Nước hướng chỗ thấp chảy. Ninh Tiểu Nhàn đi theo lòng sông phát giác mình đang đi theo đường xuống dốc, sinh vật trong nước dần dần nhiều hơn. Lòng sông sâu thẳm dường như ngăn cách thời gian, đợi nàng từ trong nước ló đầu ra thì có cảm giác như đã trôi qua một thế kỷ.
Quả nhiên, hệ thống nước ngầm phức tạp, một hồ lớn dưới chân núi liền và thông nhau đã có diện tích tới mấy chục khoảnh, sóng nước mênh mông, nước trong như gương. Nàng ở trong đáy hồ từng bước từng bước”Đi” lên, lúc bước lên bờ sông khô ráo mới cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào. Ở trong thủy vực, chỉ có thể xuất hiện một con Thương Long thực vật liệm (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) cuối cùng. Nhưng dù nàng đã biết điểm này, vẫn phải dùng toàn bộ thể xác và tinh thần đề phòng.
Dù sao nàng đã gặp hơn một lần tập kích cực kỳ khủng bố, hơn nữa nàng thân ở đáy sông sâu yên tĩnh quá dọa người, nếu ở Hoa Hạ, đây là đề tài để quay phim kịnh dị vô cùng tốt.
Nàng chạy trốn bằng đường thuỷ quá sớm nên tất nhiên không biết lúc này Nham thành đang long trời lở đất. Trừ vị Thiếu chủ và Thanh Hư Môn ở bên ngoài còn có rất nhiều thế lực lục tục chạy tới, quấy tòa sơn thành nho nhỏ này biến thành một nồi cháo sôi sùng sục.
Trên tiệc trà xã giao ngày đó Ôn Cáchđã tuyên bố tin tức linh trà xuất hiện, lại mang nhóm linh trà thượng đẳng đầu tiên làm lễ vật, gửi cho các đại tiên phái, yêu tông ở phụ cận. Cho nên linh trà có công hiệu trừ bỏ tâm ma là bí mật căn bản không thể che dấu. Thanh Hư Môn nghe được tin tức, chỉ cảm thấy một cái đầu lớn gấp đôi.vNếu như bí mật này chỉ có một nhà biết được, họ có thể dễ dàng phong tỏa tin tức, sau vài năm bồi dưỡng được một nhóm tinh anh lớn, lại lấy linh trà ra công khai bán.
Nhưng hiện tại tin tức này như chắp thêm cánh, theo các chi thương đội, tiên phái, yêu tông, bay tới từng góc trên phiến đại lục này. Họ còn muốn che dấu tin tức này đó là người si nói mộng.
May mà Ôn Cách đã chết, nếu không bây giờ Thanh Hư Môn đang hận ông ta tận xương, không biết sẽ thu thập ông ta thế nào nữa.
“Tinh thần của tiểu tử họ Ôn có chút không yên, thật không thú vị, ta trả hạt giống linh trà lại cho hắn, thuận tiện vứt hắn xuống tầng năm.” Trường Thiên lười biếng nói: “Hắn đã là người nghiên cứu trà lão luyện, vậy ta sẽ để cho hắn nhanh chóng trồng linh trà, nói không chừng sau này có cái để uống.”
Tinh thần không yên? Tám phần là lão nhân gia ngài dọa hắn sợ. Dù sao trong máu Ôn Lương Vũ cũng có một nửa huyết thống yêu quái, đối mặt với Trường Thiên sẽ có áp lực cực lớn.
“Trời sắp sáng rồi. Ngươi tốt nhất tranh thủ đi một ngày đường núi, cách Nham thành càng xa càng tốt.”
Suốt cả đêm bận rộn giờ nàng lại phải tiếp tục lên đường sao? Quả nhiên nàng số khổ. Chỉ có điều Ninh Tiểu Nhàn biết, việc quan trọng nhất hiện tại nên làm là nhanh chóng rời xa phạm vi của Nham thành. Nàng không phải nhân vật quan trọng gì nhưng Ôn Lương Vũ thì khác.Tuy nói bây giờ hắn đã bị ném vào trong Thần Ma Ngục, nhưng chỉ cần người có lòng đi điều tra tỉ mỉ vẫn có thể phát hiện giữa nàng và Ôn nhị thiếu gia có liên quan. Nàng cũng không cho rằng, đến lúc đó người ta sẽ khách khí tìm nàng hỏi thăm.
