Man nhân ở cấp độ như Già Tì La thì một yêu tướng sao có thể đối phó được chứ? Nói không chừng lại mượn được tay của Già Tì La báo được thù.
Lại nói, Già Tì La cũng không an tâm với đám người Ninh Tiểu Nhàn. Nàng rõ ràng là đã giúp hắn đưa ra một phương pháp có thể chuyển bại thành thắng, nhưng tên Man nhân này không chỉ không cảm tạ, ngược lại còn muốn ném nàng ở trên đảo thừa nhận Thiên phạt. Loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa bực này, sao nàng có thể để cho hắn thuận buồm xuôi gió được chứ? Thấy bộ dáng tình thế cấp bách của hắn lúc rời đi thì nàng đã biết hắn phải bố trí một chút trước khi đi đến đằng trước. Nàng tiễn tên Tuần hải yêu này đến làm hỏng chuyện tốt của hắn, coi như cũng giúp nàng trút được cơn tức.
Chỉ là khi làm như vậy, cũng không biết kết cục của đệ tam mạc thiên địa sẽ phát sinh biến hóa gì nữa.
Lần này cuối cùng cũng chạy đi thuận lợi, không tiếp tục xuất hiện khó khăn trắc trở nảy sinh bất ngờ.
Mọi người đi đến trên mộc đài ở cuối đường mòn thì thấy được trước mắt là gợn sóng quay cuồng, sau đó có một cái mồm to xuất hiện trong nước, nhanh chóng tiếp lấy mộc đài.
Cái mồm rộng này tùy tùy tiện tiện đều có thể nhét vào bảy, tám người, trên dưới là hai hàng răng nanh, một răn ngắn nhất cũng dài đến nửa thước, ở trong bóng đêm lộ ra vẻ cực đoan dữ tợn, không có ai hoài nghi hai hàng răng này khi cắt vào thịt thì cũng không tốn sức bao nhiêu so với khi đâm vào mỡ.
Ninh Tiểu Nhàn đã nhìn quen cự thú, vô luận là Long Quy lúc trước, hay là Li Vẫn sau đó, hay lại là chân thân của Trường Thiên, thân hình của ai cũng đều khổng lồ hơn chủ nhân của cái miệng rộng này, ngược lại cũng không thấy có chút kinh ngạc nào, nhưng mà khi Hoàng Huyên thấy một cô nương thân hình nhỏ nhắn như nàng phóng qua hàm răng đó, nhảy vào trong miệng của cự thú không biết tên, nhẹ nhàng tùy ý tựa như nữ hài tử ở nhà đang chơi nhảy dây, vẫn là không nhịn được mà da đầu run lên.
Vô luận là ai, muốn tự động đi vào một cái miệng khổng lồ đầy ác ý như vậy thì đều cần dũng khí rất lớn.
Kết quả mọi người lần lượt đều nhảy vào, không có một ai chần chừ. Hoàng Huyên cố nén lại cảm giác kinh sợ khiến da đầu run lên, buộc bản thân mình cũng phải nhảy vào.
Nàng nhảy vào miệng rộng, dưới chân chính là đầu lưỡi của quái thú, vô cùng mềm mại, sau khi đi vào thì dưới chân nhất thời đứng không vững mà ngã ngồi xuống. Ngay sau đó ánh sáng đột nhiên biến mất, nàng có thể cảm giác được chủ nhân của miệng rộng đã bắt đầu di chuyển, bởi vì quái thú thấy được một hành khách cuối cùng cũng đã vào cửa rồi, vì vậy đóng chặt miệng rộng bắt đầu lặn xuống. môi của nó rất dày, sau khi khép lại thì không có một giọt nước nào vào được.
Hoàng Huyên biết rõ, nhóm người này không biết đã vận dụng thủ đoạn gì mà cư nhiên có thể khống chế một đầu cự thú trên biển để làm phương tiện di chuyển, hiển nhiên hiện tại nó đang bơi lội trong nước. Chẳng qua bốn phía đều đen kịt một mảnh, đưa tay ra không thấy được năm ngón, nàng phảng phất đã di thế độc lập. Chỉ ngây người trong hoàn cảnh như vậy trong chốc lát mà trong nội tâm nàng đã chậm rãi sinh ra mùi vị cô độc và sợ hãi, đây là thứ mà trước đây nàng rất hiếm khi trải qua.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa lại truyền đến âm thanh lẩm bẩm của nữ tử, rất nhỏ mà còn không rõ ràng, nàng chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra mấy chữ “đừng… ẩu tả”, cùng với ngữ khí ẩn ẩn oán trách.
“Ninh cô nương?” Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.
Âm thanh bên kia lập tức dừng lại. Một lát sau, có người nhẹ nhàng kéo góc áo của nàng, sau đó có âm thanh Ninh Tiểu Nhàn chuyển đến ngồi bên người nàng, thấp giọng cười nói: “Sợ hãi sao?”
Hoàng Huyên cũng không che giấu, ừ một tiếng nói: “Chúng ta đang ở trong miệng của quái vật gì vậy?”
“Là một đầu cá nhà táng.” Ninh Tiểu Nhàn nói, “Đồ Tẫn tìm được đại gia hỏa này ở trong biển, cũng là yêu quái tuần thủ đường biển. Hắn phí không ít sức lực mới khống chế được nó để vận chuyển chúng ta đi đến nơi Huyền Vũ đang độ kiếp.” Nàng nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, “Một lát nữa khi Huyền Vũ độ kiếp có thể xảy ra chút đường rẽ, nếu không muốn chết ở trên đảo thì chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn.”
