Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 498: Q.6 - Chương 498: Tạm Biệt Lang Gia




Hạc môn chủ tự nhiên là nhận ra Công Thâu Chiêu, mặc dù không rõ tại sao đường chủ Thiên Kim Đường phải sống trong Thần Ma Ngục, nhưng nhãn lực của ông ta vô cùng tốt, chỉ chôn nghi vấn trong lòng, lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, mới tiếp lời nói: “Thần Quân đại nhân, mấy ngày qua tính tình môn chủ Lang Gia càng ngày càng nôn nóng, sợ rằng lập tức muốn tìm Ninh đại nhân đi qua.”

“Chuyện này, còn cần Công Thâu Chiêu hỗ trợ.” Trường Thiên liếc nhìn nam tử trước mặt nói: “Mặt khác, gọi Thất tử và Thanh Loan trở lại. Tình trạng nguy cấp như thế còn ra ngoài chơi đùa bỡn, thật quá hồ nháo!”

Giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra không vui, Hạc môn chủ thấp giọng đáp lời: “Vâng”. Sau đó báo cáo từng công việc trong Ẩn Lưu sau khi Ninh Tiểu Nhàn rời đi. Mặc dù bình thường có liên lạc qua lại nhưng người đưa tin tức trò chuyện chỉ có thể nói dăm ba câu, sao có thể báo cáo thỏa đáng và cặn kẽ.

Quả nhiên mua bán là thủ đoạn câu thông tốt nhất, sách lược Ẩn Lưu đối ngoại biến đổi, quan hệ với những tiên phái yêu tông khác nhất thời hòa hoãn. Hiện tại bộ phận bên trong tông bận rộn nhất là ‘ngoại sự đường’ liên hệ liên lạc đối ngoại, tiếp đãi tân khách và ‘Tiên Thực Viên’ trồng linh thảo, luyện chế đan dược rồi. Ninh Tiểu Nhàn làm viên trường bỏ rơi nhiệm vụ nhiều tháng, Hạc môn chủ đành phải chọn ra hai phó viên lên để xử lí công việc. Dù vậy, cả vườn vẫn bận tối mày tối mặt.

Bởi vì mở cửa làm ăn, tài nguyên đến từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không dứt đất chảy vào rừng Ba Xà, bao gồm: linh thạch, pháp khí, tiên huyền và hàng loạt hàng khác vốn rất thiếu. Hiệp nghị đồng minh giữa Ẩn Lưu với Tây Bắc cũng thùng rỗng kêu to. Tiên phái Tây Bắc cũng đắn đo mạch máu* (ví với những sự việc trọng đại) không tới Ẩn Lưu, chỉ có điều Ẩn Lưu lúc này không có lòng khởi chiến, vẫn lễ phép và bình thản với đối phương duy trì ngoài mặt.

Phái Thủ Cựu vốn lo lắng, rừng rậm Ba Xà một khi buông ra sẽ có người ngoài thừa dịp rối loạn đến quấy rầy. Chỉ có điều chuyện như vậy vẫn cũng chưa từng phát sinh, một mặt là nghiêm khắc về việc ra vào, ẩn vệ và lâm vệ tăng cường tuần thú. Một phương diện khác, tông phái đường xa mà đến cửa đều vì làm ăn cầu tài, ai thực sự dùng tiền gây sự thì sao? Chỉ có Hạc môn chủ cùng Lang Gia biết, phân thân Âm Cửu U tổn thất trong tay Ẩn Lưu. Người kia luôn luôn không chịu thiệt, chỉ sợ có thủ đoạn lợi hại sắp xuất hiện.

Song nếu chân thân Âm Cửu U tự mình ra tay. Ẩn Lưu có thể lạc quan ngăn được thủ đoạn của hắn hay không? Vậy nên hai người quyết định binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, chỉ an tâm mở cửa làm ăn.

Không thể không nói, nếu bàn về đánh nhau khi dễ người, Ẩn Lưu là một người lão luyện. Nhưng nói đến làm ăn và phát tài, trong yêu tông này từ trên xuống dưới đều là thường dân. Không có biện pháp, ngươi cũng không thể trông cậy vào cái yêu tông chỉ biết chạy trốn ăn no bụng chuyên phạm tội, giết người như ngóe và trộm gà bắt chó có thể lấy ra thiên tài buôn bán. Cho nên mấy tháng qua mặc dù các khoản thu vào tăng nhiều nhưng lợi nhuận lại không cao.