Nàng thở dài, lấy thuốc ra, lại lấy nước trong hồ tẩy sạch thuốc dịch dung trên mặt. Nếu đã muốn trốn khỏi Nham thành, như vậy khuôn mặt của Bảo Châu rất dễ làm người khác nghi ngờ hơn. Nàng xác định phương hướng một lát rồi đi về phía tây.
Chân trời phía đông bắt đầu nổi lên màu trắng bạc. Một ngày mới bắt đầu.
Ánh mặt trời rực rỡ, đại biểu cho thời tiết rất nóng. Hiện tại thể chất của nàng rất tốt, đi gần nửa ngày cũng không thấy ra mồ hôi, sau đó nghỉ ngơi ở trạm dịch tạm thời bên ngoài thành.
Ninh Tiểu Nhàn vừa đi vào ánh mắt của người trong trạm dịch đồng loạt quăng tới, dò xét trên người nàng vòng vo hai vòng. Nàng cực kì không thích người khác đánh giá mình như vậy.Nhưng nàng một người ở bên ngoài cũng không muốn gây chuyện. Đến tận lúc nàng ngồi xuống vẫn cảm giác có một ánh mắt luôn quan sát thẳng mình. Ninh Tiểu Nhàn bất mãn trợn mắt nhìn qua.Nàng khẽ nhướng mày. Người này không phải là tên nam tử đã trêu gẹo lại còn muốn ra tay khinh bạc nàng ở khách sạn “Duyệt Lai Cư” của Nham thành sao? Vì thưởng cho hắn có ánh mắt tốt, nàng đã cho hắn nếm thử phấn Bò Cạp Đỏ, chắc hẳn kí ức bây giờ vẫn còn mới mẻ nha!
Người này thấy một bên mặt của nàng chỉ cảm thấy quen mắt, hiện tại nàng xoay khuôn mặt thanh tú trừng mắt nhìn sang. Hắn lập tức cúi đầu giống như tội phạm bị bắt tại trận,không dám nhìn nhiều nữa, tronglòng hắn thầm nghĩ “Quả nhiên chính là cô nương sử dụng độc!”. Đều là người đầu đao liếm máu, cảm giác ngứa ngáy của phấn Bò Cạp Đỏ mặc dù không dễ chịu nhưng cũng không phải chuyện đáng sợ nhất hắn đã từng trải qua. Sau khi nghĩ kĩ lại cũng biết cô nương này đã ra tay lưu tình, hiện tại làm sao còn dám đi qua lấy lại danh dự?
Chỉ có điều người đi cùng hắn cũng không ít.Ninh Tiểu Nhàn vừa mới ngồi xuống uống trà lài đã có người híp mắt cười cười tới gần. Tuy Nham thành là nơi sản xuất trà nhưng cuối cùng lá trà vẫn là hàng quý giá, không phải thứ loại người nghèo tầng chót có thể dùng. Nhân dân cần cù dũng cảm phát minh ra trà hoa cỏ. Loại đồ chơi này mùi hương nồng đậm, vừa có thể nâng cao tinh thần lại giải khát, nhưng giá tiền so với lá trà thật sự khác nhau một trời một vực.
Ninh Tiểu Nhàn không phải không uống nổi lá trà, mà từ trước đến nay nàng không thích rêu rao nên chỉ chọn loại này. Nhìn thấy lại có người không có mắt đi tới, trong lòng nàng thở dài, bình tĩnh suy nghĩ làm thế nào để đuổi hắn mà không làm người khác chú ý. Bây giờ là thời kì đặc biệt, nàng đang hận không thể biến mình thành người tàng hình ah.
Lúc nam tử không mời mà tới đi đến bên cạnh nàng muốn ngồi xuống, đúng lúc nghe thấy giọng nói thanh thúy vang lên phía sau: “Vị đại bá này, xin nhường lối cho! Đừng đoạt chỗ ngồi của chúng ta nha!”
