Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 587: Q.6 - Chương 587: Tiền Không Là Vấn Đề, Vấn Đề Là. . .




Nhưng lời đồn lại một lần nữa chứng minh năng lực truyền bá mạnh mẽ của nó quả thật chạy còn nhanh hơn cả ngựa tốt, chẳng qua chỉ hơn nửa canh giờ sau, tin tức thần khí xuất hiện đã truyền khắp cả bên trong thành!

“Lại có thần khí được ra mắt, hơn nữa vẫn đang đấu giá trong sân, thật là thiên hạ kỳ văn! Vô luận như thế nào, cũng phải chạy tới liếc mắt nhìn a.”

“Rất đúng, mấy ngày qua ta đều ngâm mình ở trong Bạch Ngọc kinh, tài vật trong túi đã sạch, hôm qua phải lui đi ra ngoài, nào biết hôm nay lại phát hiện ra thần khí! Aizz, sớm biết như thế, cần gì bỏ ra món tiền khổng lồ mua những thứ đồ vô dụng kia chứ?”

Bên cạnh liền có người cười nhạo nói: “Dựa vào bộ dạng nghèo kiết xác của người, cho dù không tốn một đồng, thần khí cũng sẽ không thuộc về ngươi.”

Vừa dứt lời, đã làm dậy lên một trận thở dài than ngắn. Tu tiên tu tiên, tài lữ pháp địa, chữ tài đã xếp hạng vị thứ nhất a, thần vật bực này, tu sĩ và yêu quái loại này bình thường ngay cả sợi tơ cũng không xứng cầm, không biết cuối cùng người bắt được Nam Minh Ly hỏa kiếm là thần thánh phương nào.

Kim Đại chưởng môn của Tế thế Lâu ngủ nơi này, lúc này đã có thân tín đẩy cửa đi vào, thở dốc không ngừng, cũng đã cướp lời nói: “Lão gia, Bạch Ngọc kinh xuất hiện thần khí Nam Minh Ly hỏa kiếm, chỉ còn gần nửa canh giờ sau sẽ phải đấu giá rồi rồi!”

Trên khuôn mặt Kim Vô Hoạn có chút biến đổi, hỏi: ” Ghế Vip số 732 có động tĩnh gì không?”

“Có!” Thân tín này lập tức gật đầu, “Chúng ta đã phái người đi theo dõi, thấy ghế Vip số 732 mở cửa ra, liền có một người chạy nhanh ra khỏi Bạch Ngọc kinh, xác nhận là đi gom tiền.”

Kim Vô Hoạn lập tức vươn người đứng dậy nói: “Xem ra, nàng cũng có hứng thú với thần khí này. Đi, ta với ngươi cùng nhau đi.”

Cùng lúc đó, trong Kinh Đô mạch nước ngầm ở khắp nơi đã bắt đầu mãnh liệt, có không ít nhà giàu cự phú Tu Tiên giới đến hỏi, trước cửa Thiên Thượng Cư một lần nữa đông như cái chợ, so sánh với ngày đấu giá đầu tiên còn muốn bốc lửa hơn. Tất nhiên đa số người có tiền đều ôm tiền đến sân đấu, không có tiền thì ôm thái độ đến xem náo nhiệt và cổ vũ. Chờ Cưu Ma đi ra nhìn một chút tình huống rồi quay trở về báo cho Ninh Tiểu Nhàn, trong lòng người còn lại đều có thêm vài phần bất an.

Càng nhiều người thì nước càng đục! Xem ra cạnh tranh sẽ rất kịch liệt a. Nhất là thần kiếm vẫn chưa từng sắp xếp trong sách đồ. Cho nên không có cách chỉ có thể để thị trường tự định giá cho nó. Hiện tại tất cả người mua hai mắt đều mù mịt, không biết bảo bối này rốt cuộc có thể kêu đến giá nào trong tương lai. Chẳng qua Tiểu Thổ hào trong tay chỉ nắm mấy trăm vạn linh thạch thì đại khái không cần mơ tới.

Trong tiền tay nàng, không quá rộng rãi a.

