Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 507: Q.6 - Chương 507: Thẩm Tra Nhanh




Edit: Thu hang

Beta: Tiểu Tuyền

Tỷ muội Kim gia, Kim Mãn Ý được hứa hôn với nhị công tử Mịch La của phủ Phụng Thiên, mà Kim Mãn Nghiên lại là vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh. Nữ nhi của nhà giàu gả đi tất nhiên muốn tìm người môn đăng hộ đối, với thế lực của Tế Thế Lâu, đại nữ nhi đã muốn gả cho Mịch La, tất nhiên tiểu nữ nhi cũng sẽ không hạ mình gả thấp. Như thế xem ra thế lực của Kính Hải Vương phủ cho dù không bằng phủ Phụng Thiên, ít nhất cũng sẽ không xê xích quá nhiều. Lấy thân phận người phàm có thể vươn tới thế lực như vậy, xem ra Kính Hải Vương cũng là người có tài.

“Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy” bàn tay nhỏ vẫy vẫy trước mắt nàng. Lúc này nàng mới hồi phục tinh thần lại, thấy được ánh mắt bất mãn của Hoàng Phủ Minh.

“Trước kia là ta thiếu hiểu biết rồi, hiện tại đã biết” Nàng mỉm cười nhìn hắn

Hoàng Phủ Minh lập tức dương dương đắc ý “Khi ngươi tới trung bộ của Nam Chiêm bộ châu sẽ hiểu được đại danh của Kính Hải vương phủ”

“Ừ đúng vậy, nếu có cơ hội” nàng một lần làm hai việc, vừa kiểm kê danh sách, khóe mắt lại nhìn quyển sách lưu hàng, cho nên tiện tay lật hai trang, sắc mặt dần dần trầm xuống. Hoàng Phủ Minh một mực nhìn nàng, thấy nàng lộ ra thần sắc không vui, ngạc nhiên nói “Ngươi làm sao vậy?” Tính tình nàng không phải vẫn rất tốt sao?

“Không có gì” Nàng đem sổ sách cầm ở trong tay, vuốt đầu hắn nói “Hiện tại ta có việc bận, không thể chơi cùng ngươi, ngươi trước trở về được không?”

Hoàng Phủ Minh có mấy phần không muốn, nhưng nghe giọng nói mềm mại của nàng, trong mắt hàn quang chớp động, hiển nhiên là có việc muốn làm, hắn lưu lại không tiện, cho nên tóm lấy tay áo nàng nói “Được, sau đó ta tới tìm ngươi”

“Được” Trong nội tâm nàng đang suy nghĩ không ngừng, cũng không nghe cẩn thận xem hắn nói cái gì. Hoàng Phủ Minh quả nhiên xoay người rời đi.

Nàng cầm lấy danh sách, lại cầm cả sổ sách trong tay trở về tiền thính Ngoại Sự Đường, đem tất cả đặt trước mặt Phi Lô nói “May mắn không làm nhục sứ mệnh”

Hắn vừa nhìn liền thấy, quả nhiên định giá hết sức hợp lý, trong bụng cũng yên tâm. Đang muốn đưa danh mục lại cho người kiểm nghiệm Lưu Vân Phong của Triều Vân Tông, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên mở miệng nói “Lưu đạo hữu, ta cùng Phi Lô đường chủ có mấy lời muốn nói. Có thể mời tạm thời tránh mặt không?”

Lưu Vân Phong hơi ngây người, lập tức đứng lên. Hắn sống tới tuổi này, xử sự khéo đưa đẩy, đã nghe ra lời nói trong này có chút không thích hợp. Nói thế nào thì có khách quý ở chỗ này, chủ nhà nếu có chuyện sẽ tới nội sảnh thương lượng, nào có đạo lý nào lại đuổi khách ra cửa sau? Xem ra vị khách từ Tiên Thực Viên này khí thế rào rào. Hắn là tới để liên hiệp, không tính toán ở đây nhìn người trong phái nội đấu, cho nên đáp lễ lại, bước ra ngoài.

Phi Lô cũng kịp phản ứng. Sắc mặt hết sức khó coi “Ninh viên trưởng, ngươi cũng quá lãnh đạm với khách quý đó”

Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nói “Vậy nên ngươi lãnh đạm với Ẩn Lưu đúng không?” Sổ sách cầm trong tay đánh qua, đạo ám kình này có chứa thần thông, Phi Lô võ lực không mạnh, mạo muội đưa tay đón lấy bị đánh lui ba bước, sắc mặt trắng bệch. Bốn thuộc hạ của hắn đang ở đó, thấy thế lập tức tiến lên hai bước, đem Ninh Tiểu nhàn vây lại.

Phi Lô cả giận nói “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm viên trưởng Tiên Thực viên là có thể lấn trên đầu chúng ta?”

“Cái chữ – Chúng ta – này từ đâu mà có?” Nàng lạnh lùng nói “Ý ngươi là cả Ngoại Sự đường, cùng nhau thông đồng làm bậy, ăn tiền cùng nhau?”

