Quyển 8 - Chương 880: Ngươi đến, ta đi
Nhìn đến đây, Khánh Xích Cáp dặn dò Công Tôn Mưu một câu, đợi đến khi người này không kiên trì nổi nữa thì mới vào trận đưa hắn rời đi, miễn cho không có người sống.
Kết quả là tuy người này ở trong trận bị gió thổi đến ngã trái ngã phải, nhưng mà bẫy rập cát vàng trên mặt đất cũng không bị giẫm trúng, vài lần mọi người đều thấy hắn đã đạp trúng biên giới vùng cát chảy rồi, chỉ kém một bước nữa thôi, nhưng mà người ta đơn giản là không giẫm vào!
Cứ như vậy hữu kinh vô hiểm mà xuyên qua cửa Giáp, hắn lại bước chân vào cửa Canh. Trong bố trí của Công Tôn Mưu, trong cánh cửa này là gió lạnh kêu gào, có quỷ dữ đạo hạnh trên năm trăm năm thủ vệ trong đó, so với chút ít trành quỷ ở trú địa của Càn Thanh Thánh Điện tại Hồng Cốc thì hung hãn hơn rất nhiều. Những mãnh quỷ này sớm đã có thể hóa ra được hình dạng và thực thể, bị chúng cắn một ngụm thì âm khí sẽ dính lên thân, cơ hủ thịt nhão, tổn hại đến căn bản.
Sau khi tiến vào cửa này, chúng quỷ diện mạo dữ tợn, thấy thứ mình thích là nhào lên rõ ràng trở nên ít xuất hiện vô cùng, người này đi đến chỗ nào, quỷ vật sẽ đi ngược lại hướng đó để né tránh, bộ dáng lui bước vội vã như vậy, như thể là người này mới là ác quỷ, mới là khắc tinh!
Tiếp đó, người này cơ hồ đi mấy lần quanh đại trận, quả nhiên là gặp nạn khắp nơi, mấy lần cực kỳ nguy hiểm, khiến cho người xem muốn thở không ra hơi, một thân áo đay cũng càng thêm rách rưới, hết lần này đến lần khác mỗi lần hắn đều có thể tuyệt xử phùng sinh (gặp được đường sống trong cõi chết), trên đùi đầu Chư Kiền kia cũng bị thương nhẹ, đi trên đường cà nhắc một cái lại rẽ ngang.
Mỗi khi hắn phá được một cửa, sắc mặt của Công Tôn Mưu càng xanh thêm một phần. Cái gọi là người thường xem náo nhiệt, kẻ thành thạo xem môn đạo, tuy người này biểu hiện ra ngoài là cực kỳ không chịu nổi, nhưng cơ hồ đã đi hết trận pháp này rồi, đại trận mà hắn kiêu ngạo lại không thể cản trở người ta!
Tạo nghệ đối với trận pháp phàm nhân của người này tuyệt đối không dưới hắn! Lời nói ngoa lúc trước còn văng vẳng bên tai, hắn tự cho là trận pháp của mình có thể vây khốn Hám Thiên Thần Quân, nhưng bây giờ nhìn xem, chỉ sợ ngay cả một tiểu lâu la của người ta cũng không ngăn được, khiến hắn phải để mặt ở đâu mới tốt đây?
Phàm là trận pháp, tất nhiên phải lưu lại một đường sinh cơ, chỉ có điều đã được giấu ở bên trong sự biến hóa vô cùng, cái gọi là dữ nhân phương tiện, dữ kỷ phương tiện(để người thuận tiện mà ta cũng thuận tiện), nếu không để lại điểm cơ hội này thì toàn bộ trận pháp sẽ không thể vận chuyển được. Chỗ đắc ý của tòa đại trận mà Công Tôn Mưu bố trí cũng ở chỗ này, sau khi hắn dung nhập hai tòa đại trận, rõ ràng còn không phá hỏng sinh môn, chỉ là che giấu vô cùng kín đáo, cực kỳ khó tìm.
