Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
“Thuốc này che lại miệng vết thương của ngươi, hiện tại đã bắt đầu có hiệu quả nên vết thương khép lại.” Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Chỉ có điều
thuốc này tiêu hao sinh mệnh lực của ngươi, sau này trong vòng nửa năm
ngươi sẽ thường xuyên thấy chứng khí hư thân thể mệt mỏi, giật mình suy
nghĩ chậm chạp.” Còn không có sức làm chuyện phòng the, chỉ có điều lời
này nàng nói không nên lời.
A Cát tất nhiên không thèm để ý, cúi người về phía nàng và Trường Thiên chào thật sâu nói: “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị.”
“Lão Tứ” ở bên cạnh thúc giục: “Hàn huyên xong, người cũng cứu, vậy đi nhanh chút thôi.” Quặng mỏ này không nên ở lâu, nếu một lát nữa lại đến thêm
vài con thằn lằn, vài con sơn miêu, vậy thì việc vui có thể to lắm đấy.
Đoàn người vội vàng trở về đường cũ. Có sự trợ giúp của thuốc, A Cát tạm
thời không cần người đỡ vịn, tốc độ đi của mọi người nhất thời nhanh hơn rất nhiều, ra khỏi quặng mỏ mới nhìn thấy bên ngoài còn nằm một con
thằn lằn biến dị, hiển nhiên đã chết từ lâu. Côn Lão Đại và “Lão Tứ”
nhìn chằm chằm hai cái cũng không nhìn ra vết thương trí mệnh của nó ở
chỗ nào, không khỏi càng thêm tò mò đối với thủ đoạn của Ninh Tiểu Nhàn
và Trường Thiên.
Con đường đồng xanh trước mắt rộng rãi thẳng tắp khang trang, thoạt nhìn cũng không giống có mai phục. Chẳng qua rất
nhanh phía sau lại truyền tới tiếng soẹt soẹt rè rè rất nhỏ. Mọi người
biết tiếng động đó đại biểu lại có sơn miêu đến gần, vội tăng nhanh bước chân tìm chỗ ẩn nấp, rồi mới nhìn về phía con đường. Quả nhiên nhìn
thấy hơn bốn mươi con sơn miêu đã chạy vội tới cửa vào quặng mỏ đang hợp sức kéo thi thể thằn lằn biến dịvào bên trong. Một hàng chân dài đen
lớn tiến gần, người xem trong lòng lập tức hốt hoảng. Quái vật kia vốn
là thiên địch của chúng, hai bên thù hận sâu đậm, lúc này sơn miêu đang
hận không thể ăn thịt nó, nhất thời cũng không rảnh quay đầu nhìn về
phía mọi người.
Có người thấp giọng oán giận nói: “Những con kiến lớn vì sao quên cả sống chết chen đến quặng mỏ, có bảo bối sao?”
Vừa đạt thành hiệp nghị tạm thời, Ninh Tiểu Nhàn cũng không dấu diếm một
mình, cười nói: “Có bảo bối. Khoáng vật chính là bảo vật đối với sơn
miêu. Hầm mỏ này gọi là Vân Anh Thạch, tính chất khá mềm. Không có quá
nhiều tác dụng đối với con người nhưng sơn miêu cách mười ngày nửa tháng nếu không gặm ăn, giáp xác trên người sẽ càng ngày càng mềm, không thể
tiếp tục bảo hộ thân thể, ở địa cung không khác gì chờ chết. Tựa như con người phải có muối ăn, nếu không toàn thân không có sức. Cho nên vô
luận trong đại điện đồng xanh có nguy hiểm thế nào, bọn chúng cũng phải
mạo hiểm đột phá để vào.”
Nàng mới vừa vào quặng mỏ cũng thuận
tiện liếc nhìn tình hình nơi này mấy lần. Trong Ẩn Lưu cũng có không ít
yêu quái cấp thấp phải định kỳ dùng ăn khoáng vật và chất hơi đặc biệt.
Cho nên nàng không hề thấy kỳ lạ hiếm có đối với tính chất đặc biệt này. Tựa như trên địa cầu, rất nhiều con khỉ, vẹt ở lưu vực Á Mã Tôn ăn quả
mọng bình thường có chứa độc, thì phải cần định kỳ dùng đất sét đặc thù
giải trừ.
