Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Hạc trưởng lão rất thích hưởng thụ yên tĩnh như vậy, cho nên ngay khi vừa bước vào cửa liền cảm nhận được chỗ bất đồng.
Nói thí dụ như, lão vốn đặt kết giới trong trạch viện, lại lợi dụng thủy tạ ngoài đính trạch viện bày hai trận pháp, cũng chỉ là để phòng quân tử
không phòng được tiểu nhân. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã bị phá.
Sắc mặt Hạc trưởng lão chìm xuống, thân hình như hạc bay vào bên trong, đi
qua hành lang gấp khúc, xuyên qua tiểu viện, nhanh chóng vào bên trong
phòng mình, ở góc giường nhấn một cái, vách tường lặng lẽ hé ra.
Bên trong là một ngôi nhà nhỏ khác, diện tích cũng chỉ có mấy trượng, lão
đứng bên ngoài đã có thể nhìn rõ hết cảnh vật bên trong không xót thứ
gì.
Dù cho đã chuẩn bị tâm lý, khóe mắt của lão vẫn không nhịn
được nheo lại, bởi vì trong không gian nhỏ, trên dưới có giường, có bàn
ghế, với phẩm vị của Hạc trưởng lão có thể thấy những đồ này chất lượng
không tệ, đáng tiếc trong này thiếu đi một người.
Người này hiện
giờ đối với lão rất quan trọng. Cho dù với tu dưỡng của Hạc trưởng lão,
gặp biến cố này vẫn khiến trong lòng lão lạnh như băng, không nhịn được
tim đập loạn nhịp.
Bình thời lão là người tâm tư cẩn thận, nơi
này lại là chỗ ở của lão, theo lý thuyết bất kỳ dị thường nào cũng không thể lọt khỏi ánh mắt lão. Đáng tiếc giờ phút này trong lòng lão như đay rối, chơ nên không chú ý tới trên bàn trong phòng ngủ có một cái chén
nhỏ, bên trong có chất lỏng hắc ám. Thừa dịp lão đưa lưng về phía bàn
ngẩn người, chất lỏng màu đen trong chén đột nhiên chuyển động, theo
hoạt động trượt xuống, phảng phất như linh xà bơi trên mặt bàn theo góc
bàn trượt xuống dưới bàn như một bóng ma.
Hạc trưởng lão vẫn không hay biết, cũng không xoay người hay dịch bước.
Chất lỏng màu đen này co rụt lại, nhắm ngay cổ Hạc trưởng lão, lủi tới. Động tác giống như rắn độc trước lúc kích phát. Ẩn nhẫn chiếm giữ, kích phát trong nháy mắt.
Nó mặc dù không có khung xương, nhưng di chuyển
vừa nhanh vừa nhẹ, hơn nữa không mang theo bất kỳ âm thanh gì. Khiến
người ta nghĩ tới con bọ chó di chuyển. Quỷ dị hơn chính là, thời điểm
đám chất lỏng này nhào tới liền nhanh chóng hóa thành hình dáng, đầu
tiên là đầu, sau đó là thân thể, tứ chi, quan trọng nhất là trong tay
hắn còn hóa ra một thanh trường kiếm sắc bén.
Chất lỏng này hóa
thành một người nho nhỏ, cao chưa đầy ba thước, đầu lớn, thân thể nhỏ,
cả người là một màu đen, kỳ lạ nhất chính là mặt hắn, không có lỗ mũi,
miệng, mắt … hẳn là cái gì cũng không có. Trơn nhẵn giống như một tờ
giấy, làm cho người ta vừa nhìn thấy trong lòng liền giấy lên cảm giác
tử khí.
Đối với con người mà nói, một khuôn mặt lớn lên có xấu,
dữ tợn, hèn mọn … dọa người nhưng dù sao cũng có ngũ quan. Nhìn lâu có
thể từ từ hình thành thói quen. Song cái chất lỏng màu đen này hóa thành hình người, nếu để cho người thấy khuôn mặt nó cũng chỉ có thể tạo ác
mộng mà thôi.
Thanh kiếm đen nhánh trong tay hắn cũng nhỏ giống
như món đồ chơi của đứa trẻ mười tuổi mà thôi, chiều dài không vượt quá
một thước. Nhưng nằm trong tay chủ nhân của nó lại mang tới cảm giác ác ý cùng âm hiểm, làm cho người ta nghĩ tới một câu “Châm ong chúa, răng
rắn thanh xà” vật này nếu đâm vào da, sẽ mang lại hậu quả đáng sợ thế
nào?
Người không có mặt này dĩ nhiên biết, hắn đã dùng một chiêu
này hoàn thành vô số nhiệm vụ. Đây là thiên phú của hắn, chuôi hắc kiếm
này có thể phá hoại các loại pháp khí hộ thân, khi hắn phóng tới trước,
cơ hồ không người nào có thể dùng thần pháp phát hiện ra sự tồn tại của
chất lỏng màu đen này. Do đó khi hắn xuất thủ có rất nhiều người phản
ứng không kịp mà mất mạng.
