Ở đây vốn có bụi cỏ dại sinh trưởng, nghĩ lại thì trong sơn động Hồng Thạch ở lối vào đại trận đã tìm được dấu chân của Mộc Chi Tinh, nhưng lại không dễ dàng như vậy.
Nàng gạt cỏ tìm mấy lần, Trường Thiên đã ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất hái ra hai đóa hoa cúc nhỏ nói: “Ở chỗ này rồi.”Hoa nhỏ phấn hồng non mềm nở rộ ở trong lòng bàn tay ngăm đen của hắn. Mộc Chi Tinh mới đi được không đến hai canh giờ, cho nên hoa tươi ở đây vẫn đang ở trong tư thái kiều diễm nhất.
Đợi đến khi nàng cúi người lại gần, quả nhiên thấy được nhiều loại hoa trên đường Mộc Chi Tinh để lại. Trên đoạn đường hoa tươi rải đầy này, có bà bà đinh màu xanh da trời, có tử hoa địa đinh màu tím u buồn, còn có mãn thiên tinh thuần trắng như tuyết, những đóa hoa nhỏ bé cô độc lớn chưa bằng đồng tiền, nhưng là dẫn đường một cách trung thực, đưa dấu chân của Mộc Chi Tinh một mạch hướng về phía rừng sâu.
“Đi thôi.” Mấy người đi theo những loại hoa trên mặt đất, một đường đi vào trong rừng.
Lúc này mới cảm giác được, Mộc Chi Tinh căn bản chính là chạy nhảy không có mục đích, có khi khoảng cách chỉ có hai bước mà nó cũng muốn rẽ ngoặt bốn, năm lần tại một chỗ, hiển nhiên bản thân nó đã chơi đến bất diệc nhạc hồ, làm khổ những người đi theo sau này. Nhưng mà nói tóm lại thì nó vẫn đang đi về hướng rừng sâu.
Trường Thiên trầm ngâm nói: “Nhìn bộ dạng này, Mộc Chi Tinh đi không có quy luật gì cả, nói rõ nó cũng là không giống A Ly đã khai mở linh trí. Dù sao ở đây cũng không có Đế Lưu Tương, không thể tiếp nhận việc làm phép được.” Những thiên địa linh vật như Ngũ Hành chi tinh, muốn có được linh trí là vô cùng khó khăn. Trước khi chân thân của A Ly là Kim Chi Tinh, cũng phải đứng sững ở sâu trong núi rừng chịu qua không biết bao nhiêu lần tẩy lễ của Đế Lưu Tương, sau đó mới hóa thành một tiểu cô nương. Bên trong Vân Mộng Trạch lại không có Đế Lưu Tương, Mộc Chi Tinh lại chỉ di chuyển trong đại trận, tất nhiên là đạo hạnh cũng không sâu hơn được, không có được linh trí cho bản thân nó.
Những mà việc này cũng có nghĩa là, muốn bắt được nó sẽ dễ dàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Đi nửa canh giờ như vậy, cây rừng ở bốn phía càng lúc càng tráng kiện hơn. Tuy bây giờ vẫn là giờ mùi, nhưng ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời đã bị tán cây kín không kẽ hở che chắn lại, căn bản không chiếu xuống mặt đất được, mà trong rừng sâu tĩnh mịch này, nhiệt độ đã giảm xuống tám, chín độ, bên ngoài vẫn là mặt trời nhô cao, nhưng trong rừng đã có sương mù phiêu đãng.
Trong rừng rất yên tĩnh, ngay cả chim hót cũng không nghe được một tiếng, bởi vậy âm thanh xoẹt xoẹt rào rào khi mọi người giẫm nát lá rụng vang lên cũng rất chói tai – nửa canh giờ trước, ở đây vẫn còn là nơi đám yêu quái tụ tập. Ninh Tiểu Nhàn suốt ngày làm bạn với yêu quái, cho dù giờ phút này chỉ là phàm nhân thì cũng cảm nhận được yêu khí dày đặc kéo dài không tiêu tán quanh đây.
Nàng đang truy tung dấu chân, đứng lên vừa muốn nói chuyện, Trường Thiên đi ở đầu tiên đột nhiên giơ tay lên, làm ra động tác ngăn lại.