Đợi đến khi Ninh Tiểu Nhàn tiện tay lật xem qua mấy sổ sách Hạc môn chủ mang đến, lỗ mũi lại càng muốn phát cáu xiêu vẹo. Chỉ nói sổ sách {Ngoại sự đường} bề ngoài rất tốt, bởi vì đường khẩu này phải chịu trách nhiệm kiểm nghiệm hàng hóa. Vì vậy từ phòng luyện khí, Tiên thực Viên đều nhiều luyện khí sư, đan sư tới đây hỗ trợ, thù lao chi phí tính theo sản phẩm chi ra. Nàng tiện tay lật đến một tờ, thấy cứ năm tháng ngày có một vụ mua bán, hơn bảy mươi kiện hàng hóa lại vận dụng mười mấy luyện khí sư và đan sư xuống tới xem xét kiểm nghiệm. Đây không phải là lãng phí nhân lực quá lớn hay sao? Rồi hãy nói một vụ mua bán nhỏ quy mô trung đẳng, quả thực không cần dùng đến quá nhiều người, trong đó thật sự không có ẩn tình gì sao?

Hạc môn chủ hôm nay một ngày kiếm tỷ bạc. Làm sao sẽ đi chú ý việc nhỏ như thế? Nàng nhíu mày lại lật xem mấy tờ, càng xem càng tức giận. Ví dụ như vậy có nhiều vô kể, hơn nữa giá tiền hàng hóa dao động rất lớn. Tỷ như giá bán một cây xà viêm thảo lại ép giá thấp đến bảy trăm linh thạch, bình thường thứ đó ít nhất cũng hơn ngàn linh thạch mới có thể tới tay; mà giá một pháp khí huyền cấp trung đẳng thu vào lại muốn ba nghìn linh thạch, cái giá này sao không đi chém giết luôn đi?

Nàng nheo mắt. Không nghĩ tới, Ẩn Lưu mới mở cửa làm kinh doanh bao lâu? Nàng mới rời Ẩn Lưu đi bao lâu, đã có người muốn từ trong đó động tay chân kiếm tiền? Xem ra trong yêu quái cũng có không ít người không thành thật ah.

Mấy người kia đã đưa tay đến trong túi áo nàng rồi, sao có thể ngồi yên không để ý? Bây giờ đi đâu điều tới vài nhân tài có thể dùng đây? Nàng lực lượng một người có hạn, cần tìm được trợ thủ tốt hơn. Nàng vừa kiểm tra sổ sách vừa nghĩ tâm sự, một bên Hạc môn chủ nói chuyện với Trường Thiên cũng không nghe vào. Tới tận khi Trường Thiên gọi nàng vài lần, nàng mới mờ mịt ngẩng đầu. Phát hiện tầng chót đã trống trơn, những người khác đều đi hết.

“A. Các ngươi nói chuyện bao lâu rồi?”

“Ba canh giờ.” Nha đầu này vừa đụng đến đồ cùng tiền có liên quan lập tức vạn phần chuyên chú. Cả hắn cũng không biết mình có nên ăn dấm mấy bản sổ sách này hay không? Hắn nói: “Tới đây, để ta ôm một cái!”

Nàng ừ một tiếng, rõ ràng không yên lòng, thời điểm đi tới trong tay còn nắm sổ sách.

Sắc mặt Trường Thiên trầm xuống, bắt được nàng lập tức dán lên một cái hôn sâu giận dữ, hôn tới mặt nàng hiện rặng mây đỏ, còn kém chút thở không ra hơi: “Ở cùng với ta còn dám không chuyên tâm?”

Nếu như ở Hoa Hạ, lấy sự nôn nóng háo sắc và lượng hô hấp phổi của bọn họ tuyệt đối có thể đi tham gia cuộc so tài nụ hôn nóng bỏng. Nói không chừng còn có thể thắng ipad hoặc điện thoại di động gì đó, trong nội tâm nàng vừa nói thầm, vừa tranh luận nói: “Ta thay chàng trông coi tiền của đấy! Ẩn Lưu sẽ không nuôi sâu mọt. Mấy sổ sách này bị người động tay chân, còn dùng thủ đoạn vụng về như vậy, sợ ta không nhìn ra được sao?”

