Nịnh Vương

Chương 6: Chương 6




Bạch Giai Thanh đi trên đường Hoàng Đô của Thiên Tước, chú ý thật cẩn thận cảnh tượng bốn phía.

Có thể thấy được, Thiên Tước ngày nay đúng là giàu có và đông đúc, đường lớn rộng rãi, hai bên thương gia san sát nối tiếp nhau cực kỳ náo nhiệt, quán cơm, trà lâu, cửa hàng châu báu ngọc khí cái gì cần có đều có.

Có điều nàng là người có ý chí, quan tâm nhất là cửa hàng tơ lụa, cho nên tới một cửa hàng tơ lụa tương đối lớn thì lập tức đi vào.

Chưởng quỹ thấy khách tới, nhiệt tình nghênh đón, “Vị công tử này, muốn mua gì?”

Nàng tùy ý quan sát cửa hàng, hỏi: “Tơ lụa ở đây đều là tự sản xuất sao?”

“Đúng vậy, nghe giọng của công tử không phải là người Thiên Tước chúng ta?”

“Đúng.” Nàng gật đầu một cái.

“Có lẽ công tử không biết bảng hiệu Hưng Long của chúng ta, Hưng Long là cửa hàng tơ lụa lớn nhất Thiên Tước, nơi sản xuất ra tơ lụa ngay cả Hoàng gia cũng đều thu mua.”

Nghe nói vậy cũng không khác gì Khánh Dục phường.

Suy nghĩ một lát Bạch Giai Thanh đi tới trước quầy nhìn tất cả vải vóc được bày bán, đúng là được làm rất tinh xảo, chất liệu cực tốt, chẳng qua trong mắt nàng vẫn không thể so sánh được với vải vóc tốt nhất ở Khánh Dục phường.

“Mở cửa hàng ở Thiên Tước có khó khăn không?” Nàng mua hai cuộn vải làm điều kiện trao đổi tin tức từ trong miệng chưởng quỹ.

Bộ dạng chưởng quỹ như quen thân với nàng, còn tự mình bưng trà cho nàng, “Nói rất khó khăn kỳ thật cũng không khó, chỉ cần nộp đủ bạc cho cấp trên là có thể mở, công tử muốn kinh doanh mua bán ở Thiên Tước? Người nước khác muốn mở tiệm có khó khăn một chút, cần báo cho Lễ bộ biết, Lễ bộ báo lên trên, phía trên xét duyệt chấp thuận mới có thể lấy được công văn mua bán.”

“Quyền quyết định cuối cùng ở trong tay ai?”

“Ninh Vương, hiện tại những chuyện lớn nhỏ đều do Ninh Vương định đoạt.” Nói đến Ninh Vương, chưởng quỹ rõ ràng khẩn trương rất nhiều, thanh âm cũng trầm thấp hẳn.

“Ninh Vương. . . . . .” Bạch Giai Thanh trầm ngâm, đột nhiên hỏi: “Làm thế nào mới có thể gặp được Ninh Vương?”

“Ngài muốn gặp Ninh Vương?” Chưởng quỹ thất kinh, nhìn nàng từ đầu đến chân sau đó nhẹ nhàng xua tay, “Nếu ngài muốn mở tiệm cũng không cần đi gặp Ninh Vương, loại chuyện nhỏ này mặc dù nói quyền quyết định cuối cùng là do Ninh Vương nhưng người phía dưới có thể báo lên trên, chuyện cũng sẽ được giải quyết.”

“Sao vậy? Ninh Vương rất đáng sợ sao?” Nàng cười nói, nhìn chưởng quỹ vừa nhắc tới Ninh Vương giống như nhắc tới yêu ma quỷ quái.

Chưởng quỹ nuốt nước bọt, lại đè thanh âm xuống thấp một chút, “Có một câu có lẽ không nên nói, nhưng ta thấy công tử ngài là người tốt nên muốn nhắc nhở ngài. Ninh Vương này, lai lịch xuất thân đều không thể so sánh với Vương gia bình thường, đã phiêu bạt ở ngoài nhiều năm. Khi tiên đế sắp băng hà, hắn liền xuất hiện, lập tức đoạt hoàng quyền, nhưng bản thân không thể làm Hoàng đế, chỉ có thể làm Nhiếp chính Vương.

Hắn làm việc chưa bao giờ có quy tắc, nếu muốn người nào chết, nhất định đem đối phương hành hạ ba ngày ba đêm, lại cho đối phương một đao, một câu nói nếu nói không đúng so với xuống Địa ngục còn thảm hơn, cho nên công tử vẫn là ngàn vạn lần không nên gặp Vương gia.”

