Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Tiểu Tuyền
Lá trà được mọi người sử
dụng đến nay chỉ có hơn hai trăm năm tuổi, đã không thể so sánh nổi với
lịch sử của gạo lâu đời. Nhưng mà loại linh quang thứ nhất xuất hiện lại chỉ ở hơn ba nghìn năm trước, có thể thấy được muốn nghiên cứu chế tạo
ra thu hoạch có chứa linh lực, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Dù là có kinh nghiệm của người đi trước tham khảo, như Phái Xích Tiêu khai
phá ra gạo Vân Hương tự dùng, cũng hao tổn suốt hơn tám trăm năm thời
gian.
Nham Thành rõ ràng hiện tại có thể lấy ra nước trà chứa
linh lực, không quan tâm cái linh lực này có đầy đủ hay không, nói
riêng đến một bước chưa từng có này, đã bước được trên đời chú mục. Nếu
thật sự lấy ra linh trà, địa vị của Nham Thành tại trà đạo đã rất siêu
nhiên trác tuyệt rồi.
Lời vừa nói ra, khiến mọi người xôn xao.
Thực tế tất cả lãnh sự của thương đội lớn, càng kích động đến hai mắt
tỏa ra ánh sáng. Chịu ảnh hưởng của Đế Lưu Tương sắp được ra đời, hành
trình đến Nham Thành lần này đi được quá mức gian nan, nhưng thành quả
đúng là to lớn như thế. Ôn thành chủ đã tuyên bố tin tức linh trà được
ra đời, như vậy kế tiếp Nham Thành chắc chắn muốn bàn bạc mua bán cùng
tất cả thương đội rồi. Với tư cách nhóm linh trà đầu tiên truyền lưu
đến trên đại lục, lợi nhuận ở trong đó bằng vào tưởng tượng đều làm
người ta kích động đến run rẩy.
Tin tức này vừa thả ra, Ninh Tiểu Nhàn nhìn trộm đệ tử Thanh Hư Môn canh giữ ở khu tiến bán, thấy trên
mặt bọn họ đều rất bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm đã nhận được tin tức.
Nghĩ đến cũng đúng, Nham thành lại ở trong phạm vi quản hạt của Thanh Hư Môn, hiện tại tin tức trực tiếp sản xuất linh trà như vậy, tất nhiên
muốn báo về trước cho lão đại của mình biết rõ. Chỉ là không hiểu được
trong loại lễ lớn này, Đạm Đài với tư cách trưởng quan cao nhất của
Thanh Hư Môn đóng tại đây, lại chạy đi nơi nào. Ninh Tiểu Nhàn nhìn có
chút hả hê mà phỏng đoán, đại khái là trốn tránh Hồ Hỏa Nhi lẩn mất xa
a.
Ngay sau đó Ôn thành chủ lại tuyên bố, sản lượng của nhóm
linh trà đầu tiên chỉ có khoảng một vạn cân, mời tất cả đại thương đội
trao đổi cùng chuyên viên trong phủ, tự mình đi xuống trong đài. Ông ta
là người đứng đầu một thành, không cần mọi chuyện tự mình làm, hiện tại
đi xuống lập tức đã bị mọi người vây quanh chúc mừng. Sau đó một mảnh a
dua nịnh hót. Ninh Tiểu Nhàn mắt sắc, chứng kiến người đi theo bên cạnh
hắn mặt mày hồng hào, đắc chí vừa lòng, không phải là Ôn đại công tử
sao? Ôn thành chủ hàm dưỡng rất tốt, nụ cười đọng ở bên môi cũng thủy
chung chỉ là nhàn nhạt đấy, nào có tươi cười rạng rỡ như Ôn Lương Cẩn
vậy, phảng phất phong quang toàn thành đều là của một mình hắn hay sao?
Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được liếc qua Ôn Nhị thiếu gia y phục vải thô đơn
giản, bình thường không có gì lạ bên người. Cha cùng đại ca của hắn nhờ
uy thế của linh trà, hiện tại cũng bị người chú mục, phong quang vô
cùng, chỉ có hắn bị vắng vẻ ở một bên, không chỉ không thể gặp người, về sau ngược lại càng phải ru rú trong nhà rồi. Ôn Lương Vũ cũng cảm nhận được đồng tình trong ánh mắt nàng, xoay đầu lại mỉm cười: “Công danh
lợi lộc, chỉ là mây bay mà thôi.”