Nhưng mà chỗ đắc ý này, hiện tại lại biến thành thứ vẽ mặt, bởi vì người này lắc lư chốc lát trong trận, giống như đã bắt đầu quen thuộc với trận pháp, cư nhiên đã có hai lần đến gần sinh môn.
Công Tôn Mưu “vụt” một cái đứng lên, sắc mặt trở nên tái nhợt: rõ ràng là một gia hỏa không có danh tiếng gì lại có thể đào thoát ra ngoài từ trong đại trận do hắn bố trí! Tuy hiện nay hắn không có linh lực, không để lộ ra trận pháp cho đạo thiên biến vạn hóa của bản thân, nhưng dù sao hắn cũng là trận pháp sư xuất sắc nhất của Công Tôn thế gia, lấy bản lĩnh tinh thâm của hắn, cư nhiên lại không đối phó được một người vô tâm vào trận!
Khánh Xích Cáp không để ý triều cường trong lòng hắn đang bành trướng cỡ nào. Từ lúc người này phá được bốn cửa thì hắn đã phân phó hai người đi theo Công Tôn Mưu vào trận bắt người, hắn và những thủ hạ khác cầm vũ khí lên, đợi ở bên ngoài trận. Chỉ có điều đại trận này có một chỗ không tốt: bởi vì muốn ngăn cản địch nhân ở trong trận, cho nên sinh môn này lúc nào cũng biến ảo vị trí, vì thế bốn người họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng vây quanh bên ngoài đại trận, mỗi người thủ một phương.
Nếu bàn về độ quen thuộc trận pháp thì còn có ai qua được Công Tôn Mưu? Hắn vừa vào trận, tình thế lập tức khác đi, mang theo hai người đi xuyên qua đại trận, cơ hồ chắn hết đường ra của con mồi.
Người nọ vừa chạy trốn, vừa lấy ra một thứ kỳ quái, như là bóng mặt trời đã co nhỏ lại rất nhiều, bên trên còn có một căn châm đồng nhỏ nhỏ có chút rung rung. Hắn quan sát đại trận, đột nhiên cưỡi Chư Kiền, hai chân kẹp chặt, cự báo nhảy lên không trung, không ngờ nhảy lên cao được bốn trượng!
Lúc này cửa sinh vừa vặn chuyển qua hướng chính đông, hắn như là đã sớm đoán ra, nắm chặt cơ hội vừa mới lóe lên, nhoáng cái mạo hiểm thoát ra ngoài từ cửa sinh!
Vận may của hắn quả thực không tệ, người đứng ở chỗ này cũng không phải Khánh Xích Cáp, mà là một tu sĩ của Càn Thanh Thánh Điện. Thời cơ hắn xuất trận được lựa chọn quá tốt, tu sĩ này vừa mới giơ vũ khí lên, miệng lớn đầy máu của Chư Kiền đã mở ra, nhắm ngay đầu hắn mà khẽ hút!
Hắn vô ý thức ngừng thở, vung vũ khí lên chém ra, nhưng trong lúc đó lại cảm thấy trên người như có vật gì đó bị hút ra ngoài, vì vậy chợt cảm thấy tâm trí hôn mê, choáng váng hoa mắt, toàn thân không còn chút sức lực nào, hận không thể nằm xuống ngủ một giấc thật say, một lần công kích này cũng rơi vào khoản không.
Chờ đến khi hắn miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, người khác thấy hắn đều phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt.
Hắn không biết đầu Chư Kiền này là bị phân thân của Đồ Tận khống chế. Hấp thụ dương khí của người chính là sở trường của quỷ vật, đối với phân thân của Đồ Tận mà nói thì đây chỉ là một chút tài mọn.
Chỉ trong chút thời gian trì hoãn như vậy, Chư Kiền đã nhảy lên ba trượng, hơn nữa sau lưng như mọc thêm con mắt, khi sắp xảy ra tai nạn thì tránh ra, thoát khỏi một phát búa của Khánh Xích Cáp, do đó đột phá vòng vây của Càn Thanh Thánh Điện, đi về hướng bắc. Chỉ có điều trên người con báo này mang theo tổn thương, sau lần bạo phát này thì thương thế giống như nặng thêm, chạy khập khiễng hơn lúc trước.