Với mục tiêu trước mắt này, hắn cũng đem hết toàn lực ra hành động.
Hạc trưởng lão đột nhiên nghiêng đầu.
Đầu của loài người, nhiều nhất chỉ có thể quay chín mươi độ sang hai bên.
Song đầu của Hạc trưởng lão vừa quay, lại là 180 độ, trực tiếp đem đầu
quay về phía sau. Đối diện với người đánh lén, trong nháy mắt nhìn thẳng lão.
Nhìn thế này mặc dù hơi dọa người, nhưng cổ loài chim có độ linh hoạt mà loài người không thể so sánh được.
Lão sống niên kỷ đã lâu, biết rằng ứng phó với ám sát như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại tất cả sẽ kết thúc, vì vậy cho dù độc châm như mảnh kiếm đánh
tới, trên mặt lão cũng không động dung mà nhanh chóng giơ tay lên …
Choang một tiếng giòn vang, độc châm của người không mặt bị thanh nhạn Linh
Đao của Hạc trưởng lão đánh tan, động tác thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng
thoải mái, giống như tiên hạc cung cánh, nhưng lại vô hình hóa giải thế
tiến công sắc bén. Thân đao Nhạn Linh này hình cung, màu đen, cũng không thấy rõ được là loại kim khí gì, đây chính là pháp khí bổn mạng dùng mỏ dài chân thân của Hạc trưởng lão luyện thành.
Lão hít sâu một hơi, lúc này mới có thời gian xoay người nói “Vô Diện, sao lại là ngươi?”
Yêu quái được gọi Vô Diện không đáp lại mà nhào tới tiếp tục dây dưa, mũi
kiếm thủy chung đánh tới chỗ hiểm của Hạc trưởng lão. Hạc trưởng lão
nhướng mày, triền đấu với hắn hoàn toàn không rời vào thế hạ phong. Nếu
có cầm yêu khác ở chỗ này, sợ rằng sẽ bị chấn kinh không nhẹ – Hạc
trưởng lão thoạt nhìn luôn trung thực bình thường lại có thân thủ mạnh
mẽ như vậy, cùng thích khách triền đấu thành thạo như thế.
Hạc trưởng lão vẫn chưa từ bỏ ý định, nổi giận nói “Là Cưu Ma sai ngươi tới? Vì sao nàng phái ngươi tới đối phó ta?”
Vô Diện rốt cuộc mở miệng, thanh âm trầm thấp, giống như buồn bực “Ngươi
nhận lấy cái chết là đủ rồi, chúng ta làm việc không hỏi nguyên nhân”
Hạc trưởng lão giận quá thành cười “Được, tốt, nếu ngươi có bản lãnh, thì
lấy tính mạng của ta đi” trong thời gian nói chuyện đó, hai người dùng
điện quang hỏa thạch tấn công lẫn nhau cả trăm lần. Hạc trưởng lão chưa
bao giờ cảm thấy, việc chiến đấu lại kìm nén như vậy. Thân hình lão cao
lớn gần bảy thước, mà Vô Diện lại cao chưa tới bắp đùi lão, sau mấy lần
tập kích chỗ hiểm không thành, hắn có kinh nghiệm hơn, thay đổi chiến
lược tấn công phía dưới. Hạc trưởng lão cảm nhận được áp lực gia tăng,
vô luận là người nào, liên tiếp khom lưng chiến đấu đều sẽ có cảm giác
khó chịu.
Hạc trưởng lão mấy phen hướng cửa sổ đi tới, đều bị Vô
Diện liều mạng ngăn lại. Hắn biết rõ, đối thủ là một lão Hạc, nếu để lão nhân cơ hội từ cửa sổ chạy ra ngoài, ai còn có thể ở bên ngoài bắt một
cầm yêu đang bay lượn? Quan trọng hơn, hắn là một thích khách xuất sắc
trong tay Cưu Ma, bản thân hắn xuất thủ đã là việc kiêng kỵ, nếu Hạc
trưởng lão sống đến ngày mai, như vậy cả Ẩn Lưu sẽ dấy lên một phen gièm pha nữa, địa vị của Cưu Ma trong môn phái càng thêm khó vững.
Hắn làm sao có thể khiến chủ thượng lâm vào trạng thái bị động như vậy.
Mà Hạc trưởng lão cũng cảm thấy phiền não vô cùng. Mảnh kiếm của kẻ trước
mặt này với lão mà nói chỉ giống như cây châm nhỏ, nhưng lão nào dám để
cho chiếc châm này dính vào da? Thân là một cao tầng trong Ẩn Lưu, lão
biết hắc kiếm trong tay Vô Diện có độc, chính là độc Phượng Hoàng trên
người Cưu Ma! Kịch độc đáng sợ như vậy, ngay cả Cưu Ma cũng không có
giải dược.