Người vừa được nàng cứu từ trong miệng thằn lằn tên là
Hàn Xuân Lâm nghe vậy xen vào nói: “Bọn sơn miêu này thật không xui xẻo, khoáng thạch kéo dài tính mạng cư nhiên bị quái vật trong đại điện đồng xanh ngăn cản.”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, cười cười nói:
“Sợ rằng bên trong địa cung vốn thiết kế như vậy, những quái vật này
sinh tồn trong địa cung đã lâu. Gần như chúng đã thích ứng hoàn cảnh
không có không khí nhưng không thể không ăn cái gì. Ngươi nhìn sơn miêu
đường hành lang qua lại quá chật so với thằn lằn biến dị. Căn bản chính
là gây khó khăn, nếu như những thằn lằn này lâu dài không bắt được sơn
miêu, đoán chừng đã sớm chết đói, cũng sẽ không đầy đàn đến giờ.”
Nàng tổng kết nói: “Cho nên. Địa cung cố ý để chỗ sơn miêu sống và quáng
mạch xây dựng bên cạnh điện, cũng chính là vì để cho thằn lằn có thể đi
săn sơn miêu mà sống. Đồng thời sơn miêu cứ mười ngày ăn cơm một lần vân anh khoáng thạch là được.Thằn lằn bắt được con mồi số lượng có hạn.
Điều này cũng có tác dụng khống chế tổng số lượng bầy đàn thằn lằn.”
Đây là người thiết kế địa cung cố ý gây nên? Trong lòng mọi người không
nhịn được cảm thấy lạnh lẽo, Hàn Xuân Lâm: “Đám kiến lớn thì lại dùng
thức ăn trong sông mà sống? Chúng ta xuyên qua đường hành lang, phát
hiện bọn chúng có số lượng rất nhiều.”
Côn Lão Đại nghĩ đến xa
hơn, trầm ngâm nói: “Sơn miêu lấy con mồi trong sông đưa tới mà sống,
thằn lằn lớn kia coi sơn miêu là con mồi... Theo cách nói như vậy, phía
sau không phải có quái vật lợi hại hơn sao?”
Lời dự đoán đó vừa nói ra, mọi người đồng loạt nuốt nước miếng.
Trường Thiên thản nhiên nói: “Rất có thể. Người xây địa cung này đại khái cũng nghĩ tới. Một thời gian dài, cơ quan dù tinh xảo cũng sẽ mục nát, chỉ
có hai loại đồ vật có thể vận chuyển lâu dài, thủ hộ địa cung không bị
người ngoài xâm nhập, bảo vật bên trong không bị người khác lấy đi. Một
người trong đó đó là sinh vật có thể sinh sôi đầy đàn, thịnh vượng đến
bây giờ. Sợ rằng càng đi vào bên trong đi, quái vật sẽ càng lợi hại.
Những thứ này vốn chính là có tác dụng như người thủ hộ, trong địa cung
tự sinh sôi trưởng thành.”
Có người không nhịn được hỏi: “Vậy một thứ khác thì sao?”
“Các ngươi cũng nên rất quen thuộc mới đúng, đó chính là nguyền rủa hoặc
trận pháp.” Trường Thiên biết, những người phàm trước mắt đều tu luyện
qua một vài thuật thiên sư. Tuy không thể giống người tu tiên mở rộng
thần niệm có thể thấy sát khí, lại có thể mơ hồ cảm giác được sự hiện
hữu của nó. Sát khí cuồn cuộn không dứt, càng phát ra nồng đậm dày đặc,
hoàn toàn có thể duy trì trận pháp tiếp tục vận hành tiếp.
Ninh
Tiểu Nhàn hỏi ra nghi vấn từ ban đầu tựu chiếm cứ trong lòng: “Nơi này
ngay cả người tu tiên đều không vào được. Nếu không sẽ bị sát khí dày
đặc áp chế tu vi, cướp đi thần trí, sao các ngươi lại hành động tự nhiên thế?”
