Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
“Điển thúc, giúp ta tra tung tích một người.”
Điển Thanh Nhạc tay lấy cái tách hơi dừng lại: “Hiện tại?”
“Đúng, hiện tại!” Hoàng Phủ Minh từ trong lòng ngực lấy ra một cái lược: “Ta biết ngài làm phép cần đồ vật trung gian. Trên này có tóc của nàng.”
Điển Thanh Nhạc thấy rõ hắn đáy mắt tràn ngập vẻ chân thật đáng tin, thở dài từ trong tay hắn nhận lấy lược bí nói: “Người ngài muốn tìm kiếm là Ninh trưởng lão?”
Tiểu thiếu gia cũng đến tuổi, nhưng vì sao lại Ninh Tiểu Nhàn chứ? Cô nương kia nhìn trẻ tuổi nhưng trên người có rất nhiều cổ quái, bí mật ôm trong lòng chỉ sợ không ít hơn thiếu gia. Ngài ấy không thể tìm cô gái nhà bình thường sao?
Trên mặt Hoàng Phủ Minh lộ ra hai phần xấu hổ nhưng ngay sau đó thản nhiên nói: “Không sai. Mới vừa rồi hạt châu trên bàn tính ngà voi nàng tặng cho ta đột nhiên vỡ rồi. Mấy ngày này ta đều có chút hãi hùng khiếp vía, sợ nàng có chút không ổn, muốn mời ngài giúp ta tìm tung tích của nàng.”
Điển Thanh Nhạc nghe hắn vừa nói như thế, vẻ chế nhạo trên mặt cũng thu vào. Hắn biết rõ thân phận thực sự của tên tiểu tử trước mặt. Hoàng Phủ Minh vừa nói “hãi hùng khiếp vía”, như vậy chuyện này tất nhiên không nhỏ. Hắn cũng không còn tâm tư tiếp tục đùa giỡn, phân phó hạ nhân chuyển chậu than đang cháy rực tới đây.
Hắn lấy túi gấm từ trong lòng ngực ra, lấy hai cọng tóc bên trên, mấy khối xương thú và một ít phấn vụn màu bạc đặt đi vào. Sau đó cúi đầu khẽ niệm chú trong chốc lát, rồi ném túi gấm vào trong chậu than.
Nhất thời, trong không khí tựa hồ vang lên một loạt tiếng nỉ non lẩm bẩm, giống như có vô số quỷ thần đang bàn luận xôn xao. Ánh sáng trong chậu than cũng biến thành màu xanh biếc kỳ dị.
Hoàng Phủ Minh trừng lớn mắt, không mắt nháy nhìn thẳng chậu than nhìn.
Ngọn lửa phảng phất như có sinh mạng nhảy lên, sau đó dưới cái nhìn soi mói của hai người “hô” thoáng cái cất cao, thế mà lại tạo thành một bóng dáng mơ hồ.
Ngọn lửa lắc lư càng ngày càng chậm, bóng dáng trong lửa càng ngày càng rõ ràng, mặt đẹp mày liễu, mắt hạnh lăng thần, không phải bộ dáng Ninh Tiểu Nhàn sao? Chỉ có điều ngọn lửa này tạo thành hình ảnh người có thần sắc đần độn. Xa xa không toát lên thần thái linh động vốn có trong mắt nàng. Dù như thế, Hoàng Phủ Minh thấy cũng không dám thở mạnh một hơi, e sợ một lần thổi sẽ khiến bóng dáng tan vỡ không còn.
Bóng người trong lửa khẽ mở môi anh đào như muốn nói chuyện. Nhưng một giây sau một lần nữa lại trở nên bắt đầu mơ hồ. Đôi mắt, đôi môi và khuôn mặt kia dưới ánh mắt kinh hãi của Hoàng Phủ Minh từng cái biến mất không thấy gì nữa. Mấy hơi thở sau, ngọn lửa trong chậu còn đang nhảy lên nhưng cũng chỉ là ngọn lửa mà thôi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh vốn hồng nhuận khẽ trắng bệch, cao giọng hỏi: “Điển thúc, này, đây là ý gì?” Ngàn vạn không nên giống như hắn đang đoán!
