Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 491: Q.6 - Chương 491: Tuyệt Vọng




Edit: Thu Hằng

Beta: Tiểu Tuyền

Cần nhanh hơn chút nữa, nếu không tới chỗ ranh nứt sớm, chỉ sợ thần kiếm cũng bị rơi vào trong dung nham – nếu nó còn ở trong núi lửa Ô Xích Nhĩ.

Nàng vòng qua mấy khối đá lớn, tiếp tục đi xuống, giống như thằn lằn trên vách đá, mượn lực di chuyển. Vận chuyển thần lực dường như khiến da thịt nàng chắc chắn hơn, những tảng đá lớn, dung nham đều bị nàng cường ngạnh dùng Răng Nanh chặt đứt.

Không còn thời gian để lãng phí, cho dù là thời gian tránh né.

Ba mươi thước … sáu mươi thước!

Như dự đoán tại địa điểm khoảng tám mươi lăm thước, nàng rốt cuộc chìm tới nơi sâu nhất. Không ngoài dự liệu, khe hở này có chiều rộng hẹp ở cuối, dưới đáy nhiều nhất chỉ khoảng hai trượng hai thước. Cơ hồ không đủ chỗ để đứng, khiến việc lần tìm gặp khó khăn.

Lại bởi vì nhiệt độ nơi này thực cao dọa người, hầu hết nước hồ tràn vào nơi này đều bị hóa khí bốc hơi, biến thành khói trắng, khiến khe hở tràn đầy khí, cho dù là ai cũng không nhìn rõ được tình huống trên mặt đất.

Loại nhiệt độ này, Ninh Tiểu Nhàn cũng không dám dùng thân thể tiếp xúc, nàng mơ hồ cảm giác được thân thể mình còn xa mới đạt được độ cường hãn này, cho nên vận khởi tâm pháp thấy mầm biết cây, dùng thần niệm quét một vòng trong khe nứt, muốn đem từng hạt cát, từng viên đá và từng khe rãnh xem xét thấu triệt. Song nhiệt độ kinh khủng như vậy cũng làm ảnh hưởng lớn tới thần niệm, chẳng qua chỉ khoảng ba hơi thở, nàng đã cảm thấy tinh thần cực kỳ mệt mỏi, phảng phất như chỉ cần kiên trì thêm hai giây nữa thì trái tim nàng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

May là trong thơi gian ba hơi thở đó, nàng đã tra rõ tình hướng dưới đáy.

Đó là một mảng đen thâm trầm, đen đền làm người ta sinh ra tuyệt vọng.

Trừ nham thạch, cái gì cũng không có, cái gì cũng không tồn tại, sạch sẽ như chân không.

Nam Minh Ly hỏa kiếm không có ở nơi này.

Không thể nào! Nàng chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa vận khởi thần niệm thăm dò.

Làm sao cái gì cũng không có.

Làm lại, làm lại … từ mũi và miệng của nàng dần dần tràn ra máu. Trong nháy mắt tiêu tán cùng dòng nước đang sôi trào.

Lần thứ tư vận khởi thần niệm, Trường Thiên rốt cuộc phát hiện dị thường của nàng, phẫn nộ quát “Nàng đang làm gì! Thu hồi thần niệm lại. Nhanh lên”

Nàng căn răng kiên trì “Ta còn chưa tìm được”

“Hồ nháo, hàm dưỡng tu hành nàng học được đi đâu rồi?” Ngữ khí của hắn chỉ hận sắt không rèn thành thép “Núi lửa lập tức sẽ phun trào. Nàng muốn chết ở chỗ này sao? Thuận tiện để cho Thần Ma Ngục cũng vĩnh viễn chôn trong dung nham, không người nào có thể tìm được, có phải hay không?”

“Ta …” Nàng há miệng, không nói ra lời, trong đầu lại có vài phần thanh tỉnh.

Đúng vậy a, nếu như nàng chết ở chỗ này, Thần Ma Ngục sẽ mất đi trong dung nham vô tận. Nơi này không có linh khí, Trường Thiên chẳng phải sẽ vĩnh viễn bị vây chết ở chỗ này?

Lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt, nàng đã phạm phải sai lầm rồi.

Nàng không chần chờ, dùng sức vận lực, thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng vấn đề xuất hiện.

Hầu hết nước hồ trong khe nứt gặp phải nhiệt độ cao, bị hóa khí trong nháy mắt, khiến nơi này thành chân không hoàn toàn, vì vậy nước trong hồ lại điên cuồng chảy vào, nơi này tựa như xoáy nước dưới đáy hồ, thế nước cường đại gắt gao đè nàng dưới khe nước. nàng mới vừa đi xuống dưới còn không cảm thấy gì, hiện tại muốn đi lên, thì cảm thấy bội phần khó khăn.

Chỉ sợ cho dù có tị thủy châu trong tay, với thế nước cường đại này cũng đem kết giới này đánh cho lảo đảo.

Hiện giờ vách đá cũng quá nóng, không thể dùng tay đụng vào, Ninh Tiểu Nhàn kinh mà không sợ, đem tị thủy châu giắt vào bên mình, lấy Răng Nanh ra đâm vào trên đá, kéo thân thể một chút mượn lực đi lên.