Nhưng vô luận thế nào thì nó cũng chở người trên lưng chạy trốn được.
Khánh Xích Cáp đứng nguyên tại chỗ, hàm răng nghiến ken két, tất cả mọi người không dám nhìn sắc mặt của hắn. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Công Tôn Mưu, không nói gì, sắc mặt của người kia đột nhiên chuyển xanh rồi lại chuyển hồng.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong tiếng khen ngợi, đã bao giờ nhận được ánh mắt chỉ trích và khinh miệt như thế chứ? Trong nội tâm cũng nảy sinh ý nghĩ độc ác, nếu như lúc bày trận có thể cho hắn thêm thời gian một nén nhang nữa, không, một khắc nữa thôi, hắn còn có thể gia nhập thêm mười loại biến hóa vào trong đại trận, người cưỡi Chư Kiền kia chưa hẳn đã phá được. Tóm lại mà nói, là do lúc trước Khánh Xích Cáp thúc giục quá nóng nảy!
Khánh Xích Cáp quay đầu nhìn thoáng qua phía đông. Tâm phúc của hắn cẩn thận từng li từng tí nói: “Đàn chủ, có đuổi theo không? Con báo kia bị thương rồi, chạy trốn không nhanh lắm.”
“Ngu xuẩn! Người nọ lắc lư ở trong trận trêu đùa chúng ta cả buổi, cuối cùng còn có thể lui ra ngoài, rõ ràng chính là một trận pháp sư!” Hắn nhìn lại bằng một ánh mắt âm lãnh, “Cứ không có chuẩn bị như vậy mà đuổi theo một trận pháp sư, ngươi sợ chết không đủ nhanh sao?” Quay đầu lại nhìn Công Tôn Bộ nói, “Ngươi đi đằng trước đi!”
Đây rõ ràng là muốn hắn đi trước dò đường. Trên mặt Công Tôn Mưu nóng rát, biết rõ trận pháp này bị phá thì trước tiên sẽ là lỗi do mình, cho nên cũng không có cách nào kiêu ngạo chống lại, ngoan ngoãn đi lên trước. May mắn dọc theo con đường này có máu tươi rơi xuống từ chân của Chư Kiền dẫn đường, muốn truy tung một người một tọa kỵ này ngược lại không khó.
Hắn đã biết đối thủ có tạo nghệ trận pháp cao thâm, cũng không dám đuổi theo quá sát, thường thường đi mười bước lại dừng lại nhìn xem bốn phía. Công Tôn Triển biết được thì hắn cũng biết hơn phân nửa, ở nơi này dùng tay chân phàm nhân bày trận, khó tránh khỏi sẽ có chút sơ hở lộ ra, hắn chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không dễ rơi vào trong bẫy của địch nhân.
Nhưng tốc độ này rơi vào trong mắt Khánh Xích Cáp khiến hắn không hài lòng, địch nhân cách bọn họ càng xa thì càng có đầy đủ thời gian để đối phó một đoàn người của mình. Hơn nữa giờ phút này hắn đã yên lặng tính toán thời gian. Còn có một thứ có thể dựa vào, nếu sử dụng được tốt thì phần thắng sẽ rất lớn.
Tâm phúc của hắn lặng lẽ nói: “Đàn chủ, tại sao người này lại xuất hiện ở chỗ này?”
Khánh Xích Cáp cười lạnh một tiếng nói: “Còn có nguyên nhân gì nữa chứ? Một đoàn bốn người của Hám Thiên Thần Quân, cho dù ở trong nhị mạc thiên địa có tổn thất một hai người thì hắn và Ninh Tiểu Nhàn cũng không có việc gì. Lúc này còn phái người cưỡi Chư Kiền vào trận, lại chỉ sợ chúng ta không nhận ra đây là người của bọn họ, đây là khiêu khích trắng trợn!”
