Chỉ là gia hỏa này không giống với con mèo con chó tầm thường, nàng làm sao để khôi phục năng lực nói chuyện của nó đây?
Aizz, việc dùng câu thông cùng thần hồn, chẳng lẽ không phải là sở trường của Âm Cửu U hay sao, tại sao bây giờ nửa thùng nước này lại rơi xuống đầu
nàng?
Ninh Tiểu Nhàn tập trung tư tưởng suy nghĩ trong chốc lát,
mới lắc mình một cái, biến mất bên trong hành lang. Ly Vẫn có lẽ sẽ sớm
tỉnh lại, trước khỉ nó mở mắt ra, nàng có một số việc muốn làm.
***
Bên trong đường hành lang vang lên một tiếng rống thê lương, bất quá chỉ rống được một nửa liền im bặt.
“Hô, lại đánh rớt một cái.” Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, rút
trường kiếm ra. Dưới chân là vài đầu thằn lằn biến dị co quắp ngã xuống
đất.
Nàng lại lần nữa trở lại cung điện dưới mặt đất, lúc này đây đã biến thành thợ săn mang theo con mồi, sưu tầm tất cả vật còn sống có thể thấy được. Vận khí của nàng không tệ, vừa vặn có một tập thể Sơn
Miêu lớn đang hành động, phá tan phòng thủ của thằn lằn biến dị trong
đại điện bằng đồng, chạy đến chỗ trong quặng mỏ Vân Anh Thạch. Nàng đơn
giản đếm đếm, đều có hơn ba mươi con đấy.
Đối với nàng mà nói,
bắt được những thứ này tất nhiên dễ dàng. Đem nhục cầu Phệ Yêu Đằng ném
ra biến thành những yêu quái xúc tu giương nanh múa vuốt, có thể thoáng
cái trói được hơn mười chỉ kiến lớn. Phệ Yêu Đằng là loại thực vật đặc
biệt, không được coi là yêu quái, bởi vậy ở trong cung điện dưới mặt đất cũng không cảm thấy có gì không khỏe, ngược lại sau khi hấp thu sát khí còn có chút như cảm giác cá gặp nước.
Còn lại mấy con Sơn Miêu,
nàng qua loa thu thập, sau đó ra khỏi quặng mỏ lại gặp phải ba, bốn chỉ
thằn lằn biến dị theo đuôi Sơn Miêu. Những quái vật này có hình thể lớn, ở gần mà xem càng giống như là một núi thịt, quả nhiên là đồ ăn cực kỳ hoàn mỹ.
Thằn lằn biến dị có thói quen phân chia lãnh thổ để ở,
các cá thể phân bố rải rác, cho nên qua gần nửa canh giờ, nàng mới chỉ
bắt được bốn chỉ thằn lằn biến dị.
Số lượng này, hẳn là đủ rồi. Nàng thu những chiến lợi phẩm này vào trong túi Hải Nạp. Nghĩ ngợi một chút.
Cung điện dưới mặt đất đối với nàng là không tốt, thời điểm Ninh Tiểu Nhàn
đánh ngã chỉ thằn lằn cuối cùng, đều có chút thở hổn hển. Hiện lại được
nàng sử dụng cho chiến đấu, đã không phải lực lượng của bản thân, mà là
thần lực mà Trường Thiên độ cho nàng trước khi tiến vào Truyền Tống
trận.
Đạo thần lực này rất tinh thuần, rất to lớn, hiển nhiên là
Trường Thiên vì phòng ngừa ngoài ý muốn, một lần đem đại lượng thần lực
chuyển qua cho nàng. Dù sao hai người là đồng lực đồng nguyên, nàng vận
dụng cũng không có gì trở ngại.
Thế nhưng thần lực có nhiều hơn
nữa thì cuối cùng cũng có hạn độ. Nàng ở địa cung hoạt động càng kịch
liệt, thần lực tiêu hao càng nhanh.
Cho nên, phải biết tiết kiệm.
Lúc nàng lại một lần nữa theo thạch thất nang huỳnh đi ra ngoài, Ly Vẫn quả nhiên đã tỉnh. Gia hỏa này hôm nay đã chịu đủ tàn phá, tuy nói đã ăn
hết chútít “Nha Ba Lạp” điểm lót bụng, Côn lãođại, rồi bịÂm Cửu U làm
cho trọng thương, nó cũng không còn khí lực gì để chống cự, chỉ có thể
dựa vào thể chất của Long Tử chậm rãi khép lại.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn tiến vào, nó đang mở to mắt kinh ngạc ngẩn người.
