Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Hô Liên Mẫn Mẫn cười khổ không nói. Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, vị công tử
xinh đẹp kia lòng dạ rắn rết, cô nãi nãi tiêu thụ không nổi, còn hận hắn phá hư kế hoạch của nàng, đang suy nghĩ làm sao có thể khống chế hắn
trong tay, có cái gì phải hâm mộ chứ?
Ba người hàn huyên một lát, lại có phần hợp ý, lúc này Khánh Kị đứng lên thúc giục: “Nên khởi hành rồi.”
Thời gian nghỉ ngơi đã qua, đám nữ tử lại phải về xe, tiếp tục lên đường.
Không thể không nói, xe ngựa đồng xanh chạy trên đường hết sức vững
vàng, nàng xem chừng nó cũng không thua ô tô ở Hoa Hạ. Phải biết rằng
nơi này tất cả đều là đường núi, có đôi khi căn bản không có đường, muốn xe đi được lại vững nhưng cũng lắc lư không ngừng. Những cô gái này lúc nào phải chịu khổ như thế, qua hai ngày, sắc mặt đã có phần tiều tụy,
Hô Liên Mẫn Mẫn cũng không ngoại lệ.
Ninh Tiểu Nhàn được Trường
Thiên nhắc nhở cũng vận thần lực khiến sắc mặt hơi trắng, thoạt nhìn có
chút ốm yếu để tránh khiến người có tâm chú ý.
Nàng đang suy nghĩ dùng biện pháp gì có thể câu Khánh Kị tới bên cạnh mình, nào biết hắn
nhìn chằm chằm hai người một lát, lại từ chỗ lửa trại đứng lên, sải bước đi tới chỗ xe ngựa đồng xanh các nàng đang ngồi.
Lúc này, nàng
mới nhớ tới Chung Ly Hạo đã đưa mình và Hô Liên Mẫn Mẫn cho hắn, nữ đày
tớ là vật phẩm riêng tư của chủ nhân, muốn hưởng dụng thế nào đều có
thể. Cho nên lúc Khánh Kị đi tới, người Thái Diễm đoàn ở sau lưng nháy
mắt ra hiệu, tất cả mọi người nói đại công tử phủ Phụng Thiên nhịn một
ngày, rốt cục nghĩ nếm thử thực phẩm tươi sống mới tới tay rồi.
Hộ vệ áo giáp xanh mặt không biểu tình tới gần, bao vây cỗ xe vào chính giữa bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Tên Khánh Kị này sắc đảm ngập trời. Ninh Tiểu Nhàn không giận ngược lại còn vui mừng, đây là hắn chủ động đưa tới cửa không trách được nàng ah. Chỉ có điều sắc mặt Hô Liên Mẫn Mẫn ở bên cạnh đã tái nhợt. Nàng thuở nhỏ ở khuê phòng gia phong nghiêm cẩn, mắt thấy Khánh Kị đến gần xe của mình, có thể có chuyện tốt gì. Nàng chỉ sợ một thân trong sạch bị hủy, không
nhịn được quay đầu nhìn Ninh Tiểu Nhàn, trong mắt lộ ra thần sắc cầu
khẩn.
Hô Liên Mẫn Mẫn không ngốc. Mơ hồ biết được kế hoạch của ca ca, nàng xem Ninh Tiểu Nhàn cho tới giờ còn chưa động thủ cũng biết
tình thế hiện tại có chút vi diệu. Một đám người ngang tàng từ trong
giết chốc đi ra càng khiến tiên cô không có nắm chắc việc ra tay. Hiện
tại nàng chỉ mong Ninh Tiểu Nhàn có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp
khiến nàng ta khỏi bị nam nhân ô nhục.
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nắm tay nàng, truyền âm nói: “Có ta ở đây, đừng sợ.”
Lúc này, Khánh Kị đi tới sau lưng các nàng khoảng hai thước thì đứng lại.
Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm giác được hai ánh mắt như ăn thịt người bắn
lên lưng mình, cực kì nóng bỏng.