Điển Thanh Nhạc cũng kinh ngạc không dứt. Lúc này chỉ có thể nói thật: “Cái này, hỏa giám thuật có thể suy đoán phương vị đại khái chỗ ở của vật chủ. Bây giờ nàng chỉ thành hình mấy hơi đã tiêu tán. Nếu không phải hỏa giám thuật mất đi hiệu lực trên người nàng, vậy thì chỉ còn một loại khả năng: Ninh trưởng lão đã không còn trên nhân gian.”
Hoàng Phủ Minh lớn tiếng nói: “Ta không tin! Tu vi của nàng rõ ràng không kém, lại là trưởng lão Ẩn Lưu, sao có thể chết trong kinh đô? Có lẽ hỏa giám thuật sai lầm rồi, trên người nàng bí mật rất nhiều, hỏa giám thuật không có hiệu lực cũng không kỳ lạ!”
Nếu tu vi thâm hậu đã có thể vô địch thiên hạ mà nói, thì trên đời cũng sẽ không có song quyền nan địch tứ thủ, tục ngữ cũng không có câu một hảo hán cần ba người giúp như vậy rồi. Điển Thanh Nhạc ho nhẹ một tiếng, đối với việc tiểu tử này lừa mình dối người không biết nói cái gì cho phải.
Hoàng Phủ Minh đứng tại nguyên chỗ một lát, sắc mặt một lát đỏ lên, một lát xanh. Đột nhiên nói: “Điển thúc, nếu tin tức trong kinh đô truyền về, ngươi nhất định phải báo cho ta biết”
Điển Thanh Nhạc đồng ý, sau đó thấy Hoàng Phủ Minh dùng sức trừng mắt nhìn, xoay người mà đi.
Lúc hắn xông ra dùng sức quá lớn, đụng mạnh khiến hai cánh cửa bị bắn trở lại, một luồn gió lạnh rót vào căn phòng ấm áp như mùa xuân, vòng vo hai vòng.
Điển Thanh Nhạc chỉ có thể lần nữa cười khổ.
#####
Trường Thiên chặt đứt Trói Long Tác, lôi nó ra khỏi xương quai xanh, ném nó và Nam Minh Ly hỏa kiếm sang một bên. Thanh thần kiếm giá trị mấy ngàn vạn linh thạch bị vứt như giày. Chỉ có thể không cam lòng ủy khuất nằm trên mặt đất lạnh như băng.
Hắn lắc mình một cái, trong bóng tối chính xác ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn vào trong lòng. Trên người nàng truyền đến cảm giác lạnh như băng khiến hắn kinh hãi. Ngay sau đó, hắn tự tay phủ lên vị trí giữa lưng nàng, thần lực cuồn cuộn không dứt chuyển vận đi qua.
Bất chấp người nàng đầy máu đen, nụ hôn của hắn chính xác rơi vào trên trán của nàng, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Chớ sợ, ta đây lập tức cứu nàng...”
Hắn chỉ nói tới đây, tiếng nói lập tức im bặt dừng lại.
Hắn nói không được nữa, trước đây thần lực chuyển vận bách phát bách linh, nhưng lần này lại giống như đá chìm xuống biển, cơ thể nàng không có bất kỳ phản ứng.
Tim của Trường Thiên đột nhiện mãnh liệt trầm xuống, đưa tay vỗ tay phát ra tiếng. Đèn trên vách đá đen sáng lên, tầng này lập tức thấy ánh sáng.
Vì vậy hắn thấy, dưới ánh đèn ấm áp, môi nàng giác khẽ cong, xinh đẹp tự đắc như vậy, là vẻ mặt hắn quen thuộc nhất qua vô số lần nàng đùa dai. Cái mũi khéo léo nàng khẽ nhăn lại, trông đôi mắt hạnh phảng phất chứa đựng nụ cười, như đọng lại ánh sáng xinh đẹp trong nháy mắt hắn huy kiếm chặt đứt trói long tác.
