Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 982: Q.7 - Chương 982: Quyển 9 - Chương 977: Dây dưa không ngớt




Trường Thiên không để ý tới nó đùa giỡn, thản nhiên nói: “Tỷ lệ sáu phần?Như vậy mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được. Sau khi ngươi sống nhờ ở trong thần bút, mỗi lần vận dụng đặc tính thì đều phải tiêu hao một nửa sinh mệnh lực của người thi thuật, lại mang đến điềm xấu cho người thi thuật, hết lần này tới lần khác còn chỉ chính xác có sáu phần. Nói như vậy, ta cần ngươi để làm gì?”

Hắc Yểm Kính khẩn trương lên nói: “Chiến đấu ở cảnh giới này của ngài, chỉ sợ có tỷ lệ ba phần khám phá được nhược điểm của đối thủ, thì cũng đã rất đáng để thử một lần rồi, huống chi là sáu phần! Lại nói tiếp, ngài là Đại yêu tung hoành một phương, điểm việc nhỏ như là khám phá nhược điểm thì cần gì tự thân hành động chứ?”

Trường Thiên cười lạnh một tiếng, tấm kính nhất thời câm miệng, không dám nhiều lời nữa.

Ninh Tiểu Nhàn nghe hiểu ý của nó. Trên lý luận mà nói, Đại yêu tung hoành một phương giống như Trường Thiên, thủ hạ có vô số cho yêu quái bán mạng, tùy tiện tìm một tử sĩ cũng có thể khởi động Hắc Yểm Kính thi triển thần thông. Vấn đề là, nếu muốn đối phó những cao thủ ở cảnh giới như Huyền Vũ hoặc là Man Tổ, thì Hắc Yểm Kính đặt ở trong tay người khác cũng không dùng được, nếu không tại sao Huyền Vũ không sử dụng tấm kính này, ngược lại gác xó nó như vậy? Cũng là bởi vì tu vi đến trình độ này rồi, thời gian chiến đấu giữa hai bên trôi quan rất nhanh, mau lẹ vô luân. Cho dù là có sơ hở, đó cũng là thoáng qua rồi biến mất, không cầm kính ở trong tay mình mà ném ở chỗ người khác thì có tác dụng hay sao?

Thời gian Trường Thiên trầm mặc có chút dài, ai cũng biết hắn đang cân nhắc thiệt hơn. Hắc Yểm Kính thấp thỏm bất an, không khỏi cảm thấy quyết định của Trường Thiên cực kỳ có mấu chốt đối với sự tồn vong của mình, nhưng không biết loại cảm giác nguy cơ này từ đâu mà đến. Nó chỉ tồn tại ở trong đệ tứ mạc thiên địa, tự nhiên không hiểu được Hắc Yểm Kính chân thật đã sớm biến mất ở trong dòng sông lịch sử, Trường Thiên là cơ hội duy nhất để nó tái hiện ở Nam Chiêm Bộ Châu.

Ước chừng qua thời gian uống cạn một chum trà, Trường Thiên mới đứng lại, đặt hai kiện pháp khí ở cùng nhau rồi nói: “Thôi, thần bút cho ngươi, nhưng ngươi phải tự mình động thủ.”

Đây chính là nguyện ý đem nó mang đi, Hắc Yểm Kính mừng rỡ, thong dong bốc hơi từ từ trong thân kính ra, cũng là một luồng khói đen dày đặc, ở giữa không trung huyễn hóa ra bộ dáng của một yêu thú. Yêu thú này lan gân trúc tai, lớn lên giống con ngựa, nhưng hai mắt phát ra ánh sáng màu đỏ tươi, trên đầu còn có một chiếc sừng, bốn vó đạp trên liệt diễm, có chút tương tự với độc giác thú (ngựa một sừng) màu đen mà Ninh Tiểu Nhàn từng nghe kể trong tuyền thuyết phương Tây lúc ở Địa Cầu.

Luồng khói đen này quanh quẩn hai vòng ở bên trên thần bút “Kinh Phong Vũ”, tựa như đang xem xét chỗ hạ miệng, sau đó thì đập xuống, chui vào từ khe hở nơi gắn liền lông tơ và ống bút. Ngay sau đó, cả căn thần bút “Kinh Phong Vũ” bắt đầu tốc tốc phát run, cực kỳ giống bộ dáng người sinh bệnh bị sốt. Hai người đứng ở bên cạnh quan sát đều biết, đây là biểu hiện hai đầu khí linh bên trong đang tranh đoạt địa bàn, mặc dù bản thân khí linh của thần bút “Kinh Phong Vũ” khá đần độn, không thông nhân sự, nhưng nó nhất định cảm giác được uy hiếp, cũng sẽ không lập tức đầu hàng, Hắc Yểm Kính cũng là có chủ ý cưu chiếm tước sào, không thể không đoạt lấy một mẫu ba phần ruộng này, vì vậy cuộc chém giết không thấy máu này thật ra vô cùng kịch liệt.

Dưới cái nhìn soi mói của hai người, thần bút rốt cục an tĩnh lại. Qua một hồi thì, Hắc Yểm Kính linh —— không đúng, hiện tại nên gọi bút linh —— vui mừng cất lên tiếng nói: “Chủ nhân, tin tức tốt lành a.”

Nó đã đoạt vị thành công, chuyện này vốn đã nằm trong sự dự đoán của hai người, Trường Thiên đem thu hồi thần bút, sắc mặt gợn sóng không sợ hãi nói: “Tin tức tốt gì?”