Trước lúc Ninh Tiểu Nhàn quyết ý tham gia đấu giá Bạch Ngọc kinh, cũng đã đem một phần vốn lưu động trên sổ sách của Ẩn Lưu tới đây, ước chừng có hơn một ngày bảy trăm vạn linh thạch, ngày đầu tiên mua Thứ Long kích liền xài hơn bảy trăm vạn, cho nên mấy ngày qua tổng cộng đã chi tiêu gần một trăm ngàn linh thạch ra ngoài, mà đấu giá mấy ngày nay linh đan diệu dược của Ẩn Lưu cũng kiếm tiền trở về cho nàng hơn bốn trăm vạn linh thạch. Trước mắt, tiền mặt trong tay nàng có tổng cộng hơn một ngàn một trăm vạn linh thạch.

Mấy chữ này nghe rất khổng lồ. Nếu đổi thành linh thạch màu xanh biếc thậm chí có thể nhồi đầy gian phòng này ghế Vip, song dùng nó để mua Nam Minh Ly hỏa kiếm? Chỉ sợ vẫn còn quá đơn bạc.

Hiện tại, trong Thủy Nguyệt kính từng tầng lầu đều biểu hiện, ngay giữa đại sảnh ghế dựa khách quý vốn ngồi thưa thớt, hiện tại đã chật ních rồi, nếu còn người vào sân đấu giá nữa sẽ không có chỗ ngồi, Thiên Thượng Cư đang bắt tay vào làm thêm chỗ ngồi. Như vậy, những ghế Vip thì, lại mới đi vào bao nhiêu người?

Nàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Lúc này Ngô quản sự tiến vào, đem biên lai cùng túi đựng đồ giao cho nàng nói: “Mới vừa vội vàng đưa đồ đi giám định người mua thật là nhiều a. Cơ hồ muốn đem ta chen ra phía sau. May là các lão đầu tử chịu trách nhiệm giám định vẫn còn ghi nhớ thần bút ‘ Kinh Phong Vũ ’, nên ưu tiên tính sổ cho ngài trước.”

Nàng nhận lấy vừa nhìn, mỗi dạng đồ đạc ở trên biên lai đã có giá tiền hiện ra ngoài. Bởi vì nàng thế chấp sạch. Nên giá mỗi một vật so với mấy ngày hôm trước đưa đi giám định cũng cao hơn một chút, cho nên đài luân hồi, thịt xích ngư, thần bút, Phản Nhan đan, cùng với linh dược hiệu dụng đặc thù khác, tổng cộng thế chấp một ngàn ba trăm vạn linh thạch.

Trong đó, riêng là thần bút “Kinh Phong Vũ” tựu định giá năm trăm vạn linh thạch, có thể thấy được các Giám Định Sư vẫn đem nó liệt vào hàng ngũ thần khí. Nhưng bởi vì điều kiện sử dụng nó rất hà khắc, hơn nữa phải liều chết trả giá, đến lúc đó thương hội cầm đi đấu giá còn muốn từ đó kiếm lại một khoản, cho nên giá thế chấp nó so sánh với Thứ Long kích còn thấp hơn.

Hiện tại nàng tổng cộng có hai nghìn hơn bốn trăm vạn linh Thạch. Đối với mấy cái chữ này Ninh Tiểu Nhàn vẫn cảm thấy trong lòng thấp thỏm. Nhược thật sự thiếu tiền khiến, cùng lắm thì đem cũng Thứ Long kích này đi thế chấp luôn. Nàng nghĩ thầm.

Thời gian từng giây từng phút đất đi qua. Bóng dáng của Thất tử rốt cục cũng xuất hiện ở cửa.

Hắn mặt như phủ băng. Nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn mới bỏ đi lạnh nhạt, trầm giọng nói: “May mắn không có nhục sứ mạng!”

Hắn mới vào phòng. Mùi máu tươi liền đập vào mặt.

Hai hàng lông mày dài nhỏ của Ninh Tiểu Nhàn nhăn lại, khóe mắt mơ hồ có sát khí tiết ra ngoài: “Trên đường quả nhiên có người muốn cướp?” Hiện tại linh thạch đối với nàng mà nói, so với bất kỳ thời khắc nào đều quan trọng hơn, người muốn cướp số tiền kia, chính là muốn mạng của nàng! Đối với địch nhân, nàng cần khách khí làm cái gì?