Sắc mặt Phi Lô nhất thời xanh mét “Ngươi ngậm máu phun người”

Nàng thở dài nói “Chứng cứ đang được ngươi ôm trong ngực đó. Ngươi quá ngu xuẩn, ngay cả làm giả sổ sách cũng không làm được. Đã thế thì đừng nên có tâm tư ăn hối lộ trái pháp luật chứ”

Phi Lô vẫn cười lạnh nói “Ngươi vu oan cho ta bực này, ta muốn tìm môn chủ đòi lại công đạo”

Ninh Tiểu Nhàn lười cũng hắn nhiều lời, vỗ tay nói “Người đến” những ẩn vệ cùng nàng đi Đại Tuyết sơn xuất hiện, từ bốn phương tám hướng tràn vào, đem đám người Ngoại Sự đường vây lại. Yêu quái ở đây chủ tâm vào thương nghiệp, hơn phân nửa không phải loại yêu quái cường đại, bị đám ẩn vệ to lớn này vây lại, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.

Phi Lô sắc mặt đại biến “Ngươi là muốn bất ngờ làm phản sao? Chờ Kinh Cức Đường tới, sẽ trị tội ngươi …”. Cụm từ -bất ngờ làm phản – này sau khi Hạc trưởng lão đánh bại Cưu Ma giành lại vị trí môn chủ liền trở thành cụm từ nhạy cảm. Hắn nói ra cũng là nhắc nhở Ninh Tiểu Nhàn chớ làm loạn.

Kết quả lời còn chưa dứt. Ninh Tiểu Nhàn đã lấy ra một tờ văn thư, ném trên mặt hắn “Từ giờ, đường chủ Ngoại Sự đường bị cách chức. Tình hình cụ thể ngươi tự xem đi”

Thì ra Lang Gia cùng Hạc môn chủ đã nhận được yêu cầu của nàng, liền lập tức hạ lệnh. Đem Ngoại Sự đường cho nàng tiếp quản. Dựa theo quy định của Ẩn Lưu, nếu lệnh do hai môn chủ cùng đồng thời đưa ra thì không cần qua các trưởng lão xem xét, trực tiếp được thi hành. Đây là lần đầu tiên có mệnh lệnh được cả hai người chấp chưởng Ẩn Lưu cùng đưa ra, song Ninh Tiểu Nhàn cũng không quản tinh tức này truyền ra sẽ oanh động thế nào mà chỉ lo kiếm mấy tên trong Ngoại Sự đường. Cái này gọi là bắt ngay tại trận, nếu không một tờ lệnh đưa xuống, đám người này đem sổ sách tiêu hủy, nàng sẽ không tìm được chứng cứ.

Đều nói nhổ cải mang theo đất, nàng không tin Ngoại Sự đường chỉ có một mình Phi Lô tham ô, cho nên muốn dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem đám sâu mọt này tận diệt.

Môn chủ hạ lệnh không chỉ có con dấu mà còn có chữ ký viết tay của chính Môn chủ. Dù là Lang Gia hay Hạc môn chủ, bút họa đều mang theo linh khí đặc biệt, ngoại nhân căn bản không bắt chước được, cho nên Phi Lô cầm được tờ giấy văn thư này thì trợn mắt há hốc mồm, một chữ cũng nói không ra.

Lệnh cho ẩn vệ tập trung tất cả mọi người của Ngoại Sự đường tới tiền thính, lúc này trong tay nàng đã có đám yêu quái từ Mịch la, đám người này vội vàng đi vào khố phòng, đem sổ sách toàn bộ mang đi. Trong mười ngày tới, bọn họ cần tinh tế thẩm tra, tra ra sai sót trong đó, đem Phi Lô cùng đồng bọn bắt gọn.

Đợi đến khi tất cả sổ sách được lấy hết đi, Ninh Tiểu Nhàn mới phất tay để ẩn vệ mang Phi Lô tới Kinh Cức đường, nói rõ lý do bị bắt.

Nàng đi qua lại hai lần trước mặt những người Ngoại Sự đường, sau đó thản nhiên nói “Từ hôm nay trở đi, ta chính là lãnh đạo trực tiếp của các ngươi. Dưới tình huống này nhậm chức có chút lúng túng, nhưng ta đảm bảo, chỉ cần tra ra các ngươi trong sạch, Ngoại Sự đường tất sẽ không bạc đãi hắn”

Mọi người sớm nghe nói, viên trưởng Tiên Thực viên không chỉ võ lực cao, mà còn là một nhân vật hung ác, đối xử với cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc. Hôm nay nàng mang theo thủ dụ của môn chủ tới, vừa ra tay đã ném lãnh đạo cũ vào Kinh Cức đường. Vào nơi đó muốn trở ra là vô cùng khó, nghĩ tới đây trên mặt bọn họ mang theo chút ít kính sợ. Ninh Tiểu Nhàn thi triển thần niệm, lưu ý vẻ mặt mọi người, đối với người nào chột dạ rõ ràng cũng ghi nhớ lại.