Bạch Giai Thanh nghiêm túc nghe một hồi lâu, vẫn chỉ cười một tiếng, “Được rồi, ta nhớ kỹ rồi, đa tạ chưởng quỹ nhắc nhở.”

Lúc này bên ngoài thật lộn xộn, có người đang chạy, có người đang gọi.

Chưởng quỹ liếc mắt nhìn bên ngoài, lập tức vỗ chân, “Ai nha, quên mất hôm nay còn có chuyện náo nhiệt nên xem.”

“Náo nhiệt?” Mặc dù Bạch Giai Thanh không phải là người tò mò nhiều chuyện nhưng thấy mặt hắn hưng phấn giống như muốn chạy ra ngoài không khỏi nảy sinh mấy ý nghĩ dò xét.

Chưởng quỹ cười giải thích, “A, chưa nói với công tử, hôm nay trong Hoàng Đô có chuyện lớn, Tâm Lam công chúa của chúng ta ném tú cầu chọn Phò mã.”

“Công chúa chọn Phò mã?” Nàng nghe tới cũng cảm thấy mới mẻ, “Muốn chọn như thế nào? Thử văn? Thử võ?”

“Không có phiền phức như vậy, chính là dựng một lầu gác, công chúa ném tú cầu từ phía trên, rơi trúng người nào, người đó chính là Phò mã.”

Lời nói của chưởng quỹ làm cho Bạch Giai Thanh không khỏi ngẩn người. Sao vậy? Đường đường là công chúa của một nước, việc tuyển Phò mã lại là chuyện đơn giản như vậy?

“Công tử có muốn đi xem một chút hay không?” Chưởng quỹ cười cười đi ra ngoài, “Không biết Tâm Lam công chúa sẽ chọn người như thế nào, nhắc tới công chúa cũng có chút đáng thương. Kể từ sau khi tiên đế qua đời, nàng trở thành người không nơi nương tựa, đệ đệ còn quá nhỏ chưa đủ để nắm giữ ngôi vị, mỗi lời nói cử động của nàng đều phải nhìn sắc mặt Ninh Vương. Lần chọn Phò mã này chỉ sợ cũng là thân bất do kỷ. . . . .”

Bạch Giai Thanh nghe xong trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái, thì ra thân là công chúa thiên tuế nhưng cũng có nhiều khổ sở như vậy. Nếu như tú cầu rơi xuống, không cẩn thận chọn lầm người, gửi gắm nhầm người nên làm sao bây giờ?

Có lẽ giống như nàng vậy, một thân một mình mới gọi là tốt, bởi vì không giao tâm, giao thân, về sau cũng không bị thương tâm, thương thân. . . . . . Bạch Giai Thanh không muốn đi xem náo nhiệt nhưng trên đường trở về khách điếm vừa đúng lúc đi qua phủ công chúa.

Tú lâu thật cao rực rỡ màu sắc dựng bên cạnh đại môn của phủ, đã có không ít người túm tụm ở nơi đó kiễng chân nghiêng đầu chờ xem náo nhiệt.

Bạch Giai Thanh cùng Mạnh Hào đi chen qua mọi người. Mạnh Hào còn lẩm bẩm nói kháy làm cho người bên cạnh rất bất mãn, cũng có người há mồm mắng mấy câu, Mạnh Hào trừng mắt, giơ lên hai quả đấm giống như bánh bao lớn. Những người kia muốn mắng hắn đã vội vàng tránh ra, vốn là đám người chật chội lại mở ra một con đường nhỏ.

Bạch Giai Thanh đi ở phía trước không khỏi quay đầu lại kêu một tiếng: “Mạnh Hào, ra bên ngoài ít sinh sự.”

“Vâng.” Mạnh Hào không tình nguyện đi tới phía nàng.

Ngay vào lúc này, từ phía trên đột nhiên bay xuống một đồ vật rơi thẳng tắp vào vai Bạch Giai Thanh, nàng chỉ cảm thấy bả vai đau xót, thiếu chút nữa ngã xuống.

Mạnh Hào cả kinh thất sắc, thanh âm mắng chửi, “Đồ hỗn trướng, ai dám ám toán chủ tử nhà chúng ta?” Sau đó chạy như bay tới.

Bạch Giai Thanh khoát khoát tay, đẩy hắn đang muốn đỡ tay mình, gắng gượng đứng vững, vừa định cúi đầu để thấy rõ vật đập trúng người mình đến tột cùng là cái gì, chỉ nghe bốn phía ầm ầm vang lên một trận ồn ào, có không ít người chỉ về phía nàng lớn tiếng kêu, “Trúng, trúng, rơi trúng người trẻ tuổi này.”

