Không biết qua bao lâu hắn mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, kết quả sau lưng truyền tới tiếng gọi, thanh âm những khách nhân khác cũng bị đè xuống
“Đại gia, tiền trà?”
Thân hình cao ngất lập tức cứng lại.
......
Ninh Tiểu Nhàn cũng không thoải mái được bao lâu, bởi vì người phía sau lại đi tới.
Hắn làm như biết nàng không muốn đối mặt với mình, cho nên vẫn duy trì cách nàng chừng năm mươi bước chân. Nàng đi nhanh hắn cũng đi nhanh, nàng đi chậm lại hắn cũng chậm. Mấy lần nàng lén lén quay đầu, lại thấy hắn ôm cánh tay không nhanh không chậm đi tới. Hết lần này tới lần khác kẻ này lại quá tuấn tú, cùng đi như vậy trêu chọc không biết bao nhiêu cô nương tức phụ, thì thầm nói nhỏ, khe khẽ cười duyên, khiến lửa cháy trong lòng nàng càng ngày càng lớn.
Thế nhưng bị vị đại gia này theo đuôi, trên đời có bao nhiêu người có thể thoát được?
“Yêu tinh, cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt” Ninh Tiểu Nhàn nghiến răng ken két, khoé mắt liếc về phía mấy người này, lúc này lại mỉm cười.
Trường Thiên đi theo phía sau Ninh Tiểu Nhàn xa xa.
Nha đầu này giống như biết thời gian của hắn quý giá, cứ ở trong thành đi dạo không mục đích, giữa chừng dừng lại mua đồ cò kè mặc cả. Hai canh giờ đã qua, hắn thấy nàng mua ba đồ vật trang sức đeo tay, hai bộ xiêm y, hai hộp bột nước, còn có vô số thức ăn vặt.
Muốn mài mòn sức chịu đựng của hắn sao? Khoé miệng Trường Thiên khẽ nhếch, thấy vậy tim các cô nương chung quanh đập mạnh như hươu chạy. Nàng không hiểu, thay vì thấy bộ dáng khóc lóc khổ sở của nàng, hắn tình nguyện nàng đấu khí với hắn như thế.
Bất quá, địa phương tiếp theo nàng đi vào, hắn không có theo.
Nàng tiến vào Hỗn đường, cũng chính là nhà tắm.
Chỗ này ngay cả thần niệm cũng không nên thi triển vào. Hắn bất đắc dĩ thở dài, ở bên ngoài tìm gian hàng ngồi chờ.
Một lần chờ chính là hơn nửa canh giờ, trong lúc đó đã đuổi đi rất nhiều các cô nương chủ động tiến tới.
Lần cuối chờ đợi người lâu như vậy là khi nào? Hắn cũng không nhớ rõ. Bất quá thấy nha đầu nhà mình đang khí như thế, hắn vẫn nên nhẫn nại chờ đợi.
Lúc này phía trước có bảy tám người đi tới, người đi đầu chỉ vào hắn, trung khí mười phần quát lên “Hắn chính là đăng đồ tử, đánh”
Vóc người hắn nhỏ gầy, thanh âm vang vang. Lời này nói ra khiến mọi người nhìn lại.
Trường Thiên: “......”
Ước chừng hai hô sau, đám người kia ngã lăn trên đất, Trường Thiên đưa tay nắm người giống như đầu mục lên, thản nhiên nói “Chuyện gì?”
Người này kêu ô ô hai tiếng, lại không nói ra một chữ, Trường Thiên lúc này mới đưa tay nắn lại khớp hàm của hắn, kẻ này lập tức rưng rưng nước mắt nói “Mới rồi, có một cô nương suýt nữa đụng vào lão đại chúng ta, gương mặt và vóc người cô nương này vô cùng tốt. Lão đại chúng ta động tâm, kết quả cô nương này lại nói phía sau có người theo dõi nàng, cầu xin lão đại của chúng ta hỗ trợ”
Nghe tới liền hiểu “Có Chư Kiền đi cùng?”
“A, cái gì?”
“Ta nói, bên cạnh nàng có một con báo không?”
Người này sững sờ nói “Tiểu báo gì?” Đăng đồ tử này đầu óc có vấn đề sao, bên cạnh cô nương kia nếu có tiểu báo đi theo, còn cần đám người bọn hắn giúp đỡ sao? Ý niệm trong đầu chưa kịp chuyển, quanh thân hắn đã thấy nhẹ bẫng, thân thể vẽ thành đường vòng cung trên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống đất, té gần chết.
Trường Thiên vuốt vuốt mi tâm. Đây là phương thức nàng yêu cầu hắn đừng đi theo nữa? Thật là đủ uyển chuyển.
