Lập tức vú già lấy ngọn đèn dẫn đường cho nàng.
Độ Ninh thành chỉ có hai nhà quán Thang Trì, Thôi Oánh Oánh đã chiếm một nửa. Nơi này cư dân tương đối giàu có, cho nên bên làm ăn trong quán vẫn rất tốt. Nhưng giờ phút này đã đến giờ hợi một khắc ( buổi tối hơn chín giờ), người chọn vào lúc này ngâm nước nóng cũng rất ít.
Nơi này cách Trương gia rất gần, đi ra khoản nửa con phố. Bên trong quán trang hoàng thậm nhã, hoa dạng phồn đa, hiển nhiên kẻ kinh doanh mất không ít khổ tâm.
Vú già mang nàng vượt qua mấy đoạn hành lang, lúc này mới đẩy ra một cánh cửa gỗ: “Đây là gian phòng tốt nhất trong quán, bên trong nước suối chính là trọng Tào Tuyền, còn gọi là ‘ mỹ nhân thang ’, rất tốt với làn da của các cô nương. Con suối như vậy, cả quán chỉ có một cái.”
Ninh Tiểu Nhàn đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian sương phòng, có giường êm để nằm, trên chiếc kỷ trà bên giường còn bày biện dưa và trái cây theo mùa. Đợi lần nữa kéo ra cửa sương phòng nặng nề, đối diện là một sân vườn nhỏ có con suối nóng, quanh thân dùng hắc thạch tinh xây lên. Đại khái nước ấm rất cao, vào ban đêm cuối tháng tư vẫn có hơi nước bốc dựng lên, một mảnh dày đặt.
Vú già khom người nói: “Khách quý xin cứ tự nhiên, ta đi gọi hai tỳ nữ đến.” Ninh Tiểu Nhàn không thói quen bị hầu hạ đi tắm, cho nên dịu dàng tạ tuyệt. Đối phương nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng bước chân từ từ đi xa.
Khắp mọi nơi u tĩnh ảm chìm. Ninh Tiểu Nhàn thả ra thần niệm kiểm tra quanh thân, phát hiện quả nhiên không có dị thường, lúc này mới cởi xiêm y, chậm rãi đi vào nước suối.
Da thịt quanh thân lập tức bị nước ấm dịu dàng bao bọc, ấm mà không nóng, nhiệt độ vừa phải.
Nàng từ trấn Đường Trữ tiến vào Vân Mộng Trạch sau liền không gặp mạnh nước. Mặc dù ra khỏi Vân Mộng Trạch có thể thi triển thuật vệ sinh để duy trì sạch sẽ, nhưng làm sao so được sự sảng khoái quanh thân do ngâm mình ở suối nước nóng chứ? Chỉ cảm thấy mười vạn tám ngàn lỗ chân lông đều giãn ra, lập tức thích ý haizz một tiếng thật dài.
Hơi nước dày.
Nàng nhắm mắt hưởng thụ lấy một lát, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi cùng ứ đọng đều ở bất tri bất giác bị xóa mất. Đang lúc này, âm thanh cực độ quen thuộc đột nhiên dằng dặc vang lên:
“Thoải mái như vậy sao? Không phải xế chiều nàng đã ngăm ở trong nội đường rồi à?”
Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi, hai tay che ngực, đem mình chìm xuống, cho đến nước mớn qua cằm mới quát lên: “Đăng đồ tử, cút ngay đi!”
Trên núi giả bên cạnh ao không biết lúc nào đã ngồi một người, Huyền bào tay áo rộng, một tay đặt ở trên gối khoanh lại, một … cái chân dài khác rũ xuống sắp đụng mặt nước. Nhìn tư thế hình dáng nhàn nhã đi chơi, không phải là Trường Thiên còn có thể là ai?Nghe được ba chữ “Đăng đồ tử”, hắn nhướng lông mày dài, nhưng không có lên tiếng.
Nhìn một đôi mắt phượng ở trên người nàng quét tới quét lui, Ninh Tiểu Nhàn có cảm giác chỗ bị hắn nhìn thấy như có lửa đốt, cho nên hướng bên bờ tới gần, cắn răng nói: “Chàng lúc nào lại có sở thích, hơn nửa đêm chạy tới rình coi người khác ngâm suối hả?”
Hắn nhún vai: “Trả lễ lại thôi.”
Nàng biết người này ám chỉ lúc xế chiều nàng xui khiến một tiểu nhân du côn tìm hắn gây chuyện, dù sao cũng không tạo thành phiền toái cho hắn, chỉ muốn cho hắn biết mình thực sự không muốn hắn nhích tới gần. Kết quả người này buổi tối liền tới cho nàng vui vẻ bất ngờ. Một thân thần thông dùng để làm chuyện của bọn đạo chích, thật là minh châu quăng vào vũng bùn.
“Hẹp hòi.” Nàng thấp giọng mắng một câu, lúc này mới phát hiện đồ đặt ở bên cạnh ao không thấy, “Quần áo của ta đâu?”
Hắn nghiêng nghiêng đầu, Ninh Tiểu Nhàn theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy quần áo của mình đặt ở trên tảng đá lớn bên cạnh hắn, nhất thời tức giận, trong đầu đang muốn lùi về ngục Thần Ma, Trường Thiên giống như khám phá ý tưởng của nàng, nụ cười không giảm nói: “Thôi Oánh Oánh tới tìm nàng. Trễ như thế, hẳn là có việc gấp, nàng muốn tránh mà không gặp sao?”