“Ừ hừ.” Hắn nhướng lông mày dài, nhớ tới cảnh tượng mới vừa rồi nhìn trong lòng lại có chút ít không thoải mái.

Hiện tại nàng đã rất hiểu hắn, biết hắn mặc dù thích nghiêm mặt nhưng giờ phút này hai mắt híp lại, khóe miệng hơi trễ xuống chính là biểu hiện buồn bực tức giận, cho nên đưa tay ôm cổ của hắn, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?” Bây giờ vừa mới trở về Ẩn Lưu đấy, người nào lại chọc tới vị đại thần này rồi?

Hắn buồn bực nói: “Không có gì.” Cũng không thể nói mình ngay cả dấm chua của thiếu niên nho nhỏ cũng ăn ah? Tốt xấu gì thì hắn cũng là đại yêu quái sống vài vạn năm, còn sớm chứng nhận thần vị. Nhưng lúc hắn nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng với đứa bé trai kia, dù biết rõ nàng không có ý gì khác, hắn vẫn cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu. Nha đầu trong ngực khẽ cười, vươn ra đầu lưỡi màu hồng liếm miệng môi dưới, tinh nghịch một tay che ánh mắt của hắn, dọc theo môi mỏng của hắn nhẹ nhàng gặm cắn.

Trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhu phảng phất cánh bướm bay phất nhẹ qua, như có như không trêu chọc trái tim hắn ngứa ngáy. Nàng theo bờ môi hắn khẽ liếm chậm mút, giống như đang thưởng thức rượu ngon tốt nhất, hoặc như con cún con nào đó đang gặm răng lén lút mờ ám. Hắn thích như vậy, trong lòng có một ngụm hờn dỗi cũng dần dần tan rã trong vô hình.

“Sao lại muốn che ánh mắt lại?” Hắn khàn giọng nói.

“Như vậy không tốt sao?” Nàng cười vừa nói vừa cắn bờ môi của hắn ra bên ngoài luôn.

Nàng sẽ không nói cho hắn biết, nàng sợ đối diện với hai mắt của hắn. Cặp mắt vàng kia quá uy nghiêm, quá nhiệt tình, khi hắn đưa mắt nhìn nàng chăm chú, tất cả dũng khí của nàng sẽ tan thành mây khói. Nhưng chỉ cần che mắt, Trường Thiên của nàng lại hoàn mỹ khiến cho tất cả nữ nhân thèm nhỏ dãi, trong đó tự nhiên bao gồm nàng. Chết người hơn nữa người này còn trừng mắt nhìn, lông mi thật dài ôn nhu phớt qua lòng bàn tay của nàng, kích thích một trận tê dại. Tư tưởng hủ nữ tác quái, nàng không nhịn được muốn đùa giỡn hắn.

Nàng lại dám đùa giỡn hắn! Hô hấp Trường Thiên lập tức dồn dập, muốn đưa tay ôm sát nàng, nàng đã giống như một con cá bơi lội trượt khỏi Hóa Yêu Tuyền, đứng trên mặt đất bên ngoài đường chỉ đỏ cười khanh khách nói: “Ta phải đi ra ngoài, Lang Gia tùy thời có hạ lệnh tìm ta.”

Hắn hầu kết trên dưới giật giật, biết nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đành phải để nàng ra khỏi Thần Ma Ngục.

Thời gian kế tiếp, nàng ở trên địa bàn của mình, nơi nào cũng không đi. Thất Tử và Thanh Loan nghe lệnh, nhanh chóng trở về bên cạnh nàng. Quả nhiên qua khoảng hai canh giờ, Lang Gia đã phái người tới tìm nàng qua gặp mặt.

Nàng mới vừa trở về Ẩn Lưu chỉ có mấy canh giờ, có thể thấy được vị môn chủ đại nhân này cực kỳ chú ý từng cử động của nàng. Lúc này bên người nàng đứng Công Thâu Chiêu, Đồ Tẫn, Thanh Loan và Thất Tử. Người tới hơi sửng sờ, rồi dẫn nàng tới địa điểm Lang Gia phân phó.

