“Đội phó, tầng 19 tìm sếp.” Yokoyama một tay gõ cửa văn phòng Imai, mắt vẫn chăm chú đọc tập hồ sơ trên tay. Cửa vừa mở, cả người hắn thiếu điều ngã xuống đất, “Ui~”
Koyama đang co ro cuộn mình trong tấm chăn, miệng còn ngậm chiếc nhiệt kế, ngẩng đầu nhìn Yokoyama.
“… Cậu có hi sinh trong nhiệm vụ cũng đừng tìm tôi lo hậu sự cho.” Yokoyama nhăn mặt, hơi né người sang một bên.
“Chậm chân rồi bạn hiền. Đội phó nghỉ phép.” Cả người Koyama không ngừng run rẩy vì sốt cao. “Để lại cho tôi một núi báo cáo phải viết. Có khi cả năm chưa xong.”
Hiện tại là thời gian khá nhàn rỗi. Rất nhiều nhân viên xin nghỉ phép. Imai và Takizawa đã sớm đệ đơn từ lâu. Thế nên hiện tại cả tầng 24 chỉ còn lại nửa sức chiến đấu. Cũng không còn người tàn bạo dã man ép mọi người làm việc như Đầu To.
“Vậy ai đi tầng 19 đây?” Yokoyama nhăn mặt. “Đầu To cũng nghỉ.”
“Tôi còn phải lo núi báo cáo này. Cậu kêu Ueda Tatsuya đi đi. Yên tâm, cậu ta lo được mấy chuyện thế này. Cùng lắm thì đắc tội vài ba tên thôi, có sao đâu.” Koyama rút nhiệt kế từ trong miệng. “Tôi sốt tới 39 độ chứ chẳng đùa.”
“… Được rồi, được rồi. Cậu có chết thì tôi sẽ tìm người lo hậu sự cho.” Yokoyama gật gật đầu, xoay người chuẩn bị đi tìm Ueda. Chưa bước tới cửa, hắn chợt khựng lại, chép miệng nói với Koyama, “Không được, Koyama, cậu phải đi thôi.”
“Sao thế?”
“Tổ B nghỉ phép.”
“… Mấy người là một bọn vô nhân tính! Nếu tôi bệnh hoài không dứt thì ai chịu trách nhiệm?”
“Ai da, cậu đừng nói thế. Miệng ăn mắm ăn muối. Cậu là một trong những vũ khí tối ưu của tầng 24 chúng ta, sao lại bệnh hoài không dứt được? Koyama đi đến đâu thì hòa bình thế giới tới đó mà. Vậy đi, nhân lúc cậu chưa sốt tới 40 độ, mau mau đi gặp tầng 19. Chậm chạp nữa, cậu mơ mơ hồ hồ ăn nói bậy bạ ở dưới đó thì không ai dọn rác cho đâu.”
“Sao số tôi thảm thế này chứ T___T?”
“Bạn thân mến, ai bảo cậu xuất thân làm văn phòng? Trong hồ sơ của cậu chẳng phải sáng lạng hai chữ ‘thư ký’ sao?”
“Tên Ueda Tatsuya chẳng phải cũng xuất thân văn phòng như tôi sao?”
“Nhưng mà hồ sơ của cậu ta sáng lạng ba chữ ‘thư ký Godzilla’ a~”
…
Ở một chỗ khác…
Ueda Tatsuya hắt hơi một cái thật mạnh, rồi đưa tay xoa xoa mũi.
Akanishi và Kamenashi ngồi ở băng ghế trước, liền đưa mắt khinh bỉ nhìn tổ trưởng của mình.
“Nhìn cái gì? Bộ các cậu chưa từng thấy anh đẹp trai hắt hơi à?” Ueda trừng mắt nhìn lại.
“Leader, được nghỉ phép sao không đi hưởng tuần trăng mật với chồng thân yêu của sếp, theo bọn tôi làm gì?” Akanishi vừa lái xe vừa chép miệng tiếc nuối.
“Chồng thân yêu đi Đức du học rồi.”
“Vậy sếp vượt biển tìm chồng đi. Sếp nhất định biết nói tiếng Đức mà nhỉ?” Kamenashi cúi đầu nhìn bản đồ trên đùi.
“Bảo hiểm nhân thọ của tôi hết hạn rồi. Lỡ trên máy bay đụng phải Bin Laden thì coi như xong, cả cái quan tài cũng không mua được chứ chẳng đùa.” Ueda tiếp tục xoa bóp hai bên cánh mũi.
“Không sao, tôi mua cho sếp. Sếp thích kiểu nào, tôi mua kiểu đó.” Kamenashi nhanh nhảu trả lời.
Cả ba người khi ấy nhân dịp được nghỉ phép nên đã lái xe ra ngoại thành dã ngoại. Kế hoạch ban đầu chỉ là hai người. Nhưng khi chuẩn bị xuất phát, Akanishi và Kamenashi vừa ngồi lên xe, bỗng dưng phát hiện ở băng ghế sau còn có người thứ ba… Mà cả hai bọn hắn đều không biết người kia đã chui lên xe từ khi nào.
“A…” Akanishi vỗ vỗ tay lái.
Kamenashi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hồ hởi cùng mong đợi, “Anh rốt cuộc thu đủ can đảm rồi sao? Bọn mình bỏ Ueda Tatsuya ở đây đi! Yên tâm, tổ trưởng xuất thân văn phòng, đánh không lại anh đâu.”
“Các huynh đệ, chúng ta đã lạc đường.” Akanishi dõng dạc tuyên bố.
“=___= biết thế đã để tôi lái cho rồi.” Kamenashi nhăn mặt càu nhàu.
“Chẳng phải lần trước cậu bị tịch thu giấy tờ xe còn chưa lấy lại à?”