Phía trước có người!
Giờ phút này bọn họ đã nấp ở sau một rừng cây sơn tra dại sinh trưởng um tùm, trái cây màu đỏ nặng trịch mọc đầy cành, bọn họ chỉ cần cúi người xuống là cành lá rậm rạp có thể che chắn bọn họ cực kỳ chặt chẽ.
Ninh Tiểu Nhàn vẫy vẫy tay, Đại Hoàng đã vô thanh vô tức nằm xuống bên người nàng, yên tĩnh phục trên mặt đất.
Qua hơn mười nhịp thở, bên ngoài rừng sơn tra quả nhiên truyền đến âm thanh rất nhỏ của bàn chân ma sát với lá cây. Nàng nghe xong cũng biết là có người đang đến gần, dã thú không biết mang giày.
Nghe tiếng bước chân, người đến cách bọn họ ngày càng gần, nàng thầm tính toán một chút, một, hai, chỉ có hai người, hơn nữa có chút nặng nề, hiển nhiên bọn họ đã bắt đầu mỏi mệt. Lúc này tiếng bước chân của một người dừng lại ở bên ngoài rừng sơn tra, run run bụi cỏ một hồi. Đại Hoàng tỉnh ngủ ngẩng đầu lên, hơi há miệng lộ ra răng nanh, Ninh Tiểu Nhàn khẽ vuối phần lông trên đỉnh đầu của nó, ra hiệu nó an tâm đừng vội.
Quả nhiên người bên ngoài chỉ là hái mấy quả sơn tra, bỏ vào trong miệng nhai nhai, sau đó “phi” một tiếng nhổ ra: “Chua chết lão tử rồi!” Trái sơn tra này mặc dù nhìn thì hồng hào, nhưng thịt quả lại rất ít ỏi mà còn chua, chỉ có một số động vật nhỏ mới ăn nó, người này ăn hết nửa trái thì cảm thấy hàm răng đều muốn rơi ra. Dù là như thế, hắn vẫn là mời đồng bạn: “Ngươi cũng ăn chút đi, trong khu rừng quỷ này cả buổi rồi mà vẫn không tìm thấy nguồn nước, không ăn trái cây sẽ chết khát đó.”
Lùm cây lại run run một hồi, hiển nhiên đồng bạn của hắn cũng hái trái cây để ăn, sau đó nếm nếm tư vị chua xót thoải mái này, hơn nửa ngày mới hỏi: “Sư huynh, tin tức nơi này có Mộc Chi Tinh qua lại là thật sao?”
Lời này vừa nói ra, đám người Ninh Tiểu Nhàn lập tức tập trung tinh thần.
Vị sư huynh kia nói: “Hẳn là sự thật a! Đừng quên chúng ta đứng ở gần tên thủ lĩnh kia mới nghe được tin tức, thời điểm này phàm nhân còn chưa học được việc nói dối với thượng vị giả đâu. Đáng hận là Man binh đến quá nhanh, bằng không thì có thể chuẩn bị một chút rồi mới đi, khi bắt vật kia còn nắm chắc được hơn một chút.”
Sư đệ ngạc nhiên nói: “Mục tiêu chúng ta tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận cũng không phải là Mộc Chi Tinh mà?”
“Đồ đần! Đã có được manh mối của Mộc Chi Tinh, cũng tốt hơn là ở chỗ này giống như con ruồi không đầu mà đi sưu tầm pháp khí a!” Sư huynh kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Thứ này hiếm có, chỉ cần bắt được nó rồi bán với giá tốt, ngươi muốn đổi cái gì mà không được chứ? Tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận còn không phải là muốn tìm một hai kiện pháp khí mà các tiền bối lưu lại sao? Đến lúc đó ngươi cầm linh thạch đi mua chẳng lẽ lại không giống sao?”
Hai người này chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi đi tiếp.
Thẳng đến khi không nghe được tiếng bước chân của họ nữa, Đồ Tận mới trầm giọng nói: “Tin tức là do hai người này ở gần thủ lĩnh mà nghe được sao? Nhưng lúc Man binh đuổi bắt thì ta cũng không nhớ rõ đã từng nhìn thấy hai người này trong xóm làng của nhân loại do Lợi Xá Cơ quản lý.”
