Một nhát nhẹ nhàng thoải mái, thoạt nhìn chỉ như đụng nhẹ cổ nó với thân kiếm, so với việc Ninh Tiểu Nhàn hao hết khí lực thu thập chúng thì linh hoạt hơn không biết bao nhiêu lần. Kế tiếp lấy độ sắc bén của Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, chỉ một chút liền cắt đứt yết hầu của Khải Ngạc, máu tươi liền phun ra.
Thân thể Trường Thiên cũng bị Khải Ngạc đụng phải. May là hắn đứng trong vách núi, bị đụng trúng vào vách đá, không bị đánh bay ra.
Yết hầu bị đâm, Khải Ngạc ngọ nguậy hai cái rồi bất động.
Hắn dựa vào vách đá thở dốc mấy cái, sau đó mới từ từ đi tới phía trước.
Thân thể Khải Ngạc đã chết ngăn chặn trên đường mòn, Khải Ngạc phía sau nhất thời không tiến lên được, gấp tới độ vung đuôi lung tung oa oa kêu loạn
Trường Thiên nghiêng đầu nói “Còn bao nhiêu Bạo Phá cổ?”
“Chỉ còn một quả cuối cùng”. Giọng nói của nàng khô ráp. Dùng nốt Bạo Phá cổ cuối cùng, bọn họ sớm muộn sẽ bị Khải Ngạc quần công, sau đó bị ăn sống. Hiện tại quái vật này cũng có kinh nghiệm, một khi nàng giơ tay lên chỗ có Khải Ngạc tụ tập liền chạy tứ tán, có thể nổ một hai con đã là không tệ, muốn dựa vào Bạo Phá cổ để từ nơi này chạy đi chính là vọng tưởng.
Đơn giản nói một câu: bọn họ có chạy đằng trời.
“Giữ nó lại” Trường Thiên quay đầu nói “Nghe kỹ, nơi này giao cho ta, nàng cưỡi Chư Kiền …”
“Chàng mới nghe cho kỹ” Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh, ngẩng đầu ngắt lời hắn “Chàng cản phía sau, ta chạy trốn … lời nói ngu xuẩn này không cần nói. Dù sao một người cũng không ra đại trận được, không bằng cùng đi, trên đường xuống hoàng tuyền còn có bạn”
Trong lòng nàng đau đớn dị thường, lời nói mặc dù ngoan lệ, cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt trôi xuống.
Trường Thiên ngưng mắt nhìn nàng, khe khẽ thở dài “Được” Đem trường kiếm cắm trên đất, duỗi ngón tay lau nước mắt nàng, lại nói nhỏ “Ta cam đoan với nàng, chúng ta nhất định có thể ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà trận. Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian”
Ngón tay hắn lạnh như băng.
Ninh Tiểu Nhàn cười khổ. Tự tin của hắn từ đâu mà tới, cho rằng mình vẫn là thần sao? Ở ngoài Vân Mộng Trạch tất nhiên có thể, ở trong này, người tu tiên dù có lừa được Cố Ẩn Sơn Hà trận thì cũng chỉ là người phàm.
Khải Ngạc trên đường mòn kêu lên xao động, rốt cục nghĩ được biện pháp, nhấc chân bước lên trên người đồng bọn đã chết, chuẩn bị bò qua nó cắn tới con mồi. Trường Thiên quay người lại, rút trường kiếm chuẩn bị ứng chiến.
Hắn lấy kiếm lên, bóng lưng thoạt nhìn lãnh tĩnh, thẳng như tùng, chỉ có Ninh Tiểu Nhàn biết thương thế của hắn lần nữa chuyển xấu, đã như đèn trong gió. Người bình thường bị thương nặng như vậy đã sớm hôn mê, nàng không hiểu hắn làm sao có thể giữ được thanh tĩnh, làm sao có thể đứng lên.
Trong cuộc đời hắn rốt cuộc đã bao lần trải qua tuyệt cảnh cùng tử cục? So với tâm tình lo được lo mất của nàng cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, người này rốt cộc có biết sợ hãi hay không?
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn đảo qua, nhất thời phát hiện xiêm y trên lưng hắn ướt đẫm, chính là do máu chảy ra, đỏ lòm một mảnh.
Nhìn điều kiện này, đặc hiệu pháp khí của Trầm hạ còn muốn kéo dài thêm ít thời gian nữa, nhưng nàng sợ bọn họ không đợi được tới lúc đó. Nếu không cầm máu, Trường Thiên rất nhanh sẽ bị sốc, nàng suy nghĩ tới phương pháp xử lý cực đoan nhất, trong tay nàng vẫn còn một vật, đối kháng với vết thương chảy máu không ngừng chính là kỳ phùng địch thủ, nói không chừng có thể công hiệu hơn, khiến vết thương khép lại.
