Mọi người theo tay chỉ tách ra, xuất hiện một nam một nữ đứng đầu, mấy người này nhìn diện mạo bình thường, làm người ta phải nhìn nhiều lần vẫn khó nhớ kỹ bộ dáng.
Hi Ngư đã sớm chú ý tới mấy người này rồi, có điều mạng người quan trọng nên vội vã xử lý vết thương của Hi Thảo trước.
Hiện tại thấy thương thế của tiểu tử này không nặng, liền sai người mang thảo dược tới xoa cho hắn, còn mình đứng dậy đi tới trước mặt đám người nói “Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây?” Lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, cảm thấy những người này chưa chắc có thể hiểu lời mình nói.
Nào biết đâu một người mặt mũi khô khan trong đó lại tiếp lời “Chúng tôi từ phía bắc tránh tới đây, trải qua rất nhiều ngày mới tới”
Phía bắc? Hi Ngư không biết phía bắc mà hắn nói có xa lắm không, không thể làm gì khác liền hỏi “Tại sao tới nơi này?” Giọng nói cũng không hiền hòa. Nơi này quanh năm đóng cửa, đột nhiên có người bên ngoài tới sẽ không có chuyện tốt.
Lông mày người này giật giật, rất không tình nguyện mới nói “Chúng tôi, chúng tôi là trốn ra. Nghe nói trước đây thật lâu cũng có người trốn được, cho nên mới thử vận may. Mặt trời chưa lên đã thấy đại hổ trong rừng nhào tới cắn người. Chúng tôi xông tới, đại hổ liền chạy, người này cũng đã bị cắn bị thương”
Không cần hoài nghi, người nói chuyện chính là Đồ Tẫn, hắn đọc được từ trí nhớ trong đầu Hi Thảo, tất nhiên là biết được ngôn ngữ địa phương, những người khác thì giống như vịt nghe sấm, chuyện giao tiếp này chỉ có thể do hắn đảm nhiệm. Điều này thực đúng là khổ sai, bởi vì ngôn từ phàm nhân hắn không biết nhiều lắm, cho dù hắn muốn nói dễ nghe thì vừa ra khỏi miệng cũng trở nên chất phác
Hi Ngư tiêu hóa một lúc lâu mới hiểu được đại khái hai chuyện: một là quá trình cứu người, hai là đám người này trốn chạy, trong đầu đột nhiên có liên tưởng kỳ quái, bật thốt lên nói “Trốn ra từ nơi nào?”
Kết quả sắc mặt đám người càng trở nên cổ quái, vừa như khổ sở lại như vui mừng, đưa tay chỉ chỉ hướng bắc, thấp giọng nói “Từ chủ nhân của nơi đó”
Chủ nhân? Hi Ngư cảm thụ được từ này, một cảm giác bất an mãnh liệt phát ra, sắc mặt cũng chầm chậm thay đổi. Bắc phương là gì? Tổ tiên biết, tất cả người Hi thị đều biết, nơi đó tồn tại thứ so với hồng hủy mãnh thủ càng đáng sợ hơn – Man nhân.
Nghe nói bọn họ trưởng thành có ba đầu sáu tay, thích ăn thịt người phàm, uống máu người phàm.
Cuộc sống của Hi thị nhất tộc, không thể nói là an ổn thích ý, dù sao thiên địa này đối với phàm nhân cũng không hữu hảo, nhưng sống có khổ cực hơn thì vẫn tốt hơn cuộc sống nô dịch như heo chó, mặc kệ có cố gắng thế nào.
Thật ra đứng ở góc độ người phàm thì Ninh Tiểu Nhàn có thể hiểu, lúc này nhân loại phụ thuộc vào Man tộc là có đạo lý, dù sao thế giới bên ngoài quá hiểm ác, yêu quái đối với con người càng không hữu hảo. Dưới tình huống này, bị nô dịch vẫn tốt hơn liều lĩnh bỏ mạng nơi hoang dã. Song đã ở bên bờ biển này cắm rễ thành đàn, Hi thị đã đối với Huyền Vũ vô cùng cảm kích sùng bái, cũng đối với Man tộc sợ hãi cùng căm hờn truyền đời.
Đồ Tẫn cũng hiểu lòng người, sau khi khống chế Hi Thảo, rất nhanh liền từ trong đầu hắn cảm nhận được sự sợ hãi cùng bài xích của Hi thị đối với Man tộc đã thành thâm căn cố đế, lập tức đưa ra bộ dáng như vậy. Quả nhiên sau khi Hi Ngư sợ hãi, đối với bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác cùng chung mối thù, theo bản năng buông lỏng cảnh giác.
Làm tộc trưởng Hi tộc, Hi Ngư hỏi không ít vấn đề, nhưng trước khi đi tới đây mọi người đã nghĩ kỹ cách đối ứng. Đồ Tẫn tinh thông tính toán tâm lý con người, lại thêm thời kỳ này trí lực con người chưa phát triển cao, trả lời đến giọt nước cũng không lọt, nên không thể tìm ra sơ hở.
Ninh Tiểu Nhàn đứng ở một bên nghe mấy câu, tiếc rằng ngôn ngữ không thông nên không hiểu được. Nàng cũng không ngờ tới tộc trưởng Hi thị lại là phụ nữ, đều gầy gò giống những người khác, da đen bóng nhưng bộ ngực tương đối đầy đặn, cũng không biết có phải cuộc sống thoải mái hơn không mà ánh mắt tương đối linh động hơn những người khác.
Nàng cùng Trường Thiên một đường vào thôn, thấy quanh cảnh bên trong làng chài nho nhỏ này mang tới cảm giác thân thiết. Nó được xây dựng ở trong một vịnh tránh gió, cho dù gió lớn nổi lên cũng không chịu ảnh hưởng trực tiếp. Nơi này nhà cửa nhỏ, lại không có hàng rào, nóc nhà không phải dùng cỏ tranh mà dùng lá cọ lợp kín. Nhìn qua tưởng dùng bùn trát lên, nhưng nhìn kỹ lại là dùng gạch. Đang lúc giao mùa hạ thu, người Hi thị đem bùn và rơm rạ trộn chung, sau đó nặn theo khuôn, đem phơi khô dưới nắng sau đó sử dụng xây nhà.
Loại gạch mộc pha trộn này dùng để xây phòng ốc có lợi ở chỗ nhìn tổng thể khá chỉnh tề, từ xa nhìn lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp cùng kiên cố. Ninh Tiểu Nhàn thuận tay phủi một chút lên tường, phát hiện bên trong có màu trắng sữa, phản xạ dưới ánh mặt trời ánh lên ánh sáng yếu ớt. Nàng hiểu được đây là cái gì, là cách dùng vỏ xò đập nát trộn với bùn làm thành chất để trát bên ngoài tường, mang tới sự bền chắc hơn.
Nhìn xa hơn phía sau thôn còn có khoảnh đất khai hoang. Nơi này không trồng lương thực mà trồng bông, linh lăng cùng củ cải đường, những cây có thể chịu được muối mặn. Mặc dù mỗi loại chỉ có ít, nhưng với củ cải đường trồng trong vườn đã thấy cuộc sống sinh hoạt ở nơi này so với Nam Chiêm bộ châu tốt hơn nhiều, bởi vì … những đồ này không phải nhu yếu phẩm sinh tồn.
Lúc này mấy người phụ nữ đang ngồi chổm hổm xuống đắp thuốc cho Hi Thảo, nàng đảo mắt phát hiện mình thật sự đánh giá cao trình độ chữa bệnh của nơi này. Nàng chỉ huy Đại Hoàng hạ thủ rõ ràng đã bỏ qua những vị trí hiểm trên người, chỉ tạo nên tổn thương da thịt, nhưng mà mấy người này lấy ra các loại dược vật không đúng lắm.
Vốn nàng không muốn quản, nhưng khi nhìn thấy ngay cả xà sàng tử cũng được dùng thì rốt cuộc không nhịn được nữa, đem máy cọng thảo dược này lấy đi, sau đó mang ra ngoài.
Xà sàng tử là vị thuốc tốt, không chỉ có thể sát trùng mà còn tráng dương, còn có những công dụng khác. Bên ngoài Vân Mộng Trạch trong Nam Chiêm bộ châu, mọi người chủ yếu dùng trị thận hư, cung lạnh không mang thai. Có điều vật này cũng có chút độc, không thể dùng nhiều. Trực tiếp đi vào trong máu Hi Thảo rất là không ổn.
Thanh niên này ở trong màn thiên địa thứ ba mặc dù nhỏ bé không đáng kể, trên thực tế cũng đã qua đời vài vạn năm, nhưng dù sao vết thương trên người hắn là do nàng chỉ huy Đại Hoàng gây ra, bây giờ thấy hắn bị dùng sai thuốc, làm sao chịu được cảm giác tội lỗi trong lòng.
Nàng không đi xa, chỉ ra bờ ruộng cách hai nhà hái một ít thực vật rồi đi vào. Đây là bảo bối khi mới tiến vào thôn nàng liếc mắt nhìn thấy, lập tức không để ý ánh mắt người bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống từ đống thảo dược chọn ra xuyên sơn long cùng tán ứ thảo, sau đó đem gốc cây kia chia thành hai phần, một phần cùng với hai thảo dược đó giã nát đắp lên miệng vết thương, một phần để Hi Thảo trực tiếp nhai, sau đó nhẹ nhàng bấm trên mấy huyệt đạo.