Một vòng hào quang rực rỡ đó là dấu hiệu từ nay về sau hắn đạt được tự do, vĩnh viễn dừng lại hình ảnh trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Trường Thiên ngây dại.
Hắn nhìn quen sinh tử, tất nhiên biết rõ cái này có ý vị như thế nào, không nhịn được rùng mình, vội vàng lấy nội đan của mình ra để trong miệng nàng, thần lực mênh mông như cũ đánh thẳng vào gân mạch nàng.
Nhưng qua thật lâu thật lâu, nàng cũng không hề có chút xíu dấu hiệu hồi sinh nào.
Hai tay hắn ôm lấy cô gái trong ngực, hai tay từ trước đến giờ luôn ổn định đột nhiên run rẩy lên: “Không, không thể nào! Tiểu Nhàn, đừng gạt ta, đừng làm ta sợ!”
Hắn vội vàng hôn cái trán trơn bóng của nàng, gò má xinh đẹp trước mặt, chóp mũi khéo léo nhưng lửa nóng hắn lại không chiếm được đáp lại.
Hắn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần hôn cho đến khi hắn nếm được máu tràn ra từ môi nàng, thơm như vậy, ngọt như vậy, hắn mới bỗng dưng dừng lại.
Một ý nghĩ trong đầu đột nhiên nổi lên: “Không đúng, tu vi của nàng đã đến hợp đạo hậu kỳ, có thể lấy ra ra nguyên thần mới đúng. Cùng lắm thì cho nàng đổi lại một bộ thân thể thuận tiện.”
Hắn thầm mắng mình hồ đồ, vừa đè ngón tay thon dài xuống huyệt thái dương của nàng, vừa lặng yên vận pháp quyết.
...
“... Đây là?” Mấy hơi thở sau, hắn trừng mắt nhìn một luồng hồn hỏa màu lam nhạt trong tay, chỉ cảm thấy mình giống như đang ở trời đông giá rét bị giội một chậu nước đá từ trên đầu xuống, không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng lạnh đến bên ngoài.
Nàng thậm chí ngay cả nguyên thần đều không thể ngưng kết! Sợi thần hồn này còn suy yếu hơn người phàm. Dù đổi lại vào thân thể mới, chỉ bằng hồn phách không trọn vẹn không đầy đủ như vậy, có tỉnh cũng chỉ có thể cả đời ngu ngốc.
Một luồng khí thế bạo ngược từ giữa ngực và bụng bay lên, Trường Thiên không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài. Cả tòa Thần Ma Ngục dưới uy nghiêm cơn giận của hắn tốc tốc phát run, tựa hồ một giây sau sẽ sụp xuống hầu như không còn.
Sao lại như thế? Sao có thể như thế?
Hắn không nhịn được đưa tay lật thân thể nàng, kiểm tra từng vết thương, càng ngó nhìn lại càng kinh hãi đau lòng.
Thân thể của nàng đã hoàn toàn ngàn lở trăm lỗ, ngay cả tạng phủ cũng không có mấy chỗ hoàn hảo! Hắn không thể tưởng tượng, nàng làm như thế nào kéo thân thể giập nát như vậy chiến đấu tới cùng với đám người phía ngoài kia?
Bảo bối của hắn, vốn là một bé gái sợ đau như vậy. Lúc luyện công hơi bị chút đau đớn đều sẽ không ngừng gọi hắn buồn bã kêu đau.
Không trách được vừa rồi nàng tựa trên vách tường đá không chịu qua. Tám phần là không có sức, hai thành là sợ hắn phát hiện nàng vụng trộm dùng cấm thuật, thiêu đốt hồn phách của mình ah!
Hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem nàng lật qua đánh một trận. Đáng tiếc ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất. Sau đó hắn thấy trên ngón tay phải Ninh Tiểu Nhàn không có gì phân chia xuất hiện từng sợi tơ màu đen, rất nhanh ngưng tụ lại một chỗ rồi hóa thành một chiếc nhẫn bằng gỗ chất phác tự nhiên.
