Edit+ Beta: Tiểu Tuyền
Một … món đồ khác lấy
danh nghĩa Ẩn Lưu bán ra bên ngoài, chính là Ngọc cao, có điều trải qua
Trường Thiên tính toán, chọn lựa phương thức hạn chế bán ra. Đây cũng
không phải hoàn toàn từ mục tiêu chiến lược lâu dài, chủ yếu là vật này
phải sinh trưởng ở trên đá ngũ sắc mới có thể chín. Ẩn Lưu tuy có bảo
bối nhiều, nhưng cũng không có phá sản đến trình độ tùy tiện cầm thần
thạch ngũ sắc tới tiêu xài, vẫn phải dựa vào Tức Nhưỡng sản xuất thủ
công, nên sản lượng hết sức có hạn. Mà yêu quái nhốt trong Thần Ma ngục, đa số yêu lực ở lần cứu trị Huyết Ngô Đồng đã bị rút đi rất nhiều, cần
phải có thời gian từ từ khôi phục.
Theo lý thuyết, ban đầu nàng
từ Ẩn Lưu chặt chém số lượng lớn tinh hoa cỏ cây là có thể chậm chạp bổ
sung linh lực cho Tức Nhưỡng, nhưng nàng sắp rời đi, thời gian quá gấp.
Vì đạt thành mục tiêu này, lão Hạc đã nghĩ ra phương pháp xử lí làm
người ta phải kêu là tuyệt, đó là từ trong sổ sách chuyển ra số lượng
lớn linh thạch, để cho Tức Nhưỡng trực tiếp cắn nuốt, tạo ra linh lực.
Tức Nhưỡng được xưng là không có gì không thể nuốt, trên căn bản đồ ăn gì
cũng có thể chuyển hóa, chẳng qua đồ nuốt vào chất lượng càng tốt, linh
lực chuyển hóa ra càng cao.
Lão Hạc ném cho nó hơn bảy trăm vạn
linh thạch, nó cũng có thể vô thanh vô tức mà nuốt trọn, vì vậy màu sắc
của bùn đất trong nháy mắt biến đậm hơn, sau đó lại bắt đầu thúc dục
trồng Ngọc cao. Vật này không chỉ giúp tu vi tăng trưởng, mà còn có thể
tu bổ linh căn bị tổn hại, là thần vật cả thiên hạ đều biết, nàng cũng
chỉ có mượn sức của Tức Nhưỡng mới có thể nâng sản lượng, cho nên khoản
linh thạch này quăng vào không chút nào đau lòng, bởi vì buôn bán Ngọc
cao ra ngoài, Ẩn Lưu ít nhất có thể kiếm lợi nhuận trở lại gấp ba bốn
lần.
Mấy cái chữ này nghe rất khổng lồ, song đối với một tông
phái có gốc rễ to mà nói, liền không coi vào đâu. Chi tiêu mỗi ngày của
Ẩn Lưu, cũng là một khoản sổ sách ngàn vạn. Mà Ngọc cao trị giá ba, bốn
trăm ngàn linh thạch, đối mặt với nhu cầu của toàn bộ đại lục, thì quăng vào nó ngay cả tiếng nước chảy cũng nghe không thấy.
Cũng chỉ có lúc này, nàng mới chân thiết cảm nhận chỗ tốt của việc có tổ chức lớn,
núi dựa lớn. Nếu không có Ẩn Lưu làm chỗ dựa, hai thứ bảo bối linh Trà
và Ngọc cao này. Còn không biết sẽ bị giấu ở trong Thần Ma ngục thêm bao nhiêu năm, mới có thể lại thấy ánh mặt trời! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cưu Ma không có đắc tội nàng, nhưng nàng và Trường Thiên nhất định
phải giúp đở Hạc trưởng lão đánh thắng trận chiến dịch này.
Chỉ có đem quyền lực nắm trong lòng bàn tay. Nàng mới an toàn.
Nàng xài hai ngày xử lý rất nhiều tạp vụ trên tay xong, liền mang theo một
đám yêu quái di chuyển. Trừ Thanh Loan ra. Lão Hạc còn cẩn thận sàng
chọn ra không ít yêu quái mạnh đi chung với nàng. Nguyên nhân rất đơn
giản —— đi đến đại tuyết sơn tìm kiếm Nam Minh Ly Hỏa kiếm, nàng cần
nhân thủ, rất nhiều nhân thủ.
