Edit: Man Hue
Beta: Tiểu Tuyền
Hắn mở ra đôi mắt lim dim, mới phát hiện rằng mình không biết từ lúc nào
đã ngủ trên bàn sách rồi, bộ áo màu trắng nhạt của Ninh Tiểu Nhàn đã đắp ở trên người hắn.
Nàng đâu rồi? Hắn trong lòng giật mình, đưa
mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện nàng đứng gần cửa sổ đưa lưng về phía
hắn, ngưng mắt nhìn về đêm đen như mực ở phía ngoài.
Chỗ đó,
trước tiên là gió thổi bay xuống hai ba giọt mưa, sau đó như hạt châu
lăn trong mâm, ngày càng cuồng bạo, trong không khí băng hàn thấu xương
này ngưng tụ thành nhiều hạt mưa hạt băng, bay lả tả hướng về phía mặt
đất. Hắn cảm thấy, hắn còn nghe được tiếng mưa đá rơi xuống đất.
(hạt châu lăn trong mâm: câu này ám chỉ chỉ sự trơn, trượt.)
“Ngươi đã tỉnh rồi?” Hắn vừa mở mắt thì nàng đã biết, chậm rãi hỏi.
Trong giọng nói của bé trai vẫn còn một chút mơ hồ: “ Ừ, trời mưa rồi hả?”
Hắn lúc này mới phát hiện trước đó nội y mà nàng mặc trong người thì ra một bộ váy ngắn có màu lam nhạt, guốc gỗ trên bàn chân cũng đổi đi rồi,
biến thành một đôi giày ủng da ( giày boot). Cái cảm giác dịu dàng không thấy rồi, hiện tại nàng rõ ràng đứng ở chỗ này, lại cho hắn cảm giác như trước mặt không có vật gì, cùng với cảm nhận của hắn khi lần đầu
tiên nhìn thấy nàng ở trong rừng, tại cây trúc đào là giống nhau.
Ninh Tiểu Nhàn che lại cửa sổ, đem mưa gió đều ngăn cản ở bên ngoài, quay
người đi tới, vuốt vé tóc đen mềm mại trên đầu của hắn, nói khẽ: “Đứng
lên đi, ta tiễn ngươi trở về.”
Hắn còn muốn ở lại một lát, tiểu
lâu này tuy là đơn sơ, lại làm cho hắn thư thái đến lạ thường, với lại
bên ngoài mưa gió bão táp. Nhưng lúc này hắn thấy được ánh mắt của Ninh
Tiểu Nhàn, tuy vẫn là ôn nhuận, nhưng trong đó lại kiên định và không
thể nghi ngờ gì thêm, khiến hắn chỉ có thể im lặng, nhẹ gật đầu.
Thật là một hài tử lanh lợi, nàng ở trong lòng âm thầm khen một tiếng.
Đợi Hoàng Phủ Minh dùng áo khoác lông cáo chùm lên chính mình, nàng liền
đưa tay nắm lấy hắn rồi phóng lên trời. Hoàng Phủ Minh bi ai phát hiện,
mình đã rất làm quen với việc bị nàng xách trong tay với tư thế này
rồi, nàng tóm lấy dây lưng của hắn, hắn liền không nhịn được cúi người
xuống. Giống như là mèo mẹ lúc dọn nhà dùng cái miệng ngậm lấy con mèo
nhỏ… Điều khác biệt nhất là hắn còn có thể bắt lấy tay của nàng, ổn
định thân hình thẳng đứng của mình.
Nhưng hắn cũng từ trong động tác của nàng cảm nhận được một tia nôn nóng không dễ dàng phát giác.
Nhất định có chuyện gì đã xảy ra cho nên nàng mới vội vã đưa hắn về phòng khách quý, để cho hắn an toàn thoát thân.
Vô số hạt mưa dày đặc như kim cuồng bạo đánh vào bên trên kết giới vỡ
thành bột mịn, bọn họ như tại đêm tối trong biển rộng rẽ sóng đi tới, ở
giữa thiên địa tựa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, xung quanh đều là
một mảnh đen tối.
Một luồng sét đánh hiện lên, đem bầu trời chiếu sáng như ban ngày, Hoàng Phủ Minh vừa quay đầu hướng về phía sau
nhìn,đồng tử co rụt lại, phát hiện phía sau hai người chẳng biết lúc nào có thêm một cái bóng đen, hai cánh rộng lớn, khi vỗ lại không có tiếng gió.