Lập tức phất tay giải tán mọi người, tìm tới Lưu Vân Phong, trước hướng hắn xin lỗi, cũng đảm bảo những thỏa thuận giao dịch của tiền đường chủ Phi Lô vẫn giữ nguyên hiệu lực, lúc này mới sai người mau chóng hoàn tất công việc. Lưu Vân Phong cũng không phải đầu gỗ, ở ngoài cửa nhìn thấy Phi Lô bị bắt mang đi, người tiếp hắn cùng thỏa hiệp là tiểu cô nương trước mặt này thì biết Ngoại Sự đường đã xảy ra chuyện. Hắn cũng không hỏi, vội vàng đem chuyện làm xong, lập tức đứng dậy cáo từ, về phần sau khi trở về Triều Vân Tông mọi người nói gì, hắn cũng không cần biết.

Đợi sau khi hoàn thành, Ninh Tiểu Nhàn lại một lần nữa bố trí Ngoại Sự đường. Đến khi nàng hoàn thành những thứ ngổn ngang tạp vụ đó, mặt trời cũng sắp xuống núi. Có thể rằng ngày mai nội bộ Ẩn Lưu sẽ có tranh cãi lớn, cái tên Ninh Tiểu Nhàn càng trở nên nổi tiếng.

Nàng muốn chính là hiệu quả này. Thực lực yếu thì cần giấu tài từ từ tăng trưởng, nhưng hiện tại thắt lưng đã cứng rắn, nàng cũng không cần lo người khác. Mặc dù sự tồn tại của Trường Thiên chỉ giới hạn trong một phần nhỏ người biết, nhưng danh tiếng của nàng càng lớn, hình tượng càng mạnh mẽ vang dội, sau này làm việc trong Ẩn Lưu cũng sẽ dễ dàng hơn.

####

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn trở lại chỗ ở, trước vào Thần Ma Ngục tu luyện công khóa, sau đó theo Trường Thiên dùng cơm rồi tắm nước nóng.

Nàng vừa xong việc ngồi xuống, kết giới bày ra đã bị nhiễu loạn.

Xem ra, có khách tới. Nàng liếc mắt, cả ngày nay bận rộn, còn có để cho người ta nghỉ ngơi hay không?

Trên người nàng bí mật quá nhiều, đã thành thói quen về tới nơi ở liền tiện tay bày kết giới, tránh cho có khách không mời nàng lại không phát hiện.

Quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, không nhẹ không nặng vừa đúng ba cái.

Trường Thiên cúi đầu hừ một tiếng, có mấy phần bất đắc dĩ. Nàng từ từ đi vài bước, còn chưa mở cửa đã biết người tới là ai. Không nhìn ra kẻ này được dạy dỗ tốt vậy nha

Mở cửa, quả nhiên là một đồng tử xinh đẹp đứng đó, còn có một lâm vệ.

Hoàng Phủ Minh trong tay cầm hộp gấm, thấy nàng mở cửa, quệt miệng nói “Động tác của ngươi thật chậm”

Hơn nửa đêm, ngươi mạo muội chạy tới đây, lại còn ngại chủ nhân mở cửa chậm? Nàng nhìn trời, trăng sáng tỏ, ngạc nhiên nói “Sắp qua giờ tuất rồi, canh giờ này không phải nên đi ngủ rồi sao, ngươi chạy tới đây làm gì?” nàng có cùng tâm trạng giống nữ tử khác, không thích nửa đêm còn có khách tới tìm, lúc đó tóc tai bù xù, quần áo không ngay ngắn, không phải là một hình tượng tốt.

Khuôn mặt trắng nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Minh trầm xuống “Cái hẹn lúc ở Ngoại Sự đường, sau đó tới tìm ngươi!”

“Có sao?” Nàng trừng mắt nhìn. Lúc ấy đang mãi suy nghĩ làm sao thu thập đám Ngoại Sự đường kia, không lưu ý hắn nói cái gì.

Nữ nhân này muốn trốn nợ? Cửa nhỏ cũng không có đâu “Có”

“...... Được rồi.”

“Lạnh quá nha. Để ta đứng ngoài cửa lớn, đây là đạo thiết đãi khách của ngươi sao?” Hắn rùng mình, xoa xoa lỗ mũi. Lúc này là đầu tháng ba, cho dù trong rừng rậm Ba Xà, tuyết đọng vẫn chưa tan hết, nhiệt độ thấp hơn 0 độ, hắn cũng là đạp tuyết mà đến, tu vi lại thấp, bị khí lạnh xâm nhập trong chốc lát đã không chịu nổi.

Chóp mũi hắn quả nhiên đỏ lên, lạnh lẽo. Ninh Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nhường đường cho hắn tiến vào “Làm sao ngươi tìm được chỗ này?” Ẩn Lưu canh phòng xâm nghiêm trứ danh, từ lúc nào một đứa bé có thể ở trong Ẩn Lưu chạy loạn khắp nơi rồi?

Hoàng Phủ Minh rầm rĩ trong miệng, bộ dạng khả ái “Ta cho hắn một viên linh đan, nhờ hắn dẫn ta tới đây” Nàng hướng lâm vệ phất phất tay, cây tinh kia quả nhiên phát ra tiếng, hướng nàng khom người hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.