Đại bá? Mọi người ngó chừng nam tử này không nhịn được bật cười.Mặt hắn mọc đầy râu, dường như tang thương đều viết trên mặt, quả nhiên cóbộ dáng của người bốn mươi tuổi, chỉ có điều khóe mắt không nếp nhăn cho thấy số tuổi thật cũng không lớn lắm.
Nam tử kia lập tức đen mặt, xoay người nhìn người nói chuyện, chỉ cảm thấy hoa mắt, bên cạnh nổi lên hai cơn gió nhẹ. Chờ tới lúc hắn quay sang, trên một cái ghế khác ở bàn Ninh Tiểu Nhàn đã ngồi hai đứa bé, đang cười hì hì với mình.
“Thật nhanh!” Động tác của hai tên tiểu tử này, hắn vẫn không nhìn rõ được. Nhìn kỹ lại, hai hài tử này lớn lên có khuôn mặt giống như đúc, hơn nữa bây giờ nhớ lại câu nói vừa rồi hẳn hai đứa bé trăm miệng một lời nói ra, một chữ không kém, một giây cũng không chậm!
Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, cái bàn vốn chỉ có thể ngồi ba người, đôi song sinh vừa tới chỗ ngồi toàn bộ đủ.
Nam tử này cũng không ngốc, hai đứa trẻ trước mắt không giống một cặp sinh đôi bình thường lớn lên xinh đẹp, ngược lại làn da tịch vàng, xương gò má hơi cao, cho dù cười hì hì rất có lễ phép nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, lộ ra tà khí. Hắn chỉ muốn tìm tiểu mỹ nhân nói chuyện đùa giỡn chút thôi, không đáng để chọc phiền toái lớn cho mình, cho nên đồ trong tay đã lấy ra lại chuyển hướng gãi đầu của mình.
Ninh Tiểu Nhàn quay sang cười nói với hắn: “Thật xin lỗi, đệ đệ của ta đến chậm, bàn này đã đủ chỗ, không thể để ngươi ngồi.”
Nam nhân có bậc thang để xuống vội vàng nói hai câu: “Không sao!”rồi ngượng ngùng trở lại bàn của mình.
Nhạc đệm nho nhỏ vừa rồi ở trạm dịch toàn người xa lạ không đáng giá nhắc tới, lực chú ý của mọi người rất nhanh đã dời đi. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hai tiểu tử trước mắt, không vui nói: “Làm sao bây giờ mới tới?”
Hội hợp cùng hai tiểu bức yêu, đây chính là chính sự nàng phải đến trạm dịch xử lí, nếu không phải tùy thân mang theo Thần Ma ngục trong người, cần nghỉ ngơi ở trọ sao?
Hai tiểu bức yêu trước khi nàng tới Nham thành đã chạy tới dã ngoại tự mưu sinh. Nhưng bọn chúng đã lập Huyết Thệ Tâm Minh với nàng, bất luận khoảng cách giữa hai bên có xa thế nào đều có thể cảm giác được mệnh lệnh và ý đồ của chủ nhân.Tối hôm qua trước khi Ninh Tiểu Nhàn lẻn vào Ôn phủ cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại Nham thành nên báo cho hai tiểu bức yêu chuẩn bị mọi thứ lên đường.Trong phạm vi mười dặm của Nham thành có bốn lối ra Đông, Tây, Nam, Bắc, chắc chắn sẽ thiết lập trạm dịch để thương nhân và khách nhân thuận tiện qua lại, dùng làm nơi tiếp ứng là thích hợp nhất.
“Tỷ tỷ, trên đường ngài tự dưng thay đổi phương hướng mà!” Bạch Hồng làm nũng nói: “Vốn không phải tập trung ở đây. Hai chúng ta một ngày một đêm vội vàng chạy tới đó.” Hôm qua sau khi trốn vào đường thủy, nàng tạm thời báo cho hai người bọn họ địa điểm thay đổi.