“Cẩn…” Hắn mới rống ra một chữ, một đôi trảo bén nhọn dưới
bụng của bóng đen kia đã nhắm trúng đầu lâu của Ninh Tiểu Nhàn nhào qua, nàng lại phảng phất như không phát hiện!
Trong lúc Hoàng Phủ
Minh kinh sợ, móng vuốt thép bắn ra như lò xo, muốn đụng trúng sợi tóc
của Ninh Tiểu Nhàn rồi, không gian trong phạm vi ba trượng như là bỗng
nhiên bất động, bóng đen này tốc độ mặc dù nhanh cũng không khỏi được có chút ngưng tụ, động tác thả chậm có lẽ không đến nửa giây.
Trong nửa giây ấy, Ninh Tiểu Nhàn đưa tay ra, đón lấy móng vuốt. Tại khoảnh
khắc như điện chớp đó, bàn tay trắng nõn kia thoạt nhìn như nhỏ bé và
yếu ớt đã túm lấy móng vuốt nhọn đó! Nếu như bóng đen này di động tất
nhiên thì vô luận như thế nào chiêu này cũng sẽ bị nó tránh được.
Đáng tiếc trên đời này bản không có “nếu như”. Nàng ngại bên cạnh mình có
người cứ lung la lung lay quá bất tiện, nên Hoàng Phủ Minh chỉ cảm thấy
eo bị xiết chặt, Ninh Tiểu Nhàn đã sửa bắt thành kẹp, một tay nắm ở eo
của hắn, đưa hắn kẹp thật chặt. Cùng lúc đó, bóng đen kia phát ra một
tiếng thét, giống như chịu đựng sự đau đớn mãnh liệt, thân hình bị áp
chế, mà Ninh Tiểu Nhàn ngược lại mượn lực đó nhảy lên.
Cây roi
mây mà một ngày trước hắn gặp qua, lại lần nữa từ trong tay áo nàng
thoát ra, cuốn lấy cái cổ tráng kiện của bóng đen một cách chính xác,
dùng sức kéo trở về! Ninh Tiểu Nhàn quát một tiếng. Trong tay kẹp lấy bé trai kia, mượn lực kéo cây roi mây trở về, vững vàng mà đáp trên lưng
của bóng đen. Thể trọng của ai người bọn họ hợp lại như thế nào cũng
không đến 200 cân, bóng đen kia lại bị nàng làm cho trước mắt tối
sầm,mém nữa liền bay ko nỗi. Lúc này Hoàng Phủ Minh mới nhìn rõ, tập
kích bọn hắn chính là một con Hắc Vũ Ưng cực lớn.
Nàng biết rõ,
không có Thất Tử ở bên cạnh, chỉ bằng vào chính nàng giữa không trung so đấu tốc độ cùng sự linh hoạt với Cầm Yêu thì sẽ rơi vào thế yếu, huống
chi trong tay nàng còn kẹp lấy một người. Chỉ có nắm bắt được cơ hội áp chế Hắc Vũ Ưng này, mới có cơ hội mau chóng chạy ra vòng vây của đối
phương. Nàng đêm hôm qua mới ngộ ra thần thông “Cảnh Tùy Tâm Động”, hôm
nay cuộc chiến đầu tiên đã có hiệu quả. Hai bên tranh chấp, tranh giành
chẳng qua chính là thời cơ, trong nửa giây bị kéo dài ấy, lập tức thay
đổi chiến cuộc.
Đúng vậy, trên bầu trời phía trước hiện ra mấy cái
bóng lớn nhỏ không đều, nàng biết rõ, đó là có người ý định đập nồi dìm
thuyền, liều chết đánh cược một lần rồi.
Dưới chân Hắc Vũ Ưng
kêu lên một tiếng bén nhọn, giãy dụa muốn đưa bọn họ hất xuống. Thế
nhưng khí lực của nàng quá lớn, đem Phệ Yêu Đằng kéo trong tay coi như
dây cương, chỉ kéo một cái thiếu chút nữa làm nó chết. Nàng ở trên lưng Hắc Ưng đạp một cước mạnh, làm cho ngũ tạng lục phủ hắn thiếu chút nữa
lệch vị trí, lúc này mới lạnh lùng nói: “Ai làm chủ mưu phía sau? Khai
ra, ta tha cho ngươi khỏi chết!”