====
Ninh Tiểu Nhàn vẫn cho
là, lần này điểm cuối đi về phía tây sẽ xa như ở chân trời. Mà bây giờ
nàng biết rồi, chân trời đã gần ngay trước mắt.
Từ Núi non Ba Xà
theo hướng Bắc lên đường, cơ hồ là trải qua ngày đêm không ngừng lên
đường sau, bọn họ rốt cục ở ngày thứ mười ba thì chạy tới chỗ ẩn thân
của Nam Minh Ly Hỏa kiếm trong truyền thuyết —— A Thái Lệ Nhã tuyết sơn.
Mười ba ngày ngày qua đều ở tầng trung đón gió phi hành. Thất Tử còn tốt, có thể cùng Thanh Loan thay ca. Nàng thì phải ngồi một mình ở trên lưng
chim cứng rắn, thật sắp chịu đựng không được. Bay cao ở trên trời là vấn đề lớn nhất, còn vào lúc thể lực của cầm yêu và chủ nhân chống đỡ hết
nổi, phải ứng phó những trận gió mãnh liệt gào thét không giây phút nào
yên tĩnh. Những cơn gió như đao nhọn, như cương châm, có thể đem da thịt người phàm trực tiếp từ trên xương cạo xuống, mà người tu tiên bay ở độ cao nơi và hình thức này, cũng phải dùng linh khí đem quanh thân tinh
tế bảo vệ, không thể có nửa điểm sơ sót, nếu không thì phải chịu đau
khổ.
Đừng nghĩ rằng chỉ là di chuyển đường dài thôi, cũng là khảo nghiệm khổng lồ đối với tu vi cùng năng lực nắm trong tay. Cho nên
rất nhiều tông phái đều thích phái đệ tử đi xa nhà làm việc. Nhất cử
lưỡng tiện.
Tuy nói thần thông của nàng tiến bộ nhanh, nhưng việc mài luyện không giây phút nào ngừng hiển nhiên có rất nhiều chỗ tốt đối với tiến triển tu vi của nàng, mặc dù không có làm đạo hạnh thâm sâu
thêm. Cũng không còn mấy giờ rỗi để hoàn thành bài học mỗi ngày, nhưng
đối với việc vận dụng thần thông cùng thần lực nàng nắm trong tay, càng ngày càng tinh vi. Chạm vào khổ hạnh cũng khiến đạo tâm tăng trưởng
giống như trước, đáng sợ nhất chính là, Trường Thiên lại nói với nàng,
dù sao trong lúc nàng rãnh rỗi gục ở trên lưng, thì dứt học thêm mấy
dạng thần thông nữa đi.
Cho nên nàng vừa phải đối phó với trận
gió đáng sợ, vừa phải phân tâm nghiên cứu bản lãnh mới học, mười ba ngày này trôi qua thật khổ không thể tả. Đối với sự nghiêm nghị của Trường
Thiên nàng oán thầm cũng không biết mấy lần. Nhưng mà tiến bộ của nàng,
ngay cả Trường Thiên cũng rất hài lòng. Còn Lén nói với Cùng Kỳ, tài
nghệ của yêu quái ở trong Phản Hư trung kỳ. Căn bản không ai có thể xuất sắc hơn nàng. Cùng Kỳ lắm mồm quay người đi đã bán chủ cầu vinh, đem
lời này nguyên vẹn chuyển cáo với Ninh Tiểu Nhàn, làm cho nàng mừng thầm thật lâu.
Chẳng qua phi hành đường dài quả thật cũng đã tiêu hao hết tinh lực của nàng và Thất Tử, khi nàng đạp lên mặt đất lần nữa,
liền kinh ngạc phát hiện phía dưới hai mắt của mình đã có màu xanh nhàn
nhạt.
Không ngờ lại lộ ra mắt quầng thâm! Đối với một cô gái tu
tiên nghiệp dư mà nói, đây quả thực là hiếm thấy, có thể thấy được mấy
ngày nay nàng bị hành hạ thảm cỡ nào rồi.
Cho nên nàng kéo thân thể
mỏi mệt ở dưới chân Tuyết Sơn tìm được một khu thôn xóm của con người,
tính toán tá túc hai ngày, sau đó lại thẳng tiến đại tuyết sơn. Tuy nói
là”Dưới chân”, nhưng độ cao này so với mặt biển cũng có hơn một ngàn
thước.