Nàng quan sát phương hướng đi lại không phải cung điện trong rừng, cũng không phải chỗ ở riêng của Lang Gia, mà là một ngôi nhà trên cây rất không thu hút, cho nên trong lòng biết lần gặp mặt này có chút nguy hiểm đối với mình.

Quả nhiên người dẫn đường đến trước phòng thì dừng bước, cung kính hành lễ về phía phòng rồi lập tức lui xuống, nàng cũng theo đó dừng bước không tiến lên.

Trong phòng truyền đến giọng nói âm trầm của Lang Gia: “Ninh Tiểu Nhàn, sao không tiến vào?”

Nàng cố ý đề cao giọng: “Môn chủ, ngoài phòng xuân quang vô hạn tốt, không bằng ra ngoài nói chuyện ah?” Quân tử không hợp tác dưới tường không an toàn, không biết trong căn phòng sơn đen này có bố trí cơ quan gì không? Nàng cũng không muốn một mình mạo hiểm.

Lang Gia hừ một tiếng, mở cửa từ trong phòng thong thả bước ra ngoài, liếc mắt đã nhìn thấy người bên cạnh nàng, hơi ngẩn ra. Công Thâu Chiêu và Đồ Tẫn Đô đã thu lại hơi thở, mới vừa rồi Lang Gia ở trong phòng chỉ dùng thần niệm đảo qua nhưng lại chưa phát hiện ra sự tồn tại của hai người bọn họ.

“Công Thâu huynh, đại giá quang lâm Ẩn Lưu, sao không thông báo trước một tiếng? Để ta có thể ra ngoài nghênh đón cho tốt.” Hắn có quen biết Công Thâu Chiêu từ trước đến giờ.

Công Thâu Chiêu lại cười nói: “Ta và Ninh cô nương từ Đại Tuyết Sơn một đường kết bạn mà quay về, đáp ứng lời mời đến đây làm chứng nhân cho nàng.”

Lang Gia có chút ngoài ý muốn: “Nhân chứng?” Đường chủ Thiên Kim Đường lại đồng hành một đường cùng với nàng, chạy về làm chứng nhân gì đó cho nàng, nữ tử này quả có chút khả năng nha.

“Không sai.” Nụ cười trên mặt Công Thâu Chiêu không thay đổi, lời nói ra lại như lưỡi đao sắc bén: “Ta nguyện ý chứng minh chuyến đi ra ngoài của Ninh cô nương lưu lại mấy tháng, đã vô cùng xác thực không có sai lầm giải nguyền rủa lực sinh trưởng của Ba Xà.”

Lời này ẩn ý hàm nghĩ rất rõ ràng. Lang Gia khẽ nheo mắt nói: “Công Thâu huynh, ta và ngươi giao tình không cạn, chỉ có điều đây là chuyện nhà Ẩn Lưu ta, người ngoài không nên nhúng tay!”

Công Thâu Chiêu thở dài, không nói.

Lang Gia quay đầu nói: “Ninh Tiểu Nhàn, yêu cầu của ngươi ta đều thỏa mãn. Hôm nay ngươi cũng rời đi mấy tháng bình yên trở về, y theo ước định, bây giờ ngươi giao phương pháp xử lí giải trừ sinh trưởng lực cho ta.”

Ninh Tiểu Nhàn tiến lên một bước nói: “Cực kỳ vui lòng. Như vậy thỉnh môn chủ bình tâm tĩnh khí, đi theo ta ah...”

Con ngươi Lang Gia đột nhiên co rút, lạnh lùng nói: “Đây là ý gì?”

“Thay ngài giải thoát lực Ba Xà ah.” Nàng trừng mắt nhìn, vô tội nói: “Giống như ta tất cả ẩn vệ đi ra ngoài cùng ta, đúng rồi, còn có Hạc môn chủ cũng giống vậy.”

Lang Gia sắc mặt đã chuyển làm xanh mét, gằn từng chữ: “Trước khi ta ra tay đánh chết ngươi, thì phải giải thích rõ phương pháp kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.