Cái gì trúng? Nàng vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, đại môn Phủ công chúa bỗng nhiên mở ra, một đoàn người đi ra. Phía trước là một nam tử trung niên có vẻ như là quản gia, rất kiểu cách đến trước mặt nàng, cau mày nhìn nàng một lúc, lại xem “hung khí” đã đập nàng nằm ở trên đất, nghiêm mặt chắp tay lạy dài, “Chúc mừng vị công tử này, mời theo ta vào phủ gặp công chúa.”

“Chúc mừng ta cái gì?” Nàng cúi đầu, rốt cục thấy rõ hình dạng “hung khí”.

Trời ạ, vậy mà lại là tú cầu. Trong lòng nàng hô to không ổn, nhưng chưa kịp giải thích đã bị nhóm người kia vây quanh mang vào phủ công chúa.

Lại đi qua một đại môn nữa. Ngoài cửa, bất kể Mạnh Hào đập cửa gào thét như thế nào đại môn nặng nề kia vẫn không hề mở.

Bạch Giai Thanh cho rằng chuyện hoang đường cả đời mình gặp phải cũng chỉ có ở ba năm trước đây khi gặp tên ăn xin kia, mặc dù vẻn vẹn vài ngày thiếu chút nữa phá hủy cuộc đời của nàng khiến cho nàng lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng, canh cánh trong lòng ba năm, nhưng vẫn không thể chết tâm.

Vậy mà không nghĩ tới, đi tới nơi đất khách quê người, chưa thi triển quyền cước, đại triển bản sắc anh thư lại bị cuốn vào một việc cổ quái đến buồn cười như vậy, đột ngột đến nỗi không cách nào dùng suy nghĩ bình thường để hiểu sự tình trên.

Bởi vì là nữ giả nam trang đến Thiên Tước quốc buôn bán, vi phạm quốc pháp Thiên Tước cho nên nàng không có cách nào giải thích rõ thân phận của mình. Mà khi đó bộ dáng quản gia cùng một đám người thân mang binh khí lưỡi dao, mặt binh lính không chút thay đổi dường như là “áp giải” nàng đưa đến trước cửa khuê phòng thì nàng càng không có cách nào lên tiếng.

Bởi vì đúng lúc cửa khuê phòng mở ra, từ bên ngoài có thể thấy bên trong phòng có một nữ tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn, nàng mặc quần áo màu đỏ, hoa mỹ mà cao quý, mặt mũi thanh tú, thanh tao lịch sự rất có phong cách quý phái. Bạch Giai Thanh biết nữ hài tử này là ai —— Tâm Lam công chúa. Quỷ thần xui khiến giúp nàng có được “thê tử” .

“Người đến rồi sao?” Tâm Lam công chúa mở miệng, ánh mắt mặc dù nhìn thẳng Bạch Giai Thanh đứng ở ngoài phòng nhưng dường như không nhìn thấy người.

“Người đã đến, chúc mừng công chúa, công chúa chọn vị này. . . . . .” Quản gia lại nhìn Bạch Giai Thanh, nói tiếp: “Nhân phẩm tuấn tú, khí độ trầm ổn, là anh tài khó gặp.”

“Phải không? Xin hỏi tôn tính đại danh vị công tử này?” Công chúa một lần nữa lên tiếng, lần này nửa câu sau của nàng là nhằm vào Bạch Giai Thanh.

Bạch Giai Thanh đột nhiên hiểu ra, thì ra vị Tâm Lam công chúa này là một người mù. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân nàng lựa chọn ném tú cầu chọn Phò mã? Dù sao bộ dạng Phò mã như thế nào đối với nàng mà nói cũng không có sự khác biệt quá lớn, cứ để cho ông trời quyết định.

“Công chúa đang hỏi ngươi đấy.” Quản gia kia đẩy nàng một cái.

Nàng chần chừ rồi mới miễn cưỡng mở miệng, “Ta. . . . . . Tại hạ gọi. . . . . . Bạch Giai Ấn.” Tạm thời đổi Thanh thành Ấn, nghe giống tên của nam tử hơn, theo ngôn ngữ ở Tây Nhạc khi đọc ra âm cũng giống nhau.

Thanh (Âm): 音 (yīn, yìn)

Ân: 印 (yìn)

Tâm Lam công chúa nghe thấy gật đầu một cái, phân phó: “Làm phiền công tử đi vào nói chuyện. Phương Hán, cho các vị binh sĩ đi dùng cơm.”

Bạch Giai Thanh ghé mắt nhìn một vòng, thì ra à những thị vệ quân gia cầm binh khí trong tay, bộ dạng lạnh lùng cũng không phải là người ở phủ công chúa?

Nàng nhắm mắt đi vào khuê phòng, quản gia Phương Hán ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại, chỉ còn lại hai người bị giam trong phòng.