Phương pháp khôi phục tinh lực tốt nhất là cái gì? Đương
nhiên là ngủ. Nàng quá mệt mỏi, ném ra hai đĩnh bạc lớn xong, liền đổi
lấy một chỗ dung thân không tệ, sau đó thì phóng vệ sinh thuật cho mình, kiên trì bò lên trên giường gạch, mới dính gối liền chìm vào mộng đẹp.
Cảm giác ngủ được vừa mê vừa say, chất lượng cao trước nay chưa từng có,
chẳng qua là ở trong mơ nàng lại thấy Long Quy, còn huyễn hóa ra bộ dáng của người thiếu niên, cười hì hì nói cái gì đó với nàng. Nhưng nàng
nghe được không rõ ràng lắm, cuối cùng có thể nhớ tới, chính là Long Quy rất Trịnh Trọng chỉ vào tay nàng, nàng cúi đầu nhìn, thấy trong lòng
bàn tay mình nằm một miếng lệnh bài màu đỏ sậm.
Sau đó, nàng
tỉnh, mơ mơ màng màng đưa tay lên nhìn lại, trong lòng bàn tay cái gì
cũng không có. Xem ra, quả nhiên chỉ là nằm mơ a.
Nàng duỗi lưng
một cái, xương cốt cả người phát ra một trận âm thanh răn rắc nho nhỏ,
thần thanh khí sảng. Hiện tại nàng đang nằm trên một tấm da thú nghiêm
chỉnh trải lên Thổ kháng. Vật liệu da làm đệm giường rất mềm mại, là
dùng da thỏ tuyết khâu thành, trên kháng cũng đã nguội. May mắn nàng đã
là người hàn thử bất xâm. Nơi này là Đại Tây Bắc, tuy mùa xuân đã buông
xuống, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương, nhiệt độ cũng cực thấp. Người giàu có một chút, trong nhà đều chuẩn bị kháng nóng.
“Ta đã ngủ bao
lâu?” Nàng vừa chảy tóc thay y phục, vừa hỏi Trường Thiên. Trước khi
nàng ngủ vẫn không quên đem ma nhãn gở xuống, dùng y phục phủ lên, làm
cho hắn cái gì cũng nhìn không được, cho nên hiện tại hắn rất không vui.
“Không nhiều lắm, mới mười hai canh giờ.” Hắn buồn bực nói, “Nhưng mà có người đã tới tìm nàng hai lần, đều bị Đồ Tẫn ngăn lại.” Bởi vì Thất Tử phải
lên đường, cho nên những ngày qua Đồ Tẫn cùng các yêu quái khác đều
sống ở trong Thần Ma ngục. Theo Trường Thiên ngồi tù ngồi lâu rồi, bọn
họ chờ Ninh Tiểu Nhàn xuống mặt đất mới được mời ra khỏi ngục, ở trước
cửa của nàng trông mười mấy canh giờ, có người tìm đến đều bị đám này
hung thần ác sát cản về.
Nàng ngạc nhiên nói: “Ta vừa mới đến nơi này, sao lại có người tìm chứ?” Đang khi nói chuyện, đã mặc lên một áo
khoác ngắn lông chồn trắng, bên hông cột đồng tâm kết, trên chân đổi đôi giày nhỏ da hươu, cuối cùng đem ma nhãn đeo lên ngực, đẩy cửa đi ra
ngoài, quả nhiên liếc mắt liền thấy được Đồ Tẫn. Người này khẽ nhắm mắt, đang giơ linh rượu nàng ủ châm uống, nhất phái Tiêu Dao. Những yêu quái khác từ Ẩn Lưu theo tới, bao gồm Thanh Loan tất cả đều chia ra ngồi ở
những cái bàn bên cạnh, tán gẫu câu được câu không đất.
Sau khi
từ núi non Ba Xà đi ra, nàng đã đem lũ yêu quái này ném vào Thần Ma
ngục, dù sao Hạc môn chủ đã ra lệnh để bọn họ đi theo, nên không có
người phản kháng, cho nên đều bị Trường Thiên thu phục xong. Yêu chúng
Ẩn Lưu vốn chỉ nhìn mặt kẻ mạnh, hiện tại tận mắt nhìn thấy Thần Quân
đại nhân, trên người lại bị thủ đoạn lợi hại bắt ép, người dám cứng đầu
cãi lại chứ?