Khóe miệng của Trường Thiên ẩn chứa cười lạnh nói: “Đuổi kịp hai người này, nếu phía trước có bẫy rập, bọn họ sẽ thay chúng ta giẫm trước.”
Vì có thể đi vào khu rừng này thăm dò, bọn họ đã dùng các tu tiên giả làm mồi nhử, sớm dẫn phát đại chiến giữa hai tộc Yêu – Man, chẳng qua mọi chuyện đều có lợi có hại cả, tuy một chiêu này hữu hiệu nhưng không khỏi để lại phiền toái, giờ phút này tu tiên giả ở phía bắc của khu rừng này nhiều hơn so với bất kỳ chỗ nào. Nói cách khác, số lượng người cạnh tranh Mộc Chi Tinh với Ninh Tiểu Nhàn cũng tăng lên thật lớn.
Bọn họ lại đi trong chốc lát thì cũng phát hiện ra hai người này đúng thật là đã nghe được thủ lĩnh nói qua chuyện về Mộc Chi Tinh, bởi vì bọn họ cứ đi được một đoạn đường thì đều dừng lại kiểm tra dấu vết đường hoa do Mộc Chi Tinh lưu lại một chút.
Rốt cục sau khi đi qua một đoạn lưng núi thì sương mù bắt đầu dày lên. Bọn họ vẫn bảo trì khoảng cách năm mươi trượng với hai người này, lúc này cơ hồ không thể nhìn tới được bóng dáng ở phía trước nữa.
Ninh Tiểu Nhàn cần lại gần thêm chút, đột nhiên Công Tôn Triển nói: “Đừng nhúc nhích! Phía trước rất không thích hợp.” Hắn vội vàng tiến lên vài bước, nhìn thẳng về sơn cốc phia dưới một chút rồi nói: “Sương mù cơ hồ là không lưu động, đây không phải hiện tượng tự nhiên.”
Trường Thiên cũng nhìn mấy lần, cau mày nói: “Chướng Nhãn Pháp?”
“Không sai.” Côn Tôn Triển gật đầu, “Nếu như ở Nam Chiêm Bộ Châu, thì ta có ít nhất mười loại biện pháp khiến cho Chướng Nhãn Pháp thoạt nhìn giống hệt với ngoại giới, đợi người khác đi vào rồi mới phát hiện ra điều dị thường trong đó. Đáng tiến trong Vân Mộng Trạch không thể sử dụng linh lực, cho nên sương mù cũng dừng lại, không lưu động, nên có chút lộ ra chân tướng.”
Đang lúc nói chuyện, một trận gió thổi qua. Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy phần tóc trên thái dương mình bị thổi bay, nhìn nhìn lại sương mù ở trước mắt vẫn ngưng thành một đoàn, không bị ảnh hưởng chút nào, cũng hiểu được nơi này có chút ít quỷ dị, “Thật âm độc, cư nhiên lại bày trận pháp ở trên đường hoa của Mộc Chi Tinh.” Nàng nhỏ giọng nói.
Tạ Hoàn Lang cũng nói: “Đây rõ ràng là lợi dụng Mộc Chi Tinh để dẫn mọi người vào trong trận. Không phải là do yêu quái bày trận để ăn thịt người chứ?”
Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Không đơn giản như vậy. Ta dám cầm dao găm của ta để đánh cuộc, trong mạc thiên địa này chỉ sợ tất cả thủ lĩnh của mọi xóm làng nhân loại đều nhận được tin tức về Mộc Chi Tinh.”
Sắc mặt của Tạ Hoàn Lang khẽ động: “Ngài nói là?”
