Tôm hùm đã rửa sạch từ trước, nàng lại bảo bọn hạ nhân lấy nước từ trong giếng cổ lên. Lúc này trời đang nóng như lửa, nhưng nước dưới đáy giếng vẫn lạnh lẽo thấu xương, rất thích hợp dùng để làm món này. Nàng phun nước giếng vừa múc lên vào phần đuôi tôm hùm, thịt tôm gặp lạnh, từ từ co lại.
Trước tiên, nàng nhỏ lên miếng sắt một lớp dầu, lấy ra tỏi đã băm nhỏ để phi, đến khi hơi nước bên trong tỏi băm bay hơi hết, dầu tỏi từ từ thấm ra, tỏa ra mùi thơm riêng biệt, chuyển sang màu vàng óng, lúc này mới đẩy tỏi sang mép miếng sắt. Đây là tỏi phi giòn, là đồ gia vị chuẩn bị sẵn cho hải sản tươi.
Kế tiếp là món chính. Lại đổ dầu lên miếng sắt, đợi dầu nóng già, nàng lấy tôm hùm đã rắc tiêu bột và muối lên những phần dày nhất, sau đó úp lên miếng sắt, thuận tay vẩy lên chút nước trong, rồi lấy nắp nồi đậy lên trên. Mọi người đang nhìn đến chỗ thú vị, bỗng thấy nàng cầm nắm nồi đậy tôm lại.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không nói chuyện, chỉ hết sức chăm chú nhìn vào nắp nồi, hai đầu bếp hiểu nàng đang đếm thầm thời gian trong lòng. Cả bữa tiệc trong phòng khách nhất thời im ắng, chỉ nghe thấy trong nắp nồi truyền ra tiếng “Tách tách bụp bụp” của dầu chiên, khiến mọi người không nhịn được mà ngứa ngáy trong lòng.
Đậy nắp một lúc lâu sau, nàng mở nắp, nàng lật tôm hùm lại, thịt tôm ngửa lên, vỏ úp xuống, lại phum lên chút dầu và nước lên miếng sắt, rồi lại đậy nắp lại lần nữa. Động tác của nàng cực nhanh, lấy nhãn lực của mọi người, cũng chỉ thấy thịt trong vỏ tôm co tròn vào bên trong, tạo thành hoa văn xinh đẹp, mặt ngoài cũng bị chiên thành màu vàng nhạt, một làn hương thơm phưng phức truyền ra.
Người xem đều buồn bực bĩu môi, cũng may lần này chỉ đậy lại hơn mười nhịp thở là xong. Sau đó, nàng lại lật thịt tôm xuống dưới nướng khoảng mười lăm nhịp thở, lấy dao nhẹ nhàng nạy phần vỏ đuôi tôm ra, thịt tôm hùm trắng như tuyết đã được lột nguyên vẹn ra nằm trên miếng sắt. Lúc này mới nhìn thấu được tầm quan trọng của việc vẩy nước giếng ở bước đầu. Nếu không có nước giếng lạnh kích thích, thịt tôm không co lại, thì lúc lấy thịt không bốc ra được dễ dàng như vậy.
Nàng không do dự nữa, giơ dao cắt tôm hùm thành viên, lại rắc muối và tiêu bột lên, cứ mỗi mấy nhịp thở lại đảo qua đảo lại một lần, cho đến khi tất cả viên tôm đều bắt đầu co chặt lại thành hình cầu.
Lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất, nàng đã bảo đầu bếp chuẩn bị rượu ngon từ trước, giờ lấy ra vẩy nhẹ lên thịt tôm, cả phòng đều thơm nức mũi, chỉ có Hoàng lão đầu cười khổ một tiếng. Chỉ cần ngửi mùi này thôi cũng biết nàng dùng Trúc Diệp Thanh mà ông đã giấu kỹ bốn mươi năm rồi, ông thầm nghĩ : xem ra Quyền tiểu tử đối với nàng quả thật khác với người khác, ngay cả bảo bối của mình cũng lấy trộm cho nàng dùng.
