Hắn vốn là người của mạc thiên địa này, tư duy tất nhiên sẽ chịu hạn chế. Ninh Tiểu Nhàn hít sâu mấy hơi, bắt buộc chính mình phục hồi tinh thần từ trong trạng thái lo lắng cùng hỗn loạn, giận dữ nói: “Lại là Trầm Hạ giở trò?!” Nếu đây vốn không phải là một cái hòm rỗng, vậy thì nó đã bị người nhanh chân đến trước lấy mất rồi.
Tu tiên giả tiến vào đệ tam mạc thiên địa vốn cũng không nhiều lắm, lại bị Trầm Hạ phá hư tiến độ, lúc ấy đã có rất nhiều người bị yêu binh trên Đảo Thất Túc tìm ra rồi giết mất. Mà người có thể sống đến màn thiên địa thứ tư, rồi lẻn vào nơi trọng địa có khố phòng của Tất Phương, trongtình huống không phải xé rách kết giới Huyền Vũ mà còn có thể lấy đi Phí Diễm Mãng Châu từ trong bảo rương, ngoại trừ tên Trầm Hạ cổ quái kia, nàng quả thực không nghĩ ra người thứ hai có khả năng này!
Không có Mãng Châu, bọn họ sẽ không ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận được. Rốt cuộc là tại sao người này một lần lại một lần muốn gây sự với bọn họ chứ? Không phải là Trường Thiên lấy hắn làm bia đở đạn một hồi sao, hắn cũng đã đâm Trường Thiên một kiếm rồi, thù hằn hai bên cũng triệt tiêu rồi, thật đúng là giống như có thiên đại cừu hận, không dồn bọn họ vào chỗ chết là không được sao?
Trường Thiên thấy nàng giận đến mức nắm chặt tay lại, con ngươi đều đã mơ hồ đỏ lên, cho nên hai tay đè bả vai nàng lại, trầm giọng quát lên: “Nhìn ta, tỉnh táo lại! Vọng động như vậy, không có tác dụng gì cả!”
Nàng theo bản năng mà nhìn thẳng mắt vào mắt hắn, nơi đó giống như một cái giếng cổ, tựa hồ có làn nước màu vàng chảy xuôi những gợn sóng không sợ hãi, thâm trầm tĩnh mịch giống như có thể hút lấy tâm thần của người khác vào đó. Nàng ngơ ngác nhìn, nhìn, lửa giận rốt cục cũng dần dần bình thường lại, đầu óc rốt cục cũng khôi phục tỉnh táo.
Trường Thiên buông tay đúng lúc, trấn an nàng nói: “Đừng bối rối, ta nói cho nàng biết vài chuyện, nàng nghe xong thì sẽ không tức giận như vậy nữa.”
Nàng nhẹ nhàng hít thở, khiến chotâm tình bằng phẳng rồinói: “Chàng nói đi.”
“Nàng đoán không lầm, người lấy Mãng Châu đi tám chín phần mười là Trầm Hạ.” Trường Thiên chậm rãi nói, “Đầu tiên, hắn lấy đi mãng Châu, đã nói lên hạt châu này đúng là chính là phù vật dùng để xuất trận, nếu không thì hắn đã không cần phí thời gian làm chuyện này.”
Nàng gật đầu, chuyện này rất rõ ràng.
“Tiếp theo, vì sao hắn phải lấy đi toàn bộ, một viên cũng không lưu lại?” Phải biết rằng đối với tu tiên giả lão luyện thì, hiện tại để cho người khác một con đường sống, nói không chừng chính là hắn đang để lại cho bản thân mình một con đường sống, cho nên mọi việc không nên làm quá tuyệt tình.
Nếu như những tu tiên giả khác tiềm nhập vào trong bảo khố này, cùng lắm thì cũng chỉ lấy đi một hạt châu cho mình thôi, sẽ không lấy hết cả đám đi như vậy, bức người khác đến tử lộ.
Ninh Tiểu Nhàn oán hận nói: “Tất nhiên là không muốn để cho chúng ta đi ra ngoài, muốn chúng ta phải trải qua đệ ngũ mạc thiên địa.”
“Như vậy thì hắn sẽ có được lợi ích gì chứ?”
Nàng nhất thời cứng họng. Thật ra thì biểu hiện của Trầm Hạvẫn đều rất kỳ quái, rõ ràng cũng đang ở bên trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, nhưng lại cứ khiến cho nàng có cảm giác hắn chỉ là vật ở bên ngoài. Nếu nói Trầm Hạ có thâm cừu đại hận gì với bọn họ thì cũng không có. Trong mắt tu tiên giả, từ trước đến giờ điều căn bản nhất chỉ có hai chữ lợi ích mà thôi, bọn họ có dính dáng lợi ích gì với người này mà họ không biết sao?
Nàng trầm ngâm nói: “Người này, chẳng lẽ là muốn có được cái gì đó từ chỗ chúng ta sao?”
Trong mắt Trường Thiên chợt lóe lên vẻ tán thưởng: “Trước tiên cũng đừng quan tâm hắn lấy Mãng Châu đi như thế nào, hắn chắc chắn là có toan tính đối với chúng ta, nếu không cũng sẽ không ngăn trở chúng ta xuất trận, lấy suy đoán này thì......”
Ninh Tiểu Nhàn lập tức hiểu ý của hắn, trong mắt chậm rãi hiện ra vẻ xuất thần: “Hắn nhất định sẽ tìm đến chúng ta!”