Giống như chứng minh lời hắn nói, nàng cũng nghe thấy bên trong hành lang gấp khúc cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, rõ ràng là phụ nhân, nhưng mang theo ba phần trầm trọng, quả nhiên chính là Thôi Oánh Oánh. Sau kh nàng có thai, đi lại không còn nhẹ nhàng như trước.
Ninh Tiểu Nhàn vừa chần chờ, Thôi Oánh Oánh đã ba bước thành hai bước qua hành lang gấp khúc, đi tới bên ngoài nhã gian của nơi này, sau đó tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kèm theo câu hỏi có hai phần do dự:
“Nhàn muội muội, muội có ở bên trong không?”
Nàng biết Ninh Tiểu Nhàn có thần thông trong người, lỗ tai rất thính, vì vậy một tiếng này đã cố ý giảm thấp xuống âm lượng. Bên trong quán hiện tại cơ hồ không có người bên cạnh, đây là phản ứng theo bản năng nàng. Vừa nghe nàng ta nói như vậy, Ninh Tiểu Nhàn đã biết Trường Thiên nói không sai, nàng quả nhiên có việc tìm mình.
Nhưng bây giờ mình có cái bộ dáng này......
Ninh Tiểu Nhàn oán hận quay đầu, bỗng dưng phát hiện Trường Thiên đã đem y phục vứt tới đây, nàng tiếp được rồi, hung dữ nhìn hắn.
Trường Thiên biết ý, nhún vai xoay người đưa lưng về phía nàng.Phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng mặc váy áo của nàng. Nha đầu này xấu hổ như vậy, toàn thân trên dưới của nàng chỗ nào mà hắn chưa từng thấy hả?
Thôi Oánh Oánh nghe không được nàng đáp lời, lại hỏi một lần, Ninh Tiểu Nhàn không thể làm gì khác hơn là đáp: “Ta ở bên trong suối, tỷ tỷ mời vào thôi.” Nàng vừa mặc xong, Trường Thiên tựa như cũng biết, lập tức xoay người qua, ôm cánh tay ngồi xuống trên đá như cũ.
Nàng trừng mắt cảnh cáo hắn một cái, kéo cửa ra vào sương phòng.
Thôi Oánh Oánh cũng đẩy cửa bên hông ra đi tới, thấy mái tóc trên trán nàng còn đang nhỏ nước, không khỏi ngượng ngùng nói: “Ta đem bọn nhỏ dụ dỗ ngủ mới tới đây. Hôm nay tiếp đãi không chu đáo, xin muội muội đừng phật lòng.”
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Cần gì phải khách khí chứ? Thôi tỷ tỷ đêm khuya đã tìm đến, tất có nội tình, xin cứ nói.” tính cách của Thôi Oánh Oánh hướng ngoại cay cú, cố ý nghênh đón như vậy, tất nhiên muốn cầu cạnh nàng.
Thôi Oánh Oánh không ngờ nàng trực tiếp như thế, ngẩn ngơ một cái mới nói: “Ừ, chính là có một chuyện muốn nhờ. Còn muốn xin Nhàn muội muội ra tay, cứu tánh mạng một nhà ba người của ta!” Dứt lời, hướng về phía nàng chậm rãi quỳ xuống.
Ninh Tiểu Nhàn ngồi thẳng bất động, song tay trái bắn ra, thì một sức mạnh vô hình mà nhu hòa nâng hai đầu gối của Thôi Oánh Oánh, làm nàng vô luận như thế nào cũng không quỳ nổi nữa. Nói đùa à, nàng cũng không có thói quen để phụ nữ có thai quỳ xuống cho mình, đây cũng không phải là tiết mục ngôn tình nhỏ ba xu.
Thôi Oánh Oánh đã nghe trong giọng nói của nàng có mấy phần trong trẻo lạnh lùng: “Thôi tỷ tỷ, có việc cứ nói, cần gì như thế?”
Nàng buôn bán nhiều năm, cũng học xong bản lãnh xem sắc mặt người khác, lập tức biết lần này vỗ vào chân ngựa rồi, làm người ta không thích, cho nên cũng không kiên trì nữa, ngồi xuống trên giường: “Để muội chê cười, ta thực là tâm loạn.” Nàng hít sâu một hơi nói, “Hôm nay Trương sinh đem ta đuổi đi, ta biết hắn nhất định nói với muội chuyện ta bị theo dõi mấy ngày nay.”
“Cho nên?”
” Mặc dù hắn an ủi ta nói không sao, nhưng trong lòng hơn phân nửa là đoán được cừu gia năm đó tìm tới tận cửa rồi.” Thôi Oánh Oánh cúi đầu nói, “Những ngày qua nhìn hắn miễn cưỡng cười vui, trong lòng ta cũng rất sợ hãi.”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng, nheo mắt lại nói: “Tỷ có việc dấu diếm hắn?”
Thôi Oánh Oánh thình lình bị nàng nói trúng tâm sự, ngạc nhiên nói: “Muội, làm sao muội biết?”
Ninh Tiểu Nhàn không đáp, thầm nghĩ nếu không phải trong lòng ngươi có quỷ, cần gì khuya khoắt chạy tới quán Thang Trì tìm ta, còn không phải là sợ nam nhân ngươi biết được sao?