Khoảng cách và góc độ không
thích hợp để nàng ra tay tập kích. Nàng vốn còn hi vọng Khánh Kị có thể
đứng trước mặt nàng, như vậy một kích có thể đắc thủ. Vậy mà người này
không biết vô ý hay giảo hoạt, lại không chịu đưa lưng cho nàng.
Không gian trong xe phong kín, tới lúc đó thu thập hắn cũng không muộn. Nàng
vừa nghĩ ngợi, vừa đi theo phía sau Hô Liên Mẫn Mẫn, bò lên trên xe ngựa đồng xanh, làm như không có phát hiện Khánh Kị đứng ở phía sau nhìn
thẳng bóng lưng của nàng, nuốt nước miếng.
Ngựa lớn sáu chân rất
cao lớn, xe ngựa đồng xanh kéo chở, vị trí mở cửa xe rất cao. Nữ tử
phải lấy tay vịn tay cầm ở cửa mới có thể trèo lên. Ninh Tiểu Nhàn lại
không thể trước mặt mọi người vận thần thông bay lên, đành phải duỗi
chân đạp lên gọng xe cố gắng leo lên. Vừa nhấc chân dùng sức, chân thon
dài mạnh mẽ nhất thời lộ ra. Váy dài cũng không che dấu được đường cong
của nàng, động tác nhảy phác họa hính dáng mông ngạo nghễ ưỡn lên hoàn
mỹ.
Mặc dù chỉ kinh hồng nhìn thoáng qua thì nàng đã trèo lên
nhưng cảm giác như ẩn như hiện như vậy rất mê người. Rơi vào trong mắt
người có tâm tư như Khánh Kị, lập tức cảm thấy bàn tay từng trận ngứa
ngáy, hận không thể tiến lên nắm chặt một cái, trong lòng lại có mấy
phần khẩn trương vì xa cách đã lâu.
Hắn lấy lại bình tĩnh, bay người lên xe.
Thân xe khẽ động, ngựa lớn kéo xe ngựa đồng xanh bắt đầu di chuyển. Sau khi
Hô Liên Mẫn Mẫn lên xe lập tức rúc vào góc. Ninh Tiểu Nhàn ngã ngồi chỗ
quân cờ, vô tình cố ý che trước người nàng ta.
Sau khi Khánh Kị vào lại tựa vào cạnh cửa cũng không tới gần, chỉ yên lặng nhìn hai nữ tử.
Trên vách xe ngựa khảm minh châu. Mặc dù ánh sáng không rõ lắm nhưng Khánh
Kị cần ánh sáng chỉ dẫn sao? Hắn quét mắt qua lại đôi mỹ nhân, ánh sáng
trong mắt càng ngày càng thịnh, rốt cục đưa tay cách không ngoắc ngoắc
ngón tay về phía Ninh Tiểu Nhàn nói: “Tới đây.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, hiển nhiên đã sắc tâm đại động.
Nàng lại không động.
Cho đến lần thứ hai hắn không nhịn được ra lệnh nàng đi tới, nàng mới miễn cưỡng đứng lên, quả thực nhắm mắt theo đuôi dịch qua.
Hai trượng, một trượng......
Ba thước, hai thước......
Khoảng cách này cực kì hoàn mỹ. Đầu ngón tay nàng ngưng tụ thần lực, chỉ đợi
đánh đòn phủ đầu, nào biết Khánh Kị nhướng mày, lại đưa tay kéo bàn tay
nhỏ bé của nàng, giống như không phòng bị. Vì giả mạo Hô Liên Mẫn Mẫn,
trên móng tay nàng còn thoa nước cây bóng nước màu đỏ tươi.
Khánh Kị
công tử giống như Mịch La không sở trường về võ lực. Tay nàng vừa nhấc,
mười ngón tay nhỏ và dài tung bay nhanh như chớp chộp bàn tay của hắn.
Nếu lần này bắt được, lấy sức lực mấy chục nghìn cân của nàng sẽ làm khó hắn, nàng không nghĩ ra Khánh Kị có biện pháp gì có thể chống đỡ.
Liền trong nháy mắt này, tất cả thân thể của ẩn vệ ẩn nấp trong bóng tối kéo căng, làm tốt chuẩn bị hành động.