Kẻ điên bình thường thì suy nghĩ vấn đề gì? Loại vấn đề này Ninh Tiểu Nhàn chưa bao giờ nghiên cứu qua, nàng chỉ lặng yên di chuyển qua bờ cát, đi về hướng Ly Vẫn.
Long Tử nhìn thấy nàng, con mắt một lần nữa sung huyết.
Ngay cả thân hình làm bằng sắt, bị khiêu khích một lần lại một lần như vậy,
nó cũng ăn không tiêu. Ly Vẫn kỳ thật mệt mỏi không muốn nhúc nhích, thế nhưng hôm nay thấy qua hai sinh vật hình người đều chưa cho nó quả ngon để ăn, lập tức kẻ thứ ba lại xuất hiện.
Kiêu ngạo của Long Tử khiến cho nó bắt buộc phải ngẩng đầu một lần nữa, chuẩn bị nghênh chiến một lần nữa.
Ninh Tiểu Nhàn đạp sóng mà đi, trong tay yên lặng lấy ra Răng Nanh. Cho dù
là đồng tình với gia hỏa này, nhưng nếu muốnáp dụng kế hoạch của nàng,
bước đầu tiên vẫn làđem nóđánh cho phục đã. Chớ xem Ly Vẫn giờ phút này
có tướng mạo thê thảm, hấp hối, nhưng nó có thể ở dưới cung điện này
kiên trì lâu như vậy, chỉ từ năng lực khôi phục mà nói là đã hơn nàng
qua mười con phố.
Huống chi, thần lực trên người nàng cũng là “mượn” đến đấy, có thể chống được bao lâu chứ?
Lúc này đây, đồng dạng muốn tốc chiến tốc thắng.
Nàng không chút chần chờ, mũi chân khẽ điểm một chút, thân thể uyển chuyển
mềm mại đã dần hiện ra, cơ hồ ngay lúc Ly Vẫn chưa kịp phản ứng đã lấn
đến cạnh má phải của nó.
Hai người lúc trước Ly Vẫn gặp phải cũng không có nhanh như vậy, nhất thời có chút không quen, có điều bản năng
của nó vẫn tồn tại, vây cá bên phải duỗi ra, hướng về phía nàng đập qua. Trọng tải của nó kinh người, riêng cái vây cá này cũng dài đến bốn, năm trượng, quấy trong nước khiến cho nước chảy cuồng bạo, muốn đem nàng
đẩy thẳng ra phía trước.
Cùng lúc đó, đầu Ly Vẫn đã chuyển qua,
giương miệng rộng duỗi về phía trước, nếu nàng bị dòng nước xô đến đó,
chắc chắn không thoát khỏi việc lọt vào cái miệng đang mở to ra đó.
Nàng đương nhiên sẽ không khiến cho chính mình gặp phải cảnh túng quẫn như
vậy. Trước khi nước tưởng chừng như đã đập trúng nàng, chủy thủ Răng
Nanh cũng đã đâm vào trên phiến má cửa chớp, nàng mượn lực giữ vững thân mình trên người con cá bóng loáng. Dù cho Ly Vẫn có di chuyển thân hình thế nào đi nữa thì cũng không thể vung nàng ra.
Nháy mắt sau đó, bị bại máu trên Răng Nanh đã phát động.
Ly Vẫn lập tức trú thảm một tiếng, thân hình khổng lồ nặng nề nện thẳng vào mặt nước phía dưới.
Đặc hiệu của Răng Nanh là khiến cho sinh vật phun máu không ngớt, đồng thời máu trong cơ thể như sôi lên, đau đớn không chịu nổi. Thân hình của nó
tuy lớn, loại đặc hiệu này từ khi bắt đầu vẫn không có dấu hiệu suy giảm xuống. Ly Vẫn bị khóa sắt trói chỗ này, chịu đủ tra tấn, nhưng loại
thống khổ này đối với nó mà nói lại hoàn toàn không khó nhịn. Một canh
giờ trước miệng rộng của nó bị Sí Hồn Cầu của Côn lão đại nổ bị thương,
hậu môn lại bị “Nha Ba Lạp” cắn tổn thương, miệng vết thương vừa mới cầm máu. Bây giờ dưới tác dụng của bại huyết đặc hiệu vết thương đã vỡ
toang một lần nữa, máu tươi phun ra cuồn cuộn như suối, rất nhanh đã
nhuộm hồng cả thủy vực.
