Thẩm vấn xongmới biết, thì ra là Tam trưởng lão truy xét tung tích của bảo rương đã lâu rồi, cuối cùng cũng tìm hiểu được nguồn gốc, tìm đến Hồng Mông Đường.
Môn phái này đối với Huyền Vũ Lâu mà nói là cửa nhỏ nhà nghèo, cho nên Tam trưởng lão không uổng chút sức nào, đã tra được tiểu thiếp của Phó môn chủ Hồng Mông Đường đã trốn đi rồi lại trộm mất rương, mấy năm trước đã cùng tình nhân trốn xuống núi. Hắn chỉ có thể vừa mắng tên trứng mềm bị đội nón xanh này cho hả giận rồi vừa phái người đi tìm tung tích của phu thê Trương Sinh.
Chẳng qua là đây đã là chuyện của sáu, bảy năm về trước rồi, Nam Chiêm Bộ Châu lớn như vậy, muốn tìm hai người phàm tự nhiên rất tốn công, nếu không thì phu thê Trương Sinh cũng không thể tiêu dao thời gian dài như vậy. Lúc này thật vất vả mới có được đầu mối, Tam trưởng lão đã chỉ thị thám tử theo dõi, sau đó phái tâm phúc đi thu hồi bảo rương này. Hắn nghĩ, từ chỗ người phàm đoạt một cái rương thì có thể phí bao nhiêu sức lực, ai biết giữa đường lại giết ra một Hám Thiên Thần Quân, khiến cho hắn gặp công dã tràng.
Trường Thiên điều khiển thuyền Ngọc, tốc độ nhanh như chớp. Hắn tạo ra cương khí tráo, Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở trong đò, mái tóc phục phục thiếp thiếp vén ở sau trán, không bị gió thổi lên một chút nào. Trường Thiên hỏi nàng: “Vừa rồi họ Ngôn kia nói chuyện riêng gì với nàng vậy?”
Nàng liếc hắn một cái, không lên tiếng, trong đầu đã hiện lên cuộc đối thoại của nàng và Ngôn tiên sinh trước khi đi.
Lúc ấy, Ngôn tiên sinh đã cho lui tất cả người ngoài, Trường Thiên cũng bị hắn thuyết phục mời ra ngoài. Sự tức giận của hắn đã hiện cả lên mặt, bị đôi mắ tđẹp của Ninh Tiểu Nhàn liếc hai mắt, vẫn là nhẫn nhịn đi ra ngoài.
Nàng có hai phần hơi gấp gáp: “Tính mạng của phu thê Trương Sinh đã không đáng ngại, Ngôn tiên sinh có thể thực hiện hứa hẹn đi?”Hiện tại nàng cũng đã hiểu, mặc dù Ngôn tiên sinh định ra điều kiện với nàng, nhưng lại đoán chắc rằng người ra mặt thực hiện hứa hẹn chính là Trường Thiên, hơn nữa cũng chỉ có Trường Thiên mới có thể làm được chuyện này —— ôm tung tích hạ lạc của bảo rương lên trên người Ẩn Lưu, ôm đến trên người chính hắn, kể từ đó, phu thê Trương Sinh chỉ là người phàm nhỏ bé không đáng kể, Huyền Vũ Lâu tất nhiên khinh thường tìm bọn họ kiếm chuyện.
Từ đó phiền toái của bọn họ cũng bị tiêu trừ, có thể sống thật tốt rồi.
Chẳng trách Trường Thiên lại nói, từ đầu Ngôn tiên sinh đã tính toán hắn rồi. Nếu không kéo Ninh Tiểu Nhàn xuống nước, lấy thân phận tôn sư của hắn, như thế nào sẽ thay hai người phàm vốn là không được để ở trong mắt ra mặt chứ?
Ngôn tiên sinh cố ý thiết lập kết giới, rồi mới trịnh trọng nói: “Lai lịch của ngươi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi biết, chỉ là thời cơ còn chưa đến.”
Nàng đã bắt đầu quen phương thức nói chuyện của người này rồi, bất mãn nói: “Ta đã thay phu thê Trương Sinh giải quyết vấn đề, cũng không giống như ngươi bây giờ ba đẩy bốn ngăn như vậy. Chẳng lẽ là muốn ta tìm Trường Thiên ra tay, ngươi mới bằng lòng nói sao?” Kim bài đả thủ đặt ở bên cạnh, không đánh người cũng có thể hù dọa người.
Ngôn tiên sinh sờ sờ mũi: “Thiên Cơ như thế, sao dám coi thường? Thực không dám đấu diếm, hôm qua Thần Quân đã vội vã hỏi ta một hồi, may mà cái mạng nhỏ của ta đây vẫn còn.”
Hắn nói rất khiêm tốn, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi trừng lớn mắt: thì ra là Trường Thiên cũng không có biện pháp gì với hắn a!
“Thần Quân đã đạt đến cảnh giới Hóa Nhập Hư Vô, thật sự là hắn đã hạ thủ lưu tình rồi.”Hắn xấu hổ nói một câu, lại nói tiếp, “Dưa đã chín rồi thì tất nhiên sẽ rụng, ngày đó cũng không xa xôi, Ninh cô nương đã đợi bảy năm, ngại gì đợi thêm một lúc nữa? Đến lúc đó Ngôn mỗ sẽ tự mình tới cửa, giúp ngươi thăm dò môn đạo trong đó.”
Nàng nhìn chằm chằm Ngôn tiên sinh, lòng tràn đầy không cam lòng.
Nhưng lại có biện pháp gì chứ? Đừng nói hiện tại nàng không dùng được một chút thần lực nào, cho dù là ở trạng thái tốt nhất, người mà Trường Thiên không làm gì được, chẳng lẽ nàng sẽ có cách đối phó sao?!