Trong chớp mắt lúc đó đã phân thắng bại. Lần bắt này nhìn như đơn giản nhưng
cũng đã dốc toàn bộ lực lượng của nàng, xương cổ tay nhìn như mãnh
khảnh, tùy thời đều có thể trở nên cứng cáp hơn thép tinh.
Chớp
mắt, nàng không hề che dấu nữa, thần niệm toàn bộ triển khai nên cảm
nhận được khóe miệng Khánh Kị đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Trong lòng nàng kinh hoảng, móng tay sắc nhọn đã sắp chạm tới uyển mạch của
hắn. Nhiều nhất, nhiều nhất chỉ còn khoảng một tấc nữa, hắn sẽ rơi vào
trong tay nàng.
Nhưng vào lúc này, cả người nàng như bị sét đánh, đột nhiên xuất hiện đau đớn tập kích nàng, một trảo sắp đắc thủ nhất
thời rơi vào khoảng không.
Cảm giác đau đớn như thiêu như đốt,
rồi xa xa còn hơn vậy, đáng sợ hơn chính là tất cả sức mạnh trong cơ thể nàng, da thịt một đường thông suốt để giải trừ sức mạnh, ngay cả thần
lực cũng đột nhiên bị chèn ép, nhất thời tứ chi co quắp run rẩy không
thôi, một chút động tác cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn
mình trượt xuống đất.
Đau đớn đến mức kịch liệt, nàng không nhịn
được thét chói tai, nửa tiếng sau nghẹn lại trong cổ họng bởi vì cơ bắp
kịch liệt co rút lại, ngắn ngủi mà dồn dập.
Nghe được tiếng kêu
thảm ngắn ngủi của nữ tử trong xe, các nam nhân ngoài xe nhìn nhau chăm
chú một cái, lộ ra nụ cười hiểu ý tà ác.
“Tiểu Nhàn!” Trường Thiên gấp đến độ hét lớn một tiếng: “Dùng Thỉnh Thần Thuật!”
Song lần này nàng bị tập kích đột nhiên khiến đầu óc trống rỗng, không phản
ứng với lời của hắn. Tay áo Khánh Kị vung lên, ôm thân thể nàng vào
trong ngực, tay phải lập tức vỗ vào lưng của nàng, cắm ba chiếc ngân
châm vào. Cảm giác da thịt trên lưng nàng chợt căng thẳng, Khánh Kị hài
lòng cười cười, lúc này mới lấy ra một bộ dây gông xiềng khéo léo, khóa
hai tay nàng lại.
Lần này động tác mau lẹ, trước sau không tới
nửa hơi công phu, tình thế trong sân đột nhiên nghịch chuyển. Hô Liên
Mẫn Mẫn há hốc mồm, không biết tại sao tiên cô đột nhiên lại bị người
kia áp chế?
Ninh Tiểu Nhàn bị cú đánh lén đó chấn động đến đầu óc trống rỗng, sau đó trên lưng lại đau xót, có ba luồng nhiệt đâm vào
trong thân thể. Dù tâm chí nàng kiên cường cũng trì hoãn hai ba hơi thở
mới phục hồi tinh thần, bên tai nghe được tiếng kêu lo lắng của Trường
Thiên, mắt lại nhìn thấy Khánh Kị đang mỉm cười đắc ý.
“Ngươi......” Nàng há miệng nhưng lại mất tiếng, nói không ra lời. Toàn thân cao
thấp, bao gồm dây thanh quản đều đau đến muốn chết, giống như có vô số
cương châm đâm vào, cảm giác đau đớn này tuyệt đối không thua lần đầu
tiên nàng tiến vào Hóa Yêu Tuyền. Bết bát nhất chính là nàng phát hiện
thần lực trên người bị khống chế chặt chẽ, không thể vận dùng một chút
nào. Lúc này cho dù vận Thỉnh Thần Thuật, Trường Thiên cũng cứu không
được nàng.