Nước chanh nàng vắt trước đó, lúc này hòa cùng xì dầu thành tương, nhẹ nhàng đổ lên thịt tôm hùm, lại gạt tỏi băm phi giòn ở bên cạnh lên hòa vào thịt tôm, nhiều lần xào chế như vậy, cho đến khi viên thịt tôm biến thành màu vàng kim óng ánh.
Trong quá trình xào chế thịt tôm, nàng cũng lấy một nắm măng ra để trên miếng sắt, măng này đương nhiên đã được rửa sạch và lột lớp ngoài, chỉ để lại ngọn măng non ở giữa rồi xào qua dầu. Đợi xào xong tôm hùm, ngọn măng được xào bằng dầu vừng dưới lửa to, toàn thân cũng trở nên xanh biếc sáng bóng.
Xong!
Nàng phân phó hạ nhân mang đĩa đến, xếp thịt tôm hùm với măng đã xào xong lên, rồi đưa lên bàn cho mỗi người một đĩa.
Hoàng lão tài mỏi mắt mong chờ lâu như vậy, đương nhiên là người giơ đũa trước tiên, không để ý đĩa đồ ăn còn nghi ngút hơi nóng, vội vàng đưa một miếng thịt tôm hùm vào miệng, bỗng cảm thấy miệng ngập mùi hương thơm ngon, bao phủ đầy nước hải sản nóng hầm hập cùng chút vị chua phụ trợ vừa đủ, phối hợp với tỏi băm phi giòn, thơm ngon mà không tanh. Nhẹ nhàng nhai hai miếng, hàm răng cắn vào thịt tôm lại có cảm giác khẽ vỡ, sau đó chính là cảm giác kinh hỉ lúc răng cắn vào thịt tôm non mềm.
Tuổi của ông đã lớn, lúc ăn thịt cảm thấy hàm răng mỏi nhừ, ông lại không thích ăn chay, mỗi lần đều cảm thấy xoắn xuýt trong lòng. Nhưng thịt tôm hùm này mềm, dai thơm đều vừa đúng, lại khiến ông muốn ngừng mà không được. Lại nếm thử ngọn măng kia, cũng thơm ngon mọng nước, mặc dù ông không thích rau củ, nhưng ăn vào cũng thấy rất ngon miệng. Miệng ông không ngừng bận rộn, nhưng trong lòng đã quyết ý muốn níu kéo Ninh Tiểu Nhàn để giữ lại công thức này.
Ngẩng đầu nhìn những người khác, ai cũng chỉ bận rộn cúi đầu cùng ăn, bàn cơm nhất thời im ắng quỷ dị. Ninh Tiểu Nhàn nhìn phản ứng của bọn họ, cũng biết món ăn này của mình đạt được thành công lớn rồi.
Trong lòng nàng hiểu thật ra bản thân mình dùng kỹ thuật thôi. Tay nghề hai đầu bếp của Hoàng lão tài chắc chắn rất giỏi, ở phương diện độ lửa, gia vị và tạo hình đã sắp đạt tới đỉnh cao, nhưng Ninh Tiểu Nhàn thử qua món ăn họ làm, chỉ cảm thấy bọn họ đặt hơn phân nửa tinh lực lên phần gia vị, đậm vị mà gia vị nhẹ, hương vị món ăn tuy tốt, nhưng cơ bản đều dựa vào gia vị, không coi trọng hương vị của bản thân nguyên liệu nấu ăn cho lắm. Nhưng từ điển món ăn Trung Hoa đa dạng, trong đó nhiều hệ đã nhắc tới tầm quan trọng của nguyên liệu.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn vào vườn đã thấy rõ ràng, tôm hùm trong hồ tinh khiết tự nhiên không nói, có vài con đã gãy càng, có thể thấy bọn chúng tranh đấu kịch liệt, đương nhiên thịt chúng cực chắc cực đàn hồi. Vị tươi của bản thân tôm hùm chính là điều hiếm có trong thiên hạ, dùng hải sản tươi mới như vậy làm thức ăn, thì phải làm nổi bật hương vị vốn có của nó, vì vậy nàng chọn dùng phương pháp xử lý bắt đầu lưu hành ở Trung Hoa trước khi nàng xuyên qua.