Hắc Ưng rên rĩ một tiếng, miệng phun tiếng người: “Vô dụng, môn chủ mà biết thì cũng không tha cho ta…”
Nàng không kiên nhẫn mà buộc chặt dây cương nói: “Ta nói ngươi có thể sống,
ngươi liền có thể sống. Hiện tại, đem tên nói cho ta biết!”
Hắc
Ưng kia vẫn còn do dự, Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Ngươi không nói,
vậy thì phải chết. Ta bắt người khác tới hỏi, cũng sẽ hỏi ra được.”
Nghe xong lời này, Hắc Ưng rốt cục mở miệng nói: “Là… là Ngạc lão đại (cá sấu).”
Nàng kéo dây cương nói: “Rất tốt. Hiện tại đưa chúng ta bay ra vòng vây,
ngươi chỉ cần xông về phía trước, những chuyện khác đều giao cho ta là
tốt rồi.” Nàng đối với địch nhân bao vậy đã sớm quan sát được, đầu tiên
là bay khỏi vòng mai phục, cho nên đối phương cũng chỉ có thể phái ra
Cầm Yêu đuổi theo, ở đây cách mặt đất khoản 700-800m yêu quái dưới mặt
đất phóng ra thần thông cũng đánh không đến nơi này, nàng chỉ cần phá
tan mấy con yêu quái ngăn cản ở phía trước là được rồi.
Nếu như
dưới người nàng giẫm chính là Thất Tử, vậy thì căn bản không thành vấn
đề. Nếu như hai chân nàng đạp là mặt dất, mấy con Cầm Yêu này cũng
không làm gì được nàng. Nhưng nàng hiện tại đang ở trên không trung,
bước chân phù phiếm, linh hoạt xa không bằng người ta, “ưng kích trời
cao, ngư tường thiển để” ( chim đánh trên cao,cá lặn đáy nước) những lời này chẳng lẽ là giả dối sao? Bầu trời, vốn chính là sân nhà của loài
chim. Huống chi trong tay nàng còn ôm một người.
Hắc Ưng kia lại
có tính cách là hay cá cược, nó vốn bị xua đuổi bay lên trời đấy. Dù sao hắn đã rơi vào trong tay của Ninh Tiểu Nhàn rồi, không nghe mệnh lệnh nàng thì kết cực cũng là chết, mặc kệ nàng nói sau đó tha cho hắn một
mạng có phải thật vậy hay không, nhưng bây giờ xông ra vòng vây quan
trọng hơn, sống được một lúc thì một lúc.
Phương xa trong không
trung mấy cái bóng dáng trong nháy mắt càng ngày càng gần. Ninh Tiểu
Nhàn cúi đầu đối với Hoàng Phủ Minh cười nói: “Nếu như sợ hãi thì nhắm
mắt, ta sẽ bảo vệ ngươi bình an.”
Hoàng Phủ Minh ngược lại trừng
lớn hai mắt: “Ngươi nói đùa gì vậy, loại tình cảnh này sao ta có thể bỏ
qua?” Thấy nàng lấy vũ khí ra, hắn sợ ảnh hưởng hai tay linh hoạt của
nàng, đã thả cánh tay của nàng. Lúc này Hắc Ưng đột nhiên nghiêng người
phi hành, Hoàng Phủ Minh thân hình nhoáng một cái, vô ý thức mà ôm lấy
eo của nàng.
Eo của nàng hết sức nhỏ, cũng tuyệt đối không phải
là nhu nhược đến nổi muốn bẻ gẫy. Hoàng Phủ Minh chỉ cảm giác mình như
đang ôm lấy mảnh trúc, mềm dẻo, cao ngất mà trấn định, mặc kệ Hắc Ưng
tung bay chuyển dời như thế nào, nàng thủy chung đều có thể vững vàng
mà đứng tại trên lưng của con chim, không có nửa điểm lay động, làm hắn
cực kỳ an tâm.
Hắn dùng sức thở hổn hển hai hơi thở, lại ngửi
thấy được trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt. Ninh Tiểu Nhàn lại
giống như không phát hiện, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm phía trước càng
ngày càng gần, mấy cái bóng đen cũng càng ngày càng khổng lồ. Trong đó
có hai cái bóng lớn nhất, so với Hắc Ưng dưới chân bọn họ còn lớn hơn.