“đinh đang” chiếc nhẫn rơi xuống đất, quay tròn xoay một vòng, mới yên lặng nằm xuống.
Hắn nhận ra chiếc nhẫn này. Đây là vật khởi động Thần Ma Ngục. Nếu chủ nhân không chủ động cởi xuống, cũng chỉ có lúc chủ nhân chết mới hiện ra, đợi chờ chủ nhân mới kế tiếp xuất hiện.
Nàng thật sự đã mất.
Trường Thiên kinh ngạc nhặt chiếc nhẫn lên, đột nhiên cảm thấy trên ngực truyền tới đau đớn kịch liệt như bị nổ tung, thống khổ đâm vào trái tim, cơ hồ khiến thần hồn hắn cũng phải hơi bị run sợ.
Hắn vĩnh viễn mất đi nàng, vào một khắc khi hắn lại có được tự do.
Sớm biết như thế, ban đầu hắn cần gì nuốt vào đạo quả, đi chu du hàng ngàn tiểu thế giới làm gì?
Sớm biết như thế, hắn thà rằng bị vây khốn trong Thần Ma Ngục. Chỉ cần có thể thấy nàng cười, thấy bộ dáng nàng nhanh như chớp chuyển động ánh mắt. Nghe nàng bĩu môi gọi hắn “Trường Thiên”... Chỉ cần có nàng làm bạn, bình an vui sướng cho đến khi cuộc đời này kết thúc. Lại có gì không tốt? Hắn đã một người chiến đấu quá lâu quá lâu rồi, máu tội lỗi của hắn mà tính mạng dài dòng có thể dùng phương thức bình thản và hạnh phúc kết thúc. Chẳng lẽ không phải cũng là chết già sao?
Trường Thiên thật chặt, thật chặt ôm lấy nàng, hận không thể vò nặn nàng vào thân cơ thể. Nếu như trước đây hắn làm chuyện xấu ôm nàng như vậy, nàng tất nhiên có dùng sức đấm ngực hắn, buồn bực hờn dỗi nói: “Buông tay, thở không ra hơi á!” Làm sao sẽ ngoan ngoãn như hiên tại mặc hắn vuốt ve?
Chỉ có điều tới bây giờ, hắn thà rằng dốc hết tất cả những gì mình có để đổi lại nàng nói thêm một chữ nữa.“Nàng, kẻ lừa gạt này, lại không tuân thủ ước định...” Hắn tựa lên trán của nàng, thấp giọng oán giận lại nghẹn ngào không nói được nữa. Khóe miệng nàng cong lên nụ cười vẫn mang theo hai phần dí dỏm lấy lòng đắc ý. Cánh môi vốn như hoa tươi bởi vì mất máu mà lộ vẻ tái nhợt. Hắn kinh ngạc nhìn thật lâu, mới nhẹ nhàng hôn, thật sâu mút vào.
Hắn muốn nhớ kỹ mùi vị của nàng vào trái tim.
Rốt cục hắn đã chiếm được tự do tha thiết ước mơ nhưng từ nay về sau bên cạnh lại vĩnh viễn thiếu một bóng dáng xinh đẹp lung linh. Nếu như chưa từng gặp hắn, nàng vốn có thể sống trên thế giới này, nhỏ bé nhưng lâu dài, mà không phải là sinh như hoa mùa hè, tàn lụi ở cái tuổi đẹp nhất.
Ánh đèn trên tường đá đem bóng dáng hai người ôm nhau kéo thật dài trên mặt đất, giống như đã ràng buộc quấn quanh cả đời.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, Trường Thiên cũng chưa từng có thêm động tác, phảng phất hóa thành tượng đá.
Hắn tham luyến thân thể này, cho dù ấm áp trong ngực hắn đã trở nên càng thêm lạnh như băng, hắn lại không nỡ để xuống.
Lúc này, có một giọng nói nhút nhát sợ hãi từ trong góc vang lên: “Trường Thiên đại nhân, hung thủ giết hại nữ chủ nhân còn đang ở bên ngoài...”
Thân thể Trường Thiên lập tức khẽ động.