Nhìn thấy Thanh Loan, Ninh Tiểu Nhàn cười khúc
khích. Thất Tử biến hóa thành Tiểu Bạch điểu chui vào trong ngực lão bà
của mình, bị mỹ nhân ôm vô cùng thoải mái, ngủ đến hai cái móng vuốt
hướng lên trời, da bụng nhỏ còn phập phòng theo tiếng ngáy, âm thanh của người bên cạnh nói chuyện lớn hơn nữa, cũng ầm ĩ không tỉnh nó. Nàng
chọc ghẹo đất gõ hai cái lên bụng của người này, nó vẫn không có tỉnh.
Nó mệt muốn chết rồi. Dù sao, phi hành khoảng cách dài nó cùng Thanh Loan mới là nhân vật chính.
Lúc đến quá mỏi mệt, cũng không có đánh giá qua khu thôn xóm của nhân loại ở đây. Hiện tại đi ra ngoài cẩn thận ngó ngó, ơ, từ phòng ốc thấp mà dày
đặc có thể thấy được, số lượng cư dân thật không ít. Thôn xóm chọn khu
vực xây rất tốt, vừa lúc ở sau lưng của đại tuyết sơn chắn gió, lại có
khe núi nhỏ, Bắc Phong lạnh lẽo sẽ không thổi tới nơi này, nhiệt độ mặt
đất so với những nơi khác của Tuyết Sơn cao hơn một chút. Cho nên ở nơi dạng vạn vật điêu linh này, thời điểm tân xuân chưa đến, nàng lại còn
có thể thấy màu vàng nhạt của rêu cỏ.
Phía trước là một sông lớn
rộng rãi, đầu nguồn có lẽ là nước tan ra từ sông băng A Thái Lệ Nhã
Tuyết Sơn, chất nước trong veo, chẳng qua dù sao cũng đã bắt đầu mùa
đông, nên tốc độ chảy vô cùng chậm chạp, băng lạnh thấm xương.
Chỉ một lúc sau, nàng còn phát hiện một kỳ cảnh, tức là trong dòng người
lui tới nơi này, lại có hơn phân nửa là cô gái có dung nhan xinh đẹp!
Nàng chỉ đứng nơi này nhìn về phía con đường có mười mấy hơi thở, đã
thấy được không dưới hai đến ba mươi cô nương xinh đẹp từ bên cạnh đi
qua, gầy béo đều có ưu điểm riêng, mặc dù không có thủy thổ tốt tươi của Trung thổ tẩm bổ, da không giống sứ bạch ngọc như Ninh Tiểu Nhàn, nhưng cũng hiện lên màu mật ong bóng như tơ lụa, hơn nữa lại có bộ dáng của
cô gái Tây Vực, mắt sâu mũi cao, đường viền ưu mỹ.
Nơi này chỉ là biên thùy Tây Bắc, ngay cả trấn nhỏ cũng không phải, làm sao lại thừa
thải mỹ nữ thế? Ngoài ra là ảo giác của nàng sao? Tại sao nàng cảm giác, cảm thấy người đi đường rất vội vã, chân mày nhíu lại, trong không khí
của khu thôn xóm loài người này, trôi nổi không khí khẩn trương nhàn
nhạt chứ?
Nàng lắc đầu. Bất kể nơi này sắp xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới nàng. Ninh Tiểu Nhàn đi trở về khách sạn, yêu chúng Ẩn Lưu liền xông tới, bắt đầu hướng nàng báo cáo tình huống.
Nàng sâu ngủ mười mấy canh này, bọn yêu chúng hộ vệ cũng không có nhàn rỗi,
mà căn cứ lệnh của Trường Thiên đã đi ra sưu tập tài liệu của A Thái Lệ
Nhã Tuyết Sơn tư. Nam Minh Ly Hỏa kiếm chỉ là một cây kiếm dài ba xích,
muốn từ trong núi tuyết chiếm diện tích diện tích thế này mà đem nó tìm
ra, đâu phải dễ dàng đúng không?
Cho nên bước đầu tiên, tức là
chỉ có thể sưu tập nhiều tư liệu. Nàng bay tới khu thôn xóm của nhân
loại này cũng là có lựa chọn, bởi vì nơi này là một trạm sau cùng thẳng
tiến đến đại tuyết sơn, hơn nữa liệt kê từng ngọn núi tuyết chung quanh
thì chỉ có nơi này là buôn bán phồn hoa nhất. Loài người là sinh vật
không có lợi ích thì không làm, chỉ có ở nơi này là nhiều dạng người
nhất, địa phương làm ăn thịnh vượng, mới có thể sưu tập được đầy đủ hết
tài liệu về A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn.