Một đoạn hành trình trong im lặng này đi rất lâu, bè trúc mới nhẹ nhàng
chạm đến bờ bên kia. Trên không trung hiện lên một vài vệt sáng di
chuyển, đó là dấu vết của Tu tiên giả đến bờ trước bọn hắn một bước, ngự pháp khí bay lượn trên trời cao.
Kim Mãn Ý và Mịch La sau khi
tới bờ, cũng không chậm trễ nữa, gọi ra pháp khí bay, là một lá Bồ Đề
cực lớn, đủ để chứa hơn mười người. Kim Mãn Ý tất nhiên sẽ không tạm
biệt với nàng, chỉ lạnh lùng quét mắt liếc Ninh Tiểu Nhàn một cái rồi
ngẩng đầu đi lên lá Bồ Đề, Mịch La thì cười tủm tỉm nói: “Hẹn gặp lại trên đỉnh Ẩn Tiên của Quảng Thành cung.” Nói xong, lá Bồ Đề liền bay
lên không mà đi, rất nhanh hóa thành một trong những vệt sáng ở đường
chân trời.
Ninh Tiểu Nhàn tìm lý do, bảo Quyền Thập Phương đợi
mình trong chốc lát, trở lại bên trong một trạm dịch gần bờ tìm một
phòng trà để ẩn nấp, sau đó từ trong tay Trường Thiên tiếp nhận ngọc
giản ghi pháp quyết Quán Chú. Nàng đứng bên bờ sông Nhược Thủy, tìm một
con Địa Mãng nói: “Đem nó giao cho lão tổ các ngươi.” Nhẹ nhàng đem ngọc giản ném vào trong nước. Cái con Địa Mãng kia uốn éo quay người, đuổi
theo để bắt được ngọc giản rồi đi, rất lâu thân thể cũng không nhô lên.
Nàng đứng ở bờ sông trong giây lát, cho đến khi trên mặt sông gió êm sóng
lặng, chút động tĩnh cũng không có, mới chuyển hướng về phía Quyền Thập
Phương nói: “Quyền sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Bọn hắn đã làm
trễ nãi nửa ngày thời gian, cho nên cũng không có ý định tiến lên thuyền ngọc của Quyền Thập Phương, mà bảo Thất Tử biến trở về nguyên hình.
Thân thể Trọng Minh Điểu rất lớn, chở ba người Ninh Tiểu Nhàn, Quyền
Thập Phương và Đồ Tẫn bay vẫn dư sức.
Vết thương trên người nó đã sớm khỏi, bắt đầu vỗ cánh bay lên, tốc độ cực nhanh, lập tức đem trăm
dặm non sông đều để lại phía sau. Quyền Thập Phương khoanh chân ngồi ở
trên lưng chim, thò tay vuốt lông trên lưng Thất Tử thở dài: “Một con
chim thuần hóa tốt, nàng có thể có được nó, thật sự là phúc khí.” Trong
giọng nói chỉ có cảm thán, lại không có hâm mộ và thăm dò.
Thất
Tử đắc ý kêu lên một tiếng, Ninh Tiểu Nhàn nghe ra được hắn quả nhiên
đang vui mừng cho chính mình, bên môi cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Tốc độ của Trọng Minh Điểu, thật sự quá nhanh. Theo như Trường Thiên tính
toán, bọn hắn rõ ràng có thể đến Quảng Thành cung trước thời hạn hai
ngày. Chẳng qua Quảng Thành cung nằm trong dãy núi. Ngày cuối cùng của
lộ trình, hơn phân nửa thời gian Thất Tử phải bay lên cao.
Theo
những gì Ninh Tiểu Nhàn biết, trụ sở của phái Xích Tiêu nằm trên núi
Xích Tiêu, trụ sở của điện Vân Tiêu nằm trên núi Thanh Tịnh, nhưng
không thừa nhận cũng không được. Chỉ khi đến Quảng Thành cung, mới biết
được cái gì gọi là Động Thiên Phúc Địa, tiên cảnh nhân gian.