“Cái linh trà này, thật đúng là cứ như vậy được sản xuất rồi hả?”
Nhìn thấy biểu lộ không dám tin của nàng, Ôn Lương Vũ dù sao vẫn là một
thiếu niên, lập tức cười đến có vài phần tự đắc: “Vạn cân linh trà này
đều do phủ thành chủ đem bán. Há có thể giả bộ?” Nói xong kinh ngạc mà
xuất thần trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì, thở dài một hơi.
Nàng ngạc nhiên nói: “Quý phủ có chuyện tốt bậc này. Ngươi nên cùng có vinh quang, than thở cái gì?”
Ôn Lương Vũ im lặng sau nửa ngày, mới cười khổ nói: “Lời này của ta vốn
cũng không nên nói ra. Chẳng qua, Nham thành vốn chỉ là một thành nhỏ
như viên đạn, cũng không coi là đất có phong thuỷ đặc biệt tốt, mấy năm
qua này giống như phát tài mà phát triển không ngừng. Hiện tại đã giàu
có và đông đúc như thế này, lại có linh trà được sản xuất. Ai, ta sợ cái thành trì này phúc mỏng, không chịu được ân huệ lớn này. Ngày sau ngược lại bị người hại.” Hắn nói lời này do do dự dự, hiển nhiên vừa nghĩ vừa giảng giải.
Ninh Tiểu Nhàn nghe vào trong tai, lại xem trọng
hắn thêm vài phần. Có ít người phúc khí quá mỏng, sau khi nhanh chóng
phát tài, phá nhà ngược lại nhanh hơn. Ở Hoa Hạ, nhà giàu mới nổi nàng
gặp nhiều hơn, nhà giàu mới nổi cửa nát nhà tan càng thấy nhiều…. Thành
thị cũng giống như người vậy, thực tế thế giới này còn có cách nói phong thuỷ. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, một người ngoài cuộc như
nàng có cảm giác như vậy không kỳ lạ, thế nhưng Ôn Lương Vũ không chỉ
thân ở trong cục, còn là công tử ru rú trong nhà hào phú Ôn phủ, rõ ràng cũng có thể lĩnh ngộ đến tầng đạo lý này, hiển nhiên không phải chỉ là
thế hệ trí kế hơn người.
Tất cả thủ lĩnh thương đội, hiện tại
cũng vội vàng đi tìm người của phủ thành chủ đăng ký mua trà. Đối với
một việc này, Ninh Tiểu Nhàn lại không có quá nhiều hứng thú. Không nói
đến hiện tại tăng nhiều cháo ít, chỉ nhìn một cách đơn thuần loại vật
này như linh trà là trải qua rất nhiều công nghệ như sao chế, mất nước,
vạn lần không được như hạt giống linh mễ, bỏ đi vỏ cứng bên ngoài là có
thể gieo xuống. Lại nói, tuy nàng ngấp nghé hạt giống linh trà, mặc dù
quen biết Ôn Nhị thiếu gia, giao tình hai người lại không có bao nhiêu
sâu, hạt giống linh trà này hiện tại lại là bảo bối bí mật không bày ra
cho người khác xem.
Đối với đồ vật không thể trồng trong ngục Thần Ma, hứng thú của nàng đầu tiên phải trừ đi bốn năm phần.
Nàng bộ dạng lão luyện mà đi dạo khắp nơi trong giây lát. Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, lại dùng giá tiền rất thấp cùng một tên
tán tử mua một ít gốc Thất Diệp Linh chi, người này vội vã đi nghĩ biện
pháp lấy được chút ít linh trà, đem cái linh chi này lấy giá cả chiết
khấu bảy mươi phần trăm bán phá giá cho nàng.
Ôn Lương Vũ còn
phải lại dừng lại một lát tại chợ trà, vì vậy Ninh Tiểu Nhàn cùng hắn
vung móng vuốt tạm biệt. Hôm nay đi ra gần nửa ngày, ngược lại đem thời
gian học bài còn lại áp súc rất nhanh, Trường Thiên cũng sẽ không cho
phép nàng bỏ quên bài học. Ai, cái này rất giống loại tay tàn như Thủy
Vân này nếu như giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, như vậy buổi chiều cùng
buổi tối phải viết chữ số đến thổ huyết.