Thể chất của nó cường hoành, chưa chắc sẽ đổ máu đến chết, nhưng mất đi một lượng lớn máu sẽ khiến cho thị lực
của nó trở nên mơ hồ, thể lực nhanh chóng hạ thấp.
Ly Vẫn điên
cuồng giãy dụa, ở trong nước mạnh mẽ đâm tới, ba phen mấy bận đụng vào
thạch bích, chấn động đến mức mặt đất cơ hồ phát run.
Cho dù là
lúc này, nó vẫn còn giữ được sức tấn công. Ninh Tiểu Nhàn thở dài, đợi
thời điểm nó bơi qua bờ cát nhỏ thì buông tay, nhảy lên bờ.
Quả
nhiên sau khi Ly Vẫn vòng vo được mấy vòng, tuy bị đau đớn kích thích
đến nổi giận, lại chú tới thủ phạm xuất hiện trong tầm mắt, cố nén au
nhức kịch liệt, cái đuôi lớn rời khởi mặt nước, giống như kình ngư xông
ngềnh mà đến. Một tên gia hỏa có khổ người còn lớn hơn vài lần so với
một đầu kình ngư (cá voi) đánh tới trước mặt, lực trùng kích thị giác
không biết có bao nhiêu tàn bạo lóa mắt.
Điều kiện tiên quyết là người nó đánh tới không phải là ngươi.
Ninh Tiểu Nhàn trùng trùng điệp điệp hít vào một hơi, Răng Nanh đã huyễn hóa thành hình dáng yêu sọ. Lúc này đây, nàng muốn dùng chính là đại lực
của Ba Xà.
Muốn thuần hóa một đầu dã thú, biện pháp nhanh nhất là khiến nó rõ ràng nhận biết được ngươi mạnh hơn nó, cho nên cứ trốn
tránh là vô dụng.
Trước khi Ly Vẫn xông lên bãi cát, nàng đã
tránh ra một nước. Tốc độ nhanh đến nỗi tại chỗ còn lưu lại tàn ảnh. Qua sông không tế, lực mới không sinh, tức là chặn đánh dòng chảy trong đó, cho nên Ninh Tiểu Nhàn động thủ sớm hơn Ly Vẫn một bước. Ngay trước khi nó tăng tốc độ chưa đạt tới lớn nhất, cũng đã thoáng hiện đến trướcđôi
mắt vĩ đại của nó.
Con mắt của Long Tử có đồng tử dựng thẳng,
giống với cá sấu. Tuy là che kín tơ máu nhưng nàng có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình ở trong đồng tư trong suốt. Nàng nhìn về bóng của
mình rồi cười cười, sau đó tích lũy thành quyền, tích lũy đủ khí lực,
một cú đấm móc nện lên trên mắt của Ly Vẫn.
Phần xung quanh hốc
mắt của bất kỳ sinh vật nào cũng đều yếu ớt, huống chi đây lại là huyệt
thái dương. Nàng cũng sẽ không ngốc mà đánh vào ót nó. Chỉ xem tạo hình
của nó đã biết rõ độ cứng sọ não của nó còn cường hãn hơn cả đầu của cá
voi.
Một kích này. Không hề nhẹ nhàng.
Chỉ nghe một tiếng
“rầm” nặng nề ầm ĩ. Đầu của Ly Vẫn chìm vào trong nước, bọt nước bị quấy lên lại lần nữa đánh về phía tường, lan ra bốn phương tám hướng.