Tay phải nàng giấu trong tay áo, duỗi ra một đoạn hắc kiếm, ở trong đêm đen phảng phất không có gì.
Nói trắng ra là, tại đây vẫn là địa bàn của nàng. Chỉ cần chống đỡ qua hơn
mười hơi thở này, viện trợ đến từ ẩn Vệ sẽ cuồn cuộn không dứt. Những
tên gia hỏa ngốc nghếch này, đang tự tìm đường chết!
******************
Trưởng lão Triều Vân tông Lưu Vân Phong, đêm nay tâm thần có chút không tập
trung. Đợi đến lúc trở về phòng thấy tờ giấy của Hoàng Phủ Minh, cái
loại cảm giác đau nhói trong lòng lại xuất hiện. Tờ giấy bên trên chỉ có mấy cái chữ: “Trưởng lão, ta ra ngoài thăm bạn, muộn về chớ mong!”
Không có đề tên nhưng hắn biết rõ tờ giấy này là do ai viết. Thằng oắt con
này bị điên gì vậy, Ẩn Lưu là địa phương nào, có thể mặc hắn chạy loạn sao? Hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ, rơi vào trong rừng bị yêu
quái một ngụm nuốt mất thì sao? Đến lúc đó thi thể cũng tìm không ra.
Nhớ tới chưởng môn sư thúc đặc biệt dặn dò, nhớ tới phụ thân tiểu tử này là ai, Lưu Vân Phong đã cảm thấy tim đau tay run rẩy, may là trước khi
hắn gấp đến điên lên, có người đệ tử đến nói cho hắn biết, Lâm Vệ của Ẩn Lưu cùng Hoàng Phủ sư đệ cùng đi ra rồi.
Lâm Vệ là thủ vệ bảo
vệ của cánh rừng rậm này, cũng là người giữ cửa Ẩn Lưu. Đã có Lâm Vệ ở
bên cạnh, như vậy an toàn của Hoàng Phủ Minh chắc hẳn có chút bảo đảm.
Nghĩ tới đây, hắn cũng hơi an tâm.
Thế nhưng Lưu trưởng lão khổ
đợi một đêm, kết quả là thằng nhóc đó đến giờ Tý còn chưa có trở về. Giờ Tý! Lại nói hắn làm gì có bạn để “ thăm” trong Ẩn Lưu? Hắn mới đến
nơi này không đến hai ngày! Với tính tình đại thiếu gia của hắn, hắn nếu có thể trong thời gian ngắn như vậy làm quên bạn mới, Lưu trưởng lão
nguyện ý đem râu dài mà chính mình cố gắng nuôi dưỡng toàn bộ cạo đi cho rồi!
May mắn là ngay lúc hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo
nóng,bên ngoài phòng khách quý truyền đến kinh hô, hắn mới không để ý
hình tượng mà lao ra, liền nghe được có người nói: “Hoàng Phủ sư đệ trở
về rồi.” Hắn lập tức yên lòng.
Nhưng trước mặt, trạng thái của
Hoàng Phủ Minh lại không tốt lắm, toàn thân ẩm ướt, áo khoác lông Cáo
quý báo trên người bị mưa tuyết đánh thành ướt sũng. Từ lần đầu tiên Lưu trưởng lão thấy tiểu tử này đến giờ, Hoàng Phủ Minh đều là quần áo
chỉnh tề, mắt cao hơn đầu, chưa từng sa sút qua? Tiễn đưa hắn tới là một đầu chim to màu xanh, đưa hắn xuống mặt đấy xong, liền quay người lại
hướng phía lúc đầu bay trở về, vừa nhanh vừa vội, hiển nhiên còn có
trách nhiệm trên người.
Trong phòng khách quý truyền đến một
tiếng tiểu nữ hài kinh hô, sau đó Kim Mãn Nghiên sắc mặt tái nhợt mà
xông ra, nhào vào người của Hoàng Phủ Minh, vui vẻ nói: “Hoàng Phủ ca
ca, ngươi đi đâu?” Đang muốn kéo hắn vào nhà, cúi đầu thoáng nhìn, đột
nhiên hoảng sợ nói, “Ngươi bị thương!”