Áp lực nước mạnh chảy tới, liều mạng đè ép nàng dưới khe nứt, làm cho nàng có cảm giác tựa hồ như núi lửa này muốn đem toàn lực lưu nàng lại. Cũng may là giờ đây lực cánh tay của nàng rất mạnh, ở nhiệt độ nước bốc hơi, trên tay có áp lực nước kinh người vẫn có thể ổn định thân hình, nhanh chóng trèo lên phía trên.

“Két.. két..” dưới chân truyền tới tiếng đá va chạm, trong khe nứt rốt cuộc xuất hiện dung nham màu đỏ, nhưng vừa gặp nước liền biến thành màu đen. Song không quá hai hơi thở, dung nham bị làm lạnh lại toát ra ánh sáng màu hồng. Sau đó lại bị làm lạnh nhanh … lại có dung nham bao phủ lên … cứ như vậy tuần hoàn bảy tám lần. Chất lỏng màu đỏ tồn tại ngày càng dài, lại không nhìn thấy nước sôi mà bắt đầu có xu hướng toàn bộ hóa khí.

Dưới chân quá nóng a. Trong lúc vô tình quay đầu nhìn, nhất thời bị làm cho sợ hết hồn.

Bà đây thật giống như chưa từng thấy dung nham ở khoảng cách gần như vậy.

“Chớ hoảng sợ!” Trường Thiên ở bên tai khẽ quát “Nàng còn thời gian, đừng phân tâm! Nhanh một chút đi lên, cẩn thận trượt tay”

Tay nàng căng thẳng, càng tăng thêm lực bò lên. May là áp lực nước không chỉ nhắm vào nàng mà dung nham phía dưới cũng bị ảnh hưởng, tốc độ tràn ra không nhanh. Trường Thiên ở trong Thần Ma Ngục chăm chú nhìn tình huống bên ngoài, Ninh Tiểu Nhàn không dám quay đầu bên không biết, nhưng hắn nhìn được rõ ràng – khe nứt dưới đáy đã tan chảy, những tảng đá phía dưới đã bị dung nham nhuộm đỏ, như sinh mạng đang co rút và một cái khác thì đang bành trướng ra.

Hắn mặc dù hận không thể thay thế nàng, nhưng cũng không dám thúc giục, thậm chí cũng không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu nàng. Nha đầu này leo lên phía trên không dễ, không nên lại bị phân tâm.

Ninh Tiểu Nhàn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy tám mươi thước lại là khoảng cách dài tới vậy, cũng chưa từng cảm thấy khoảng cách giữa sống và chết lại gần như vậy. Ở trong thời gian ngắn ngủi mười mấy hơi thở, nàng bắt buộc mình không được suy nghĩ, chỉ sử dụng thân thể, vận chuyển thần lực điên cuồng đi lên, cái gì cũng không lo, cái gì cũng không nghĩ.

Sóng nhiệt từ phía dưới cuồn cuộn bốc hơi lên, giống như hô thấp của tử thần.

Ngay lúc này Trường Thiên quát một tiếng “Thất Tử”

Nhất thời có một trảo lớn xuất hiện, bắt lấy đầu vai nàng, cơ hồ giống như nhổ củ cải, đem nàng từ vòng xoáy nước kinh khủng rút ra, lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới phát hiện, mình đã bò tới miệng khe nứt. Nàng không chút do dự đem Tỵ Thủy Châu thu lại, mặc cho sứt nước đẩy mình và Thất Tử nổi lên.

Thất Tử giống như bay lượn trên bầu trời, mở rộng cánh, mỗi vỗ xuống thân thể như giọt nước nổi lên, so với chính nàng di chuyển thì nhanh hơn nhiều lắm. Hồ nước lớn đang sôi trào, bọt khí xẹt qua cạnh họ rất nhiều, nàng hâm mộ nhìn chúng trôi qua mình nhanh chóng trồi lên mặt nước.

Mấy trăm mét nước sâu, lại có cảm giác như phải lên trời.

Thất Tử đem hết toàn lực bơi lên, ngay cả công phu truyền âm cũng không có thời gian, rốt cuộc chạy ra khỏi mặt nước đang bốc hơi.

Chân dài của nó thoáng qua một cái, chính xác đem Ninh Tiểu Nhàn vứt lên trên lưng, sải cánh. Những giọt nước như trân châu chảy xuống, còn chưa rơi xuống mặt hồ thì thân thể màu trắng của Trọng Minh Điểu đã cách xa nước hơn ba mươi trượng rồi.

Dưới chân núi Ô Xích Nhĩ truyền tới tiếng nổ đáng sợ, giống như âm thanh vải vóc bị xét nát. Mặt hồ trong núi lửa giảm dần nước với tốc độ mắt thường có thể thấy, giống như bị một quái vật vô hình một ngụm lớn hút hết nước hồ. Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được thúc giục Thất Tử “Đi, đi mau”

Thất tử crét một tiếng, dùng tốc độ nhanh như bão tố, nhanh nhất từ khi trào đời tới giờ để đi.