Côn Lão Đại trầm trầm nhìn nàng một cái, hơi không muốn mở miệng, dù sao đây cũng là một trong các lá bài tẩy của bọn hắn. Ninh
Tiểu Nhàn nhướng lông mày màu đen, nhắc nhở hắn nói: “Ước định?”
Đây là thời điểm đồng tâm hiệp lực cho nên Côn Lão Đạidăm ba câunói rõ nguyên nhân hậu quả một lần.
Hóa ra bọn họ quả nhiên là ngàn dặm xa xôi tới. Côn Lão Đại là nhân sĩ cách Côn Sơn hơn bảy trăm dặm, chỉ nghe họ này cũng biết Côn thị chí ít ở đó từng là gia tộc có tiếng tăm. Gia tộc này vốn có ruộng tốt vạn khoảnh,
hàng năm thu tô đều thu đến mỏi tay, thực sự được xưng tụng hương khói
cường thịnh. Nhưng hơn hai trăm năm trước có người trong tộc nhân bái
nhập làm đệ tử phương sĩ tên Táo Nhất Thời, sau đó lại mời “thiên sư” về cẩn thận cung phụng, rất nhiều con cháu học tập thuật thiên sư.
Nhưng người theo đạo thiên sư, cuối cùng đa số đều mất mạng mẹ goá con côi,
Côn gia cũng không có ngoại lệ. Vốn là đại gia tộc gần hơn hai ngàn
người, truyền tới thế hệ này của Côn Lão Đại đã là gia đạo đổ nát, nhân
khẩu điêu linh. Huynh đệ ruột duy nhất từ mười lăm năm trước đã buông
tay nhân gian, trước khi chết uỷ thác con trai cho hắn, đứa nhỏ này cũng chính là A Cát. Vợ Côn Lão Đại đến bây giờ trứng cũng còn chưa sinh ra
một cái cho nên luôn coi A Cát như con mình sinh ra.
Nếu nói vua
cũng thua thằng liều, hai nam đinh duy nhất của Côn gia giờ đều ở trong
địa cung rồi, cũng khó trách Côn Lão Đại dám khai hết bối cảnh Côn gia
của mình ra.
Lại nói về Côn Lão Đại vận khí cũng thật sự xui xẻo, vốn nghĩ tới đến thế hệ này của hắn không bao giờ làm cái nghề xúi quẩy này nữa, để xem một chút có thể trọng chấn hương khói Côn gia hay
không? Vừa mới bắt đầu dùng tiền tích góp được mua vài mẫu ruộng tốt về
trồng trọt, nào biết không lâu sau hai năm lũ lụt hạn hán, ba năm đại
hạn. Hoa mầu trong ruộng gần như chết sạch. Sau đó hắn lại ỷ vào mình có mấy phần võ lực, muốn chạy lái buôn làm thương nhân vân du bốn phương,
học người buôn bán. Nào biết trong đó môn đạo cách thức cũng rất nhiều, hắn lại bị lừa hai ba lần, thua tới mức cọng lông dính chân cũng sạch,
trong tay hoàn toàn không có tiền chưa nói, lại còn thiếu một khoản nợ.
Thiếu cái gì cũng không thể thiếu nợ. Cho nên hắn không thể làm gì khác đành
lại làm nghề cũ của Côn gia. May mà trong tay Côn Lão Đại thật sự có mấy phần bản lãnh. Danh khí dần dần mở rộng trong mười dặm tám hương, phàm
là có gặp quỷ gặp tai ương đều tìm đến hắn hỗ trợ. Sau khi hắn trở lại
làm phương sĩ, ngược lại các việc xuôi gió xuôi nước, vì vậy thở dài một tiếng, chỉ nói thiên ý như thế, cũng hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ thay
đổi kế kiếm sống trong đầu. Trải qua kinh doanh những năm này, hắn cũng
thiết lập lựa chọn một chi đội ngũ, chính là mấy người mang vào địa
cung.
