Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 931: Q.7 - Chương 931: Quyển 8 - Chương 926: Di chứng của diệu kế




Đáng tiếc hắn đã đồng ý không tổn thương tính mạng của mấy phàm nhân này rồi, bằng không thì sau khi nghe xong kế sách này đã tiện tay đập chết nàng rồi.

Việc này không nên chậm trễ, hiện tại bên người hắn chỉ có hai gã thân tín, tiện tay chọn một người bên phải nói: “Mị Bát, lần này hữu tử vô sinh, ngươi có nguyện vì bộ lạc Cách Nguyên mà chảy đến giọt máu cuối cùng hay không?”

Lúc này Mị Bát quỳ xuống, kiên quyết nói: “Nào dám không tuân mệnh!”

Già Tì La gật đầu nói: “Bào đệ của ngươi, ta sẽ trông nom thêm nữa.” Tiện tay kéo hắn đứng lên, nhỏ giọng thương nghị. Ninh Tiểu Nhàn chỉ ra được điểm quan trọng, nhưng thao tác thực tế thế nào thì cần hắn phải tự nghĩ. Giọng nói của bọn họ được ép đến thấp nhất, hiển nhiên là không muốn mấy phàm nhân nghe được. Vốn là bọn họ chỉ coi phàm nhân như không khí, tiếc rằng trên thân mấy người Ninh Tiểu Nhàn có quá nhiều bí ẩn đáng ngờ, ngay cả Già Tì La cũng nổi lên tâm phòng bị.

Chẳng qua là Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn nghe thấy, dù sao tính toán của nàng là phải sống sót giữa tranh đấu của Huyền Vũ và Già Tì La, sau đó lại xuất trận đúng hạn.

Nguy cơ của một bước trước mắt này xem như đã qua. Nàng thở phào nhẹ nhõm, Trường Thiên đã đưa tay nâng cằm nàng lên, bắt đầu đánh giá khuôn mặt nàng.

“Buông tay!” Nàng bị nhìn như vậy thì mặt như hỏa thiêu, “Có ai nhìn người khác như chàng sao?”

Trường Thiên nhướn một bên lông mày, không chút nào che giấu kinh ngạc trong nội tâm: “Tâm cảnh của nàng đột phá, hơn nữa còn khám phá ra … Sinh Tử Kiếp?” Hào quang trong mắt nàng oánh nhuận, vừa rồi hắn đã cảm thấy nàng không giống với lúc trước, hiện tại xem xét tinh tế, ngay cả ý vị đều trở nên khiêm trùng hòa hợp (sự khòa hợp giữa khiêm tốn và xông ra), phảng phất trên đời này không có gì có thể làm cho nàng hoảng sợ, làm cho nàng sợ hãi.

Thế nhưng mà nhìn kỹ lại, thần khí này lại không thấy nữa.

Nàng nhẹ nhàng nhún vai: “Đại khái là vậy a, vừa rồi tao ngộ tập kích của Già Tì La, chịu sự áp chế của khí cơ nơi hắn, tâm cảnh xác thực có tăng lên, nhưng lại không biết là đã khám phá ra Sinh Tử Kiếp.”Hắn cười rộ lên lộ ra hai hàm răng trắng, Ninh Tiểu Nhàn cũng rất ít khi thấy hắn vui sướng như thế, lúc này mới ý thức được vận khí của chính mình tựa hồ rất không tồi. Từ lúc nàng bước lên Tiên Đồ đến nay, tu vị một đường hát vang tiến mạnh, duy chỉ có tâm cảnh là đột phá giống như tu tiên giả bình thường, phải nhìn xem cơ duyên.

Bảy năm này, số lần tâm cảnh đột phá chỉ cần một bàn tay là đếm được.

Quan hệ giữa tâm cảnh và tu vi luôn rất vi diệu, nói cả hai có liên quan cũng đúng, dù sao đứng được càng cao thì nhìn càng xa, tâm cảnh của tu tiên giả cùng phàm nhân làm sao mà giống nhau được? Nhưng nếu nói hai thứ này có quan hệ chặt chẽ thì không hẳn vậy, có bao nhiêu người đạo hạnh ngày càng tinh thâm, nhưng mà tâm tình không cách nào tăng lên được, cho nên cả đời chỉ có thể dừng lại ở Nguyên Anh Kỳ, Luyện Hư Kỳ? Lần này nàng biến thành phàm nhân yếu ớt bất lực, khi đối mặt với sát khí đáng sợ của Già Tì La, cư nhiên lại có thể đột phá tâm cảnh ở ngay lằn ranh sinh tử này.

Đây thật sự là cơ duyên có thể gặp nhưng không thể cầu.

Ham sống sợ chết là bản năng đầu tiên của bất kỳ một tính mạng nào, Trường Thiên lại càng biết rõ bản tính của cô nương này thật ra rất sợ chết, ham ăn biếng làm, đối với lần qua được một cửa Sinh Tử Kiếp khó khăn nhất trong việc đột phá tâm cảnh này của nàng, hắn chỉ có một lời chống đỡ: “Thật sự là trời xanh không có mắt.”

“Này, chàng nói chuyện kiểu gì vậy?” Nàng lập tức nghiêm nghị lên, vẻ mặt cứng rắn, lão đại mất hứng rồi.

Trường Thiên nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm của nàng nói: “Cây cỏ đầu tường nhỏ ơi, cảm giác làm chúa cứu thế như thế nào vậy?”

“Ta có lợi hại không?” Khóe miệng nàng lại không ức chế được mà cong lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có gì lạ hiện lên vẻ hưng phấn. Hung nhân như Già Tì Là, yêu quái trong Đảo Thất Túc có tư cách làm đối thủ của hắn cũng không nhiều. Nàng lại mang thân thể phàm nhân, chỉ nói mấy câu đã thuyết phục được Già Tì La, không chỉ giúp mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí đã thay đổi được toàn bộ chiến cuộc của đệ tam mạc thiên địa.