Hắc Yểm bút linh cười hì hì nói: “Khí linh vốn có của thần bút thật là mỹ vị a. Khụ khụ, ta cắn nuốt sạch nó, sau đóvchiếm cứ thần bút, mặc dù mỗi một lần ta thi triển thần thông, cũng đều phải tiêu hao một nửa sinh mệnh lực chủ nhân, nhưng là những sinh mệnh lực này, cũng có thể được lấy ra dần dần từ trước.”

Đây cũng thật sự là một tin tức tốt, Trường Thiên đoán trúng ý của nó nhưng vẫn nhíu mày: “Nói rõ ràng.”

“Sau khi ngài sự khôi phục lực lượng, chỉ cầnmang ta ở trên người, mỗi ngày uy cho ta một chút sinh mệnh lực là được,cũng giống như bút lông sau khi ngấm đủ mực nước thì có thể viết vậy.” Hắc Yểm bút linh chậm rãi mà nói, hết sức biểu hiện giá trị của mình, “Tính mạng bổn nguyên cùng Ất Mộc sinh trưởng chi lực của ngài vẫn luôn kết hợp cùng một chỗ, sự tràn đầy của sinh mệnh lực vượt xa những yêu quái khác thậm chí là thần thú, tổn thất ít như vậy cơ hồ bằng không. Đợi đến khi cấp đầy lực lượng, ta có thể xuất thủ đúng lúc ngài cần!”

Ý tức là, thần bút này sẽ như ao tụ nước, bình thường thì có thể từng giọt từng giọt hứng lấy nước mưa, tích thiểu thành đại, đợi đến lúc chủ nhân cần dùng nước lúc thì có thể dùng sạch một ao. Nghe được tin tức này, khóe miệng Trường Thiên đều treo lên một nụ cười hiếm thấy, hiển nhiên là có chút hài lòng. Ba Xà bởi vì nhận được sự ưu ái của Đông Phương Thất Túc, có sinh trưởng chi lực, năng lực khôi phục vốn đã là nhân tài kiệt xuất trong đám yêu quái, Thần Ma Ngục rút lấy năng lượng vài ngàn năm cũng không thể giết chết hắn, bị lấy một ít sinh mệnh lực như vậy, dĩ nhiên đảo mắt là có thể bù trở lại.

Chỉ cần có thể mang Hắc Yểm bút linh ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận, giống như là vô duyên vô cớ mà có được một món thần khí lượng thân định chế.

Đây thật là thu hoạch ngoài ý muốn.

Từ đầu đến cuối Ninh Tiểu Nhàn đều nghe vào tai, đang cảm thấy vui mừng, khóe mắt dư quang lại phát hiện phía trước có vật hiện lên, sau đó trong mũi ngửi được một mùi thơm.

Nàng theo bản năng mà thấy chán ghét này mùi thơm này, hơn nữa thân thể đã kịp phản ứng trước một bước, tự phát mà bước ra một bước chắn trước mặt Trường Thiên.

Quả nhiên là bên trong rừng có ba bóng dáng chậm rãi đi ra, cầm đầu là một đôi mắt đào hoa, thân hình như rắn nước, đúng là kẻ mà nàng ghét nhất trong mạc thiên địa này

Khỉ La phu nhân.

Nàng ta duỗi ba ngón tay che miệng, cười dài nói: “Đêm khuya đường nặng, tiểu tình lữ muốn đi đâu vậy?”

Nàng ta cười đến thích ý. Tiệc cưới còn chưa kết thúc, đôi bích nhân này lại nhân lúc đêm xuống mà chạy vào núi rừng, vô luận nguyên nhân là gì, thì khi thừa dịp ban đêm chạy ra khỏi lãnh địa của Tất Phương nhất định sẽ bị coi là đào nô, chủ nhân từ trước đến nay sẽ không khách khí, hơn nữa lần này tổng quản dê yêu cũng không ở bên cạnh, nàng ta rốt cục có thể được như nguyện rồi!

Quả nhiên là âm hồn bất tán! Sự chán ghét của Ninh Tiểu Nhàn đối với nữ nhân này vượt qua cả Yến Linh Tuyết rồi, nhưng cũng biết việc lớn không tốt, chỉ bằng vào bộ dáng vô lực của mình lúc này thì cũng không thể chống lại đối phương đã đại phát sắc tâm. Con ngươi của nàng đang xoay tròn không ngừng, phải nghĩ ra biện pháp trì hoãn đến khi Trầm Hạ chạy tới, trong tai đã nghe thấy Trường Thiên nói: “Khỉ La phu nhân không ở hôn yến uống rượu mừng mà lại chạy đến nơi hoang giao dã địa này làm cái gì?”

Tất nhiên là vì hắn. Nàng mấy lần âm thần tra xét mùi hương phương vị, lại phát hiện hành vi của bọn họ rất dị thường, trước tiên là đi về hướng nhà kho, đúng ngay lúc này thì Huyền Vũ đang ở trên tiệc cưới đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội vã uống hai chén rượu rồi cáo lỗi với đám yêu quái, sau đó đi ra khỏi hội trường.

Tiếp đó, thần thông Ám Hương phù động của nàng lại chỉ rõ, đôi tình nhân này đã đi đến đại môn trang viên, sau đó lại đột nhiên không tra được nữa, hiển nhiên là đã rời đi mảnh tiểu thiên địa này của Tất Phương. Vùng đất bên ngoài tuy cũng nằm trong phạm vi thế lực của Tất Phương, nhưng ở nơi này có hai phàm nhân biến mất thì có người nào để ý chứ?

Lúc đó, lại có mấy tên thị vệ vội vã tiến đến, ghé vào bên tai Tất Phương nói nhỏ mấy câu, như là có dị thường, nhưng Khỉ La phu nhân lại không để ý tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.