Trong lòng Bạch Giai Thanh vừa khẩn trương vừa lúng túng, đều là nữ nhân, nàng phỏng đoán giờ phút này tâm tình vị công chúa đây đại khái cũng không khác mình là bao. Chẳng qua là chuyện xưa giả phượng hư hoàng** muốn mình diễn như thế nào? Nói thật, công chúa có thể lập tức trở mặt hay không, bất chấp tất cả, liền đem nàng kéo ra ngoài chém đầu?

**Giả phượng hư hoàng 假凤虚凰 tạm dịch: vợ chồng trên danh nghĩa

“Bạch công tử không phải người Thiên Tước chúng ta?” Tâm Lam công chúa nhẹ nhàng hỏi, quả nhiên thính giác của người mù cực kỳ tốt, cho dù Bạch Giai Thanh chỉ nói một câu vẫn bị nàng nghe ra.

Nàng thẳng thắn cho biết, “Ta là người Đông Nhạc.”

“Đông Nhạc? Là một nơi rất xa, công tử tới nơi này thăm người thân, tìm bằng hữu, hay là. . . . . .”

“Muốn buôn bán chút ít.”

Tâm Lam công chúa yên lặng trong nháy mắt lại hỏi: “Công tử đã có thê tử chưa?”

Bạch Giai Thanh lúng túng hơn, trầm mặc lâu hơn, sau đó ho khan hai cái, “Không có.”

“Thật sự không có?” Có lẽ là sự trầm mặc của nàng làm cho Tâm Lam công chúa rất không yên tâm.

Bạch Giai Thanh không thể làm gì khác hơn là khẳng định một lần nữa, “Đúng là chưa có thê tử.”

Tâm Lam công chúa thở dài một hơi, “Ta biết chuyện ngày hôm nay làm cho công tử có chút giật mình, cũng là ngoài ý muốn, chuyện này. . . . . . Nói như thế nào đây, bổn cung có thể gả cho công tử, là phúc khí của bổn cung, công tử cũng không cần có bất kỳ băn khoăn gì.”

“Công chúa điện hạ. . . . . .” Bạch Giai Thanh rốt cục quyết định cắt đứt mộng đẹp của vị công chúa này, “Xin thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, mặc dù tại hạ rất ái mộ dung nhan của công chúa, nhưng . . . . . . chuyện thành thân thứ cho khó có thể tuân mệnh.”

Gương mặt Tâm Lam công chúa liền biến sắc, nàng vốn đang ngồi đột nhiên đứng lên, đi lên mấy bước về phía Bạch Giai Thanh, “Tại sao?”

Một lời cự tuyệt không làm cho đối phương tức giận, ngược lại làm cho đối phương lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vậy, đây là điều Bạch Giai Thanh không nghĩ tới nhưng lời đã nói ra miệng, nàng nhất định nói tiếp ——”Tại hạ không phải là một người có điều kiện tốt nhất, hơn nữa đến Thiên Tước chỉ vì buôn bán, sẽ không ở lại quá lâu, cha nương ở nhà nhớ thương, tại hạ cũng không thể tự tiện thành thân ở nơi này.”

Mỗi chữ nàng nói ra, sắc mặt Tâm Lam công chúa liền xám lại một phần, đợi nàng nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Tâm Lam công chúa đã gần như tái nhợt, run run mở miệng nói: “Công tử thật. . . . . . thật sự không chịu cưới ta?”

“Tại hạ thật sự áy náy, lần này bị tú cầu của công chúa rơi trúng, đơn giản chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó tại hạ có việc nên đi ngang qua, cũng không có ý định tham gia, nếu công chúa hi vọng tìm được một trượng phu có thể cả đời bên nhau, vậy thì nên chọn lại vẫn tốt hơn.”

Bạch Giai Thanh không đếm xỉa, bất kể vị công chúa này có thể thẹn quá hóa giận hạ lệnh giam nàng lại hay không, nàng cũng không thể biến thành nam nhân.

Tâm Lam công chúa lại rơi vào trầm mặc, trầm mặc này làm cho người ta thật bất an, cũng không biết trầm mặc kéo dài bao lâu, Tâm Lam công chúa thở dài yếu ớt, “Thôi, đây cũng chính là vận mệnh của ta, công tử mời đi đi.”

Bạch Giai Thanh giật mình, không nghĩ tới chuyện đơn giản có thể kết thúc như vậy, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn, trịnh trọng lùi từng bước một đến cửa, đang muốn xoay người mở cửa, bỗng nhiên Tâm Lam công chúa quỳ xuống, giọng run rẩy nói với nàng:”Nếu công tử là người nhân nghĩa, xin cứu Thiên Tước ta một mạng.”

Bạch Giai Thanh vịn cửa, nhìn vẻ mặt Tâm Lam công chúa tuyệt vọng đau khổ, hoàn toàn khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.