Nàng không đắc ý sao? Đắc ý đến sắp hỏng rồi đây này!

“Cực kỳ lợi hại.” Lời này ngược lại là phát ra từ tận đáy lòng. Nàng có sự nhanh trí này, khiến hắn còn không cần dùng đến cả sự chuẩn bị phía sau, hắn tất nhiên phải khen ngợi một phen rồi.

Trường Thiên rất ít đưa ra đánh giá cao như vậy, thấy nàng hưng phấn đến hai mắt sáng rực, nhịn không được vuốt ve đỉnh đầu nàng rồi nói: “Chỉ là nói chậm rãi như vậy ở trước mặt Già Tì La, nguy hiểm quá lớn. Xem lòng dạ hẹp hòi của hắn, không thể nhìn thấy người khác thông minh tài trí hơn mình. Lời hứa hẹn mà nàng lấy được từ chỗ hắn lúc nãy chỉ là hứa hẹn bằng miệng, lại không phải là thề độc, nàng lại không hiểu rõ hắn, làm sao biết người này sẽ không lật lọng chứ?”

Nàng hồi tưởng lại thần sắc lúc Già Tì La vừa nghe nàng nói hết, quả nhiên là trên mặt lộ ra hung quang, cho dù là khi cười to vui sướng, trong tiếng cười cũng tràn đầy không cam lòng. Xem ra nội tâm của người này còn nhỏ hơn kim, ngay cả một phàm nhân như nàng cũng không dung được, khó trách lại làm Đại Phổ Tư cả đời, cả đời cũng không tiến thêm được. Vì vậy vẻ tươi cười của nàng cũng nhạt xuống: “Có lẽ hắn cũng sẽ không qua sông đoạn cầu đâu nhỉ?”

“Bình thường thì không biết. Nhưng khi tu vi đến trình độ này, không nói là lời hứa đáng giá nghìn vàng, ít nhất cũng là nói một không hai.” Hắn cười đến có hai phần lạnh băng, “Chẳng qua, nếu là người khác hủy cây cầu này, hắn cần gì để ý đến chứ?”

Nàng trừng mắt nhìn nói: “Có ý gì?” Vì sao nàng âm thầm cảm thấy có chút không ổn?

“Đồ ngốc.” Cuối cùng thì nha đầu này vẫn còn non, hắn bất đắc dĩ thở dài, “Mỗi một mạc thiên địa của Cố Ẩn Sơn Hà Trận đều có thể nói là động một chỗ là động toàn thân, nàng đã thông qua Già Tì La phóng đại uy lực thiên kiếp của Huyền Vũ, sao lại không cân nhắc sau đó sẽ xảy ra chuyện gì hả?”

Tròng mắt của nàng đảo tới đảo lui, vẫn chưa hiểu.

Làm sao lại chỉ thông minh nhất thời thế này? Trường Thiên vừa buồn cười vừa tức giận: “Nếu như Thiên Đạo đã phán định Huyền Vũ mượn lực lượng của trú địa để chống lại thiên kiếp, như vậy tiếp đó kiếp lôi không chỉ uy lực tăng mạnh mà còn đồng thời trừng phạt cả người trợ giúp nàng ta nữa!”

Đồ Tận một mực trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng bổ sung một câu: “Tức là đều bị liên lụy vào trong.”

Đồng thời trừng phạt… đồng thời! Trải qua sự nhắc nhở của hắn, nàng bỗng dưng nghĩ thông suốt các điểm, cả kinh đến mức miệng nhỏ mở to ra: “Nguy rồi!”

“Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?”

Nàng gật đầu liên tục, nhìn về phía hắn rồi nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải? Chúng ta lại không thể rời khỏi Già Tì La, hắn đánh lén xong còn có thể quay người bỏ chạy, chúng ta ở bên cạnh hắn chỉ có thể không may thôi.”

Nàng suy nghĩ cẩn thận lại, một khi Man nhân đứng ở Đảo Bích Tâm hoặc là Đảo Nguy Tâm công kích kiếp lôi, như vậy khi kiếp lôi tăng mạnh uy lực thì không chỉ đánh xuống Huyền Vũ mà còn nhắm vào toàn bộ Đảo Thất Túc! Cho dù Đảo Thất Túc đã được Huyền Vũ xây dựng giống như thùng sắt, nhưng nó có thể chịu được mấy lần kiếp lôi chứ? Sinh vật đứng trong phạm vi của Đảo Thất Túc, sẽ có kết cục thế nào?

Lui một vạn bước mà nói, những yêu quái khác còn có yêu lực hộ thân, kẻ có thân thể cường hãn có lẽ còn có thể sống sót dưới công kích của kiếp lôi, như vậy những phàm nhân như bọn họ thì có cái gì chứ? Đừng nói là vài lần cuối cùng của Thất trọng Thiêp Kiếp, chỉ cần một đợt đánh xuống, đều có thể đánh cho bọn họ cặn bã cũng không còn!

Quả nhiên nghĩ kỹ lại thì càng sợ! Sau lưng nàng lập tức toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lại nhìn qua Già Tì La, cảm thấy lão tiểu tử này thật âm hiểm, rõ ràng là nghĩ ra được tầng này, mới ra vẻ hào phóng không giết người, hóa ra là đoán chắc cho dù hắn có buông tha cho mấy phàm nhân này một con ngựa, thì đảo mắt mấy kẻ xui xẻo này cũng phải để mạng lại trong tay thiên kiếp thôi.

Được đề xuất cho bạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.