Trận pháp gông cùm xiềng xích vừa đi, thân hình Thất Tử lập tức linh
hoạt, không cần nàng trợ giúp đã đưa ra móng vuốt thép, giống như bóp vỡ dưa hấu bóp nát đầu một người trước mặt. Khiến cho những người đứng bên cạnh Quỷ Đầu Đao chắc có giao tình không tệ cùng hắn ta lập tức nổi
giận gầm lên một tiếng, xoay người tấn công Ninh Tiểu Nhàn.
Lại trùng hợp, người này hóa ra chân thân, nàng nhận ra chính là một con sa quánh thú mới vừa công kích nàng.
Cái này còn có cái gì để nói sao? Coi như là ông ba phải, bị tên này bức
bách chịu thống khổ gai độc trên người, lại còn giảm nhiều năm dương thọ cũng sẽ hận không thể ăn thịt cắt da hắn. Huống chi nàng chưa bao giờ
là một người rộng lượng.
Mà bây giờ nàng lại ở trạng thái đầy
máu sống lại, mắt thấy con sa quánh thú lại huy chưởng tấn công tới,
trong lòng âm thầm cười lạnh, nắm chặt nắm đấm ‘oanh’ một tiếng không
chút xinh đẹp đánh một quyền trở về.
Cái động tác chậm này giống
nhau, hai bên địch ta đều trơ mắt nhìn một chưởng móng vuốt của sa quánh thú như nửa cánh cửa lớn nhỏ và quả đấm nho nhỏ trắng như ngọc quyết
của nàng từng cái xuyên thấu không khí, sau đó đụng vào nhau.
Tục tằng chống lại tỉ mỉ, tàn bạo chống lại trầm tĩnh, hình ảnh kia mang
theo vẻ đẹp thê lương tàn khốc, đều làm người ta không dám nhìn.
Khóe miệng Thất Tử lại lộ ra nụ cười lạnh. Nữ chủ nhân đấu với người không
rõ chân tướng còn chưa từng có thất bại, ngay cả hắn cũng không phải là
đối thủ đâu, đồ ngu kia lại tự tìm đường chết.
Quả nhiên lần giao thủ này khiến tất cả mọi người nhìn thấy con ngươi đều muốn rớt đầy
đất. Chỉ nghe răng rắc một tiếng vang lên, giống như tiếng gãy xương. Sa quánh thú đau đớn hét thảm một tiếng, lại bị một quyền này đánh trúng
bay về phía sau!
Đôi mi thanh tú của Ninh Tiểu Nhàn hơi nhướng,
tiến lên trước một bước biến quyền thành chưởng, nắm được một cánh tay
của hắn bẻ gãy, một cái giật tới. Sau đó lại coi thân thể khổng lồ của
hắn là vũ khí, dễ dàng đánh tới năm người còn lại, tốc độ cực kì nhanh.
Cái đầu sa quánh thú này có hình thể giống như núi nhỏ nhưng gân cốt lại
rắn chắc. Sức nặng ít nhất gần ngàn cân. Thất Tử biết sự lợi hại của
nàng, hai cánh khẽ vỗ đã sớm nhảy lên hồi lâu. Những người còn lại không đề phòng nàng giơ sa quánh thú nặng như vậy, còn có thể vung vẩy như
rơm rạ, những người đó trong ngạc nhiên bị nện ngã hai người.
Ninh Tiểu Nhàn không muốn ham chiến. Đưa chân giẫm mạnh lên ngực sa quánh
thú. Chỉ nghe lại một tiếng rắc nữa vang lên, sa quánh thú điên cuồng
hét lên một tiếng rồi không động đậy nữa.
Một cước này, lực đạo
tính toán rất chuẩn, ít nhất nàng giẫm gãy đứt bốn cái xương ngực sa
quánh thú, hơn nữa có một cái đâm vào trái tim. Đối với yêu quái mà nói, thương thế như vậy chưa chắc sẽ mất mạng. Tên này chỉ là thuộc hạ lâu
la của người ta, nàng lấy hay không lấy tính mạng của hắn thật ra không
quan trọng. Chỉ cần khiến hắn mất đi năng lực hành động, đừng vội tới
tìm nàng quấy rối là được.
