Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
“Dung lượng não của ngươi, nên mở rộng một chút rồi đó!” Trong tay nàng
chuyển cọng lông vũ màu trắng mà chơi đùa, “Quảng Thành Cung hiện tại bị Âm Cửu U âm thầm ảnh hưởng, Lý Kiến Minh ở Núi Ba Xà mất tích, rất có
thể chính là Âm Cửu U đã phái người hạ thủ, muốn gài tang vật đến trên
người Ẩn Lưu. Dù sao Yêu Tông chúng ta luôn luôn không thích loài người, cho dù có làm ra chút chuyện gì khác người đối với sứ giả loài người,
cũng không kỳ quái. Đại khái đến Âm Cửu U cũng không còn nghĩ ra, Ẩn Lưu lại ra tay bắt đi sứ giả các phái, vén lên chiến tranh Tây Bắc. Đây
thật đúng là buồn ngủ còn có người đưa gối, Âm Cửu U đương nhiên là vui
mừng thấy việc thành, hơn nữa còn muốn tìm cách để cho Quảng Thành Cung
phái người tới tham gia chiến đấu, một mặt làm suy yếu thế lực Ẩn Lưu, một mặt có thể thu hoạch đủ rất nhiều hồn phách người tu tiên vô chủ,
lưỡng toàn tề mỹ a.”
“Lý Kiến Minh cũng có chút tài năng, hắn
không có chết ở trong tay người Âm Cửu U phái tới, ngược lại được Hạc
trưởng lão cứu, nhặt về một cái mạng.” Nhờ hiện tại nàng có lượng hô hấp dài đến kinh người, mới có thể nói một đoạn văn dài như vậy mà không
cần thở mạnh, “Hạc trưởng lão hiểu trong lòng, một khi đem Lý Kiến Minh
giao ra, Quảng Thành Cung không có lý do tham chiến, nói không chừng
không thể làm gì khác hơn là rút quân, nước cờ này không thể tham gia
quấy phá nữa, đến lúc đó địch nhân của Ẩn Lưu lần nữa biến yếu, áp lực
trên người Cưu Ma giảm nhỏ, đại kế bức vua thoái vị của Hạc trưởng lão
cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Nếu Lý Kiến Minh quan trọng như thế,
sao không một đao giết chết để không lưu hậu hoạn?” Thất Tử rốt cục nghe ra một chút lề lối rồi rồi.
Ninh Tiểu Nhàn khen ngợi nhìn hắn
một cái: “Lý Kiến Minh không giết được. Vạn nhất Hạc trưởng lão thành
công thượng vị, lão còn muốn đánh ra lá bài tẩy Lý Kiến Minh này, để đổi lấy cơ hội cùng Quảng Thành Cung nghị hòa, vì vậy chỉ có thể nuôi tại
trong phủ của chính mình.”
“Hết lần này tới lần khác Lý Kiến Minh cũng rất cơ trí, bị tù lâu như vậy rốt cục tìm cơ hội mở miệng nói với
ta, đáng tiếc Địa Âm đồng tử hắn thả ra bị thủ hạ Cưu Ma ôm đi. Mới vừa
rồi ta đã hỏi hắn, người này coi như cẩn thận, không có ở trong miệng
đem tên của ta nói ra, cho nên Cưu Ma không biết tin chặn được là muốn
đưa cho người nào, giống như một con bồ câu đưa tin đánh xuống từ trên
trời, ngươi chỉ có thể chặn được tin tức trên chân nó, nhưng không biết
là nó muốn bay đi nơi nào. Chẳng qua nội dung trong đó đã đầy đủ cho
nàng định vị vị trí tên con tin là đang ở chỗ Hạc trưởng lão. Nếu như
ngươi là Cưu Ma, đột nhiên phát hiện Hạc trưởng lão trộm giấu mà không
báo một con cờ nghị hòa quan trọng như Lý Kiến Minh thì ngươi sẽ làm
gì?”
Thất Tử suy nghĩ một chút nói: “Lý Kiến Minh từng là khách
quý được mời đến đây. Cho nên dưới tình huống Hạc trưởng lão biết rõ
thân phận của hắn mà còn nghĩ giam lỏng hắn, không muốn giao cho Cưu Ma, nói rõ...... Nói rõ lão có âm mưu khác, không hy vọng chiến cuộc trước
mắt được giảm bớt.”
“Không sai. Cho dù là chúng ta cũng có thể
đoán ra được, người không hy vọng trận náo loạn trước mắt giảm bớt, rất
có thể chính là hung thủ phía sau màn thúc đẩy một loạt sự kiện này,
huống chi Cưu Ma ngồi ở loại địa vị cao chứ?” Nàng cười lạnh một tiếng,
“Chỉ sợ chỉ là một chút hoài nghi. Nhưng ngươi đừng quên nơi này là Ẩn
Lưu. Không phải là nha môn của loài người, chỉ cần trong lòng thủ lĩnh
có nghi vấn, chẳng cần có chứng cớ là có thể đem thuộc hạ giết dễ dàng.
Chuyện này thật là cơ mật, nàng không muốn kinh động người bên cạnh, lúc này mới phái thích khách tâm phúc đến đây ám sát Hạc trưởng lão, bắt đi Lý Kiến Minh.”
Thành cũng Tiêu Hà. Bại cũng Tiêu Hà. Nàng thầm
than một hơi, Hạc trưởng lão cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thiếu chút nữa đánh mất mạng của mình. Mọi việc đều là tốt quá hoá dở, ở nội bộ Ẩn Lưu lão không phải là không có vây cánh, song Hạc trưởng lão người này hết
lần này tới lần khác vô cùng cẩn thận, trừ mình ra người nào cũng không
tin, nếu không chỉ cần đem Lý Kiến Minh để cho thuộc hạ trông coi. Cho
dù để lộ tiếng gió, Cưu Ma cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu của lão.
Nếu không phải đám người của nàng xuất thủ, lần này Cưu Ma sẽ trừ đi cái
tâm phúc đại họa này rồi. Ván này là Hạc trưởng lão không muốn chứng
kiến, cũng là nàng và Trường Thiên không muốn chứng kiến.
Không
sai, Trường Thiên đã đợi không kịp đi đến Đại Tuyết Sơn. Sẽ phải nghĩ
biện pháp đem quyền lực Ẩn Lưu thu hồi. Hai người thủy chung ngầm hiểu
lẫn nhau chính là, lần này nàng đi về phía tây tràn đầy tính không xác
định, càng tiếp cận giới hạn, trong lòng hai người lại càng là thấp thỏm bất an. Nếu như cuối cùng không thể đạt được ước muốn, nếu như tìm
không được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm? Trước khi thế lực của Âm Cửu U chú ý
tới nàng mà nàng vẫn không thể thành lập thế lực của mình, như vậy Âm
Cửu U xử lý xong Quảng Thành Cung sau đó đem ánh mắt dời về phía nàng,
nàng có phải sẽ giống như hạch đào dưới cây búa, bụp một tiếng bị đập
nát hay không?
Vốn theo ý nghĩ của Trường Thiên và Ninh Tiểu
Nhàn, là tính toán dùng việc giải thoát ra khỏi Sơn mạch Ba Xà làm mồi
nhử, đem Lang Gia dụ nhập vào bên trong Thần Ma ngục, giao cho Trường
Thiên xử lý, bức hắn lập nhiều Tâm Minh Huyết Thệ, như thế là có thể
khống chế một nửa quyền lực trong Ẩn Lưu, không nghĩ tới nói nửa đường
giết ra một Hạc trưởng lão. Nói trở lại, Hạc trưởng lão cùng thủ hạ của
lão mặc dù có kế hoạch đã lâu, song lần này đột nhiên hành động, vẫn còn có chút vội vàng.
Truy cứu nguyên do, dĩ nhiên là canh Mạnh Bà mà Lang Gia muốn có từ trong tay Đoan Mộc Ngạn.
Cũng vào lúc này nàng cùng Hạc trưởng lão nói chuyện với nhau mới biết được, lão có một môn tuyệt kỹ chưa từng tiết lộ với ai, tên là”Tùng Lâm ngữ
điệu”, ý là lão có thể cùng cây cối nói chuyện với nhau, thu hoạch tin
tức mình muốn biết đến. Phải biết rằng, cho dù là Lâm vệ cũng chỉ có thể mơ hồ mà cảm giác cảm xúc cây cối, hơn nữa lệnh Tùng Lâm nghe lệnh của
mình, cũng không có bản lãnh như Hạc trưởng lão được. Nơi này chính là
rừng rậm Ba Xà a, là do vô cùng vô tận cự mộc chọc trời tạo thành, Hạc
trưởng lão có cửa bản lãnh này, quả nhiên là dò hỏi quân tình mọi việc
đều thuận lợi.
Gút mắt cùng Đoan Mộc Ngạn, lúc ấy người sống tại
chỗ chỉ có Lang Gia, Thanh Loan và nàng, nhưng chung quanh cũng có cây
cối! Sau lại Thanh Loan triệu tập yêu chúng Ẩn Lưu, Hạc trưởng lão tất
nhiên biết nơi đó có đại sự xảy ra, sau đó lão chỉ cần đi dạo một chút,
là có thể từ nơi rừng cây đó nhận được chân tướng sự thật. Nhưng việc
Ninh Tiểu Nhàn cùng Lang Gia nói chuyện với nhau, bởi vì sử dụng thuật
truyền âm, cây cối chung quanh cũng không biết được nội dung, cho nên
Hạc trưởng lão biết được bản đầy đủ vốn là:Lang Gia môn chủ tính toán uống xong canh Mạnh Bà, thoát ra khỏi Sơn mạch Ba Xà!
Mặc dù Hạc trưởng lão cũng biết Lang Gia tất nhiên lưu lại hậu thủ, nhưng
cử động lần này bản thân đã tràn đầy tính không xác định. Vạn nhất trong đoạn thời gian Lang Gia mất trí nhớ, Cưu Ma đoạt quyền thì làm sao bây
giờ? Hạc trưởng lão ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, làm sao có thể mặc cho
Cưu Ma phát triển an toàn? Cho nên dù chưa chuẩn bị hoàn toàn, cũng đã
đến trình độ không thể không động thủ! Cho nên nói, tin tức không trọng
vẹn, thường thường là bắt đầu của bi kịch, nếu như lão biết được Lang
Gia có lời hứa của Ninh Tiểu Nhàn, chuẩn bị chờ thêm một thời gian ngắn, chỉ sợ lão cũng sẽ không vội vã xuất thủ như vậy.
Cho nên chỉ có cách vài ngày, Tiên Thực Viên đã xảy ra nổ tung, từ nay về sau một loạt sự kiện ùn ùn, đem Ẩn Lưu bình tĩnh nhiều năm quấy đến long trời lỡ
đất. Ban đầu Lang Gia từng hoài nghi Thanh Loan hoặc Ninh Tiểu Nhàn để
lộ tin tức việc hắn muốn ăn canh Mạnh Bà để tạm thời rời đi Ẩn Lưu, thật ra thì chuyện này là Hạc trưởng lão dự kiến tiết lộ cho Cưu Ma biết
đến.
Thất Tử không hiểu nói: “Hạc trưởng lão đã đem Ẩn Lưu quấy
đến long trời lỡ đất rồi, sao Trường Thiên đại nhân còn nguyện ý dùng
lão ta?”
Hắn nói ra lời này, Ninh Tiểu Nhàn lại vuốt ve lông trắng của hắn, cười mà không nói.
“Cưu Ma bảo thủ tự đắc, kỳ tài không chịu trọng dụng, hơn nữa nữ nhân này
không dễ dàng đến gần.” Cũng là Trường Thiên thủy chung trầm mặc tiếp
lời rồi, “Thay vì như thế, không bằng lựa chọn Hạc trưởng lão tâm kế
thâm trầm nhiều, chỉ nhìn chiêu thức lão mưu đồ bố cục, cũng biết người
này có mấy phần bản lãnh. Chính lão cũng hiểu, ta giao cho lão một đạo
thí luyện cuối cùng, chính là làm thế nào đem Cưu Ma từ vị trí môn chủ
kéo xuống, làm thế nào đổi lại chính lão ngồi lên. Việc này thì ta không giúp được gì, phải xem chính lão ra sức.”
” Nữ nhân ngu xuẩn Cưu Ma, chẳng hề biết đạo lý đả xà tùy côn thượng (thủ đoạn của người công kích có sơ hở, phải dựa theo tình thế phản kích)sao?” Trường Thiên nói đến lời này không có chút nào kiêng kỵ, mặc dù bản thể hắn cũng là một đại xà, “Khoảng cách trời sáng còn có hai ba canh giờ,
đây chính là thời khắc mấu chốt, so sánh thực lực của nàng ta cùng Hạc
trưởng lão, nếu lúc này nàng ta không đem Hạc trưởng lão bắt lại, sau
này sợ rằng cũng không có cơ hội. Chuyện này, chúng ta hiểu, Hạc trưởng
lão cũng hiểu. Cho nên trước lúc chúng ta rời đi, sẽ phải nhìn xem lão
ứng phó như thế nào?” Hắn cười lạnh một tiếng nói, “Có điều Cưu Ma không nhạy cảm trong việc nắm chặc chiến cuộc và thời cơ, ta rất hoài nghi
nàng ta sẽ không duyên cớ mà buông tha cơ hội tốt này.”