Trong tay Thất tử mới vừa nhuộm máu, hiện tại trong lời nói đều mang theo máu tanh tàn nhẫn: “Người cũng có chút bản lãnh, đợi chúng ta ra khỏi Ninh Viễn đường không lâu liền đi lên động thủ. Ta giết ba, những ẩn vệ khác giết bảy, có đều huynh đệ chúng ta cũng có hai người bị thương, sau lại tuần thủ phòng thành chạy tới, đối phương còn muốn triền đấu, chúng ta chia ra bốn đường, từ các phương hướng riêng của mình phân tán ra, không biết những huynh đệ kia hiện tại ra sao.”

Yêu chúng Ẩn Lưu vũ dũng, nổi tiếng thiên hạ, dám ngang nhiên công kích thế lực Ẩn Lưu, tất nhiên là không thể khinh thường. Sẽ là ai chứ, là Tế Thế Lâu, Âm Cửu U, hay là đồng đảng của Quyên Nương đây? Người có thù này với nàng mục đích cũng rất rõ, có thể giựt tiền liền giựt tiền, cướp không tới liền kéo dài thời gian đợi tuần thủ phòng thành chạy tới, cả đám đều bị mang về vệ sở của tuần thủ phòng thành hỏi han rõ ràng, như vậy, tất nhiên sẽ làm trễ nãi việc Thất tử đưa tiền.

Phải biết rằng yêu quái Ẩn Lưu một khi chiến đấu thì nhất định phải phân ra kết quả thắng bại mới bằng lòng bỏ qua, có lẽ đối phương chính là bắt được điểm này nên muốn khiến đám người Thất tử vào vòng, đi vệ sở của tuần thủ phòng thành uống trà. May là tiểu tử này đi theo nàng nhập thế đã lâu, cuối cùng học được chút ít khéo đưa đẩy, lại hiểu được đạo lý phân tán mê hoặc kẻ địch, nhưng nàng vẫn tin tưởng đây là kết quả mà Thanh Loan ở bên cạnh chỉ điểm.

Nàng chỉ do dự không tới hai giây, liền đem vấn đề để tại sau ót. Phiền toái thì phải từng bước từng bước giải quyết, hiện tại phiền toái lớn nhất của nàng không phải là đám người kia rắp tâm bất lương bên ngoài Bạch Ngọc kinh.

Số lượng hàng hóa Ninh Viễn đường vận chuyển trong Kinh Đô luôn vượt lên đầu, tiền thu hàng năm đã chiếm trên một phần ba toàn bộ doanh thu của cả tiêu cục. Dương chưởng quỹ có thể bị Ninh Vũ phái đến nơi này, đóng ở tại phân đường quan trọng, tất nhiên có mấy phần bản lãnh hơn người. Cái khác không đề cập tới, chỉ nhìn việc trong thời gian ngắn như vậy là hắn có thể đem khoản tiền gom đủ, tuyệt đối là nhân tài.

Thất tử mang về cho nàng hơn hai trăm vạn linh thạch, đây là tất cả tiền mặt lưu động mà phân đường của Trữ Viễn thương đội ở kinh đô có thể đều động được.

Tốc độ của hắn vốn là cực nhanh, chẳng qua là nửa đường bị cừu gia đánh giết làm trễ nãi không ít thời gian, gấp gáp trở về, biết được đấu giá nghỉ ngơi giữa trận đấu giá cũng đã sắp kết thúc.

Lúc này trong Bạch Ngọc kinh, so với chợ bán thức ăn năm, sáu giờ chiều ở Hoa Hạ còn muốn náo nhiệt hơn.

Một canh giờ đủ làm cái gì? Đáp án rất nhanh sẽ phải công bố.

Đang lúc mọi người rất hiếu kỳ, thấp thỏm, ảo não, lo lắng thậm chí là nhìn hả hê ở bên trong, vị đấu giá sư lúc đầu một lần nữa đi vào đại sảnh. Trải qua một giờ nghỉ ngơi này, hắn dung quang toả sáng. Cuộc đời này lại có may mắn chủ trì buổi đấu giá thần khí, hắn thấy mình đã đến đỉnh nhỏ của nghề nghiệp trong lĩnh vực này.

