Loại hình nhân thế mạng này cũng không có gì ly kỳ, ngay cả Ninh Tiểu
Nhàn cũng từ tay Đạm Đài Dực lấy được một kiện thế thân phù. Cần phải
biết, Lang Gia đã có thân thể tiên nhân, có thể từ thân thể thần tiên
tạo ra một hình nhân như vậy cũng không uổng công phu luyện chế, nhưng
chất gỗ tạo thành này cũng là vạn kim khó cầu.
Tượng gỗ thế thân
trong tay hắn là dùng tim của cây Ngô Đồng lúc Phượng Hoàng niết bàn làm thành. Lúc Phượng Hoàng niết bàn sẽ hóa thân thành cầu lửa, đem cây
cối xung quanh đốt thành tro bụi, mà từ trong tro tàn này có thể lấy ra
gỗ cây Ngô Đồng này làm nên tượng gỗ thế thân có sức mạnh như thế. Đây
là vật khó cầu vì Phượng Hoàng là thần thú thượng cổ, đến bây giờ liền
cọng lông Phượng Hoàng cũng chẳng còn, muốn tìm gỗ cây Ngô Đồng lúc nó
niết bàn nói khó càng thêm khó. Một miếng nho nhỏ làm tượng gỗ này mà
bán ra, ít nhất cũng có giá trị chín trăm vạn linh thạch, nếu gặp được
kẻ tài đại khí thô lại sợ chết, bán giá 1500 vạn linh thạch cũng có thể.
Một khoản tiền lớn như vậy, dù là Lang Gia cũng không thể coi nhẹ, tim của
hắn đang rỉ máu. Người đang chạy trốn phía dưới thực lực so với hắn khác nhau một trời một vực, nhưng bảo bối trên người lại có uy lực quá mạnh, danh kiến “Yêu Sọ”, pháp khí cấp Thiên “Kinh Phong Vũ”, mọi người chơi
gameonline cũng biết, một thân pháp khí như vậy lúc đánh quái vượt cấp
dễ dàng như thế nào. Đoan Mộc Ngạn chỉ bằng hai kiện pháp khí, thiếu
chút nữa đem Lang Gia đánh cho trọng thương.
Nhưng vô luận thế
nào, Đoan Mộc Ngạn cũng đã chạy khỏi phạm vi rừng rậm, đặt chân lên Hồng Vân đài, coi như đã trốn khỏi phạm vi của Ẩn Lưu. Nhưng còn không đợi
hắn kịp thở một hơi, Hồng Vân đài phía trước đột nhiên run rẩy, vô số cự thạch gom lại, tạo thành những Cự Thạch nhân vạm vỡ.
Những Cự
thạch nhân này cao không tới hai thước, vóc người không mập mạp, ngược
lại cực kỳ thon thả, vừa mới xuất hiện liền gầm thét một tiếng, sau đó
hướng Đoan Mộc Ngạn chạy tới. Bọn chúng uốn éo nhấc hông, bước đi nhẹ
nhàng, nào có nửa điểm bộ dáng ngốc nghếch? Khóe miệng Đoan Mộc Ngạn
không nhịn được lộ ra nụ cười khổ, biết những thứ này chính là “Người
giữ cửa” của Ẩn Lưu, chính là kiệt tác kim khí kết hợp pháp thuật hệ Thổ của Thiên Kim đường. Mấy người giữ cửa nhấc tay ngăn cản hắn, hắn phát
hiện động tác của chúng so với yêu quái bình thường còn muốn nhạy bén
hơn nhiều.
Hắn đang muốn lọt qua khe hở giữa bọn họ, nào biết sáu “Người giữ cửa” này đột nhiên nắm lấy tay nhau tạo nên một bức tường,
trong nháy mắt lấp kín lối thoát.
Sắc lửa đỏ ở chân trời sôi trào tới, giống như bầu trời đè ép xuống đỉnh đầu mọi người, phép thần thông của Thanh Loan rốt cuộc phát huy tác dụng.
Tường cao vừa mới tạo thành, Hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, nện trên tường, đem nó biến
thành tường lửa. Đoan Mộc Ngạn cũng không đụng đầu vào như dự đoán, thậm chí cũng không thử dùng kiếm “Yêu Sọ” để đánh lên bức tường này, bởi vì hắn nhận ra, đây chính là Tam Muội chân hỏa, được mệnh danh “gặp nước
đốt nước, gặp đá đốt đá, gặp hồn đốt hồn”, cũng là một trong những bản
lãnh – Thiên Hỏa – của Thanh Loan. Nếu là bản thể của hắn ở đây có lẽ
cũng không sợ thần hỏa đại danh đỉnh đỉnh này, nhưng hắn chỉ là một phân thân của Âm Cửu U, năng lực cũng có hạn.
Cùng lúc đó, Thất Tử ở
trên trời đột nhiên kêu một tiếng, cũng phun ra hỏa diễn trắng bạc, trực tiếp đánh vào trên tường đá. Trên tường nhất thời nổi lên hai màu thần
hỏa: Trắng & đỏ. Thoặt nhìn vừa xinh đẹp vửa quỷ dị.
