Thế nhân đều thích làm việc theo yêu ghét của cá nhân, chỉ có thông
minh nhất cùng nhất gian, mới biết được vì truy cầu lợi ích lớn nhất
hóa, cái gì ân oán tình cừu đều là có thể vứt qua một bên đi. Thích
trưởng lão biết rõ nàng và mình có thù oán sâu như biển, lại còn có
thể tự mình đến hạ thấp bản thân, thư thái mềm mại như vậy chính là
đang nói rõ hắn là người luận sự, trước mắt nên làm cái gì thì làm cái đó, quyết không bị tâm tình của mình ảnh hưởng.
Người như vậy sáng suốt nhất, cũng đáng sợ nhất.
Dáng tươi cười trên mặt của Ninh Tiểu Nhàn cũng nhạt xuống: “Thích
trưởng lão nói giỡn á…, hiện tại người ra giá cũng không phải ta.” Dù
sao người sốt ruột cũng không phải nàng, thời gian kéo được càng lâu,
Thích trưởng lão càng nóng ruột. Nàng thưởng thức người này, không có
nghĩa là muốn cho hắn sống khá giả.
Thích trưởng lão trầm giọng nói: “Người sáng mắt trước mặt không nói
tiếng lóng. Ninh trưởng lão, ngươi muốn như thế nào mới có thể dừng
tay? Mời nói ra điều kiện.”
Trên đường đi tới, hắn đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng. Biện trưởng lão ở ghế vip số 927 cùng hắn là cừu địch, cho dù hắn kéo xuống mặt mo đi
cầu, nói không chừng lòng ra giá của người ta ngược lại càng thêm kiên
định, cho nên việc này chỉ có thể nhờ Ninh Tiểu Nhàn.
Nếu như hắn không buông tư thái đến tìm nàng, giá cả ba chiếc nhẫn này có thể sẽ đột phá phía chân trời rồi.
Chớ cho rằng đến 600 vạn là có thể dừng được, tam phương tham dự
trong cục cũng biết, giờ phút này quan trọng nhất không phải giá cả linh trà, mà là bản thân mười vạn cân linh trà, nhu cầu cấp bách của Thiên
Thượng Cư là bản thân lá trà! Khả năng tệ nhất là nhóm lá trà này đã rơi vào tay của Biện trưởng lão. Như vậy, khách quý không lá trà có thể
dùng, khi Thích trưởng lão bị Thiên Thượng Cư trách phạt, Biện trưởng
lão có thể cầm linh trà đi ra tranh công. Chênh lệch này, thật là kẻ khờ cũng thấy được, cho nên nếu hắn không đến tìm Ninh Tiểu Nhàn, giá cả
nhóm lá trà này rất có thể đã bị nâng đến bảy trăm vạn, tám trăm vạn
linh thạch, bởi vì hắn nhất định phải mua lại!
Tiền căn hậu quả trong đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng rất đã minh bạch. Hắn
đã đi thẳng vào vấn đề. Nàng cũng thu liễm sắc mặt nói: “Được rồi, yêu
cầu của ta rất đơn giản: ngươi thay ta giết Quyên Nương cùng Văn Nhân
Bác đi.”
Giọng nói của nàng thanh thúy dễ nghe, thái độ cũng là hời hợt, nói
ra được câu nói đầy sát khí như thế này, huyết khí mười phần nồng hậu
dày đặc.
Giết người có đôi khi không cần chính mình động thủ. Cho tới lúc này, nàng rốt cục cũng học được cách mượn đao giết người, dựa thế sát nhân.
Điều kiện này của nàng. Thích trưởng lão từ chối cho ý kiến, chỉ là trầm ngâm nói: “Cái này sao…”
Hắn đây là muốn trả giá rồi. Ninh Tiểu Nhàn theo dõi hắn, mỉm cười
nói: “Thích trưởng lão, ngươi mới nói tất cả chuyện nên đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn thành khẩn tương đối rồi,sao có thể che giấu nữa ?