“Ninh Tiểu Nhàn.” Khánh Kị đặt nàng lên trên giường
mềm trong xe, ôn nhu nói: “Ngươi không phải là nữ nhân Hô Liên gia gì
đó, ngươi là Ninh Tiểu Nhàn, có đúng hay không?”
Quả nhiên hắn đã sớm nhận ra mình rồi. Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói: “Ngươi dùng cái
gì?” Sao nàng có thể vô duyên vô cớ bị tập kích?
Khánh Kị công tử nắm một lọn tóc của nàng thưởng thức nói: “Đây cũng là đồ tốt của Thiên Kim Đường sản xuất, tên gọi Lôi Cực Tử, chỉ nhỏ cỡ hạt cải, bên trong
rót vào một dòng lôi điện thiên kiếp mười bảy tầng. Tuyệt nhất chính là
vật này có thể định trước thời gian phát tác.”
Ngay cả đại tu sĩ
Độ Kiếp kỳ như Nam Cung Chân, lúc đối mặt với thiên kiếp cũng phải nơm
nớp lo sợ, pháp khí, kết giới chuẩn bị một đống lớn. Nàng không có chút
nào phòng bị thoáng cái phải chịu như vậy, không chết đã là mạng lớn
rồi. May mà sau khi nàng dùng Long Tượng quả, thể chất càng mạnh mẽ. Nếu là yêu quái Phản Hư kỳ bình thường, giờ phút này đã biến thành một đám
cháy đen.
Nghĩ tới đây, nàng càng thống hận đường chủ Thiên Kim
Đường – Công Thâu Chiêu, không có chuyện gì hắn đi phát minh pháp khí
quỷ dị mạnh như vậy làm gì!
Ninh Tiểu Nhàn tỉnh ngộ nói: “Bố Mã,
ngươi để cho Bố Mã đặt nó ở trên người của ta.” Nàng vẫn đề phòng Khánh
Kị nhưng Bố Mã là người phàm, lại bị bắt tới làm hầu gái, sao nàng lại
đề phòng một nữ nhân rất đáng thương chứ? Ở trong doanh trại, nàng không dám dùng thần niệm mở rộng, vì vậy Bố Mã mới có thể thừa dịp ngã xuống, lặng lẽ bỏ Lôi Cực Tử vào sau lưng nàng. Mà Khánh Kị tính tốt thời gian phát tác, lúc này mới lên xe nàng.
“Người đàn bà kia, chỉ nghe
nói ta sẽ mang nàng ta đi liền cam tâm tình nguyện giúp ta làm việc đó.” Khánh Kị đưa tay khẽ vuốt da thịt trên mặt nàng, bị nàng chán ghét
tránh thoát. “Ngươi ngay cả phân thân Âm Cửu U cũng có thể đánh thắng
được, lại bị một nữ tử người phàm quật ngã, có phải cảm thấy rất nghẹn
khuất hay không?”
Nàng im lặng không nói.
Ánh mắt Khánh Kị nhìn của nàng càng ngày càng sáng, nóng bỏng dọa người, đột nhiên đưa
tay dùng sức sờ bả vai nàng. Ninh Tiểu Nhàn bị đau, một tiếng khẽ hô
nuốt vào trong bụng, đột nhiên biến sắc nói: “Ngươi làm cái gì?”
Nàng mắt hạnh trợn tròn, giống như thủy tinh đen đẹp nhất, trong đó tràn
ngập tức giận, lại khiến ánh mắt càng thêm linh động, môi đỏ mọng khẽ
giương, là vòng cung trong trí nhớ của hắn. Từ lúc nàng bị khống chế đã
buông tha ngụy trang khí chất nhu nhược, lúc này giận dữ quát lại càng
có ý khiêu khích mười phần, trực tiếp từ đại gia khuê tú biến thành báo
cái bị vây trong nhà lao.
Khánh Kị cảm thấy da đầu run lên, một
dòng nhiệt huyết xông thẳng lên ót. Ánh mắt của nàng vừa cởi bỏ ngụy
trang, lập tức trùng với bộ dáng trong trí nhớ của hắn, không chút khác
biệt.
Quả nhiên là nàng, rốt cuộc hắn đã tìm được nàng!