Cho dù
Đoan Mộc Ngạn có muốn đi vòng, cũng không đại biểu Thanh Loan – người
vừa đỡ được Ninh Tiểu Nhàn – sẽ bỏ qua cho hắn. Bị hắn điều khiển thuộc
hạ đánh trọng thương, nàng đã sớm hận hắn thấu xương, lúc này từ kẽ răng nặn ra mấy chữ:
“Nổ!” “Nổ!” “Nổ!” ….
Nàng liên tiếp hô sáu chữ “Nổ!”, giọng cũng không đổi, tường đá ầm ầm nổ.
Tường đá nổ cũng vô cùng có kỹ xảo, cơ hồ đem trọn tường đá nổ thành phấn
vụn, hay ở chỗ tất cả phấn vụn đều hướng Đoan Mộc Ngạn lao tới, trên
phấn đá này có lực đốt của Tam Muội chân hỏa.
Đoan Mộc Ngạn cũng
sẽ không ngồi chờ chết, lúc này liền bóp vỡ mấy pháp khí hộ thân, trên
người nhất thời nổi lên vài tầng lá chắn bảo vệ, đem những thứ bột đá
này chặn ở ngoài. Trong không khí nhất thời cuồn cuộn bụi.
Thanh
Loan cười lạnh một tiếng, mười ngón tay nhẹ nhàng kích thích, Như Xuyên
Hoa Hồ Điệp từng bước từng cước theo chỉ lệnh bay xuống. Bột đá bên cạnh Đoan Mộc Ngạn đột nhiên sáng lên, mỗi vụn phấn có Tam Muội chân hỏa khẽ nhúc nhích, tách ra hướng bên cạnh đánh tới. Một thành hai, hai thành
bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu ….
Bột đá bên cạnh Đoan
Mộc Ngạn có bao nhiêu? Thần tiên cũng không biết rõ được. trong khoảng
thời gian ngắn, bột đá mang theo Tam Muội chân hỏa vô cùng vô tận cuồn
loạn đánh tới, ở trên lá chắn của Đoan Mộc Ngạn in dấu tạo ra âm thanh
xèo xèo rung động. Trong tích tắc lá chắn chịu ít nhất vạn lần Tam Muội
chân hỏa đột kích, với sức chịu đựng của hắn, cũng bị nhiệt độ cao này
làm cho nóng nảy. Vô số bột đá mang lửa dầy đặc đan thành một tấm lưới
lớn, cảnh tượng sáng lóa quỷ dị nói không ra lời.
Trên người
Thanh Loan có chứa huyết thống của thần thú thượng cổ Phượng Hoàng, có
khả năng khống chế lửa. Đây chính là thần thông Hỏa hệ được Thanh Loan
tu luyện đạt đến đỉnh – Hỏa diễm tiên xạ.
Đều nói tích tiểu thành đại, tích hủy tiêu cốt, huống chi tích lại đây không phải vật phàm mà
là Tam Muội chân hỏa có thể đốt cháy cả hồn phách. Thân là phụ tá của
thủ lĩnh Ẩn Lưu, Thanh Loan tự nhiên biết Âm Cửu U là hồn tu, đây chính
là thuật pháp tương khắc với hắn.
Đoan Mộc Ngạn cũng sẽ không ngu đứng yên chờ chết, nhưng mà chờ hắn chạy ra khỏi Thạch trận thì một
tầng lá chắn cũng không còn lưu lại, da thịt trên người tức thì cháy
sạch lộ ra cả xương, vốn là bộ dáng phong thần như ngọc bây giờ hiển
nhiên đã thành cương thi chạy trốn khỏi tráng hỏa táng. Do hắn vận dụng
bí pháp hộ thân nên mới còn tồn tại như vậy, nếu là tu sĩ và yêu quái
bình tường, dưới tình huống chân hỏa thế này sẽ bị đốt sạch không còn dư lại thứ gì. Chỉ là thương thế trên “túi da”, hắn cũng không để ý, chân
chính phiền toái là Tam Muội chân hỏa đã đốt tới hồn phách của hắn, đối
với hắn tạo thành tổn thương khổng lồ.
Mới bắt đầu hắn đã kiêng
kỵ đối với Tam Muội chân hỏa của Thanh Loan, nếu không cũng không ra
lệnh Mâu Đàn đánh lén nàng. Chẳng qua thương thế kia cũng không trí
mạng, hắn âm thầm cười lạnh một tiếng, đang muốn phát động thần thông
khác, thần hồn đột nhiên truyền đến một cơn đau tê tâm liệt phế, giống
như nguyên thần cứ thế bị kéo ra. Hắn là hồn tu, thần hồn vô cùng kiên
cường, ngay cả Tam Muội chân hỏa của Thanh Loan cũng không thể đả thương hắn nặng nề như vậy.Với bản lãnh của hắn cũng không chịu nổi đau đớn
này, kêu thảm một tiếng, lảo đảo chút nữa ngã xuống đất, tiếp theo ọe
một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Thần hồn đã bị thương.