Nửa tháng trước, có người tìm tới hắn, nói ra một cái giá
trên trời hắn không cách nào cự tuyệt. Người đó để cho hắn chạy tới núi
Xích Quỷ ở ngoài bảy trăm dặm, tìm kiếm một chỗ địa cung, sau đó sẽ trả
lại đồng dạng kim ngân làm thù lao. Côn Lão Đại chậm rãi nói: “Người nọ
nói, phát hiện cái gì cũng có thể thuộc về ta, hắn chỉ cần một vật trong cung này.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe được nhập thần truy hỏi tới: “Là cái gì?”
“Một tảng đá hình trái tim.”
Thạch Tâm, tại sao vật này nghe quen tai như vậy? Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày.
Trường Thiên đã truyền âm nhắc nhở nàng: “Năm đó con mèo yêu nhỏ kia
vụng trộm vào Kính Hải vương phủ, muốn trộm không phải chính là một tảng đá hình trái tim sao?”
Nàng chợt hiểu ra. Ngày xưa lúc nàng cứu
mèo yêu nhỏ đã nghe nó nói, trưởng lão môn phái muốn nó lẻn vào đánh cắp Thạch Tâm của Kính Hải vương phủ. Hiện tại trong địa cung này cũng có
một viên, nói cách khác, trên thế giờ này có ít nhất hai viên Thạch Tâm? Rốt cuộc bọn họ dùng làm gì?
Nhưng địa cung chỉ ở nửa năm trước
bởi vì thiên tai mới ngoài ý muốn mở ra, sao người mời Côn Lão Đại lại
biết được nơi này có dấu bảo vật gì? Nghe những phương sĩ này nói, nỗi
băn khoăn trong lòng nàng ngược lại càng ngày càng nhiều, không nhịn
được quay đầu nhìn Trường Thiên một cái, lại thấy hắn trong mắt tia sáng rực rỡ, không có nửa phần mê hoặc, trong lòng đột nhiên thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ hắn cũng biết?” Dù sao địa cung cũng là di tích còn sót lại từ vài ngàn năm trước, cùng một cái thời đại với Trường Thiên, hắn hiểu bí mật nhiều hơn nàng, chẳng lẽ không phải rất bình thường sao?
Nàng đang nghĩ ngợi, Côn Lão Đại đã tiếp tục nói: “Lúc ấy người nọ cũng đã
nói rõ, địa cung không phả ingười bình thường có thể đi vào, sợ rằng cả
vài thần tiên trong lục địa cũng phải trốn tránh. Chúng ta muốn an toàn
ra vào trừ phi là nắm giữ vật này.” Lòng bàn tay mở ra, bên trong nắm
một lưỡi dao mỏng bằng đá hình chữ nhật, chỉ dài cỡ ngón trỏ, độ rộng
không tới hai ngón tay khép lại, thủ pháp mài thô ráp, lưỡi dao còn có
dấu vết mài nhiều lần, thoạt nhìn cũng không sắc bén, đại khái nhằm khi
để lưỡi dao trong lòng bàn tay cũng sẽ không cắt phải tay làm bị thương
người cầm. Nếu nói có cái gì khác thường thì chính là trong bóng tối
lưỡi dao vẫn tản ra ánh sáng màu xanh âm u.
Nàng ngạc nhiên nói: “Đây là vật gì?”Côn Lão Đại lắc đầu nói: “Không biết. Người nọ phân cho chúng ta mỗi người
một cái, ban đầu chúng ta cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao vật này vốn không khác miếng đá bình thường nhưng sau này khi vào địa cung, nó lại bắt
đầu sáng lên.”
Trường Thiên đột nhiên chen lời nói: “Đây không
phải là dao đá, mà tên là rìu đá. Nó vốn là dụng cụ người dân thượng cổ
trước đây dùng để cắt róc thịt xương, sau lại thay đổi làm vũ khí tế
trời, một tổ ít nhất có mười hai vật. Mỗi một vật ngưng tụ một lượng lớn sức mạnh cầu nguyện, đều có thể nhận được thần thông thiên phú xưng là
thiên khí, tồn tại trên thế gian cực thưa thớt, hơn nữa có tính duy
nhất. Nhóm rìu đá này đại khái trải qua thời gian dài cũng là đồ vật
người dân man di dùng để câu thông thiên địa, dần dần cũng có thần thông của mình, có lẽ chính là sức mạnh không dính tà khí kì lạ.”