Song công kích của Vô Diện càng ngày càng hung hãn sắc bén. Đấu pháp của hắn rất đơn giản, chỉ tấn công không phòng thủ, chính là bộ dáng lấy mạng đổi mạng, nhưng bản thân tu vi của mình rất cao nên Hạc trưởng lão cũng không muốn cùng hắn lấy mạng đổi mạng, cho nên đột
nhiên Hạc trưởng lão nhảy về phía sau, sau đó chỗ lão vừa đứng đột nhiên bị ngọn lửa tái nhợt bao phủ.
Việc lão nhảy lùi lại hết sức kỳ
lạ, giống như có người níu cổ áo lão kéo về phía sau, thân thể Hạc
trưởng lão cũng như tượng gỗ bị giật dây, từ từ bay lui lại. Vô Diện mặc dù ít nói, lúc này lại không nhịn được hô một tiếng “Nhất Tâm Nhị Dụng” Hạc trưởng lão ở Ẩn Lưu đã nhiều năm như vậy nhưng không ai biết lão có bản lãnh nhất tâm nhị dụng, vừa rồi cùng Vô Diện triền đấu, vừa sắp đặt chân hỏa bổn mạng đánh lén hắn. Riêng phần toan tính này cũng tương đối đáng sợ rồi.
Hạc trưởng lão cũng là người theo đan đạo, lão dùng thần hỏa luyện đan không chỉ rất tốt mà còn có khả năng thao túng rất
tỉ mỉ. Vô Diện vô ý tiến về trước một bước, liền tiến vào ngọn lửa được
đặt bẫy. Theo nguyên lý ngũ hành tương khắc mà nói, hỏa khắc kim, chân
thân của Vô Diện là một loại dịch kim khí có trạng thái kỳ lạ, cho nên
bất chợt gặp phải chân hỏa bổn mạng mạnh hơn phàm hỏa rất nhiều lần này
lập tức giống như cây nến bị thiêu đốt, cả gương mặt không có ngũ quan
cũng bắt đầu rơi xuống những giọt chất lỏng màu đen.
Hạc trưởng
lão biết, nếu không ngoài ý muốn, cuộc chiến đấu này lão sẽ thắng. song
Vô Diện ở trong Ẩn Lưu cũng có danh khí rất lớn, hắn là ái tướng của Cưu Ma, cũng không biết đã từng vì nàng mà diệt trừ bao nhiêu chướng ngại,
cho nên lão cẩn thận nhích tới gần cửa sổ.
Tối nay trăng trên
trời như nước, phá lệ sáng ngời, đáng tiếc Hạc trưởng lão trở về nơi ở
đã là nửa đêm, giờ phút này ánh trăng đen tối không rõ, chỉ khi lão đứng gần nửa sổ, ánh trăng mới chiếu rọi bóng của lão trải dài trên mặt đất. Ảnh tử nào xuất hành lại không theo sát chủ nhân? Hạc trưởng lão lúc
này mới phát hiện ra chỗ khác thường.
Cho nên, lão cũng không thấy được bóng dáng trên mặt đất, quỷ dị nâng lên hai cánh tay, một tay đặt trên cổ mình.
Trong miệng Hạc trưởng lão nhanh chóng đọc khẩu quyết, muốn thúc dục chân hỏa bổn mạng nhưng hai âm cuối cùng nghẹn trong cổ họng, vô luận thế nào
cũng không nói ra được. Pháp quyết này tự nhiên chết trong trứng nước,
bản thân lão ngược lại bị pháp thuật cắn trả lục phủ chấn động, một ngụm máu từ trong cổ họng trào ra, sau đó lão phát hiện miệng không mở ra
được, máu chỉ có thể từ khóe miệng nhỏ giọt ra.
Đến lúc này, sao
Hạc trưởng lão lại không nhận ra mình bị địch nhân ám toán chứ? Nhưng
lão không biết đối thủ dùng phương pháp gì làm cả người lão không thể
động đậy.
Không thể khởi động pháp quyết, lửa thiêu Vô Diện nhanh chóng dập tắt. Thân thể hình dạng của hắn bị hóa lỏng biến dạng, thành
một vũng nước đen. Nhưng không lâu sau, vũng nước này lại cử động, sau
đó ghép lại một lần nữa hóa thành thân thể, đầu và tứ chi, trên mặt vẫn
như cũ không có ngũ quan.
Gân xanh trên trán của Hạc trưởng lão
nhảy lên, con ngươi co rút lại. Vô Diện nhìn vào trong mắt lão, cũng
hiểu ý nghĩ trong lòng lão, nói “Ngươi đoán không sai, chân hỏa căn bản
không phải khắc tinh của ta, đây chẳng qua là pháp quyết Cưu Ma đại nhân cố ý hóa ra.”