Sau khi Ninh Tiểu Nhàn tiến vào Hợp Đạo Đại viên mãn, sức lực bản thân đã
vượt qua năm vạn cân, lại tính cả sự giúp đỡ của Long Tượng quả, như vậy đã vượt xa năm mươi bảy vạn cân. Yêu sọ cộng thêm Cự Xà chi lực vốn đã
toàn bộ tăng thêm mười lăm lần, nàng khẳng định là chịu không nổi, nhưng cân nhắc đến cường độ thân thể nàng so với lúc đầu khi ăn Long Tượng
quả đã kiên cường dẻo dai hơn mấy lần. Bởi vậyđại khái có thể phát huy
ra bốn lần hiệu quả của Cự Xà chi lực, tức là sức lực gần hai trăm ba
mươi vạn cân!
Sức lực đáng sợ như vậy, nếu Ly Vẫn ở thời kỳ toàn
thịnh có lẽ còn có thể cứng rắn nuốt trôi, nhưng hiện tại thương thế mệt mỏi, sau khi trúng phải trọng quyền này chỉ cảm thấy hốc mắt như thình
thịch trực nhảy, trước mắt một mảnh đen kịt. Trong đầu càng là trời đất
quay cuồng, cho thấy đại não đã bị chấn động.
Nó ọt ọt trầm
xuống, ở dưới mặt nước lung lay đầu, lúc này mới cảm giác mìn hthanh
thỉnh một chút, vì vậy lại giương miệng rộng một lần nữa lao tới.
Sau đó lại bị nàng một quyền đánh bại. Lúc này đây đã đổi thành vị trí nơi
khóe miệng, nàng đã nghe được âm thanh rắc rắc rợn người, không biết nó
đã bị gẫy mấy cái răng. Dù sao chỉ thấy trong miệng nó toát ra không ít
huyết vụ.
Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm,… Vô luận là nó xuất kích từ góc độ nào, Ninh Tiểu Nhàn đều có thể tránh né, sau
đó một quyền đánh trúng vị trí yếu của nó. Cho đến hiện tại, nó cũng
không còn sức lực gì để thi triển thần thông thiên phú nữa rồi, hao tổn
khí lực tâm thần như vậy vượt xa với vật lộn.
Thủy vực ở gần Ly
Vẫn đã bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm. Mùi của huyết dịch Long Tử đã truyền
đi theo hành lang, rất nhanh hấp dẫn các sinh vật khác lại gần. Chỉ tiếc đường hành lặng quá chật, mấy chỉ thằn lằn biến dị đuổi tới bên ngoài
nhưng không vào được, chỉ có thể lách vào cửa của hành lang, phát ra
tiếng vang vội vàng như tiếng trẻ con khóc nỉ non.
“Sớm biết máu
của ngươi có lực hấp dẫn như vậy, ta cũng không cần tốn sức ra ngoài bắt thằn lằn.” Nàng lẩm bẩm nói, đợi Ly Vẫn xông lên bãi cát, một cú đấm
cuối cùng đánh thẳng vào trên huyệt thái dương.
Nó gào thét một tiếng, vùng vẫy hai cái, rốt cục cũng không còn khí lực nhúc nhích, không khác lắm một con cá mắc cạn.
Aizz, nàng cũng mệt mỏi a, tay phải đã sung đỏ, chí ít có hai căn xương ngón
tay bị nứt, xương cổ tay bầm tím, nàng có thể nghe thấy mùi máu của
chính mình. Cho dù là thể chất của nàng, cứng đối cứng nhiều lần với đầu Long Tử này, bản thân cũng đã thương gân động cốt. Sớm biết như thế,
năm đó ở hội phát mại trong Bạch Ngọc Kinh, nàng nên chụp được pháp khí
hình bao tay.
Nhưng lúc này đầu vẫn không thể lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nàng đi từ phía sau tới, đứng ở trước mặt đầu Ly Vẫn, đồng thời dừng lại đặc hiệu bại huyết của Răng Nanh.
Một lỗ mũi của nó đều lớn hơn so với nàng, nhưng nhìn sinh vật hình người
trước mắt này, trong mắt của nó vốn là ác mộng điên cuồng bất tỉnh rốt
cục lộ ra thần sắc sợ hãi. Sinh vật này, khoát tay đã có thể muốn
mạngcủanó.
Ninh Tiểu Nhàn không có đưa tay, lại nhảy lên lưng của nó. Da đầu Ly Vẫn run lên, chỉ sợ nàng lại muốn tra tấn chính mình như
thế nào nữa, không tự giác gào thét vài tiếng, lại không còn sức lực ứng phó.