Sát
khí trong địa cung chính là nơi thiên địa ngưng tụ máu tội ác tà ma kì
dị. Nếu có rìu đá này hộ thân, cho dù người phàm cũng có thể ra vào tự
nhiên. Chỉ có điều hiệu lực bảo vật này cũng chỉ thế mà thôi, đủ loại
biến hóa trong địa cung còn cần mọi người tự ứng phó.
Chẳng qua
người có được chí bảo bực này, tại sao không tự mình lấy đến, ngược lại
muốn nhờ cậy người phàm đi vào lấy vật đó? Nàng lắc đầu nói: “Chuyện này còn chưa làm đã khắp nơi lộ ra quỷ dị. Việc như vậy, ngươi cũng dám
nhận?”
Côn Lão Đại cười khổ một tiếng: “Ta vào nam ra bắc nhiều
năm như vậy, còn chưa gặp qua chuyện tà dị thế này. Chỉ có điều người nọ nói ra giá tiền, ta thật sự không cách nào cự tuyệt, kim ngân trừ đầy
đủ con cháu ăn dùng vài đời, còn có bí sách Côn gia thất truyền đã lâu,
bên trên ghi lại rất nhiều thuật pháp thiên sư, cũng không phải ta không động tâm, còn có...” Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, trên khuôn mặt già nua lại lộ ra mấy phần nhăn nhó: “Hắn nói trong tay còn có một vị thuốc, để cho sau khi ta dùng là có thể sinh ra con trai...”
Trung niên
không có đời sau, chính là tiếc nuối lớn nhất của người phàm. Người vì
tiền mà chết, chim vì thức ăn vong. Đông gia thần bí kia ném ra chỗ tốt, chính là mồi câu mật ngọt chắc chắn Côn Lão Đại sẽ nuốt vào.
Về
phần nhìn trong bóng tối, ẩn dấu mùi cơ thể và hơi thở của mình cũng
không phải là việc khó gì đối với thiên sư. Bọn họ bình thường bắt quỷ
hàng ma cũng có lúc cần thứ này, nếu không đám ác quỷ ngửi thấy được hơi thở người sống, thiên sư còn có thể có mấy thành phần thắng? Nói tới
cái này, Côn Lão Đại rõ ràng buông lỏng rất nhiều, hơn nữa còn có những
thiên sư khác cũng tham dự thảo luận.
Cơ hồ mỗi một trường phái
thiên sư đều có phương pháp thu liễm hơi thở của mình, có thể phong bế
lỗ chân lông toàn thân, không để mùi tiết ra ngoài. Còn có thời gian dài có thể phong bế hơi thở, thậm chí chỉ dùng da để hô hấp. Phương pháp
đám người Côn Lão Đại chọn dùng chính là mang theo linh hương đậu nhỏ
sau khi hong khô. Loại cây đậu này có màu gần giống đậu đỏ, hàng năm mùa thu hoạch sau khi lên đòng có thể hái, sau khi bào chế loại bỏ vỏ bên
ngoài, loại bỏ mùi không sạch sẽ. Không khí địa cung vô cùng mỏng manh
cũng là lúc linh hương đậu có tác dụng.
Bản lãnh của người phàm
quả nhiên không thể khinh thường. Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy chơi thật
khá. Muốn một cây đậu đặt trong túi thơm, quả nhiên sau khi hít sâu hai
cái đều cảm thấy không khí mát mẻ rất nhiều. Về phần rìu đá kia, nàng
cũng đòi Côn Lão Đại hai cái, phân cho Trường Thiên một cái. Có vật này
vào tay, nàng chợt cảm thấy áp lực quanh thân xóa sạch yên tĩnh, sát khí bên người vốn không khe hở, như tơ như rắn lập tức tránh nàng. Cái loại cảm giác âm u đè nén khó chịu biến mất không thấy gì nữa. Thần Quân đại nhân tự nhiên không cần vật tránh trừ sát khí này nhưng diễn trò tất
nhiên phải làm đầy đủ.