#####
“A ——!”
Trong ngõ nhỏ âm u, Ninh Tiểu Nhàn không điếm xỉa gì mà giẫm lên một cánh tay, hơn nữa khi hắn gào thét còn đưa tay bẻ lệch khớp hàm của hắn.
Kẻ xui xẻo chính là đầu lĩnh của hội du côn. Hắn phái tay chân đi thu thập Trường Thiên, còn bản thân không chút khách khí nghĩ cách động thủ động cước với nàng.
Vừa lúc nàng còn nghẹn một bụng tức giận, vận khí lại tốt thế này, có khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh? Cho nên không chút khách khí đánh hắn.
Bất quá nàng khác với Trường Thiên, nàng rất ít khi giết người, cho nên chẳng qua chỉ cắt đứt tứ chi của hắn, thản nhiên rời đi.
Giằng co tới xế chiều, sắc trời dần tối, nàng nhìn xung quanh đợi một hồi, lại không thấy thân ảnh màu đen xuất hiện.
Trường Thiên quả nhiên không theo nữa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng lại có mấy phần rầu rĩ không vui.
Trên đường người đi dần ít lại, Đại Hoàng từ chỗ ẩn thân nhảy ra ngoài, cọ cọ nàng phát ra tiếng khò khè, giống như quạt gió trong máy. Ninh Tiểu Nhàn tự vỗ hai gò má mình, cười khẩy nói “Thiếu người nam nhân đó, ngươi không thể sống sao?”
Lời còn chưa dứt nàng đã nghe thấy tiếng ho nhẹ.
“Người nào!”Mi tâm nàng nhảy lên, bỗng dưng xoay người, Răng Nanh từ trong tay áo trượt ra, mang theo dư quang sáng lóa.
Cũng không phải nàng chuyện bé xé ra to, mà do thần niệm của nàng không phát hiện ra người, đủ để coi đây là đại địch.
Trong dư âm trời chiều, một nam tử mặc thanh y ôn nhuận như ngọc hướng nàng mỉm cười, trong mắt lóe nhu hòa. Diện mạo hắn cũng không xuất chúng, nhưng thoạt nhìn cũng mang tới cảnh đẹp ý vui, vì cảm giác như ngay cả gió thổi qua hắn cũng mềm dịu.
Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, nhất thời có chút không dám tin mình ở chỗ này lại gặp hắn.
“Ngôn tiên sinh?” Sau đó mặt dần nóng lên. Người bên cạnh có lẽ không biết, nhưng Ngôn tiên sinh nhất định biết nàng vừa nói gì. Cho nên câu tiếp theo mang theo chút xấu hổ “Nhiều năm không gặp, Ngôn tiên sinh sao cũng học người nghe lén rồi?”
Ngôn tiên sinh cười tới cực kỳ ấm áp “Từ trước tới nay đều thế”
Trữ Tiểu Nhàn: “......”
Nàng sao lại quên, người này kiến thức uyên thâm, chỉ cần là việc đã từng thấy, sẽ không quên được.
Cho nên hắn tất nhiên sẽ biết …. Trạng huống của nàng cùng Trường Thiên lúc này.
Nàng tức giận nói “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Lời này nên ta hỏi mới phải.”
Nàng nghe không hiểu sửng sốt “Hả?”
Ngôn tiên sinh cười càng thêm ôn hòa, chỉ vào cửa sau lưng nàng “Đây là nhà ta, ngươi đang đứng chắn ở cửa”
Trữ Tiểu Nhàn: “......”
Nói cách khác, nàng từ Vân Mộng Trạch bị chọc giận trốn đi, tùy tiện chọn một thành trì hạ xuống, để tránh né Trường Thiên bảy quẹo tám rẽ tới đây, tìm một ngõ tối giải quyết một tên côn đồ, sau đó … trùng hợp đứng trước cửa nhà Ngôn tiên sinh?
Cái này cũng thật là trùng hợp, nàng làm sao có thể tin đây?
Lúc này cánh cửa màu son mở ra, bên trong có một nam nhân ló đầu, cười vàng nói “Ngôn tiên sinh, ngài đang nói chuyện cùng ai?” Ánh mắt lại chuyển tới trên người nàng, đầu tiên là trừng mắt không dám tim, sau đó là ngữ khí mang theo do dự cùng mừng rỡ “Ngươi, ngươi là Ninh Tiểu Nhàn?”
Môi đỏ của Ninh Tiểu Nhàn cùng mở ra, thật lâu không khép được.
Ở chỗ này gặp một mình Ngôn tiên sinh còn có thể coi là ngoài ý muốn, nhưng lại gặp được cố nhân thứ hai thì cũng quá trùng hợp đi.