“Đúng là như thế.” Trường Thiên nói, “Nếu ta đoán không sai, sau khi tiến vào đệ tứ mạc thiên địa, hắn tạm thời không rảnh phân thân tới tìm chúng ta, vì vậy phải lấy đi Mãng Châu để ngăn trở chúng ta rời trận. Song thời gian đến màn thiên địa tiếp theo không còn lâu nữa, nếu hắn muốn uy hiếp chúng ta, thì cũng nên xuất hiện rồi.”
Như vậy tức là, Trầm Hạ muốn cầu cạnh bọn họ! Ít nhất, trên người bọn họ có thứ mà hắn muốn. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Con ngươi của Ninh Tiểu Nhàn đảo vòng vòng, đột nhiên cất giọng nói: “Này,khí linh của cái Hắc Ma Kính kia……….”
Lời còn chưa dứt, ba người, bao gồm tổng quản Dương yêu đang thất hồn lạc phách, trong đầu họ nhất thời vang lên giọng nói tức giận của khí linh: “Là Hắc Yểm Kính, Hắc Yểm Kính, không phải là Hắc Ma Kínhgì gì đó!”
Hắc Yểm Kính dễ nghe hơn Hắc Ma Kính sao? Nàng nói thầm một tiếng, hỏi tiếp: “Ngươi suốt ngày ở chỗ này, có người nào chạy qua đều không chạy khỏi cảm giác của ngươi đúng không?”
“Đó là đương nhiên!” Hắc Yểm Kính tự đắc nói, “Cho dù là Tất Phương cùng Huyền Vũ đi qua, ta cũng có thể thấy được!”
Nàng hỏi một câu mấu chốt nhất: “Như vậy, trừ chúng ta ra thì hôm nay, ở trong này, còn có ai đến gần cái rương này?”
Hắc Yểm Kính đột nhiên trầm mặc, qua một hồi lâu mới không có ý tốt nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Đây là có ý định rao giá trên trời sao? Ninh Tiểu Nhàn cưỡng chế sự nôn nóng trong lòng hỏi: “Nói điều kiện của ngươi đi!”
Hắc Yểm Kính cười hắc hắc nói: “Tiểu cô nương thật là dứt khoát...... Điều kiện của ta cũng đơn giản, dẫn ta ra khỏi đây!”
Vào cũng đã vào rồi, có lấy đi một bảo vật thì nàng cũng không có gánh nặng tâm lý nào, nhưng bây giờ lực lượng của Trường Thiên còn lại không nhiều lắm, không nên lãng phí lên việc đánh vỡ cấm chế trên những thứ bảo vật vô vị này, chỉ cần có một chút sai lầm, nói không chừng sẽ kinh động đến hai đại yêu đang ở hôn điển. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn trực tiếp lắc đầu: “Dẫn ngươi đi thì có lợi gì với ta chứ? Đổi một điều khác đi.”
Hắc Yểm Kính không nghĩ tới nàng từ chối nhanh như vậy, ngẩn ngơ một lúc rồi mới nói: “Không có chỗ xấu gì với ngươi cả...... Ngươi có biết thần thông của ta không?”
“Không biết.” Ninh Tiểu Nhàn nói, “Hiện tại ta có việc gấp phải làm, năng lực của ngươi có liên quan gì với ta đâu chứ?”Vừa rồi kẻ này kêu gào thì nàng vẫn luôn mắt điếc tai ngơ, có trời mới biết nó nói cái gì.
Hắc Yểm Kính nhất thời tức giận nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, khi ta còn sống chính là Hắc Yểm thú độc nhất vô nhị trên cõi đời này, sau đó bị bắt tới luyện thành Hắc Yểm Kính, thiên phú thần thông chính là khám phá ra nhược điểm của địch nhân. Có ta ở trong tay, cho dù ngươi đối phó với người phương nào, biết được nhược điểm thì còn không thể đánh bại sao?!”
Có khí linh, một pháp khí mới chính thức trở nên uy lực vô cùng. Mà khí linh lại chia làm hai loại, một loại là hình thành tự nhiên trong pháp khí, nếu muốn dưỡng thành loại khí linh này, tốn thời gian cực lâu, giống như cặp chủy thủ Răng Nanh trong tay Ninh Tiểu Nhàn. Cho nên các đại sư luyện khí thường chọn dùng loại phương pháp thứ hai: bắt lấy yêu quái, tu sĩ, man nhân cường đại, mạnh mẽ rút hồn phách của bọn họ ra ngoài, thông qua các thủ pháp đặc thù để rót vào trong pháp khí làm thành khí linh. Loại khí linh này hơn phân nửa sẽ mất đi trí nhớ vốn có của nó trongquá trình luyện chế, mà cái loại giống như khí linh Hắc Yểm Kính này, nhớ rõ tất cả những gì bản thân đã trải qua khi còn sống, thật sự không nhiều lắm.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “A, nói như vậy, là Huyền Vũ luyện ngươi thành Hắc Yểm Kính sao?”
“Không phải là nàng. Ta chỉ tình cờ rơi vào trong tay nàng thôi.”
Nàng hừ một tiếng nói: “Ta lại không hiểu, nếu chủ nhân của ngươi dựa vào ngươi là có thể khám phá ra nhược điểm của người khác, vậy vì sao ngươi còn có đổi chủ được vậy?”
Lần này, Hắc Yểm Kính trầm mặc một lúc lâu mới rầu rĩ không vui nói: “Khám phá được nhược điểm cũng không đại biểu là sẽ có bản lãnh đánh bại được. Tiền nhậm chủ nhân của ta cũng là Đại yêu hung hãn tuyệt luân, dựa bản lãnh của ta đã tung hoành ở Tây Bộ của Nam Chiêm Bộ Châu hơn bảy trăm năm, nhưng là......”