Nói chuyện chính là lò luyện đan Cùng Kỳ. Lời hắn nói rất có tính kỹ xảo “giết hại”, “hung thủ”, từ ngữ nhạy cảm như vậy vừa nhảy ra khỏi miệng, quả nhiên hắn cảm giác được sát khí đáng sợ từ trên người chủ nhân truyền đến, như vực sâu như địa ngục, cực kì sắc bén.
Trường Thiên cởi ma nhãn trên cổ Ninh Tiểu Nhàn xuống, nắm trong tay. Một năm qua ma nhãn đã thu nhận vô số hình ảnh, lập tức chảy xuôi trong đầu hắn. Hắn thấy được các hành động của nàng một đường tiến về phía đông, thấy được nàng ở trong Bạch Ngọc Kinh đấu pháp với Quyên Nương, thấy được toàn bộ quá trình nàng cạnh tranh Nam Minh Ly hỏa kiếm, tất nhiên cũng nhìn thấy nàng dốc sức chiến đến cùng như thế nào, tới tận khi chảy hết một giọt máu tươi cuối cùng!
“Hóa ra là như vậy.” Trong mắt như có ánh sáng chớp động, nhưng giọt nước còn chưa chảy xuống đã bị lửa giận thiêu khô! “Hóa ra là như vậy!”
Hắn ôm Ninh Tiểu Nhàn đứng yên thật lâu, mới nhẹ nhàng thả nàng lên ghế đá màu đen, lại nhẹ nhàng vuốt ngọn tóc đen tán loạn của nàng. Tóc đen ba nghìn bóng loáng thẳng tắp vẫn là hắn thích nhất.
Hắn thi thuật vệ sinh trên người nàng. Khuôn mặt nàng lại thanh tú như cũ, hạ quyết tâm một lúc lâu, mới duỗi tay nhẹ nhàng khép cặp mắt nàng lại. Ánh mắt ngăn cách hắn tưởng niệm rất lâu sau đó.
“Nha đầu, biết điều một chút ở chỗ này chờ ta.” Hắn tự tay vuốt ve hai má nàng, ôn nhu nói: “Ta trước thay nàng xả giận, rồi trở về cùng nàng, có được không?”
Nàng tất nhiên không có trả lời, hắn chỉ coi như nàng đồng ý.
Cùng Kỳ núp ở trong góc không dám thở mạnh, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: “Lại đi nói chuyện với người chết, đại nhân đã thương tâm đến điên rồi!”
Trường Thiên đứng thẳng người, hai bước đã đến bên cạnh Hóa Yêu Tuyền. Trong chớp mắt hắn chặt đứt Trói Long Tác kia, thần tuyền này không thể tiếp tục trói được hắn nữa. Giờ phút này, Hóa Yêu Tuyền giống như có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, trên mặt nước nổi lên tầng tầng rung động, làm như đang run rẩy không dứt.
Lời hắn nói, lời ít mà ý nhiều: “Thần phục, hoặc tiêu vong!”
Hắn bị nước suối này tra tấn hơn mấy vạn năm, nếu không phải nể tình nó còn có chút tác dụng, hắn đã sớm thiêu khô nó.
Cái này lựa chọn không khó làm.
Hóa yêu tuyền cũng không do dự, nghe tiếng co lại thành một thủy cầu nho nhỏ, trong suốt trong sáng, bay đến trong tay hắn, bị Trường Thiên một phát nắm được.
Tu vi vài ngàn năm của hắn, có một phần đều lưu trữ trong hóa yêu tuyền. Giờ phút này thủy tuyền đâu còn dám dấu riêng, ngoan ngoãn hiến ra ngoài.
Trường Thiên nắm thủy cầu, mắt cúp xuống chỉ mở lên chốc lát. Một lần nữa mở mắt, trong đôi mắt đã rực rỡ ánh vàng kim, phảng phất như mặt trời rực rỡ ngày hè sau giờ ngọ, so với trước kia không biết sáng rực gấp bao nhiêu lần!