Nghe nói nướng trên miếng sắt là do người Tây Ban Nha phát minh vào thế kỷ thứ mười lăm, mười sáu lúc hàng hải phát triển, thủy đoàn lênh đênh trên biển suốt mấy tháng vô cùng nhàm chán, cho nên lấy việc câu cá làm thú vui, cũng manh nha phương pháp nấu nướng thiên tài là ném cá lên miếng sắt được nung nóng để nấu. Phương pháp nướng sắt lưu truyền tới tận nay, đã biến thành kỹ thuật biểu diễn xuất sắc trước mặt thực khách, chỉ khi thực khách tốn thời gian chờ đợi mới cảm thấy được hương vị ngọt ngào gấp bội của món ăn lúc vào miệng.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn còn đi học, từng có bạn học mời nàng đến cửa hàng nếm thử món ăn ngon được xử lý trên miếng sắt theo cách thức tiêu chuẩn này, thiên phú của nàng vô cùng tốt, vững vàng nhớ các trình tự mấu chốt, hiện tại rập theo, dù trình độ không cao như đầu bếp lớp chuyên về nướng sắt, nhưng người trong bữa tiệc chưa bao giờ nếm thử, đương nhiên không thể nào so sánh. Thật ra nguyên liệu thích hợp trong tay Ninh Tiểu Nhàn không đủ nếu ở đây có mù tạt vàng, cỏ xạ hương, thì hương vị món tôm hùm sẽ được nâng cao lên một bậc. Nhưng dù vậy, chỉ nhìn bộ dạng cảm thấy mỹ mãn của Hoàng lão tài, cũng biết trận đánh cuộc này nàng vẫn thắng.
Lão đầu tử từ từ để đôi đũa xuống, lại lưu luyến dư vị tươi ngon của tôm hùm một lát, lúc này mới nhẹ nhàng ho một tiếng nói: “Ninh nha đầu thắng, ta nghĩ chư vị cũng sẽ không có dị nghị gì a?” Mọi người đang ngồi rối rít lắc đầu.
Sắc mặt Thạch Quý San đã dần dần trắng bệch ngay từ lúc Ninh Tiểu Nhàn mang miếng sắt ra bắt đầu nướng, nhìn động tác như nước chảy mây trôi, nơi nào lại không biết Ninh Tiểu Nhàn đang làm được thuận buồm xuôi gió? Nàng cũng biết, sợ rằng chính mình rơi vào cái hố to mà nữ tử phàm nhân này đã bố trí rồi. Hoàng lão tài vừa phán xét như vật, sắc mặt nàng xám ngoét, cố gắng duy trì vẻ lạnh nhạt trên mặt, xoay người muốn về phòng.
Nàng mới đi ra hai bước, phía sau lại truyền đến tiếng gọi thanh thúy: “Thạch sư tỷ, có chơi có chịu, mời để lại tiền đánh cược!”
Trên mặt nàng xanh trắng đan xen, xoay người lại dùng sức ném miếng ngọc về phía Ninh Tiểu Nhàn. Lúc quay đầu đúng lúc trông thấy Quyền sư huynh vẫy vẫy tay, miếng ngọc vốn sắp rơi xuống đất lại nhẹ nhàng vừa khéo rơi vào tay Ninh Tiểu Nhàn.
Trong lòng nàng lập tức vô cùng mất mát, bước nhanh mấy bước đã ra khỏi phòng đãi tiệc.