Vật này chính là thứ nàng từng dùng để đối phó với cự thú. Lúc ấy chỉ lau nhẹ trên châm đã khiến cự thú nặng mấy tấn ngưng máu toàn thân, hít thở không thông mà chết, dùng từ kiến huyết phong hầu để hình dung cũng không quá. Đây là do nàng dùng một thứ trên người Phệ Yêu đằng luyện ra, vốn dùng để đối phó với các vết thương hở chảy máu, bất quá dùng dễ dàng khi nàng đối phó địch nhân, muốn cho Trường Thiên sử dụng, phải dùng nước pha loãng nhiều lần, nếu không không phải cứu người mà là giết người, hiểu quả giống như dựng xào lấy bóng.
Trong đầm cũng không thiếu nước, nhưng từ đường mòn trở xuống lại bị Khải Ngạc gác, nàng dám bước một bước, kết quả chính là bị Khải Ngạc phân thây.
Nên làm thế nào cho phải?
Nàng cần lượng lớn nước trong, nước trong, nước trong … chỉ cần có nước, có thể khiến thương thế Trường Thiên ổn định. Chỉ cần hắn có chuyển biến tốt đẹp, có lẽ bọn họ có hi vọng đột phá vòng vây, trên người nam nhân này luôn có sức mạnh không rõ, làm nàng cho dù trong tuyệt cảnh cũng tin tưởng hắn có biện pháp mang hai người toàn mạng thoát ra.
Điều kiện tiên quyết là, nàng đi tới đâu để lấy nước pha loãng thuốc. Bên chân có nửa đoạn ống trúc, là nàng mang theo đựng nước uống, bên trong chỉ đủ nước cho hai người uống chừng mười ngụm. Nếu nàng dám đem thuốc ném vào, chỉ sợ một giọt cũng đủ đem chỗ nước này ngưng kết lại rắn như đá.
Chờ một chút, ngưng kết?
Trong đầu nàng linh quang chợt lóe.
Ý niệm đơn giản trong đầu giống như ánh sáng phương đông chợt lóe trong đêm tối, mặc dù yếu ớt nhưng nhất định có thể chiếu sáng khắp thiên không. Theo hướng này nghĩ tiếp, lồng ngực nàng nhất thời phát sinh vui sướng tột cùng.
Bên trong tuyệt cảnh có một đường sinh cơ. Nàng đau khổ truy tìm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được rồi.
Lúc này trên đường mòn Khải Ngạc đã bò qua thi thể đồng bọn, hướng Trường Thiên đánh tới.
Trường kiếm vung lên, lại nghe Ninh Tiểu Nhàn hét lớn “Đừng giết nó” thanh âm bó chặt, mang theo vui sướng dồn dập.
Hắn không biết nàng có ý gì, bất quá nha đầu này mưu ma chước quỷ, nói không chừng có thể có biện pháp không biết chừng, trong tay ngừng lại.
Ninh Tiểu Nhàn hô xong một tiếng này mới nhớ tói thể năng hiện tại của Trường Thiên cực yếu. Đừng nói là hắn, đổi lại là người bình thường bị quái vật dài mấy trượng nặng mấy ngàn cân nhào tới, có thể giết được nó đã rất giỏi rồi, lại muốn giữ mạng nó không phải đợi nó giết chết?
Khải Ngạc há to miệng đánh tới. Nàng đang lo lắng, lại thấy Trường Thiên bước lên hai bước, đem trường kiếm đưa vào trong miệng Khải Ngạc.
Một màn này làm người xem nổi da gà, nếu động tác kế tiếp của hắn chậm một chút, chính là cho cá sấu một bữa điểm tâm rồi. Bất quá hắn dám mạo hiểm như vậy tự nhiên có chuẩn bị.
Khải Ngạc khép miệng vào theo dự liệu bị trường kiếm đâm tới, so với cảm giác cắn xé thì sự đau đớn này lớn hơn nhiều.
Ranh giới chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, cổ tay Trường Thiên khẽ đảo, đem Nam Minh Ly Hỏa Kiếm dựng lên thẳng tắp, vừa vặn chống vào hàm Khải ngạc, cách cổ họng chỉ khoảng nửa cánh tay.
Độ sắc bén của Nam Minh Ly Hỏa Kiếm không cần phải bàn, quái vật kia không mở nổi miệng, lại cũng không khép miệng lại được, đau đến lắc đầu điên cuồng, muốn làm trường kiếm bay ra ngoài. Đáng tiếc Nam Minh Ly Hỏa Kiếm ở gần cổ họng nó, mũi kiếm đâm vào trong da thịt, nhất thời hất không ra, cũng khiến quái vật này hiểu rõ ‘xương mắc trong cổ họng’ là như thế nào