Hắn vẫy tay, Nam Minh Ly hỏa kiếm lập tức cách mặt đất bay lên, tiến vào trong lòng bàn tay hắn.
Ngay sau đó, Trường Thiên bước vào trận pháp truyền tống, bóng dáng cao lớn lập tức biến mất không thấy khỏi nhà tù vây khốn hắn vài ngàn năm.
Thần Ma Ngục phía sau hắn một lần nữa lâm vào tối tăm tĩnh mịch mãi mãi.
......
Trong Bạch Ngọc Kinh xảy ra chuyện lớn như vậy. Khách quý tầng thứ bảy chết hầu như không còn, thần khí Nam Minh Ly hỏa kiếm biến mất. Trưởng lão nghị sĩ Thiên Thượng Cư không thể làm gì khác hơn giải thích thanh minh, năm nay buổi bán đấu giá tạm thời tuyên bố bỏ dở.
Cách sự kiện vừa rồi đã qua một canh giờ. Tân khách trong Bạch Ngọc Kinh cơ hồ đều được khuyên giải rời đi, người bị thương cũng được giúp đi ra ngoài. Tầng thứ bảy Trích Tinh Lâu hoàn toàn phong bế, từ thủy nguyệt kính cũng không dòm tới nơi này. Lúc này chỉ có mấy người Thiên Thượng Cư phái xuống lưu lại xử lí hiện trường, thấy được mặt vách tường Ninh Tiểu Nhàn biến mất kia bỗng trống rỗng xuất hiện một người đàn ông tóc đen áo đen.
Lại một lần nữa đột nhiên biến người sống? Người này tuấn mỹ uy nghiêm như thần linh, mấy người này không nhận ra hắn, lại nhận được chuôi trường kiếm màu đỏ rực hắn nắm trong tay – Nam Minh Ly hỏa kiếm. Mới vừa rồi không phải kiếm này biến mất cùng một vị cô nương sao, sao hiện tại lại ở trong tay người đàn ông này?
Còn chưa chờ bọn họ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt Trường Thiên quét qua, mở miệng hỏi: “Biện Kinh Thiện ở đâu? Kim Vô Hoạn ở đâu?”
Giọng nói của hắn như gió lạnh run của mùa đông tháng mười hai, người bị hắn nhìn chăm chú, trái tim như nổi trống, không nhịn được hai chân khẽ cong, đưa tay vịn tường mới không quỳ xuống. Trong sân nhất thời yên tĩnh, lại không ai dám hỏi “Ngươi là ai”, cũng không có người có chút hứng thú ý niệm phản kháng. Chỉ có một giọng nói rất nhỏ sợ hãi đáp: “Các trưởng lão đều ở liên tịch nghị sự, muốn thương lượng đối sách sự kiện hôm nay.” Mắt thấy mắt vàng của Trường Thiên chuyển hướng sang mình, hắn cảm thấy áp lực trên người tăng nhanh, vội vàng nuốt nước miếng: “Kim chưởng môn, chúng ta cũng không biết. Mới vừa rồi tất cả tân khách nơi này đều mang mặt nạ, trừ, trừ...” Trừ cô nương bị đinh trên tường kia. Hắn nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay đối phương, không nói được nữa.
Trường Thiên không có lên tiếng, chẳng qua xoay người nhìn về mặt tường phía sau. Trích Tinh Lâu là pháp khí có năng lực tự lành nhưng vết đâm Thứ long kích lưu lại trên tường vẫn còn chưa lập tức biến mất. Hắn đưa tay mơn trớn vết đâm và vết máu đỏ trên mặt tường, khẽ nhắm mắt đứng một lát, mới bước nhanh ra ngoài.
Mọi người thấy hắn định đi xa đều thật sâu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy hai cổ run run. Nào biết hắn đi bốn bước, đột nhiên ngừng xoay người lại, lạnh lùng nói: “Không đúng!” Tay khẽ vẫy, chính giữa nhóm người có một người đàn ông thon gầy bị xách lơ lửng giữa trời, té dưới chân Trường Thiên.