Chẳng qua vừa trúng một kích của Thanh Loan, nên không ai biết hắn hộc máu là do thần hồn bị hao tổn.
Hắn phóng ra khói đen của phân thân, lại bị đính cứng trên mặt đất, hoàn
toàn biến mất, điều này sao có thể? Đoan Mộc Ngạn không nhịn được xoay
người lại, kinh dị nhìn về nơi khởi phát.
Tại đó Ninh Tiểu Nhàn vừa mới mở mắt.
=====
Lại nói tới Ninh Tiểu Nhàn.
Từ lúc cuộc chiến bắt đầu, nàng đã lui lại phía sau cùng. Bởi vì nàng đứng cách Mâu Đàn không xa, thời điểm Đoan Mộc Ngạn chạy trốn, nàng vốn định đuổi theo, nhưng Mâu Đàn cũng hoạt động.
Mọi cử động của Mâu Đàn bị Đoan Mộc Ngạn khống chế, dưới tình huống cao thủ bao vây, con rối
này chẳng qua chỉ như bia đỡ đạn, có thể tạo ra tác dụng gì? Nàng cũng
không muốn quản khỉ gió gì hắn, nhưng Mâu Đàn lại hóa thân về bản thể
Hắc ưng, vỗ cánh bay lên trời, mục tiêu chính là công kích thuật pháp
của Thanh Loan.
Hắn muốn thương tổn tới Thanh Loan, chỉ có một
biện pháp. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ kỹ, sắc mặt liền thay đổi, dưới chân vận
lực đuổi theo, nàng mượn lực trên ngọn cây, tốc độ nhảy lên cũng không
phân cao thấp với Hắc ưng. Đúng lúc Thất Tử bay qua nàng, Ninh Tiểu Nhàn nhảy lên lưng nó, rốt cuộc cũng vượt qua Mâu Đàn.
Lúc này, yêu
khí quanh thân Mâu Đàn kịch liệt co rút, trong mắt hồng quang chớp động, chính là muốn dùng sát chiêu uy lực mạnh nhất của bất kỳ tu tiên giả
nào – tự bạo nguyên thần. Ninh Tiểu Nhàn khó khăn lắm mới nhào tới chỗ
nó, cũng không rảnh nghĩ biện pháp thứ hai, thần lực tập trung trên hai
cánh tay, kìm lấy cổ hắn, mười ngón tay như thép tinh, dùng sức.
Chiêu này, vừa chuẩn lại hung ác. “Rắc” một tiếng, cổ Mâu Đàn bị nàng dùng
sức bẻ gãy, đầu lập tức mềm nhũn rủ xuống, ánh sáng màu đỏ trong mắt lập tức tiêu tán. Tự bạo nguyên thần là đại chiêu cuối cùng ngọc đá cùng
tan của Tu tiên giả, vốn phát ra không dễ dàng, trước hết cần đem tinh
khí toàn thân tập trung vào não bộ, rót vào trong nguyên thần, sau đó
mới dùng pháp quyết tự bạo, giờ đây chợt bị nàng cắt đứt, tựa như khí
cầu muốn phát nổ lại bị kim châm đâm một lỗ thủng, thoáng cái cạn sạch
khí.
Với tu vi của Mâu Đàn, nếu tự bạo thành công, không chỉ
Thanh Loan, mà chính Thất Tử chạy đi và Lang Gia phía sau cũng sẽ chịu
tổn thương nặng nề.
Trường Thiên bất mãn nói “Gặp một chiêu này, tốt nhất cách tu tiên tự bạo xa một chút”
Nàng thế nhưng đã thành công ngăn cản được một vụ tự bạo nguyên thần, Trường Thiên thật là xoi mói. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn cãi lại, Thanh Loan đột nhiên kinh hô một tiếng “Coi chừng!”
Coi chừng? Coi
chừng cái gì? Nàng còn chưa kịp phản ứng, thất khiếu của Mâu Đàn đột
nhiên tuôn ra một luồng khói đen, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng
tai quấn lên thân thể nàng. Tay nàng còn đang nắm lấy thi thể Hắc ưng,
khoảng cách gần đến không thể gần hơn được nữa, khói đen đánh bất ngờ,
nàng tự nhiên là tránh không thoát.
Lần phát sinh biến cố này,
ngay cả Trường Thiên cũng bị làm sợ đến tê liệt. Nàng chỉ kịp nghe hắn
nổi giận quát một tiếng “Đóng thần thức lại!” đã bị khói đen này chui
vào trong lỗ tai.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nhắm mắt lại, từ không trung rơi xuống. Nơi này cách mặt đất hơn mười trượng, lấy cường độ
thân thể nàng mặc dù không ngã chết nhưng một chút nội thương là không
thể tránh khỏi. Thanh Loan thi triển thần thông đã xong từ lâu, giờ phút này thu cánh vọt xuống, tới gần mặt đất hóa thành hình người đưa tay
tiếp được Ninh Tiểu Nhàn, an ân ổn ổn đặt nàng trên mặt đất.
Nhưng mắt nàng vẫn nhắm chặt, thần sắc trên mặt hết sức đau đớn.