Ngươi cũng đối với Quyên Nương nổi lên sát tâm đúng không?” giọng điệu
nàng chậm lại, gằn từng chữ, “Yêu cầu này của ta, chẳng lẽ không phải
cũng là hợp với ý ngươi sao?”
Lúc này trong nội tâm Thích trưởng lão mới sợ hãi: nàng ngay cả cái này cũng đoán được.
Nàng nói không sai.
Khi giá cả chiếc nhẫn bị lên vượt qua 300 vạn linh thạch . Hắn đã
nổi lên sát ý đối với Quyên Nương. Dù sao biên lai kia cộng thêm con dấu là của nàng, nàng là người phụ trách trực tiếp nhất. Chỉ cần đem nàng
giết, thi thể tùy tiện ném ở địa phương khác, hắn đều có thể nói là
Quyên Nương nắm lấy mười vạn cân linh trà sợ tội mà trốn, hắn cũng theo
đó thoát thân. Dùng thủ đoạn của hắn, muốn làm Quyên Nương theo nhân
gian bốc hơi, cả thi thể cũng không thấy, chẳng lẽ không phải lại dễ
dàng hơn sao?
Chỗ tốt khi hoàn thành việc này là hắn tại tràng đấu giá có thể rút
lui, linh trà lại để cho Biện trưởng lão là được. Hắn một xu tiền cũng
không cần ra rồi. Nhưng mà như vậy với tai hại cũng là rõ ràng:
Đầu tiên, là Biện trưởng lão cầm linh trà cho Thiên Thượng Cư giải vây, không thể thiếu chổ tốt và rất nhiều khích lệ.
Nhưng ngược lại, thân là người lãnh đạo trực tiếp của Quyên Nương,
Thích trưởng lão muốn mang tội danh không quản tốt bộ hạ bị phạt tiền
lớn. Hắn hiểu rõ Thiên Thượng Cư, khoản này tiền phạt ít nhất cũng sẽ
vượt qua một trăm vạn linh thạch.
Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn cho hắn cung cấp một cái lựa chọn: giết chết
người mà chính hắn vốn đã không muốn lưu, sau đó bảo vệ nhóm linh trà
này.
Nếu là trong hai thứ phải chọn ra một, Thích trưởng lão thà rằng lựa
chọn cùng Ninh Tiểu Nhàn làm một số giao dịch, cho dù bỏ ra mấy trăm
vạn linh thạch này, cũng tốt hơn là để cho Thiên Thượng Cư ghi nhớ sự
bất lực của mình, lại để cho cái chết của mình làm cho người đối đầu
đứng tại chỗ cao cười nhạo mình.
Nhưng mà lúc này, trong lòng Thích trưởng lão đột nhiên hiện lên vài
phần không nỡ. Quyên Nương dù sao cũng là lão nhân theo hắn mười năm.
Trí kế nhiều không nói, gần đây trung thành và tận tâm. Làm việc đắc
lực. Chiếu cố lấy thuộc hạ thông minh cùng trung thành, luôn luôn là khó khăn nhất. Nếu không có Quyên Nương . Từ nay về sau hắn có rất nhiều
chuyện đều không dễ làm.
Hắn chuyển động ánh mắt, vừa vặn đảo qua trên mặt tường Thủy Nguyệt
Kính, trên đó biểu hiện tầng thứ mười một đấu giá, đã lên đến 450 vạn
linh thạch!
Nếu như hắn hiện tại đồng ý, như vậy có thể dùng khoảng 450 vạn giá
cả lây đi nhóm này linh trà này, so với ban đầu đoán trước là bảy, tám
trăm vạn linh thạch, đã tiết kiệm rất nhiều.
Trong tay hắn cũng không giàu có. Quan trọng nhất là, khi hắn thấy
được giá cả kinh người này, trong lồng ngực đột nhiên tuôn ra một luồng
khí thô bạo: “Nếu không phải là Quyên Nương liên tiếp làm hư hại hai
kiện đại sự kia, ta làm sao bị thế này? ! Tiện nhân này làm hư mất
chuyện của ta, chẳng lẽ ta còn muốn tiếc hận thay tánh mạng của nàng?
Chỉ là một con cờ thì tính là cái gì, chỉ cần đợi một thời gian, thủ
hạ trung thành cũng có thể nuôi dưỡng được.”
Ý nghĩ này xuất hiện, liền không thể ngăn chặn!
Thích trưởng lão cũng là ngừoi quyết định thật nhanh, hơn nữa giờ
phút này thế cục cho hắn mà nói hoàn toàn chính xác cũng rất nguy cấp,
bởi vậy nghĩ thông suốt tầng này, dứt khoát nói: “Tốt! Chẳng qua…”
Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn lại cướp lời hắn: “Chẳng qua, cái này đã lên
dến mấy trăm vạn linh thạch, thứ lỗi không trả lùi được .” Nàng xông
Thích trưởng lão trừng mắt nhìn, “Ngươi cũng biết, giá tiền này không
phải thuộc quản lý của ta.”
Không phải thuộc quản lý của nàng, vậy chính là thuộc về tặc tử Biện
Kinh Thiện rồi! Thích trưởng lão nghẹn, một cơnnộ khí trùng thiên mà
lên, rồi lại bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống dưới.
“Tốt! Giao dịch đạt thành, vậy các ngươi đừng ra giá nữa. Đồ vật
ngươi muốn, ta sẽ dâng sau!” Hắn từ bên trong hàm răng oán phun ra mấy
chữ này. Đã đạt thành hiệp nghị, hắn cũng không làm mặt ngoài nữa, tay
áo hất lên, xoải bước rời đi.
“Thích trưởng lão đi thong thả.” Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Ngô quản sự không đợi Ninh Tiểu Nhàn mở miệng, đã đứng lên nói: “Ta đi dặn dò một
tiếng.” Cũng gấp gấp đi ra ngoài.
Ngô quản sự nhất định có cách khác thuận tiện liên hệ Biện trưởng
lão, bởi vì một phút đồng hồ về sau, trên trận đấu giá rốt cục đình chỉ.
Đấu giá sư cũng đã rất mệt rồi, tinh thần lại còn phấn khởi, cơ hồ
là la khàn cả cuống họng nói: “470 vạn linh thạch! Còn có ai ra giá
không?”
Hỏi liên tiếp ba tiếng, ghế vip 927 rốt cục yên lặng. Đấu giá sư lập
tức tinh thần phấn chấn, bắt đầu đếm ngược: năm, bốn, ba, hai, một! Cử
động trùy, đập xuống!
Một trùy hoà âm. Bởi vậy, ba chiếc nhẫn này rõ ràng liền quy nhà giàu mới nổi sở hữu, rốt cục bị Thích trưởng lão dùng 470 vạn linh thạch giá cả mua đi. Giờ phút này toàn trường một mảnh yên tĩnh, quần chúng không rõ chân tướng vây xem biểu thị rất hưng phấn, lại cũng không biết muốn
nói cái gì cho phải.
Mắt thấy Ngô quản sự đi trở về, nàng khẽ cười một tiếng nói: “Chúc mừng Biện trưởng lão rồi.”
Ngô quản sự cung kính mà thi lễ một cái nói: “Biện trưởng lão nói,
cùng Ninh trưởng lão hợp tác vô cùng vui sướng, nếu có cơ hội, chờ mong
lại lần nữa dắt tay.”
Nàng cười mà không nói.
Mấy trăm vạn linh thạch này, sao Biện trưởng lão lại vô duyên vô cớ
tiện nghi cho nhà bán hàng chứ? Hắn là một trong Đại trưởng lão của
Thiên Thượng Cư , tất nhiên có quyền đi đọc qua tư liệu nhà bán hàng.
Cho nên sớm trong hội đấu giá phái người đi tìm được người bán hàng này, nói là ý định tại hội đấu giá thay hắn giơ lên vừa nhấc chiếc nhẫn
giá cả, cũng cam đoan cuối cùng giá cả nhất định sẽ vượt qua 160 vạn
linh thạch, nhưng điều kiện tiên quyết là, cuối cùng đoạt được tiền thu
thì hai phe chia đều.
Việc “Đấu giá giả ” này kỳ thật thường có, Bạch Ngọc Kinh đã vận tác
mấy trăm cuộc, trong tay của rất nhiều người có quyền cao chức trọng
Thiên Thượng Cư cũng không sạch sẽ lắm. Cho nên sau khi người này nghe
cũng cảm thấy có lợi, bởi vậy vui vẻ đồng ý. Giờ phút này, hắn đoán
chừng cười đến miệng đều không khép lại được a, 470 vạn linh thạch là
khoản tiền lớn a, khấu trừ mất Thiên Thượng Cư phân đi 12% tiền thuê,
cũng còn có 413 hơn vạn, hắn chỉ phân đi một nửa cũng có thể lấy được
gần 207 vạn! Giá cả ban đầu hắn mong muốn là không đến 60 vạn đấy.
Còn lại một nửa kia, tất nhiên là Biện trưởng lão được. Lúc này tính
toán ngược lại Thích trưởng lão cùng Quyên Nương, hắn và Ngô quản sự tận hết sức lực, ngoại trừ muốn sửa chữa người đối đầu thay mình trút giận, cũng nhìn chằm chằm vào phần đại lợi này. Khỏan tiền này, một phần Ninh Tiểu Nhàn cũng không lấy, nàng không phải là người đố kỵ người khác lấy được chỗ tốt, mục đích cũng rất minh xác: giết Quyên Nương cùng Văn
Nhân Bác, thay mình hả giận, thay mình đoạn tuyệt hậu hoạn.
Hai phe đều đoạt được lợi, cho nên nàng cùng Biện trưởng lão ăn nhịp với nhau.
Thích trưởng lão lấy được linh trà trở về, làm việc tay chân tất
nhiên là nhanh nhẹn. Ước chừng một canh giờ về sau, khách quý trong rạp
đều một lần nữa rót lên miễn phí linh trà. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, nguy
cơ của hắn rút cục đã trôi qua.
…
Ghế vip số 211 cửa mở ra, có một tỳ nữ đi tới nói: “Hạ chấp sự, Thích trưởng lão gọi ngài đi Tĩnh Thất của hắn.”
Quyên Nương trừng mắt trong Thủy Nguyệt Kính, toàn thân thẳng giống
như lung lay sắp đổ, thật lâu chưa từng lên tiếng. Mấy chiếc nhẫn này
vậy mà lên đến hơn bốn trăm vạn linh thạch, nàng cơ hồ cũng nghe được
âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình.
“Thích trưởng lão muốn gặp ngài, lời thúc dục có chút gấp.” Tỳ nữ này nhẹ nhàng kêu, Quyên Nương lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại,
mất hồn mất vía mà “A” một tiếng.
Nàng theo tỳ nữ đi không có vài bước, ngoài cửa liền có hai gã đeo mặt nạ hắc y nhân chặt chẽ theo lên.
Hai người này là… Quyên Nương bước chân không khỏi dừng lại, giọng
nói khàn khàn: “Là Thích trưởng lão lệnh các ngươi đi theo ta?”
Hai người trầm mặc không nói.
Quyên Nương ngừng lại, quay người mặt đối với bọn họ, lạnh lùng nói: “Nói! Ai phái các ngươi tới!”
Trên người một hắc y nhân trong đó đột nhiên bộc phát ra khí thế
cường đại làm Quyên Nương từ trong tâm đều sợ hãi. Nàng tuy cũng là tu
sĩ, nhưng trên Thiên Thượng Cư nhậm chức đã lâu, tu hành sơ tập, giờ
phút này chỉ biết mình tuyệt không phải đối thủ hai người này, không
khỏi lui một bước, trên mặt biến sắc.
Cái người này mở miệng, giọng nói như bị mất tiếng: “Quyên Nương, Thích trưởng lão rất bất mãn, ngươi vẫn nên đi nhanh chút đi.”