Vừa rồi tốc độ hai tiểu bức yêu đoạt chỗ ngồi so với động tác ở huyện Tứ Bình nhanh hơn rất nhiều, xem ra sinh tồn dã ngoại trong hơn mười ngày đối với bọn họ mà nói cũng không dễ dàng. Dù sao ngày Đế Lưu Tương đại thịnh buông xuống, yêu tộc dị động, hơn nữa mặc dù y phục của hai tiểu tử này không có tổn hại nhưng dơ bẩn là không thể tránh khỏi. Ninh Tiểu Nhàn nhớ tới cuộc sống hạnh phúc ăn ngon uống sướng của mình ở Nham thành không khỏi có chút áy náy đối với bọn họ.
Cho dù bọn chúng là yêu quái nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ.
Đoạn đường tiếp theo nàng dự định mang theo hai tên sinh đôi này đi cùng. Thứ nhất có thể chiếu cố lẫn nhau, thứ hai lúc đánh nhau có thể trợ giúp. Hiện tại nàng là cô nương mang theo hai đứa bé, vô luận như thế nào cũng không có ai có thể liên hệ nàng với Ôn Lương Vũ.
“Vì sao vừa rồi ta vào khách điếm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ta thế?” Nàng cũng không phải thích đỏm dáng.
Bạch Cảnh cười hắc hắc nói: “Hành tẩu nơi sơn dã, dù là đại nam nhân cũng bị một thân mồ hôi, nào có ai giống như tỷ tỷ cả người khô ráo. Không làm người khác chú ý mới là lạ!”
Nàng nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên từng khách nhân vào nhà trọ hầu như đều mồ hôi đầm đìa, khó trách vừa rồi nàng gây chú ý như vậy. Xem ra, chi tiết cũng rất quan trọng đó Ninh Tiểu Nhàn! Nàng lặng lẽ nhắc nhở mình.
Nếu đã chờ được hai bức yêu sinh đôi rồi, nàng cũng không trì hoãn thêm nữa, Ninh Tiểu Nhàn mang theo hai người rời đi.
***
Tới chạng vạng tối, rốt cục trước khi mặt trời lặn nàng cũng tìm được một nông trang để ngủ trọ.
Nông trang vẫn thuộc về bên ngoài Nham thành, được Nham thành và Thanh Hư Môn bảo vệ, vì vậy các nông dân trong trang rất ít bị yêu quái và cường đạo không có mắt quấy rầy.
Trước kia trong các loại tiểu thuyết võ hiệp, tiên hiệp nàng có thấy, nhân vật chính ở nơi hoang vu nếu có thể tìm được nơi ngủ trọ, hơn nữa chủ nhân phòng ở nhất định là lão tiên sinh, lão thái thái mặt mũi hiền lành. Nhưng nông trang nàng tìm được là một gia đình, vừa mở miệng nói ra ý định của mình, đại thúc trung niên đối diện rất dứt khoát nói: “Một ngày một lượng bạc! Nếu muốn bao cơm canh thì phải thêm ba văn tiền!”
Nàng囧 rồi, nông trang không phải luôn được xưng là dân phong thuần phác sao, sao câu đầu tiên lại nói tiền thế?Tuy rằng nàng cũng tính cầm bạc mở đường.
Nhưng nàng lại không biết, mấy năm nay việc làm ăn của Nham thành càng làm càng lớn, ngay cả nông hộ bên ngoài cũng thường xuyên có khách hàng tìm nơi ngủ trọ. Cho dù là hương dân chất phác thấy cơ hội kiếm tiền cũng sẽ không bỏ qua, huống chi rất nhiều khách thương cũng không thiếu chút tiền đó để nghỉ ngơi ở trọ, cũng như Ninh Tiểu Nhàn muốn dùng bạc mở đường, lúc này mới khiến rất nhiều nông dân có thói quen nhìn thấy tiền liền sáng mắt.
Ngày hôm nay phòng hảo hạng một lượng bạc, chỉ cung cấp một bình nước nóng, muốn tắm là điều không thể rồi. Mặc dù cả người nàng không còn chút sức lực nhưng sờ đệm chăn vừa cứng lại vừa lạnh, phía trên còn dính một tầng dầu mỡ, Ninh Tiểu Nhàn nào dám nằm xuống?