“Chỉ sợ không thoát khỏi liên quan với Càn Thanh Thánh Điện. Ngươi cũng đã nói, Khánh Xích Cáp là một lão hồ ly, sau khi đuổi theo đến đệ nhị mạc thiên địa, đương nhiên sẽ phát hiện ở nơi này cũng không thiếu tu tiên giả, chúng ta lại biết thuật dịch dung, lại muốn tìm ra chúng ta trong biển người mênh mông cũng không dễ dàng. Cho nên – ”
Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, “Khánh Xích Cáp cũng không cần cố sức tìm chúng ta. Hắn biết rõ mục đích của chúng ta khi tiến vào đại trận, bởi vậy chỉ cần đem tin tức Mộc Chi Tinh xuất hiện tản ra ngoài, chúng ta tự nhiên sẽ tự đưa đến cửa.”
Trường Thiên nghe đến đó, thản nhiên nói: “Đáng tiếc cho dù kế hoạch có chu đáo chặt chẽ, cũng khó bảo đảm được không có sơ hở nào.” Liếc nhìn Tạ Hoàn Lang nói, “Nói chi tiết về tên Khánh Xích Cáp này cho chúng ta biết đi.”
Tạ Hoàn Lang lập tức giữ vững tinh thần nói: “Khánh Xích Cáp là đàn chủ phân đà Đồ Liên Sơn của Càn Thanh Thánh Điện, được tông phái thưởng thức, một chuyến đi này trở về có khả năng sẽ trở thành đà chủ. Hắn xưa nay đều cẩn thận, dẫn người vào Vân Mộng Trạch tổng cộng tám lần, chỉ riêng Vân Mộng Trạch mở ra lần này thì hắn đã vào được ba lượt, đã thuộc nằm lòng với hai mạc thiên địa trước, hơn nữa cũng từng đi theo Công Tôn gia chủ tiền nhiệm trải nghiệm qua đệ tam mạc thiên địa, lại toàn thân trở ra. Trong tất cả những đội ngũ từng đi vào Vân Mộng Trạch, đội ngũ của hắn có tỷ lệ tử vong thấp nhất, một lần gần đây nhất, đội ngũ của hắn chỉ hao tổn một thành viên.”
“Ah?” Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy hứng thú nói, “Vì sao đội ngũ của hắn lại có số người chết ít nhất?”
Tạ Hoàn Lang cười khổ nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm. Thủ hạ của hắn thường xuyên nói khoác, Khánh Xích Cáp thích nhất là mưu thiên bố cục, không có chuyện gì to lớn thì hắn cũng an bài thỏa đáng, mọi người chỉ cần chấp hành là đủ.”
Ánh mắt của Trường Thiên khẽ nhúc nhích nói: “Sau khi đi vào thì hắn làm cái gì?” Tạ Hoàn Lang nói: “Lúc cùng ở với Công Tôn gia chủ thì không có gì đặc biệt. Trong bụng người này thường có tính toán, ở đệ nhất mạc thiên địa nhìn thấy khói xanh mà ta phát ra, cư nhiên không tiến đến cứu viện, hẳn là nghĩ thế cục của đệ nhị mạc thiên địa sẽ càng có lợi cho hắn?”
Ninh Tiểu Nhàn nhếch miệng, cảm thấy người này nhất định là cầm tinh con thỏ, bằng không thì chỉ có chút gió thổi cỏ lay sao có thể kinh hãi đến hắn chứ? Hắn tỉnh táo như thế, cũng khó tránh đội ngũ của hắn có quân số sụt giảm ít nhất.
Tạ Hoàn Lang nghĩ nghĩ, lại nói: “Lần trước sau khi Vân Mộng Trạch mở ra, ngược lại là có nghe nói hắn và Công Tôn tiên sinh có ý kiến bất đồng.”
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy hứng thú nói: “Chuyện gì xảy ra?”
“Cụ thể thì không biết, chỉ nghe nói lúc Công Tôn tiên sinh phỏng đoán về Cố Ẩn Sơn Hà Trận, tạm thời nảy lòng tham muốn đi một lối tắt khác, Khánh Xích Cáp lại không đồng ý, kiên trì muốn làm theo kế hoạch đã định ra, hai người suýt chút nữa đã huyên náo tan rã trong không vui.”
Trường Thiên trầm ngâm một hồi, đưa tay vuốt ve mái tóc của Ninh Tiểu Nhàn, nói với Công Tôn Triển: “Tuy nói là nhìn ra được bẫy rập trước mắt, nhưng dấu chân của Mộc Chi Tinh vẫn