Đầu Kình yêu (yêu quái cá nhà táng) này có chiều cao vượt qua tám trượng (26m), đầu nó như là đầu tàu. Không gian trong miệng đương nhiên là không lớn như miệng của đầu Nghê yêu mà Huyền Vũ chém giết, nhưng chỉ chở mấy người bọn họ thì cũng đủ rộng rãi. Đáng tiếc là tên này không quá chú trọng đến vấn đề vệ sinh cá nhân, trong miệng có mùi hôi hủ thực.
Hoàng Huyên hiển nhiên cũng bịt mũi lại, giọng nói có chút quái dị: “Bây giờ phải đi đâu.”
Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ngươi có biết chúng ta phải làm sao mới có thể ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận không?”
Hoàng Huyên có chút rầu rĩ không vui: “Biết rõ, Trầm Hạ đã nói với ta, là pháp khí bị vỡ nát ra trong khi Huyền Vũ chống lại thiên kiếp, chỉ cầm chạm vào được một mảnh nhỏ, nhỏ máu vào trên đó là có thể xuất trận rồi. Kinh nghiệm của Vân Hạc sư huynh của ta cũng chỉ dừng lại đến đệ nhị mạc thiên địa thôi. Lúc hắn dẫn chúng ta vào thì còn nói ngoa, nói bản thân hắn đã ra vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận bốn lần rồi, có kinh nghiệm phong phú, nào biết được mười mấy canh giờ sau, khi chúng ta đang tìm kiếm mảnh vỡ của vẫn thạch thì hắn đã bị yêu quái không biết từ đâu xuất hiện ăn mất rồi. Đầu yêu quái kia cũng muốn ăn luôn cả ta, may mắn là lại đến giờ chuyển đổi thiên địa nên ta mới tránh được một kiếp.” Nói đến đây thì nhớ đến Trầm Hạ đã thân vong, giọng nói không khỏi nức nở, “Hôm nay, hôm nay ngay cả Trầm Hạ cũng không còn rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn đổ một trận mồ hôi lạnh. Mấy người bên mình chính là thủ phạm dẫn động sự cải biến tiến trình của đệ nhị mạc thiên địa, đoán chừng đã liên lụy không ít tu tiên giả chết oan. Ở mạc thiên địa này cũng thế, chẳng qua lúc này là Trầm Hạ trước tiên tiết lộ tin tức Man tộc đến đánh lén cho Huyền Vũ, cho nên Huyền Vũ đã hạ lệnh điều tra Đảo Thất Túc, tìm ra rất nhiều tu tiên giả rồi đánh chết. Tu tiên giả từ bên ngoài đến có thể sống đến bây giờ, đại khái cũng không còn bao nhiêu a?
Lịch sử chân thật đã bị xuyên tạc thành như vậy, có một số chuyện gần như đã tan vỡ, không biết mạc thiên địa này sẽ kết thúc thế nào đây.
Nàng đương nhiên nhìn ra được tiểu cô nương này có ý với Trầm Hạ. Trầm Hạ lớn lên tuấn tú lịch sự, lại từng cứu mạng nàng, tâm hồn thiếu nữ của tiểu cô nương quấn lên trên người hắn cũng chẳng có gì lạ, nam nhân tuấn mỹ như vậy mà ở trên Nam Chiêm Bộ Châu cũng sẽ có không biết bao nhiêu thiếu nữ hạ mình theo đuổi. Đáng tiếc, hắn chết quá sớm.
Nghĩ đến đây, lại cảm thấy, cảm thấy cái chết của người này có chút cổ quái.
Nàng thở dài nói: “Trầm Hạ nói không sai, phù vật của một màn này chính là mảnh vỡ pháp khí của Huyền Vũ. Lát nữa chúng ta chỉ đứng xem chiến, đợi đến khi Huyền Vũ độ kiếp xong thì phải nhanh chóng xuất trận, đến lúc đó, ngươi đừng có chậm chạp nữa.” Lập tức hỏi thăm thân thế của Hoàng Huyên, nữ tử này ngược lại rất thẳng thắn với nàng, cơ hồ là có hỏi có đáp.
Sau khi nghe xong, Ninh Tiểu Nhàn cũng muốn cười khổ. Hóa ra Hoàng Huyên là ái nữ của chưởng môn một tiểu phái ở Phương Bắc, trên dưới tiên phái nhân tộc này không đến ba ngàn người, lại có một danh tự khoáng đạt đại khí, gọi là Thương Long Điện. Khi tên gọi đó được nói ra thì ngay cả Trường Thiên đã trầm mặc hồi lâu cũng phải ho nhẹ một tiếng.
Hắn và Đồ Tẫn biết rõ, lịch sử của môn phái này chỉ sợ cũng không quá lâu đời, so ra thì kémvới danh môn đại phái đã kéo dài ngàn năm như Triều Vân Tông và Càn Thanh Thánh Điện, lý do có được phán đoán này chính là vì nó dám dùng Thương Long làm tên gọi. Long tộc vốn dĩ kiêu ngạo, làm sao có thể để cho một môn phái như vậy tồn tại trên thế gian chứ? Chỉ có thể là do sau khi đại bộ phận Long tộc mai danh ẩn tích thì trên Nam Chiêm Bộ Châu mới có tiên phái dám dùng chữ Long này làm tên gọi, có như vậy mới uy vũ và bá khí.
Hoàng Huyên đã sinh sống trong phái mười bảy năm, vừa vặn gặp được cơ hội Vân Mộng Trạch ba trăm năm mở ra một lần, vì vậy quấn quýt lấy phụ thân nhà mình nói muốn đi mở rộng tầm mắt.