp toàn thân, lại lấy ra tư thái khổ luyện Thái Bảo bình thường. Ở bên trong khói đặc, đột nhiên nổi lên động tĩnh như gió nhẹ, giống như là có thứ gì đó đang đánh về phía hắn.

Hắn nghiêng người tránh né, sau đó nghênh quyền đánh tới, nhưng lại đánh vào khoảng không.

Hắn đang muốn ra quyền lại, trước mắt đột nhiên có bóng người nhoáng một cái, hướng thẳng đến như muốn đụng vào ngực hắn, nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được. Hắn còn không kịp thu tay lại bỗng chợt nghe đến tiếng vang “phốc” rất nhỏ bé, sau đó phần ngực truyền đến đau nhức kịch liệt đáng sợ.

Đây là lần đầu mà hắn biết được cái gọi là “tê tâm liệt phế”. Hắn rũ mắt xuống, trông thấy trước mắt có một nam tử khô gầy ngăm đen đang đứng, diện mạo không có gì khác biệt với người bình thường, nhưng thần sắc của người này lại cực kỳ lãnh đạm, giống như chính bản thân hắn khi đang cư xử với hươu dê bị nhốt, hay là con kiến trong hốc cây.

Đúng rồi, trong tay người này còn nắm chặt một trái tim còn nóng hôi hổi.

“Ngươi chậm rồi.” Trường Thiên nói với Đồ Tận, thuận tay nắm trái tim vẫn còn đang nhảy lên này ném xuống mặt đất, chùi chùi tay vào trên thi thể vẫn còn chưa ngã xuống.

Đồ Tận nhún vai.

Lợi Xá Cơ kéo lấy tù binh, đang nhanh chóng chạy trốn, cũng không nhìn thấy thế cục chỗ này. Nhưng mà nàng không chạy được bao xa thì trước mắt giống như có hư ảnh thoáng qua, tiếp đó là phần cổ đột nhiên bị nắm chặt, thân hình to như vậy giống như đụng vào tường thành, rồi bị bật ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.