Đang khi nói chuyện, tất cả mọi người có
thể thấy hai bên đường lớn đồng xanh lờ mờ, kỳ thật có rất nhiều phòng
ốc thấp bé làm bằng đá, chẳng qua tất cả mọi người không có tâm tư đi
tìm kiếm một phen. Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ nói: “Địa cung bị động đất mới mở ra một lổ hổng nhỏ mới lại thấy ánh mặt trời. Đông gia kia của
ngươi, làm thế nào mà có được bản đồ nơi này?”
Côn Lão Đại nhún
vai nói: “Vấn đề này ta đây không biết được. Bản đồ hắn đưa cho cũng
không tỉ mỉ, chỉ ghi đại khái, có vài nơi vẫn sai đấy. Tựa như thủy thất trong đường hành lang, bản đồ cũng không đánh dấu. Đáng tiếc hiện tại
ta cũng không thể lấy ra cho các ngươi nhìn, người nọ để cho ta tại chỗ
nhớ kỹ, sau đó đốt hủy bản đồ trước mặt ta.” Hắn chỉ chỉ đầu óc của
mình: “Cho nên, bản đồ hiện tại ở chỗ này.”
Đây cũng là nguyên nhân những đồng đội khác không rời không bỏ luôn đi theo hắn: chỉ có một mình hắn biết đường phía trước.
Ninh Tiểu Nhàn đang muốn nói chuyện, ánh mắt ngưng tụ, nhìn hướng đỉnh đầu: “Thằn lằn tới rồi.”
Mọi người thần sắc rùng mình, đều đề cao cảnh giác. Quả nhiên qua mấy giây, bọn họ đi ngang qua một cái cột trụ lớn, lại có lưỡi mềm âm thầm bắn ra ngoài, lần này bay thẳng về phía đầu người. Đại khái sau khi thằn lằn
biến dị quan sát, phát hiện đầu loài người yếu ớt nhất cho nên thay đổi
sách lược, không hề giống như khi săn sơn miêu lấy lưỡi cuốn cả người
nữa.
Chỉ có điều bản lãnh lớn nhất của loại quái vật này vẫn là
đánh lén rất cao, đám người Côn Lão Đại được Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở,
trước đó đã chuẩn bị kỹ càng. Tuy con thằn lằn ra tay nhanh nhưng cũng
trong dự đoán trước của mọi người. Tuy thân thủ người bị đánh lén không
bằng Ninh Tiểu Nhàn, không thể tránh thoát nhưng vừa bị bắt cũng không
kinh hoảng lắm. Sau khi người đó bị lưỡi dài quấn lấy đầu, trở tay từ
bên hông trong túi lấy ra một nắm bộtphấn màu đỏ đỏ trắng trắng, bỗng
vẩy lên đầu lưỡi mềm.
“Vèo” một tiếng, lưỡi mềm vốn có uy lực vô
cùng lớn, đao thương không nhập trong nháy mắt thả con mồi, sau đó chật
vật rụt trở về, tốc độ rụt về lại cơ hồ nhanh hơn bắn ra ngoài. Thằn lằn cũng không biết bị cái gì công kích, phát ra mấy tiếng kêu như trẻ con
thê lương, thân thể như ngọn núi lại cứ thế lui về phía sau hai bước,
ngay sau đó liều mạng lắc đầu, tựa hồ có thứ gì đó chạy vào trong đầu.
Chiếc mũi tinh xảo xinh đẹp của Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhúc nhích, khì khì cười
một tiếng. Trường Thiên cau mày nói: “Đây là vật gì? Mùi vị rất cay
độc.” Thứ những người phàm tục lấy ra chơi đùa vừa rồi, làm sao hắn nhìn không hiểu?
