Công Tôn Triển trốn sau lưng Đồ Tẫn thiếu chút nữa là vỗ tay rồi, thầm nghĩ nàng thật sự là am hiểu sự tinh túy trong bí quyết “Kéo dài”.
Ninh Tiểu Nhàn lại cắn răng, tiếp tục thuyết phục: “Dù sao chúng ta cũng chạy không thoát, ngươi sợ cái gì chứ?”
Đại khái là bị chữ “sợ” này kích thích, nên người trong rừng đã trầm mặc mấy hơi, rốt cục cũng lên tiếng: “Đến đây cả đi!” Giọng nói bén nhọn, giống như âm thanh cưa gỗ, người nghe được đều cảm thấy màng tai âm thầm đau đớn.
Ninh Tiểu Nhàn đang muốn tiến lên, Trường Thiên lại kéo nàng về phía sau mình, rồi lúc này mới đi đến.
Lúc đi ngang qua người Hoàng Huyên, Ninh Tiểu Nhàn thấp giọng hấp tấp nói: “Muốn mạng sống thì đi theo ta!”
Cô nương này ai oán hai tiếng, tuy trong đầu vẫn là một đoàn đay rối, nhưng rốt cục thì ý niệm muốn sống vẫn chiếm thượng phong, đành phải đặt thi thể của Trầm Hạ lại trên mặt đất, thay hắn chỉnh sửa lại xiêm y, rồi khóc hai tiếng.
“…” Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy não mình vô cùng đau đớn, “Mau đi thôi!” Bị nàng thúc giục, Hoàng Huyên mới đứng lên, đi theo vào trong rừng.
Đồ Tẫn ở bên cạnh cũng đang khôi phục lại từ trong trì trệ, trong ánh mắt lo lắng của Công Tôn Triển thì vặn vặn cổ, rồi đi về hướng rừng sâu. Công Tôn Triển vui vẻ, tranh thủ thời gian đuổi theo.
Chỗ khu rừng này nằm ở dưới một con dốc thoải, nhìn diện tích thì không lớn, nhưng khi đi vào mới biết được chỗ này rất tĩnh mịch, cũng khó trách đối phương chọn chỗ này để ẩn thân. Có ba cái bóng mơ hồ đã đứng lặng im một hồi lâu ở chỗ này, cơ hồ đã hòa thành một thể với hoàn cảnh nơi đây, đứng ở ngoài rừng căn bản không nhận ra được, cho dù ngươi có ngưng mắt nhìn kỹ vào trong thì khi trông thấy ba cái bóng này cũng giống như thấy vật in bóng xuống mặt nước, có cảm giác là chiết xạ, nếu nhìn kỹ lại thì không còn cái gì cả.
“Thủy Chướng Thuật.” Trường Thiên nói khẽ. Đây là thuật pháp giấu hình mà Man nhân thường dùng, cũng có nhiều Yêu tộc trời sinh đã có loại ảo thuật tương tự như vậy, ở nơi có hơi nước dồi dào là có thể sử dụng, bốn phía của Linh Thảo Viên đều là biển, thi triển nó ở chỗ này cũng không có vấn đề gì.
Mắt thấy phàm nhân đang từ từ đi vào, một bóng dáng ở trung tâm ba cái bóng kia bước ra một bước, lộ ra tướng mạo sẵn có, sau đó nói: “Phàm nhân, ngươi có biện pháp nào?”
Man nhân này có một khuôn mặt thiên lôi, khá xấu xí, hai má không thịt, dáng người lại nhỏ gầy, cơ hồ cao bằng với Ninh Tiểu Nhàn, nếu như là ở trong quần thể nhân loại thì được xem như là tướng mạo hèn mọn bỉ ổi. Nhưng là thần thái trong mắt hắn hiển hách, lúc đứng nguyên tại chỗ thì đôi chân thẳng tắp như nhập vào đại địa, khiến người khác có cảm giác khó mà rung chuyển được. Tu vi của hắn cũng cao hơn tất cả Man nhân mà nàng từng gặp. Lại thêm lúc người này nói chuyện thì từng chữ rõ ràng, tuy là giọng nói the thé, nhưng cũng trầm bổng du dương, hiển nhiên là bình thường đã quen ra lệnh, là người ở địa vị cao.
Lúc này, bên tai nàng truyền đến âm thanh của Đồ Tẫn. Hắn chỉ nói ba chữ:
“Già Tì La!”Nghe nói cái tên này, đồng tử của mọi người đều bỗng nhiên co rụt lại. Một canh giờ trước, bọn họ mới vừa vu oan giá họa trên người Đại Phổ Tư Già Tì La của bộ lạc Cách Nguyên để lấy được sự tín nhiệm của Huyền Vũ. Nào biết được khi quay đầu lại thì bọn họ đã bắt gặp ngay bản tôn, vẫn là ở trong Linh Thảo Viên phòng thủ hư không, cầu viện không cửa thế này!
Ai cũng cười khổ trong lòng: thật sự là tạo hóa trêu người a!
Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy may mắn vì sự quyết đoán của bản thân chuẩn xác vô cùng, nếu không một đám người của mình giờ phút này đã bước trên đường hoàng tuyền rồi.
Đến giờ phút này, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra người đến đánh lén Huyền Vũ không phải là thủ lĩnh Ba Tuần của bộ lạc Cách Nguyên mà ngược lại rất có thể là vị Đại Phổ Tư trước mắt này! Thật ra suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được, Ba Tuần thống lĩnh mấy vạn Man nhân, mấy chục vạn phàm nhân, địa vị tôn quý như thế nào chứ? Nói cách khác, thân phận địa vị của hắn là trọng yếu cỡ nào, sao có thể tự mình ra trận giết đến hang ổ của Huyền Vũ được chứ?