“Mới vừa rồi thời điểm nghe đến ba chữ ‘Kim Vô Hoạn’, ngươi ngừng thở, tim đập nhanh hơn.” Hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn người này. “Nói ra tung tích của hắn, ta ban thưởng ngươi chết nhanh.” Ninh Tiểu Nhàn hư không biến mất không thấy, Kim Vô Hoạn tất nhiên chưa từ bỏ ý định, nhất định sẽ phái người trông chừng. Có lẽ hắn nghĩ đến, cô gái này đã là người sắp chết, chỉ cần xuất hiện, tùy tiện phái người cũng có thể ngó chừng nàng.
Bị khí thế lăng lệ ác liệt của Trường Thiên khóa chặt. Người này run rẩy hồi lâu không nói ra một chữ, đến tận lúc Trường Thiên một cước giẫm lên lồng ngực hắn, mới há miệng ra...
***
Tầng thứ mười ba của Bạch Ngọc Kinh.
Nàng suốt ngày bên miệng luôn nhắc tới mấy chữ mười ba là một con số không may mắn. Nếu nàng biết chỗ trưởng lão thương nghị thiết lập tại tầng mười ba. Sợ rằng sẽ không nhịn được cười nhạo một phen? Trường Thiên nghĩ tới đây khóe miệng khẽ cong, sau đó đau đớn ở ngực càng thêm mãnh liệt.
Trưởng lão ngồi thương nghị đang cãi vã không nghỉ. Chuyện hôm nay phát sinh, thật sự khiến danh dự Thiên Thượng Cư mất sạch, tân khách tầng thứ bảy chết bị thương quá nhiều. Tất cả mọi người có thể tưởng tượng tương lai trong vòng ba tháng sẽ có bao nhiêu tiên phái yêu tông tới cửa tới đòi giải thích và bồi thường. Dưới tình huống này, kiên trì tiếp tục tiến hành bán đấu giá đến cùng và yêu cầu bỏ dở đều chiếm một nửa.
Quyền trưởng lão nhìn hôm nay mới tăng người dự thính, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Các vị trưởng lão, Kim chưởng môn vẫn còn ở đây này.” Ở trước mặt người ngoài còn sôi nổi cãi vã, những trưởng lão này sa vào an nhàn quá lâu.
Mới vừa rồi trong tầng thứ bảy, tuy Kim Vô Hoạn không có tháo mặt nạ xuống nhưng tử dĩnh thanh tác kiếm hắn mang theo quá dễ khiến người khác chú ý. Sao Thiên Thượng Cư lại không nhận ra hắn? Chuyện đó vừa kết thúc, với tư cách một trong nhũng người gây tai họa, Kim Vô Hoạn lập tức đã bị thỉnh tới đây pha trà. Cường long không áp địa đầu xà, lúc ấy hắn cũng là không có cách nào. Không thể làm gì khác hơn để tâm phúc ở lại ngồi thủ tầng thứ bảy chờ tin tức Ninh Tiểu Nhàn, mình theo các trưởng lão đi lên.
Hắn cũng là một trong đầu sỏ quấy nhiễu buổi bán đấu giá Bạch Ngọc Kinh. Tuy vì vậy ấn tượng Thiên Thượng Cư đối với hắn giảm đi. Nhưng dù sao nó là một tổ chức thương hội, hơn nữa trong thương hội cũng ngấm có thế lực Tế Thế Lâu. Chuyện đã đến trình độ này, kế tiếp muốn làm thế nào giảm bớt tổn thất. Thiên Thượng Cư hi vọng sau này mua bán giao dịch cùng Tế Thế Lâu chiếm nhiều hơn tiện nghi, Kim Vô Hoạn cơ hồ không nhường nhịn chút nào. Hai phe cãi nhau cả buổi, rốt cục đều thối lui một bước, đạt thành hiệp nghị.
Đúng vào lúc này, cửa lớn bí thất Trưởng lão đang thương nghị ầm ầm mở rộng, một người cầm trường kiếm không vội từ từ đi vào, mang hơi thở lạnh như băng vào cả phòng.