Cho nên nói, nắm đấm lớn mới là đạo lý cứng rắn a.
Nàng bị đè nén đến hoảng hốt, Ngôn tiên sinh lại giảm thấp âm lượng nói: “Tiểu Nhàn cô nương có được Tốn Kim, đã nghĩ muốn tạo ra loại pháp khí thế nào chưa?”
Biết rõ sau khi tạo ra kết giới, người khác hẳn là nghe không được động tĩnh trong này, hắn còn bày ra một bộ dáng thần thần bí bí. Lòng hiếu kỳ của Ninh Tiểu Nhàn đã bị hắn kéo ra, nhất thời tức giận nói: “Không có, ngươi có đề nghị gì sao?”
Lão quái vật đã sống lâu năm hơn cả Trường Thiên, kiến thức tất nhiên là bất phàm nhỉ?
Ngôn tiên sinh cười đến ôn hòa: “Nếu ta không nhớ lầm, trong Thần Ma Ngục vẫn luôn có một loại chí bảo bị gác xó, không lợi dụng thì thật là đáng tiếc.”
Ninh Tiểu Nhàn nheo lại mắt nói: “Bảo vật trong Thần Ma Ngục không ít, Ngôn tiên sinh nói đến cái nào?”
Ngôn tiên sinh ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Nhàn cô nương nói đùa, nơi đó có một món bảo vật, ngay cả Hám Thiên Thần Quân cũng kiêng kỵ không dứt có phải không?”
Nàng suy nghĩ một chút, ánh mắt từ từ sáng lên, cuối cùng khóe miệng khẽ cong: “Ngôn tiên sinh, thời điểm không nhấc lên quan hệ với Thiên Cơ, ngươi vẫn rất hữu dụng.”
timviec taitro
Ngôn tiên sinh mỉm cười nói: “Từ trước đến nay đều như thế.” Đột nhiên cảm thấy kết giới mình bày ra lay động không dứt, biết được là Trường Thiên không nhịn được, “Thần Quân biết cô nương tinh thần không tốt, không muốn ta chiếm dụng nhiều thời gian của cô nương.”
Lời còn chưa dứt, Trường Thiên đã đâm phá kết giới của hắn, cất bước đi tới, nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Nói ít thôi, có tinh thần kia không bằng giữ lại đối phó với Ất Mộc chi lực bên trong thân thể.”Xem Ngôn tiên sinh ngồi ở bên cạnh như không khí.
Ngôn tiên sinh lắc đầu nói: “Tính tình của Thần Quân đại nhân, vẫn chưa từng thay đổi a.”
Trường Thiên thản nhiên nói: “Ngươi cũng vẫn không đáng tin như vậy.” Quay đầu nói với Ninh Tiểu Nhàn, “Kẻ này hay lẩm bẩm lung tung, tốt nhất là ít giao thiệp với hắn.”
Đang lúc nói chuyện, Ngôn tiên sinh đã đi ra ngoài, lúc này NinhTiểu Nhàn lại lên tiếng nói với hắn: “Ngôn tiên sinh, lần trước ở rừng rậm Ba Xà, vô luận ta hỏi ngươi như thế nào, ngươi cũng không chịu nói, chỉ nói thiên cơ bất khả lộ. Lần này, tại sao ngươi lại nới lỏng miệng!”
Ngôn tiên sinh không ngừng cước bộ, trong nháy mắt bóng lưng đã đi xa, chỉ có giọng nói bồng bềnh ẩn ẩn truyền đến: “Thiên ý!”
Chính là hai chữ này, làm cho nàng suy nghĩ thật lâu.
Ở trên thuyền Ngọc, Trường Thiên thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, toại nguyện nên cũng không lên tiếng nữa. Một lát sau lại nghe nàng hỏi: “Chân thân của Ngôn tiên sinh, rốt cuộc là cái gì?”
Trường Thiên vừa khống chế thuyền Ngọc, vừa nói: “Nàng có từng nghe nói trong thiên địa này có một loại kỳ thú, gọi là Đế Thính chưa?”
Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút, phảng phất như đã từng nghe thấy, ở trong sách của Ngôn tiên sinh, Đế Thính là quái thú có sừng tê giác, tai chó, thân rồng, đầu hổ, đuôi sư tử, chân kỳ lân. Hiển nhiên loại sinh vật này cũng không giống với thông linh thần thú bàn phục dưới chân Địa Tạng Bồ Tát trong truyền thuyết của Hoa Hạ. Thế giới này không có Phật, song Đế Thính thì vẫn có thần thông khôn cùng như vậy.
“Đế Thính là một loại yêu quái kỳ lạ, mỗi một giây phút biến hóa của Nam Chiêm Bộ Châu đều chạy không thoát khỏi tai mắt của nó, chỉ cần là sự thật phát sinh ở thời điểm nó còn sống, không có chuyện gì mà nó không biết.” Trường Thiên thong thả nói, “Thứ mà nó không thể hiểu rõ chỉ có hai loại, một là ý niệm nhân tâm, hai là chuyện tương lai.”
“Bởi vì thiên phú của Đế Thính quá mức cường đại, căn cứ vào quy định của Thiên Đạo, nó cũng chỉ có thể đi lại trong nhân gian, không thể dễ dàng nhúng tay vào thế sự, trừ phi là an nguy của bản thân bị uy hiếp. Chẳng qua bởi vì nó có năng lực ghi lại mọi chuyện trên thế gian, nên cũng được Thiên Đạo ưu ái, cho nên thường thuận theo chỉ thị của Thiên Đạo để làm việc. Sau đó, hành động và ý đồ của Đế Thính, đã đại biểu cho khuynh hướng của thiên đạo.”