“Không phải thần thông cũng không phải thuật pháp,
tất nhiên chàng nhìn không hiểu rồi.” Nàng cười nói: “Phấn vụn là dùng
ớt chỉ thiên, sơn quỳ, gạo nếp, hoa tiêu, gừng, hồ tiêu nghiền thành
phấn điều chế mà thành, nhìn màu sắc đỏ tươi như vậy, tất nhiên tê cay
tới dọa người... Dù đầu lưỡi thằn lằn chuyển sang săn mồi nhưng nó cũng
còn có vị giác, đột nhiên tiếp xúc đến độ cay đáng sợ như vậy, không bị
thoáng cái kích thích lờ đờ mới là lạ.” Nàng chỉ vào thằn lằn nói:
“Chàng nhìn động tác hiện tại của nó, đoán chừng là bột phấn sơn quỳ sặc đến trong đầu rồi, mùi vị kia rất nặng.” Sơn quỳ làm thành dạng nhão
chính là mù-tạc rồi, đa số người đều hiểu được ăn vào trong miệng hiệu
quả kia thật sự đặc biệt.
Sắc mặt Trường Thiên lập tức trở nên
rất đặc sắc. Ninh Tiểu Nhàn ở Ẩn Lưu đã từng xuống bếp, trong đó một lần từng dùng ớt chỉ thiên này, hình như là ngày thứ hai hai người náo loạn không được tự nhiên… Cho dù hắn có một thân thần thông, cũng không còn
biện pháp luyện đạo hạnh đến trên đầu lưỡi đi, mùi vị tựa như ma quỷ để
cho hắn bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ. Hắn đồng tình nhìn đầu quái vật
một cái, rất có mấy phần đồng bệnh tương liên.
Những người khác
cũng không phải là tượng đất, được thời gian quý giá đều rối rít vận
dụng thủ đoạn mình. Côn Lão Đại lẩm bẩm niệm một đoạn khẩu quyết, tay
trái quơ ra vẽ một vòng kiếm tích. Cái thanh kiếm này vốn là sắt thường
chém sắt như chém bùn, bỗng trở nên linh động, thân kiếm phát ra ánh
sáng nhàn nhạt. Ngay cả mũi kiếm đều phun ra một đoạn kiếm quang dài nửa xích. Hắn có thân pháp khá linh hoạt, lướt đến sau gáy thằn lằn, đâm
một kiếm ra ngoài.
Lần này, làn da cứng rắn như gỗ đá của thằn
lằn lại không chống cự nổi sự sắc bén của trường kiếm. Máu đen như suối
phun ra ngoài. Quái vật phẫn nộ gào thét một tiếng, há mồm muốn cắn hắn.
Trong đội ngũ có một gã thiên sư khác cúi đầu quát to một tiếng. Hắn có vóc
người vốn cao lớn hơn so với người khác, hiện tại cũng không biết vận
dụng bí pháp gì, vóc người bạo tăng. Thoạt nhìn thân cao cỡ hơn bảy
thước (tầm2m2, khụ, không sai biệt lắm tương đương với thân cao Diêu đại thúc), cả người da thịt đột nhiên căng phồng. Mỗi một đường cong đều
như thép giội đúc bằng sắt, thậm chí trên da phát ra vẻ sáng bóng nhàn
nhạt của kim loại. Hắn vẫn bảo vệ bên người Côn Lão Đại. Giờ phút này
tiến lên một bước, bật hơi mở giọng nói, nắm đấm khổng lồ hung hăng nện
lên hốc mắt thằn lằn.
“Phụt” một tiếng, lập tức bị đánh bại. Chỗ
hiểm ăn trọn một quyền này, đầu thằn lằn khổng lồ bị đánh tới mức lệch
đầu, thân thể bị liên lụy cũng nghiêng lệch ra ngoài.
Ninh Tiểu
Nhàn mi tâm có chút nhảy dựng. Chính nàng cũng xuất thân tu luyện thân
thể, quan sát sức lực cực kì tỉ mỉ. Sức lực tên thiên sư này đột nhiên
bộc phát trong một hơi ngắn ngủn lại không thua ba vạn cân! Phải biết
rằng, đây đã là sức mạnh siêu việt xa hơn của yêu quái bình thường, cơ
hồ muốn đạt đến tiêu chuẩn sức lực lớn của yêu quái. Năm đó khi nàng ở
Ẩn Lưu tranh đoạt quả Long Tượng, sức lực cũng không lớn hơn tên này bao nhiêu.