Có lẽ đa số người không
phải đi trà hội, chỉ là trên đường đi trà hội, bởi vậy khu ở trọ trên
đường cái rất quạnh quẽ, hẻm nhỏ nàng quẹo vào càng như vậy. Mới vừa đi
tới cửa ngõ, nàng đã nghe được âm thanh hài đồng chơi đùa huyên náo.
Thính lực nàng tốt, trước tiên nghe ra trong đó có tiếng Tranh Tranh, đi lại gần hơn chút ít, mới thấy được đám trẻ con đang cãi nhau.
Thì ra hôm nay đại khái là tiên sinh buổi chiều cũng muốn đi trà hội gom
góp cho náo nhiệt, bởi vậy ở trường tư thục cho nghỉ nửa ngày. Tranh
Tranh khoe khoang với nha đầu nhà Trương đại hộ phía đông tiểu sủng vật
mới nuôi nửa ngày trước, thật vất vả chịu đựng được đến tan học, tranh
thủ thời gian chạy về nhà ôm ra lồng sắt. Sủng vật này chính là một con
mèo rừng màu đen nho nhỏ, chỉ mới hai tháng tuổi, cái đầu lớn cỡ bàn tay Ninh Tiểu Nhàn, đại khái là cái thương đội nào đó nhặt được trên đường, bị Tiếu Tử mua đến nịnh nọt con của Đàm Thanh Hà.
Bất luận động
vật gì đều là vật đáng yêu, tiểu tử mèo rừng này cũng không ngoại lệ,
mập mạp hồng hào, lông xù, quả thực chính là sát thủ thiếu nữ tốt nhất,
bởi vậy nha đầu nhà Trương đại hộ ôm yêu thích không buông tay, con mắt
nhìn về phía Tranh Tranh cũng sáng lóng lánh. Một màn này vừa rồi đã bị
Cẩu Tử cùng tiểu đồng bạn thấy được, đám trẻ con này lần trước đánh cho
Tranh Tranh mặt mũi bầm dập, xem như kết thù oán, lúc này chứng kiến hắn đang làm cho nữ hài tử vui vẻ, chỗ nào cam lòng mà không đến gây
chuyện?
Đều là trẻ con mà thôi, dăm ba câu không hợp, đương nhiên đã muốn động thủ đánh người rồi. Nhưng Tranh Tranh học được võ kỹ cùng Tiếu Tử vài ngày, trong nội tâm đã sớm ngứa ngáy, ước gì báo thù rửa
hận, hiện tại nhìn thấy kẻ thù đến thăm, không giận mà vui, nhét mèo
rừng vào trong lòng Trương nha đầu, đã làm ra tư thế.
Kết cục này thực đã không còn gì để nói. Kỹ thuật bác mệnh Tiếu Tử sử dụng, đặt ở
trên thân người lớn đó là chiêu chiêu chỉ thẳng chỗ hiểm, tuyệt không
lãng phí một chút sức lực dư thừa, nhưng kỹ thuật này đặt trên người
Tranh Tranh, cũng làm cho Ninh Tiểu Nhàn cười đến ngã ngửa. Đứa nhỏ này
xác thực là lĩnh hội tinh túy “Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào”, xuất
phát từ nội tâm, móc mắt, đá hạ thân, tuy tư thế hèn mọn bỉ ổi, nhưng
bây giờ rất có hiệu quả, tăng thêm thân hình hắn vốn cũng rất linh xảo,
những đứa bé khác bắt không nổi hắn, mỗi người lại bị hắn đánh bại.
Nàng tính toán một cái, trước sau chỉ là thời gian hơn mười hơi thở, Tranh
Tranh sẽ đem ba đứa bé người cao lớn cho đánh té xuống đất, ôm đầu xoa
ngực kêu rên không ngừng.
Đứa bé còn lại đứng đó, đương nhiên là
Cẩu Tử rồi. Hắn quan sát tiểu đồng bọn trên mặt đất, lại nhìn Tranh
Tranh đang thở hổn hển một chút, đột nhiên lui về phía sau mấy bước,
xoay người bỏ chạy. Tranh Tranh tự nhiên là sẽ không đuổi theo, trong
lồng ngực nho nhỏ chỉ cảm thấy lòng thật khoan khoái dễ chịu, đắc chí
vừa lòng.