Còn dư lại ba người nhìn thoáng qua nhau, trong đó hai người đột nhiên chia ra đánh về phía nàng và Thất Tử.
Mấy người này có ý gì? Nàng vừa mới đánh ngã sa quánh thú, đối phương phải
biết Thất Tử và nàng không sợ nhất chính là vật lộn ở cự li gần mới
đúng, sao chúng lại giống như tự sát nhào tới chứ?
Đợi chút, tự sát?
Đợi người trước mắt tới gần nàng mới nghe được trong miệng đối phương
truyền đến tiếng đọc chậm rãi như có như không, giống như cứng rắn nhả
xong mấy âm tiết cuối cùng.
Người này mang mặt nạ bảo hộ, nàng
căn bản không nhìn ra miệng hắn đọc bí quyết gì. Nhưng mấy âm tiết đó,
nàng hết sức quen thuộc. Không đúng, phải nói là tất cả người tu tiên
đều cực kì biết rõ – khẩu quyết tự bạo nguyên thần!
Trong nháy mắt, lông tơ cả người nàng dựng đứng, phẫn nộ quát Thất Tử: “Mau tránh ra, bọn họ muốn tự bạo nguyên thần!”
Mỗi người bước vào con đường tu tiên bài học thứ hai hoặc thứ ba nhất định
là học khẩu quyết tự bạo nguyên thần. Ý nghĩa tồn tại của đoạn khẩu
quyết này trên thế gian chỉ có một – chính là khiến bản thân và địch
nhân đồng quy vu tận, ngọc đá cùng vỡ. Người tu tiên thân thể già yếu
rồi còn có thể binh giải hoặc nguyên thần xuất khiếu để có cuộc sống
mới. Duy chỉ có nguyên thần là vật cực kì quan trọng. Một khi dẫn nổ,
mọi chuyện trong nháy mắt thành vô ích, thần hồn từ đó tiêu tán trong
trời đất, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thể. Cho nên tuy thứ
này là thủ đoạn cuối cùng để kẻ yếu chiến thắng kẻ mạnh nhưng nếu không
phải thù lớn sâu sắc hoặc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Mấy người này rõ ràng chưa tới đường cùng lại cứ hướng về phía nàng và Thất Tử dùng thứ đó! Huống chi tu vi hai người này cũng không yếu. Nếu bị
bọn họ dán lên ở khoảng cách gần nổ tung, sợ rằng hai người đều sẽ bị
trọng thương, Dư Anh Nam trong tay Thất Tử chắc chắn sẽ thân hóa tro
bụi, ngay cả một chút cặn bã đều không còn!
Bết bát hơn chính là
hai người bay nhào về phía nàng và Thất Tử này, nửa đường lại biến ra
chân thân. Tên đánh về phía nàng lại là sa quánh thú, tên còn lại được
gọi là yêu quái nhân yêu “Man lệ”. Mặt mũi xấu xí như lôi công nhưng có
sáu cánh tay, rất giống quái vật “Tu La” trong truyền thuyết. Hai người này đều khởi động khẩu quyết tự bạo nguyên thần cho nên nhiệm vụ nhào
lên không phải dốc sức liều mạng, mà là gắt gao cuốn lấy hai người bọn
họ, làm nguyên thần bọn chúng có thể nổ tung ở khoảng cách gần, khiến
địch nhân thương tổn lớn.
Đây là một kích cuối cùng của sinh mệnh, hai người bọn họ tất nhiên chấp hành cực kì quyết đoán. Đầu sa quánh
thú kia lấy tư thế gấu ôm đánh tới, tên đồng bạn khác mạnh mẽ hơn hắn
không biết gấp bao nhiêu lần. Ngay cả khi Ninh Tiểu Nhàn đâm hai đao
trên người nó, nó cũng không quản không thèm để ý, chỉ có một suy nghĩ
chính là vững vàng ôm lấy nàng.