“Lão Tứ” lúc này cũng vung ra bốn miếng tán hồn đinh,
trên mỗi một cái đều có khí đen quanh quẩn, sau khi ra tay trực tiếp
xuyên qua màng chân thằn lằn, vững vàng đính trên mặt đất. Thằn lằn dùng sức giãy dụa, lại nhất thời không thoát khỏi trói buộc của bốn cái đinh dài không tới bàn tay.
Mà ở Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn
trong mắt tinh tường thấy rõ ràng, trên đinh có huyền cơ khác, mỗi một
cái sau khi quấn chặt, trên đinh đều hiện lên một luồng ánh sáng màu
đen, sau đó có ba con tiểu quỷ cười kiệt kiệt nhe răng bay ra ngoài,
dùng sức đóng cái đinh chắn trên đất. Mấy con tiểu quỷ đó thoạt nhìn
trắng trắng mập mập, trong con mắt có ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, vừa mới xuất hiện đã lộ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Mượn cơ hội lần này giảm
xóc, Côn Lão Đại lần nữa giơ kiếm, nhắm ngay vết thương trên cổ thằn lằn một lần nữa dùng sức cắt vào. Hắn hạ kiếm cũng rất chú ý, lần này rốt
cục chém đứt cơ bắp kiên cường dẻo dai, chặc đứt khí quản của thằn lằn.
Một hành động đó vốn vạn thử vạn linh, dù sao đa số sinh vật nơi yếu hại
đều ở đầu, cổ họng. Nhưng con thằn lằn kia lại giãy dụa càng thêm lợi
hại, tứ chi sung sức mãnh liệt có lực, nào có nửa điểm bộ dáng khí suy
lực kiệt?
Mọi người đang kinh ngạc, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn
được lên tiếng nhắc nhở: “Khôngkhí trong địa cung thưa thớt, quái vật
kia vốn không cần hô hấp, ngươi phải đánh gãy động mạch hoặc trái tim nó mới có hiệu quả.”
Côn Lão Đại thoáng cái đã hiểu, mũi kiếm đổi
phương hướng, quả nhiên thẳng tắp đâm vào động mạch chủ. Cổ họng thằn
lằn máu chảy như suối phun, dùng sức nhảy vọt lên, mắt thấy đinh đen
trên bốn chân sắp không chế trụ nổi nó, thiên sư có sức lực kia dứt
khoát nhấc chân đè thân thể nó lại. Qua một lúc lâu, nó mới giãy dụa dần dần thả chậm, cuối cùng rốt cục không động đậy nữa.
Mặc dù Côn
Lão Đại đám người thắng nhưng đều có chút thở hổn hển, hơn nữa tuy sau
khi chiến đấu vóc người vị thiên sư có sức lực kia khôi phục như cũ
nhưng sắc mặt lại tái nhợt hai phần. Ninh Tiểu Nhàn hỏi: “Đường xá còn
dài bao nhiêu?”
Côn Lão Đại à một tiếng: “Chúng ta đi qua đại
khái một phần ba!” Hắn trong bụng cũng phát khổ nhưng hắn là người dẫn
đội ngũ mang thói quen, biết rõ nếu lòng người tan rã thì càng không dễ
làm, vì vậy tận lực nói hời hợt. Mới vừa bọn họ vây công thằn lằn, hai
người Ninh Tiểu Nhàn khoanh tay đứng nhìn, bọn họ bốn, năm người đồng
loạt ra tay, còn mất công sức rất lớn, cho nên càng hiểu rõ hơn chênh
lệch của mình cùng hai người Ninh Tiểu Nhàn. Trong lòng hắn mấy suy nghĩ xoaychuyển trong đầu, nhìn lại Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy nụ cười của
cô nương này hình như đang cười nhạo hắn nhiều kế đa nghi.
Ninh
Tiểu Nhàn nhìn ánh mắt hắn lóe lên, biết hắn trong bụng lại có tính kế
nhưng cười trừ, chẳng muốn tính toán. Ở trước mặt Trường Thiên có thực
lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế của người phàm có thể làm được gì?
Tuy thằn lằn biến dị khó đối phó nhưng không giống như sơn miêu cả đàn xuất động, ngược lại giống như phân chia lãnh địa ở lại của từng người.