Gốc cây đó chính là Điền Thất. Bản thảo Cương Mục Thập Di có ghi lại: nhân sâm bổ khí nhất, tam thất bổ huyết, … vì thế mà nhân sâm tam thất là vị thuốc trân quý nhất. Các loại đại danh như Vâm Nam Bạch Dược cùng Phiến Tử Hoàng chủ yếu là do tam thất chế thành. Điền Thất đối với cầm máu tác dụng kỳ diệu, đáng tiếc niên đại xa xưa vẫn bị coi như cỏ dại, tác dụng chân chính còn chưa được phát hiện.
Dĩ nhiên trên người Ninh Tiểu Nhàn còn có loại thuốc bổ huyết, cái khác không nói nhưng chỉ một chút kim sang dược có thể ứng phó với thương thế loại này, nhưng nếu dược vật xuất hiện thì sẽ làm những người phàm này sinh nghi. Bọn họ cũng từng chịu những luật lệ và theo đó không sai lầm, sao có thể lộ ra sơ hở bực này. Cho nên chỉ có thể tìm chút ít thảo dược cầm máu trước.
Mấy phụ nhân thấy vậy trừng lớn mắt. Ninh Tiểu Nhàn làm vậy chính là chỉ trích các nàng chữa bệnh cùng chăm sóc không xong. Đồ Tẫn là người tinh ý, thời điểm ứng phó với Hi Ngư mắt vẫn nhìn tám phương, giờ phút này vội nói “Cô nương này là người có y thuật tốt, dọc theo đường đi là nhờ có nàng trị bệnh cứu người, nếu không chúng ta cũng không tới được nơi này”
Hi Thảo thể chất không tệ, thương thế cũng không tính là nặng, chỉ một lúc sau sắc mặt đã hồng nhuận, có đủ sức lực nói chuyện. Những phụ nhân này nhìn cũng biết được là do thảo dược phát huy hiệu quả, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn thêm mấy phần hiền hòa. Thời đại này, nhân loại chưa có khái niệm gia đình, trong thị tộc có mấy trăm huynh đệ tỷ muội luôn có quan hệ mật thiết, Hi Thảo lại là lao động trưởng hành quý giá, Ninh Tiểu Nhàn trị lành cho hắn, ấn tượng của Hi thị với nàng tự nhiên tốt lên.
Mắt thấy máu người bị thương đã ngừng, tính mạng không đáng ngại, Hi Ngư hướng bên ngoài hô một tiếng, mấy nam tử trưởng thành đi vào, đem Hi Thảo cẩn thận nâng tới chỗ khác an trí. Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới phát hiện, chỗ đứng trong phòng tộc trưởng đều là nữ tử, nam nhân đứng bên ngoài nhìn, khi được gọi mới tiến vào.
Nàng nhìn ra xa, Hi Ngư đã thu lại nụ cười, sau đó nói với Đồ Tẫn “Quần áo trên người các ngươi rất tốt, là từ đâu lấy được?”
Lời này nói ra, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn bỗng dưng căng thẳng. Người tu tiên tiến vào Vân Mộng Trạch mặc dù đã giảm bớt không mặc áo bào rộng, tay áo bồng bềnh như thần tiên, nhưng cũng sẽ khác hẳn với phàm nhân ở màn thiên địa thứ ba. Trong thôn nhỏ Hi thị mặc dù có cây bông, nhưng những bước làm nên trang phục không thể nào so sánh với sau này. Đám người Ninh Tiểu Nhàn mặc dù ăn mặc đơn sơ, song chất vải, đặc biệt là khâu sản xuất cùng châm tuyến đường may so với quần áo trên người Hi thị tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Chính bọn họ không cảm thấy, nhưng rơi vào trong mắt người Hi thị là đồ vật vô cùng tốt.
Nếu thật như Đồ Tẫn nói, bọn họ từ xa xôi chỗ Ly Nguyên bộ lạc trốn ra, đi tới nơi này cũng mất bốn năm tháng, quần áo trên người sao có thể hoàn hảo tới vậy.
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, nói dối cao minh tới mấy cũng có sơ hở, cho dù kế hoạch của họ có chu đáo chặt chẽ, dưới cái nhìn của phụ nhân nguyên thủy vẫn bị hỏi á khẩu thiếu chút nữa không trả lời được.
Đồ Tẫn không quên lời đã nói, thấy được trong mắt nàng chợt lóe tinh quang, hiển nhiên là nổi lên lòng nghi ngờ.