Hắn đi tới dưới cường quang, cũng đi vào trong phạm vi vạn chúng chú ý, mới nâng vẻ công chính cất cao giọng nói: “Đấu giá Nam Minh Ly hỏa kiếm, chính thức bắt đầu, giá ban đầu là —— ba trăm vạn linh thạch!”

Cái giá này, đa số mọi người tỏ vẻ có thể tiếp nhận. Thật ra thì đối với thần khí này mà nói, giá ban đầu là bao nhiêu đã không quan trọng.

Trong sân nhất thời lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Trong sân đấu giá toàn là cao thủ, nên không ai muốn tiên phát chế nhân trước.

Đấu giá sư cũng không gấp gáp, chỉ nhẹ nhàng ôn nhu nói hai câu, đã có người không nhịn được lật tấm bảng: “Ba trăm năm mươi vạn!”

Mọi người ầm ầm cười một tiếng! Cái giá này, không phải làm … thất vọng hai chữ thần khí sao?

Quả nhiên cái giá tiền này đã khơi dậy tức giận của nhiều người, không đợi đấu giá sư quạt tiếp lời khen, trên đầu bảng hắc thạch bên ngoài rạp bắt đầu lóe lên ánh sáng đỏ, ngay cả đại sảnh khách quý trong các tầng lầu, cũng lần lượt có nhiều người giơ bài —— trong những người này có thật nhiều phú hào là nghe được đại danh thần khí mới chạy tới, chỉ là đã tới muộn mướn không được ghế Vip, không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất chen chúc ở đại sảnh, nên có tài lực nửa điểm cũng chưa từng thiếu.

“Bốn trăm năm mươi vạn linh Thạch!”

“Sáu trăm bảy mươi vạn!”

“Bảy trăm chín mươi vạn!”

......

Trích Tinh lâu có mười bảy tầng lầu, mỗi một tầng đều có ánh sáng đỏ rạng rỡ lóe lên, giống như trong mắt của loài dơi trong đêm tối, lúc này đấu giá sư cũng hận mình có thể sinh ra bảy tám cái mồm. Hắn cũng là người có kinh nghiệm phong phú, lúc này liền thay đổi sách lược, bỏ qua những ánh sáng đỏ chớp tắt nhanh, chỉ tìm nơi có giá tiền cao nhất tới la.

Lúc này, nhưng có rất nhiều bản hắc thạch bên ngoài rạp vẫn đen nhánh một mảnh, người ở bên trong thoạt nhìn hết sức bình tĩnh:

“Tạm thời án binh bất động, giá tiền thần khí tất nhiên không chỉ như thế.”

“Lúc này ra giá, chỉ là bơi binh tán dũng, không đủ gây sợ vậy.”

Còn có người mở mắt ra nhàn nhạt liếc nhìn: “Giá hiện tại vẫn chưa tới một trăm ngàn linh thạch. Ừ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát nữa.”

Ninh Tiểu Nhàn mang thái độ ngắm nhìn, không có ra giá. Có câu là rượu ngon đều chìm ở đáy, nói tục khí một chút thì trước mập không tính là mập, sau mập mới có thể đè sập kháng, những người lúc này kêu giá càng hăng hái, thật ra thì chỉ là thả con tép, bắt con tôm, tham gia náo nhiệt thôi.

Chẳng qua hiện tại giá tăng hung mãnh như vậy, trong tay nàng không tới ba trăm ngàn linh thạch, đủ sao?

Nàng nhíu nhíu mày, nói với Ngô quản sự: “Ẩn Lưu bán cho Thiên Thượng Cư mười vạn cân linh trà vừa đã vào kho rồi, vậy đem tiền hàng trả trước cho ta đi?”

Vậy khoản tiền, cũng có hơn sáu trăm vạn linh thạch, ít nhất có thể giải quyết khẩn cấp nhất thời của nàng.

Tuy không hợp quy tắc, nhưng pháp lý không hơn nhân tình, huống chi là Thiên Thượng Cư mở đại môn làm ăn chứ? Ngô quản sự suy nghĩ một chút nói: “Ta sẽ đi làm liền.” Đứng dậy rời đi.

#####

Tầng thứ bảy của Trích Tinh lâu Bạch Ngọc kinh.

Trải qua một vòng liên tiếp cạnh tranh, ra giá trong sân rốt cục bắt đầu gần như bằng phẳng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.