Bí thất ấm áp, nhiệt độ nhất thời giảm xuống mười mấy độ.
Có vị trưởng lão tức giận nói: “Ngươi là ai? Sao dám can đảm xông vào... nơi này?” Tiếng nói ngừng lại một chút, bởi vì hắn và mọi người giống nhau đều thấy được trong tay người này nắm Nam Minh Ly hỏa kiếm. Bọn họ không giống với đám hạ nhân tầng thứ bảy không có kiến thức kia, Nam Minh Ly hỏa kiếm nổi danh ngạo khí, hôm nay khi người trời định thần kiếm xuất hiện giữa sân, vóc người nhỏ gầy, tuyệt đối không phải người đàn ông trước mắt, giờ phút này sao lại thành thành thật thật bị hắn giữ trong tay?
Người này tùy tiện đứng ở đó, khí thế toàn bộ bí thất đều bị hắn dẫn dắt, những người khác ở đây loáng thoáng giống như đang đứng trong gió lốc. Mà người đàn ông áo đen trước mắt giống như thao túng mắt gió, tựa hồ giơ tay nhấc chân có thể khiến phong vân lóe sáng, thiên địa biến sắc.
Mạnh mẽ như vậy không thể tranh cãi khiến trong lòng mỗi người đều sinh ra ý niệm thần phục trong đầu.
Trường Thiên mắt phượng quét qua toàn trường, lập tức tập trung vào Kim Vô Hoạn. Dù hắn chưa đã từng quen biết người này nhưng hình ảnh hiện ra trong ma nhãn, chính là hắn ta đả thương Ninh Tiểu Nhàn.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Kim Vô Hoạn, giọng nói lạnh như băng như gió lạnh gào thét, ngạo mạn như tuyết sơn đứng sừng sững:
“Tới đây nhận lấy cái chết.”
Kim Vô Hoạn vốn nhìn chằm chằm Nam Minh Ly hỏa kiếm trong tay của hắn, nghe vậy giận tím mặt. Hắn chấp chưởng Tế Thế Lâu mấy trăm năm, thân đứng ở địa vị cao đã quen, chưa từng bị quá khinh thị bực này? Song khi thần niệm hắn triển khai, tu vi người đàn ông trước mắt lại sâu không lường được, càng có một cỗ khí thế có tính uyên bác bạo ngược như vực sâu, phảng phất như dưới biển rộng bình tĩnh có vô số mạch nước ngầm mãnh liệt.
Nhãn lực mài luyện mấy trăm năm nói cho hắn biết, hắn tuyệt không phải đối thủ của người này.
Song cao nhân đứng đầu Nam Thiệm Bộ Châu, hắn chưa gặp mặt nhưng cũng nghe thấy nhưng chắc chắn không có nhân vật số một trước mắt này.
Cho nên lần đầu tiên hắn nhịn xuống cơn tức, cẩn thận nói: “Các hạ người phương nào, vì sao nói năng lỗ mãng. Kim mỗ tự cao cũng không đắc tội các hạ...” Lời này nói ra khỏi miệng, người bên cạnh đều nghe ra hắn có mấy phần lấy lòng.
Không đợi hắn nói xong, Trường Thiên đã chau lông mày dài nói: “Ngươi đả thương Ninh Tiểu Nhàn chính là lý do đáng chết! Nàng chết, có một phần công lao của ngươi.”
Kim Vô Hoạn cả kinh nói: “Nàng, nàng quả nhiên đã chết rồi?” Tuy biết cô gái này có chín thành chín không sống nổi nữa, nhưng cho đến khi nàng chết cũng không thể hỏi ra tên hung thủ giết con gái, hắn không cam tâm!
Trường Thiên mặt không chút thay đổi nói: “Không tệ. Trên đường hoàng tuyền nhiều tịch liêu, từ trước đến giờ nàng nhát gan, đã một người ngây người lâu như vậy, các ngươi mau chóng sớm đi xuống cùng nàng đi.” Trong lòng hắn đầu cự thú tên là cừu hận đang giương răng nanh, gầm thét khát vọng an ủi máu tươi.