Tâm phúc lặng lẽ nuốt nước miếng: “Như vậy, bây giờ chúng ta…”
“Bây giờ chúng ta vẫn không thể đuổi theo.” Khánh Xích Cáp trầm mặt nói, “Nếu để cho người phía trước chạy mất, chúng ta mơ tưởng bắt được Hám Thiên Thần Quân, chờ hắn ra khỏi Vân Mộng Trạch khôi phục thần thú chi thân, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ còn mạng sao?”
“Nhưng mà phía trước có lẽ đã bày ra bẫy rập.”
Khánh Xích Cáp xùy một tiếng nói: “Phía trước tất nhiên có bẫy rập, bằng không thì người này dẫn chúng ta đến làm gì? Ngươi xem Chư Kiền mà hắn cưỡi rõ ràng vẫn còn dư lực, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phát lực chạy trốn, đúng là muốn chúng ta đuổi theo.”
Một chuyến này bọn họ đi rất cẩn thận, đầu Chư Kiền phía trước cũng là ba chân chạm đất mà đi, tốc độ không nhanh hơn bọn họ bao nhiêu.
Tâm phúc này không dám nói nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Đàn chủ hẳn là còn chuẩn bị thứ gì đó ở sau?” Lần này bọn họ đuổi bắt người chỉ là bên ngoài, trên miệng mọi người không nói, nhưng trong nội tấm đều đang âm thầm nhút nhát cả. Nếu thật muốn trực tiếp lấy vũ khí ra, mấy người bên mình chưa hẳn đánh thắng được a? Nếu không tại thời điểm khói xanh bay lên ở đệ nhất mạc thiên địa, vì sao đàn chủ không gấp rút chạy đến tiếp viện chứ?
Khánh Xích Cáp giống như là biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, hắc một tiếng nói: “Hám Thiên Thần Quân vô lễ như thế, chốc lát nữa khiến bọn họ muốn khóc cũng không khóc được.” Trong ánh mắt chờ mong của mọi người thì hắn gằn từng chữ nói: “Nếu ta dự đoán không nhầm thì có cái gì đó sắp đến rồi.”
“Có cái gì chứ?” Mọi người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đi theo Khánh Xích Cáp đã lâu rồi, biết rõ vị thủ lĩnh này từ trước đến nay ưa thích trù tính chu đáo chặt chẽ, sẽ không bao giờ bắn tên không trúng đích, hắn nói “có cái gì đó”thì khẳng định là có.
Như là muốn xác minh cho lời của hắn, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống to.
Một tiếng gầm rú này dù không dọa người như tiếng thét dài của đầu hổ yêu khi chưa khai chiến, nhưng ý bá đạo hung man trong đó thì khiến cho người khác nghe xong tâm thần dao động, hơn nữa trong tiếng hô này còn có mấy phần nghi hoặc, hiển nhiên đối với tình huống trước mắt có chút khó hiểu.
Một tiếng này y hệt oanh lôi nổ mạnh, mọi người lập tức sởn hết gai ốc.
Yêu quái! Chỉ nghe tiếng rống lên này hiển lộ ra yêu lực dồi dào, đã biết rõ người đến không chỉ có thân hình cường tráng, hơn nữa đạo hạnh còn tương đối thâm hậu.
Quan trọng nhất là, kẻ này cách bọn họ không xa, đại khái là đã đến chỗ bầy yêu mai phục lúc trước.
Có người suy nghĩ cơ linh, lập tức kịp phản ứng: đầu yêu quái này đại khái là vừa đuổi đến, chưa kịp tìm ra đội ngũ mà phiền não.
Phải biết rằng, cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc ngoài ý muốn diễn ra sớm hơn một canh giờ, mà yêu quái của thời đại này đơn thương độc mã đã quen, nói cách khác chính là trời sinh tính tản mạn, nào có quan niệm về thời gian nghiêm khắc như yêu quân đời sau. Hơn nữa công cụ tính thời gian lúc này cũng không quá chính xác, cho nên chiến dịch ở Thổ Hợp Cốc từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, thật ra đều có yêu quái cuồn cuộn không dứt đuổi tới, sau đó gia nhập chiến đấu.