Sao nàng có thể để nó được như ý
nguyện, thân thể uốn éo một cái tựu như cá bơi trong nước, nào biết con
sa quánh thú này lại cũng rất linh hoạt, thân thể đuổi theo vừa chuyển
cũng tự nhào tới. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, nếu mình bị nó ôm, kết quả
thật sự có chút không ổn. Vì vậy nàng rút trong tay áo ra hai dây leo
dài nhỏ bền bỉ “ba ba” hai cái quất vào huyệt thái dương sa quánh thú.
Đây chính là viên cầu phệ yêu đằng phối hợp, hơn nữa nhược điểm của quái vật hung ác luôn là mắt. Sa quánh thú này dù hung ác dữ tợn, nó vẫn
theo bản năng khẽ nhắm mắt một chút.
Chỉ trong nháy mắt đó, thân
thể Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng đạp trên người nó. Nàng dùng sức đạp một
cái, lập tức mượn lực nhanh chóng nhảy ra ngoài! Vào lúc này, nàng hoàn
toàn không có thời gian quay đầu nhìn lại Thất Tử, chỉ có thể chạy trốn
vì mạng nhỏ của mình.
Nàng tất nhiên phải triển khai toàn bộ tốc
độ, hầu hết tu sĩ đều thấy không rõ bóng dáng của nàng, chỉ thấy được
một bóng dáng cực nhanh “vèo” một cái đã bay ra ngoài hơn ba mươi
trượng.
Một loạt hành động thoạt nhìn khó phân phức tạp, song từ
lúc sương mù dày đặc tràn ngập toàn bộ chiến trường đến bây giờ, thời
gian chẳng qua chỉ chưa tới một khắc đồng hồ. Thiên Thượng Cư cơ cấu
khổng lồ như vậy muốn ứng phó việc đột ngột xảy ra có làm khá hơn nữa
thì cũng cần chút thời gian phản ứng và hành động.
Vì vậy trong
thời gian rất ngắn, bọn họ lại tìm được phương pháp xử lí đối phó khói
độc Mê Long, coi như rất cơ trí. Đây cũng là một chấp sự nói ra, dùng
“Hồng Vân Độn” để đối phó. “Độn” vốn chính là lượng lớn, thành nhóm,
song Hồng Vân Độn lại không phải hàng hóa, mà là một con sâu nhỏ kỳ lạ.
Loại côn trùng này chuyên lấy khí âm tà làm thức ăn, thân thể cực nhỏ,
mắt thường không thể nhận ra, hết lần này tới lần khác ưa thích sinh
hoạt quần cư. Một khi chúng ra tay hành động chính là số lượng trăm vạn, ngàn vạn mà tính nên thường khiến một số người tưởng lầm là đám mây đỏ
phía chân trời.
Vị chấp sự Thiên Thượng Cư này trong tay nuôi một đám Hồng Vân Độn. Ý kiến của hắn được cấp trên chấp nhận nên vội vã
chạy trở về lấy. Đến lúc này một hồi làm trễ nãi không ít thời gian, chỉ có điều vừa phóng thích Hồng Vân Độn ra, nó tựa như gặp được món ngon
trân quý và lạ lao thẳng tới. Chiến trường vốn tràn ngập khói độc Mê
Long lại lập tức co rút, chỉ cần Hồng Vân Độn nhào tới nơi nào, nơi đó
lập tức rút lui. Cho nên người tu tiên trong sân tầng thứ bảy thấy sương trắng bên cạnh rất nhanh tản đi, thay vào đó là đám sương đỏ tụ lại.
Chỉ có điều độ dày Hồng Vân Độn tạo thành rõ ràng không bằng khói độc Mê
Long, vậy nên lúc này người có thể thấy hành động Ninh Tiểu Nhàn có ít
nhất mười mấy người, đây cũng là nguyên nhân nàng không dám giống như
lúc trước trốn vào Thần Ma Ngục.
Đa số mọi người còn đang không
biết giải quyết chuyện bên trong thế nào, trong sân đột nhiên trước sau
truyền đến hai tiếng ầm ầm nổ lớn!