Thất Tử
thở ra một hơi dài nói: “Rốt cục nghe rõ...... Một chút xíu, quả nhiên
là không dễ dàng. Chẳng qua ngài và nữ chủ nhân, lại làm sao phát hiện
Hạc trưởng lão là hung thủ phía sau màn?”
“Không có phát hiện,
chỉ hoài nghi mà thôi.” Trường Thiên sửa chửa hắn nói, “Mới vừa rồi Tiểu Nhàn nói đúng, người tu tiên không giống bộ khoái của phủ nha, chỉ cần
có lòng nghi ngờ cũng đủ làm việc, nơi nào cần có chứng cớ gì?”
Thất Tử chưa từ bỏ ý định nói: “Dù sao cũng phải có manh mối chứ? Ẩn Lưu
nhiều người như vậy, dựa vào cái gì mà hoài nghi lão làm?”
“Rất
đơn giản. Phá cổ trong Tiên Thực viên sắp đặt rất có trình độ, trong đó
có ba miếng đều đặt ở chỗ có thể tạo thành hư hại lớn nhất, nói rõ hung
thủ đối với bố cục của Tiên Thực Viên cùng phân bộ linh thảo hiểu như
lòng bàn tay. Song một quả cuối cùng lại ở tại phương vị chính xác, lại
không có tạo thành tổn thất lớn nhất cho Ẩn Lưu.”
“Ngài là nói, một quả đặt ở noãn phòng phụ cận Huyết Ngô Đồng sao?” Thất Tử đối với đại sự oanh động Ẩn Lưu cũng có nghe thấy.
“Không sai. Nếu muốn Ẩn Lưu tổn thất thảm trọng, hung thủ nên để Huyết Ngô
Đồng cùng nhau nổ mới đúng, song vị trí cái phá cổ này lại cách nó rất
xa. Cả ba miếng đều bố trí được giỏi như vậy, không có đạo lý chỉ kém
một cước tới cửa này. Giải thích duy nhất, đây là có ý gây nên. Hạc
trưởng lão đảm nhiệm chức phó Viên trưởng Tiên Thực Viên mấy trăm năm,
làm sao mà không biết tính trân quý của Huyết Ngô Đồng. Gốc cây linh mộc này mỗi ngày đều do lão tự mình lo liệu, hẳn là có tình cảm thâm hậu,
cuối cùng không đành lòng hủy nó ở trong tay mình.” Trường Thiên điềm
nhiên nói, “Chút lòng thương hại này đã cứu bản thân của lão, nếu ngay
cả Huyết Ngô Đồng lão cũng không bỏ qua, thì dù có tài cán hơn nữa, ta
cũng sẽ trực tiếp giết chết lão. Dù sao ta muốn chính là trí giả, mà
không phải là kẻ điên tàn nhẫn vô tình.” Loại tình nghĩa này, vốn là một trong chiêu pháp cấp trên ước thúc thủ hạ hữu dụng nhất.
“Nhưng phá cổ dù sao cũng thiếu chút nổ chết Huyết Ngô Đồng.”
“Phá cổ vật này dù sao mới xuất thế không lâu, Hạc trưởng lão nào biết uy
lực của nó khổng lồ như thế? Huyết Ngô Đồng chẳng qua là bị liên lụy.
Phàm là kế hoạch, dù sao cũng sẽ có sơ hở, cái này cũng không hoàn toàn
trách lão.” Ninh Tiểu Nhàn tiếp lời nói, “Nếu như Hạc trưởng lão có chủ
tâm muốn cho Huyết Ngô Đồng chết mà nói…, phía sau cũng sẽ không tận tâm hộ lý như vậy. Tình cảm lão đối với gốc cây thần mộc này cũng rất phức
tạp, một mặt không muốn để cho ta trị lành nó, hỏng kế hoạch của lão,
một mặt lại lo lắng nó chết.”