Mượn trường hợp của các hoàng đế cổ đại của Hoa Hạ mà nói, bọn họ đều là sống ở sâu trong Hoàng Đô ở Hoàng thành, là Boss được bảo vệ giống như chúng tinh phủng nguyệt (hàng ngàn vì sao vât quanh ánh trăng). Phàm là có người nào não bộ bị rút lại đưa ra ý kiến muốn ngự giá thân chinh, đám đại thần đều sẽ liều chết khuyên can.
Vì sao hả? Nước không thể một ngày không có vua. Vị Boss lớn thích chạy loạn nơi nơi như Trường Thiên nhà nàng thật sự là rất hiếm thấy đó.
Càng là bộ lạc khổng lồ, thì càng không chịu nổi phong hiểm Đại thủ lĩnh tử vong ngoài ý muốn. Về phần Xích Luyện, nói cho cùng cũng chỉ là một kiện pháp khí, giao cho tâm phúc hoàn thành một kích trí mạng này cũng được.
Chẳng qua khi ba chữ này được nói, dù là dùng ngôn ngữ của Nam Chiêm Bộ Châu để nói nhưng khi dịch âm ra thì phát âm cũng gần giống với Man ngữ. Già Tì La liếc nhìn Đồ Tẫn, điềm nhiên nói: “Ngươi nhận ra ta sao? Ừ, một lần Phệ Hồn Kích vừa rồi của thủ hạ ta, cư nhiên còn không làm gì được ngươi.” Dứt lời quay sang trừng cái bóng bên trái, sau đó Đồ Tẫn đã cảm nhận được một ánh mắt oán độc phóng đến trên người mình.
Kỳ thú chi thân của Đồ Tẫn bây giờ cũng biến thành thân thể phàm thai, nếu như ánh sáng đen kia là công kích vật lý thì thật sự là hắn phải chịu trọng thương. Nào biết được thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như thế, thủ hạ này của Già Tì La lại có sở trường là công kích thần hồn, vốn là phóng ra Phệ Hồn Kính muốn trực tiếp lau đi ba hồn bảy phách của Đồ Tẫn rồi lại đi đối phó với Công Tôn Triển, có lẽ cũng sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian. Nào biết được đã bị ngăn lại ngay ở chỗ Đồ Tẫn chứ, ngược lại còn bị hắn coi như là thuốc bổ.
Lúc này Già Tì La mới thấp giọng nói: “Đi xử lý thi thể đi.” Bên ngoài rừng rậm có hai thi thể, bên trong còn có một, yêu quái tuần tra không đến điều tra một phen mới là lạ. Tâm phúc phía sau hắn lên tiếng đáp lại, nhanh chóng ra khỏi rừng, nhấc cả thi thể của Trầm Hạ, Hoan yêu và Khánh Xích Cáp lên, đi đến bên vách núi, nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó lại đem thi thể vứt xuống.
Nơi này cách mặt biển khoảng chừng mấy chục trượng, mấy người bị vứt xuống không lâu sau đã hóa thành điểm đen, bị nước biển cuốn trôi, lập tức biến mất không thấy gì.
Linh Thảo Viên mới trải qua một hồi hỗn chiến, có không ít thi thể cũng bị ném vào trong biển, bây giờ có nhiều hơn mấy thi thể cũng không ai để ý.
Hoàng Huyên ở nơi này thấy tên thân tín nhấc thi thể của Trầm Hạ lên, muốn nhào lên ngăn hắn lại, bị Ninh Tiểu Nhàn kéo lại, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết theo hắn sao?” Ở thời điểm sống còn bực này nào có thời gian quan tâm nàng nữa, dứt khoát hạ cổ tay bổ xuống cổ nàng, trực tiếp đánh ngất nàng, sau đó nhanh chóng tổ chức từ ngữ nói: “Nghe nói Đại Phổ Tư là người luôn giữ lời hứa, trước tiên chúng ta muốn ngài đảm bảo cho mạng sống của chúng ta.”
Già Tì La nao nao. Hắn sống mấy trăm năm rồi, mấy phàm nhân ngự sử trong bộ lạc có kẻ nào nhìn thấy hắn mà không phải cung kính với hắn như thiên thần, để cho hắn định đoạt chứ? Phàm nhân dám cò kè mặc cả với thiên thần như vậy, thật đúng là lần đầu nhìn thấy. Chẳng qua là hắn chưa bao giờ có thói quen thỏa hiệp, hung quang trong mắt hắn lóe lên, đang muốn giết người để tiểu cô nương này nhìn thấy lợi hại, nào biết rằng bị nàng đoạt trước một bước nói: “Nếu ngài làm bất kỳ một người nào trong chúng ta bị thương thì ta không dám cam đoan nói ra được biện pháp hữu dụng.”
“Tiểu cô nương, ta có một trăm phương pháp để ngươi phải nói thật.” Già Tì La nheo mắt lại, từ trên nhìn xuống rồi nói với nàng, “Nhìn xem một thân da thịt kiều nộn này của ngươi, nếu là lột da ra chế thành họa dũng (tượng được vẽ rồi chôn chung với người chết), ngược lại có thể làm thành một kiện kiệt tác.” Hắn có một niềm yêu thích lớn, chính là tìm một phàm nhân hoặc Man nhân cấp thấp có bộ dạng xinh đẹp, tư thái hoàn mỹ, lột bỏ làn da, sau đó dùng thủ pháp đặc thù chế thành nhân dũng (tượng người), lại dùng bút vẽ đủ ngũ quan, rồi cất giữ trong nhà để thưởng thức.