Theo lý thuyết chuyện này đến vậy cũng nên kết thúc
rồi, dù sao chỉ là chiến đấu nho nhỏ giữa mấy đứa trẻ con. Nào biết
được Cẩu Tử mới chạy đến cửa ngõ, thậm chí có bóng dáng màu vàng lóe
lên, bắt hắn đi! Cẩu Tử ngẩn ngơ, lên tiếng thét lên, vừa mới kêu lên
tiếng, bóng dáng màu vàng kia trở tay bổ một chưởng vào phía sau cổ hắn, trực tiếp đánh hắn bất tỉnh.
Lần này động tác mau lẹ hết sức
nhanh chóng, Tranh Tranh cùng Trương nha đầu trong ngõ nhỏ đều không
thấy rõ là chuyện gì xảy ra. Mặt Ninh Tiểu Nhàn lại bỗng dưng trầm xuống rồi, nàng chạy ra từ chỗ ẩn thân, nghiêm nghị quát: “Tranh Tranh, mang theo tất cả trẻ con lập tức vào nhà, khóa cửa phòng lại, nhanh!” Xem
người này ra tay một kích kia vô cùng ác độc đối với trẻ con, Cẩu Tử chỉ là đứa bé bảy tám tuổi, xương cốt toàn thân còn rất mềm mại, nàng đều
lo lắng cổ đứa bé này có bị bổ đến tổn thương hay không.
Tranh
Tranh lại càng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, đã chứng kiến tỷ tỷ ở
trong tiểu viện nhà mình đuổi theo bóng dáng màu vàng, động tác nhẹ
nhàng mau lẹ. Tỷ tỷ này thuyết phục Tiếu Tử thúc thúc truyền thụ công
phu cho mình, lúc này mới thắng được hãnh diện hôm nay, trong nội tâm
đối với nàng thật là tin phục. Bây giờ nghe nàng nghiêm nghị căn dặn,
chắc là tình thế khẩn cấp, không nhịn được muốn làm theo như lời nàng.
Thế nhưng mấy tên trên mặt đất này là đối đầu lớn của mình, trước đó vài ngày còn đánh mình đến mũi xanh mặt sưng phù, thật vất vả bị chính mình đánh ngã, chẳng lẽ phải đem bọn họ mang về trong nhà sao?
Ninh
Tiểu Nhàn nhanh chóng chạy vội tới cửa ngõ, quay đầu lại chứng kiến
Tranh Tranh còn đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt do dự, lập tức đã hiểu ý nghĩ của hắn, trong lòng vừa vội vừa buồn cười, hô một tiếng “Cứu bọn hắn
đi, về sau bọn hắn sẽ nghe lời đệ!” đã biến mất không thấy gì nữa.
Tranh Tranh nghe xong, trong mắt sáng ngời, tranh thủ thời gian tiến lên lần
lượt nâng dậy ba bé trai, lại xách nha đầu Trương gia lên, nói câu “Có
yêu quái, tranh thủ thời gian đi theo ta”, liền đem bọn nhỏ đều mang về
trong nhà mình, lại nghe Ninh Tiểu Nhàn mà nói cẩn thận khóa chặt cửa,
đóng lại cửa sổ. Đàm Thanh Hà gặp con trai đột nhiên mang theo một đám
tiểu đồng bọn mặt mũi bầm dập về nhà, cảm thấy kinh ngạc, nghe xong là
yêu quái bắt người, vội vàng dẫn bọn nhỏ vào trong phòng.
Hôm nay trà hội, Tiếu Tử trở lại thương đội hỗ trợ, nếu không đuổi theo bóng dáng màu vàng lại nhiều thêm một người tài giỏi.
Hôm nay tốc độ của Ninh Tiểu Nhàn rất nhanh, bả vai nàng bất động, dựa vào
cơ bắp ở chân phát lực, lập tức có thể nhảy ra rất xa. Đây là bước xa
Tiếu Tử tự nghĩ ra, dùng trong truy đuổi khoảng cách dài cùng chạy trốn, đã dùng ít sức lại nhanh chóng. Cứ tiếp tục như vậy, tốc độ của nàng so với bóng dáng màu vàng phía trước còn nhanh chút ít, đoán chừng chỉ hơn mười hơi thở có thể đuổi kịp.
Không đợi Ninh Tiểu Nhàn đặt câu
hỏi, Trường Thiên đã giải thích nghi vấn nói: “Đó là lực sĩ khăn vàng,
chính là tiên lại bị mời đến nhập vào thân, bản thân thiên về ở công thủ mà không phải là chạy trốn, nếu không ngươi đuổi theo không kịp đâu.”