Bọn
hắn vừa mới đi qua một ngọn núi, nhìn thấy một ngọn thác từ đỉnh núi đổ
thẳng xuống bên dưới, thác chảy ba nghìn dặm, nước chảy linh động ẩn
trong biển mây, nàng dường như có thể nghe được âm thanh ào ào của
nước chảy. Tình cảnh này, đúng là vân thanh thanh hề dục vũ, thủy đạm
đạm hề sinh yên (Mây xanh chừ mưa sang, Nước mờ chừ khói loang. Bản dịch của Mailang – Thivien.net)
(*) Hai câu thơ trong bài thơ Mộng Du Thiên Mụ Ngâm Lưu Biệt của nhà thơ Lý Bạch, mọi người có thể tham khảo bài thơ trên trang thivien.net
Ngọn núi thanh tú xinh đẹp nhô ra khỏi biển mây. Làm cho nàng có loại ảo
giác, chính mình phảng phất như thấy được một đảo nhỏ bên trên đại
dương.
“Quả nhiên.” Ninh Tiểu Nhàn hít một hơi thật dài, chỉ cảm
thấy không khí sạch sẽ trong veo, lại cực kỳ mỏng manh “Quả nhiên là vô
hạn phong quang tại hiểm phong (cảnh tượng đẹp thường chỉ xuất hiện ở ngọn núi cao hiểm trở)”
Nàng nói lời này là có cảm xúc nên phát ra, một câu hai ý nghĩa. Chỉ có nhãn lực của Tu tiên giả, năng lực của Tu tiên giả, mới có thể ngao du ở
bên trong cảnh đẹp vô cùng vô tận này, phàm nhân dù có lòng, cũng làm gì năng lực để thực hiện?
Thất Tử bay lượn tầm đó chung quanh các
đỉnh núi, độ cao tại đây rất cao so với mặt biển. Nàng nhìn ra chí ít có hơn một ngàn trượng.
Bọn hắn bay qua đêm dài đằng đẵng, vừa vặn
nghênh đón mặt trời mới lên ở hướng đông. Đúng lúc gặp một vòng mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên, phản chiếu hơi nước màu đỏ bốc lên cuồn cuộn
trên biển mây dưới chân bọn hắn, nhuộm thẫm tầng tầng lớp lớp đỉnh núi,
không còn lời nào để tả hết vẻ bạt ngàn, tả hết sự đồ sộ này. Ba người
cưỡi một con chim ở giữa thiên địa, chỉ nhỏ bé như một hạt cải mà thôi.
Nàng nhắm nghiền hai mắt. Chậm rãi cảm nhận cảm giác ở giữa thiên địa mênh
mông bát ngát, cảm nhận sức gió lướt qua bên người vĩnh viễn không dừng
lại, nhận thức một phần di thế mà độc lập, thong thả mọc cánh thành
tiên… Trong nội tâm tựa hồ có một sợi xiềng xích đang răng rắc một tiếng vỡ nát, tâm linh như được chà rửa, đột nhiên tỉnh táo trước nay chưa
từng có. Nàng hít một hơi thật dài. Lại mở mắt ra, giờ phút này ngày vẫn là ngày này, biển mây vẫn là biển mây này, nhưng cách nhìn đã khác hẳn
rồi.
Bò càng lên cao một chút thì chỗ đó sẽ còn có phong cảnh đẹp hơn. Nàng âm thầm nói với chính mình.
Quyền Thập Phương đứng ở sau lưng nàng, thấy nàng thướt tha đứng ở trên lưng
bạch điểu, dù con chim tung bay nghiêng lướt như thế nào, nàng vẫn một
mực đứng thẳng như cái đinh, một bộ áo khoác trắng bị ánh mặt trời phủ
lên một tầng viền vàng, tay áo và mái tóc đen đều bay múa trong gió,
trong nội tâm hắn càng tăng thêm ái mộ. Chỉ là phần này ái mộ đến bên
miệng, đã bị hắn ủ thành dư vị.
Đúng vào lúc này, Ninh Tiểu Nhàn
quay đầu lại cười cười, đôi mắt đen như mực óng ánh dịu dàng, giống như
chứa ánh sáng quý báo bên trong, dung nhan cũng trở nên yên lặng bình
tĩnh. Nàng như thế, khiến hắn nói không ra chỗ khác biệt nơi nào, nhưng
mà trong đáy lòng lại biết rõ đã khác hẳn, Quyền Thập Phương ngẩn ngơ,
vui mừng nói: “Ninh cô nương, nàng ngưng luyện bản tâm sao?”
Nàng mỉm cười gật đầu. Vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ giữa thiên địa này, dưới sự gạn đục khơi trong của tâm thần, sự ưu tư khó có thể ngăn chặn trong lòng không ngờ trong lúc vô tình đã gội rửa bản
tâm. Vô luận là người hay yêu, muốn hanh thông trên con đường tu hành,
thì bản tâm phải không ngừng gội rửa. Nàng tính tình nhanh nhẹn, lại một mực không biết mục đích cuối cùng để mình tu tiên là cái gì? Cho nên
vẫn ngây thơ mà tu luyện. Cho đến giờ này khắc này, nàng mới rốt cục xác nhận được tâm ý của mình:Nàng muốn có năng lực để được sánh vai đi cạnh hắn, nàng muốn có thể tự do tự tại ngao du thiên địa.
Đạo tâm này vừa nảy sinh, tựa như lời thề khắc sâu vào trái tim nàng, từ
nay về sau dưới trăm loại tu luyện, trăm loại kinh nghiệm, đều chẳng qua là vì thực hiện lời thề nguyện mà thôi.
Trường Thiên nhè nhẹ thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Chúc mừng!” Trong lời nói cũng rất vui
mừng. Đã có bản tâm kiên định, tu vi của nàng từ nay về sau sẽ tiến vào
cảnh giới mới, sẽ là một phát không thể vãn hồi.
Quyền Thập
Phương tuy là vui mừng, cũng mở miệng giới thiệu như lúc bình thường:
“Quảng Thành cung chiếm cứ dãy núi Ẩn Tiên, chung quanh có 49 ngọn núi
lớn nhỏ, nghe nói mỗi một núi cảnh trí đều không giống nhau. Cách đại
điển còn có hai ngày, Ninh cô nương có thể du ngoạn thưởng thức.”
Ninh Tiểu Nhàn lại nghe ra ý ở ngoài lời, trong nội tâm đột nhiên sinh ra
hai phần không đành lòng: “Quyền sư huynh muốn rời đi sao?”
“Sư
tôn hẳn là đã đến.” Quyền Thập Phương ôn hòa nói, “Sau khi vào núi, ta
cần phải ở bên cạnh hầu hạ. Hai ngày sau trên sân thượng của núi Ngọc
Hốt, có thể gặp lại.”
Lại qua hai khắc, Thất Tử được Quyền Thập
Phương chỉ điểm, đã rơi vào trên đỉnh đón khách của Quảng Thành cung.
Ngọn núi này không lớn, đỉnh núi lại bị người ta một kiếm lột bỏ, trở
thành nơi ngừng chân cho khách. Ba người một chim vừa rơi xuống trên sân thượng, đã có thể cảm nhận được hơi thở của một kiếm năm đó, kiếm ý
lại không lăng lệ ác liệt giống bình thường, mà là to lớn ôn hòa.
Trường Thiên giải thích là: “Nếu kiếm ý lăng lệ ác liệt, nơi này đâu thích hợp để đón khách chứ?”
Trên sân thượng này, trước kia chắc hẳn rất vắng vẻ, vì chỉ có một tòa lầu
nhỏ tinh xảo, hiện tại trước lầu đã kê vài cái bàn bạch ngọc, cung cấp
cho người Quảng Thành cung nơi để ghi chép. Thỉnh thoảng có Tu tiên giả
đến, đệ tử của Quảng Thành cung sẽ đón khách vào ở, rất trật tự.
Ninh Tiểu Nhàn đi vài bước, mới phát hiện nền đất là dùng đá cẩm thạch lót
đường, hiển thị rõ ung dung, hào phóng, quý khí. Không đợi bọn hắn đi
đến trước lầu nhỏ, đã có đệ tử cấp thấp chạy ra đón chào, cung kính nói: “Xin hỏi, mấy vị khách quý là môn hạ của tông phái nào?”
Lên
tiếng hỏi lai lịch bọn họ xong, hắn nhập vào sách đăng ký, thuận tiện
đưa vài lệnh bài bằng trúc, còn cố ý dặn dò không thể đánh mất.
Quảng Thành cung đem khách nhân của các tông phái khác nhau, phân phối ở các
ngọn núi khác nhau. Quyền Thập Phương là môn hạ của Triều Vân tông, bên
trên lệnh bài trúc của hắn có ghi hai chữ “Định Thủy”, ý là sư hữu của
hắn đều ở núi Định Thủy; mà Ninh Tiểu Nhàn, Đồ Tẫn cùng Thất Tử không
môn không phái, thì lấy được lệnh bài trúc thông hành tên “núi Hạc Minh
“, đây là ngọn núi chuyên cung cấp cho tán tu tán yêu bọn họ tạm trú.
Chớ xem lệnh bài trúc này nhẹ như không có gì, nhưng lại là bằng chứng
xuất nhập của từng người ở các ngọn núi, nếu không có lệnh bài mà mạnh
mẽ đi vào sẽ kích phát công kích tự động của đại trận bảo vệ núi.
Đến nơi này, mỗi người nên đi một ngả rồi. Quyền Thập Phương muốn đưa nàng đến Núi Hạc Minh rồi mới rời đi, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại lắc đầu nói:
“Quyền sư huynh vẫn nên trực tiếp đi theo đệ tử Tiếp Dẫn tiến vào cho
thỏa đáng, nếu không rời khỏi Núi Hạc Minh rồi, lại tìm không ra đường
đi đến núi Định Thủy.” Quyền Thập Phương là dân mù đường, nàng cũng
không muốn sau khi hắn đưa mình xong, lập tức lạc đường.
Gương
mặt tuấn tú của Quyền Thập Phương ửng đỏ, hiển nhiên là không có nắm
chắc việc một mình tìm được ngọn núi của Triều Vân Tông ở, đành phải nhẹ nhàng thở dài, đi theo đệ tử Tiếp Dẫn.
Một đệ tử Tiếp Dẫn khác
mặc áo màu xanh, đem nàng dẫn tới núi Hạc Minh. Núi như tên, bên trên
ngọn núi này là rừng nhiệt đới rậm rì, có suối có hồ, thường bắt gặp
Bạch Hạc nhẹ nhàng nhảy múa, cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần. Đệ tử Tiếp
Dẫn đem nàng đưa đến trước một dãy phòng trúc bên cạnh núi rồi mới dừng lại, mỉm cười nói: “Ninh cô nương, đại điển mấy trăm năm mới cử hành
một lần, ngọn núi này bình thường ít có người ở, nên cả tòa nhà hơi đơn
sơ một chút.”
Ở bên trong vài gian phòng trúc có bóng người chớp động, xem ra đã có tán tu vào ở rồi.
Đồ Tẫn không nói tiếng nào, Ninh Tiểu Nhàn lại lấy ra 30 linh thạch, đặt ở trong tay đệ tử Tiếp Dẫn: “Tiểu sư huynh, chúng ta chạy hơn mấy vạn dặm lộ trình đến đây xem lễ, muốn được ở chỗ rộng rãi một chút.”
Nụ
cười trên mặt đệ tử Tiếp Dẫn này, lập tức chân thành thêm vài phần, tay
vừa lộn lại, đã đem linh thạch dấu đi: “A, ta đột nhiên nhớ tới, phía
sau núi có một tòa lầu nhỏ tạm thời còn không có người vào ở. Các vị
nhiều người, vừa vặn ở đó được.”
Bước chân của hắn không ngừng,
đem mấy người họ dẫn ra phía sau núi. Tại đây quả nhiên đẹp và yên tĩnh
hơn nhiều, trong rừng ẩn chứa một tòa lầu nhỏ hai tầng, tường trắng ngói đỏ, trước lầu có dòng suối trong, sau lầu có rừng đào.”Trong môn phái
ta từng có một vị sư thúc nhàn cư ở đây, xưa nay nơi này có rất ít người vào. Các ngươi tới sớm đó, nếu như chậm thêm một ngày, lầu này khẳng
định là có người ở.”
Ninh Tiểu Nhàn xem xét xong rất vừa ý, không vì cái gì khác, lầu nhỏ này rời xa nơi ở của những người khác, thuận
tiện cho nàng ra vào Thần Ma ngục. Đệ tử Tiếp Dẫn mang đôi mắt trông
mong nhìn qua nàng. Nàng cười cười, lại móc 20 linh thạch đưa ra để hắn
đi.
Đợi người này đi rồi, Đồ Tẫn cười hắc hắc nói: “Quảng Thành cung là tên tuổi lớn, môn hạ cũng có người nhận hối lộ thế này.”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Mỗi người mỗi tính, muôn hình muôn vẻ, huống
chi môn hạ đệ tử của Quảng Thành cung rất nhiều, ngư long hỗn tạp.”
Quảng Thành cung là đại phái của Nhân tộc có thể sánh vai cùng Triều Vân tông, nhưng khái niệm tông môn lại không giống nhau. Triều Vân tông chú ý chất lượng hơn số lượng, nhưng Quảng Thành cung thì lại chú ý số
lượng hơn, nên môn hạ đệ tử rất đại chúng.