Dù nàng chạy trốn nhanh nhưng
khoảng cách này vẫn có chút gần. Không khí phía sau giống như đột nhiên
bị ma sát đun nóng, theo đó tạo thành làn sóng khổng lồ, cứ thế va chạm
quăng nàng ra xa hơn ba mươi trượng!
Tới tận khi nàng rơi xuống đất, tiếng nổ tung mới truyền ra.
Trên thực tế, người tu tiên tu vi tinh thâm như thế mà tự bạo nguyên thần,
hơn nữa lại còn pháo nổ hai lần, phạm vi liên quan ít nhất hơn mấy trăm
trượng! Trích Tinh lâu là vật cứng rắn bền chắc, uy lực vụ nổ tung này
chưa tán ra ngoài nhưng toàn bộ tầng thứ bảy cũng phải nhận lực trùng
kích mạnh mẽ.
Trong phạm vi gần của vụ nổ, hơn ba mươi người tu
tiên và tất cả người phàm trong sân tầng thứ bảy, một tiếng còn chưa kịp phát ra đã bị nổ thành một vũng máu!
Giờ phút này, mọi người tu
vi cao thấp trong sân lập tức phân tán. Vài người được tiếng gầm của
Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở, rất nhiều người tu tiên đều có phản ứng: có
người lập tức bóp nát ngọc phù trong tay, hóa ra áo giáp hộ thân. Tuy có ít người tốc độ tăng nhanh, nhưng không biết trung tâm vụ nổ ở nơi nào, chỉ có thể tế ra pháp khí hộ thân, cứng rắn chống cự hai lần công kích
này.
Hai làn sóng nổ tung qua đi, trong sân nhất thời yên tĩnh, có thể đứng chỉ có lác đác mười mấy người.
Ninh Tiểu Nhàn cũng mới vừa bóp vỡ hai pháp giới hộ thân, nỗ lực đứng lên.
Mặc dù bảo giáp nàng mặc trên người đối với lực phòng hộ đẳng cấp cao
sắc bén không đủ. Nhưng đối với loại phạm vi mang tính công kích thì
hiệu quả vẫn không tệ. Hơn nữa nàng phóng thần lực hộ thể bên ngoài, ít
nhất có thể bảo vệ nàng không giống rất nhiều người tu tiên khác bị tạc
toàn thân đầy máu đen. Dù vậy, nàng cũng cảm thấy trái tim sít chặt, như có máu tụ đè nén, mỗi một khối xương trong thân thể đều đang kêu gào ầm ĩ, như muốn mệt rã rời.
Nhưng nếu như nguyên thần tự bạo của
người tu tiên chỉ có tổn thương giống như thuốc nổ thông thường thì cũng sẽ không khiến người ta biến sắc. Nó ác độc nhất, hiệu quả đáng sợ nhất chính là vô số thần hồn khác nhau công kích, là những oán độc nhất
trước khi chết của tu sĩ, nguyền rủa bi phẫn nhất!
Nàng ở gần
trung tâm vụ nổ, hai làn sóng thần hồn công kích mở rộng lan ra bốn
phương tám hướng, tự nhiên kẻ trước người sau đánh trúng nàng. Nàng chỉ
cảm thấy trong đầu giống như có cái cưa cưa qua cưa lại, nhấc lên cảm
giác đau đớn hết sức kịch liệt. Loại thống khổ này khiến nàng đã sớm
quen chịu đựng cũng cảm thấy trước mắt tối sầm, thần hồn phiêu diêu hồi
lâu, mới vừa có thể hơi tỉnh táo. Chống đỡ công kích như vậy thêm mấy
lần, không chết cũng sẽ tinh thần phân liệt!
Trong mũi lại có
chất lỏng ấm áp ồ ồ chảy ra. Nàng thuận tay sờ soạng, máu! Màu sắc đó
khiến nàng hơi hoàn hồn, nhất thời nhớ tới….
Đúng rồi, Thất Tử, còn có Nam Minh Ly hỏa kiếm!
Nàng vừa mới hơi có chút ý thức, lập tức nhớ lại hai thứ này là món đồ cực kì quan trọng, vì vậy lung la lung lay đứng lên.