#####

“Ùng ùng!”

Khuôn mặt ẩn vệ trắng bệch, đứng giữa không trung nhìn núi Ô Xích Nhĩ phát ra tiếng gầm thét sau vài nghìn năm. Màu đỏ tươi của lửa từ miệng núi lửa nổ tung ra, nham thạch văng ra khắp nơi, mang theo nhiệt độ có thể nung chảy kim khí, có thể đục lỗ trên thân thể người tu tiên.

Khói dày đặc cuồn cuộn thẳng đến chân trời, đây phần lớn là bụi núi lửa, cùng nước hồ bị nhiệt độ cao khí hóa, xông thẳng lên trời hòa thành mây của núi lửa. Dù đứng từ rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm giác được sóng nhiệt đập vào mặt, ánh mắt bị thiêu đốt tới đau, bất đắc dĩ phải thối lui lại một đoạn.

Đồ Tẫn theo bản năng nhắm mắt lại. Núi lửa phun trào, nhiệt độ ít nhất cũng mấy nghìn độ, người tu tiên Độ Kiếp Kỳ trở xuống, chỉ sợ cho dù thân thể có cường hãn cũng không thể phản kháng được thiên tai bậc này. Ninh Tiểu Nhàn nếu bỏ mình, Thần Ma Ngục sẽ một lần nữa đóng cửa, hắn cũng biến tướng đạt được tâm nguyện tự do bấy lâu nay.

Nhưng sao trong lòng hắn lại không có nửa điểm cao hứng, ngược lại hốc mắt nóng lên, dường như nước mắt muốn chảy ra. Rõ ràng kể tử khi bị Tố Hà tiên tử nhốt vào trong bí cảnh tới nay, hắn đã thề tuyệt sẽ không vì bất cứ ai trên cõi đời này mà rơi lệ nữa.

Vì sao hắn lại cảm thấy phẫn uất khó bình tâm, không cam lòng? Rõ ràng hắn đã dốc hết toàn lực …

Thanh Loan đột nhiên kinh hô một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của hắn “Nhìn kìa”

Bên trong cột khói cuồn cuồn xuất hiện một điểm nho nhỏ, chật vật né tránh nham thạch, mảnh vụn. Chẳng qua là cột khói quá lớn, mà chấm đen lại quá nhỏ, tu sĩ tầm thường nhãn lực chưa tốt thì sẽ không nhận ra được điểm đen nhỏ đang di động.

Thanh Loan không kịp suy nghĩ, hóa thành chim xanh vỗ cánh bay đi, nhanh chóng qua nghênh đón.

Quả nhiên là Thất Tử. Hắn từ một con chim trắng xinh đẹp đã hóa thành sắc nám đen, lông đầu và cổ trụi lủi, mấy cái lông đuôi dài phong cách đẹp đẽ bị cháy sạch sẽ, nhờ hắn có khả năng phi hành tốt và một thân lông vũ, nếu không ngay cả thăng bằng cũng khó mà làm được. Mắt thấy lão bà tới đón mình, hắn hữu khí vô lực nói ‘Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, núi lửa phun trào, hỏa diễm vây lấy ta, ta còn tưởng rằng hôm nay thật phải khai báo diêm vương ở chỗ này”

Thanh Loan bị hắn chọc bật cười, nhưng thấy Ninh Tiểu Nhàn trên lưng hắn lảo đảo muốn ngã xuống lại thay đổi sắc mặt, vội vàng đậu trên lưng hắn đem nàng nhẹ nhàng đỡ lấy “Ninh đại nhân”

“Ta không sao” Nàng nhẹ nhàng khoát tay, nhưng không có mở mắt “Chẳng qua là thoát lực quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi”

Thanh Loan cẩn thận nói “Trong lỗ mũi ngài chảy máu”

Nàng đưa tay lên, cảm thấy đầu ngón tay bị thấm ướt dinh dính, không phải chỉ là chảy máu mũi sao? Lấy thần thông và tu vi hiện tại của nàng, có thể chảy máu mũi như vậy, chính là dấu hiệu nội thương nặng.

Mới vừa rồi nàng điên cuồng vận thần niệm, ở trong núi lửa tìm kiếm Nam Minh Ly hỏa kiếm mấy bận, đã phạm vào tối kỵ của tu hành, khiến thần hồn bị hao tổn rất nặng. Thương thế trên người nàng vốn chưa lành hết, giờ phút này nếu có hôn mê, thần chí cũng thanh tĩnh.

Nàng mở mắt ra, yên lặng nhìn núi Ô Xích Nhĩ trước mắt. Nó đang bộc phát dữ dội như muốn mở ra hết những uất ức đè nén suốt mấy nghìn năm, mà tâm tình của nàng như chết trong núi lửa, muốn chìm vào hàng băng vạn năm. Đối với sự so sánh tương phản này, thật hết sức mãnh liệt.

Nam Minh Ly hỏa kiếm không có ở đây. Có thể nàng đã hết hy vọng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.