“Nhưng có Tatsuya ở đây bảo kê cho thì sợ gì?”
“Hê, chẳng phải có người muốn đem con bỏ chợ sao? Vậy mà còn muốn nhờ người ta bảo kê~” Ueda lạnh lùng buông lời giễu.
Akanishi đành thở dài, rút bộ đàm ra, “TK811-24B gọi tổng đài, TK811-24B gọi tổng đài— làm ơn dùng GPS định vị bọn tôi. Rồi chỉ bọn tôi đường ra khỏi rừng.”
“Tổng đài gọi TK811-24B, sẽ có một xe cảnh sát qua chỗ các anh. Cứ đi theo bọn họ là ra ngoài được.” Một giọng nói đáp trả từ phía bên kia bộ đàm.
“Dạo này mấy người ở tổng đài làm biếng quá.” Akanishi nhíu mày, miệng làu bàu vài lời với chiếc bộ đàm.
“Lỡ tổng đài hỏi đang thi hành nhiệm vụ gì, cậu tính trả lời sao?” Ueda chợt ló đầu từ phía sau lên.
“Áp giải hung thủ biến thái giết người điên loạn.” Akanishi không chút suy nghĩ mà chỉ thẳng vào Ueda.
“Khá, khá lắm. Không ngờ cậu hiểu rõ bản chất của tôi thế. Để đại gia cho hai cậu biết thế nào là biến thái, thế nào là điên loạn!!”
Lời Ueda vừa dứt, chợt có tiếng còi vang inh ỏi từ đằng sau.
Rất nhanh có một chiếc xe cảnh sát vượt qua mặt cả ba.
“Ồ, Shigeaki sao…” Ueda nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Mau chạy theo, chạy theo!”
xOx
Giữa vùng ngoại thành không một bóng dáng người hay vật, nhìn mãi cũng chỉ có một con quạ đen từ đâu bay ra, lanh lảnh vài tiếng rồi biến mất dạng, ba người trải khăn, ngồi xuống ăn cơm.
“Tatsuya, tôi làm có hai phần thôi. Sếp muốn đi với bọn tôi thì cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng để còn chuẩn bị chứ?” Kamenashi dở khóc dở cười nhìn Ueda.
“Gọi điện thoại trước thì có gì là bất ngờ? Bộ gọi rồi, các cậu còn chịu mang tôi đi theo à?” Ueda ung dung vươn tay đọat lấy miếng sandwich từ tay Akanishi.
“Ê!!!!!!!! Trả lại đây!!!!!! Đấy là tui tự làm a!!!!” Akanishi lập tức trợn trừng hai mắt, hai bàn tay xiết chặt, nhưng vẫn không đủ dũng khí nhào lên cướp lại miếng ăn từ tên tổ trưởng giết người bằng lời, không bằng súng.
“Ăn chung với vợ câu đi. Miếng của cậu ta chất lượng hơn nhiều!”
“Ai là vợ tên này???? Anh ta là vợ tôi mới đúng!” Kamenashi ngồi bật dậy, oang oang phản kháng.
“A~ muốn phản à?” Akanishi liền buông tha ý định tấn công Ueda, cả người xoay về hướng Kamenashi, bắt đầu xắn tay áo.
“Mau bảo tôi một tiếng ‘ông xã’! Không thôi không cho anh ăn!”
“Đừng tưởng có sếp của cậu ở đây thì tôi không dám ăn thịt rùa! Cứ chọc tôi tức đi, tôi cho sếp cậu biết cậu là vợ hay chồng tôi!”
“Ai da, hai người các cậu… yêu nhau lắm, cắn nhau đau a~” Ueda gật gù buông một câu kết luận.
“Thấy mọi người rôm rả, tôi không muốn phá rối đâu, nhưng phải phong tỏa hiện trường.” Một giọng nói chợt vang lên từ phía sau cả ba.
Mọi người ngoảnh đầu.
Shigeaki đứng khoanh tay, nghiêm nghị nhìn một tổ ba người đang giành ăn với nhau.
“Không phải bình thường cậu phụ trách bảo hộ chính khách à? Sao chạy đến chỗ rừng núi hoang vắng này làm gì? Còn dẫn nhiều người như vậy, tính đi dã ngoại sao?” Ueda xua tay đuổi hai thằng nhóc qua một bên rồi hỏi Shiegaki.
“Con trai Kobayashi bị bắt cóc. Bọn tôi trước đó có cài hệ thống định vị trên người cậu bé, nhưng hệ thống sau đó bị nhiễu sóng. Đến sáng hôm nay thì bỗng nhiên có lại tín hiệu. Ở trên núi này.” Shigeaki khẽ thở dài.
“Kobayashi của đội chống khủng bố?” Akanishi nhíu mày.
Shiegaki gật đầu.
“Báo cáo sếp, bọn tôi tìm được manh mối.” Một nhân viên cảnh sát từ xa chạy lại.
…
Nhân viên khoa giám chứng mang theo bên mình chiếc vali dụng cụ đứng ở một bên sườn núi, mắt chăm chú nhìn vào chỗ gò đất xem chừng mới đắp được vài ngày. Tín hiệu từ máy định vị mỗi lúc một mạnh.
Mọi người nhìn Shigeaki, tựa hồ đợi chờ một chỉ lệnh.
“Làm đi.” Shigeaki gật đầu ra hiệu.
Máy định vị bị chôn tại đây, lại còn một gò đất nhô lên, tám chín phần là đã…
Một đôi giày thể thao của trẻ con dần hiện ra theo từng xẻng đất. Mọi người ghì chặt lòng bàn tay, không khỏi tiếc nuối.
Đã quá muộn.
…
Không còn tâm trạng ăn cơm, cả tổ B lủi thủi theo Shiegaki trở về tầng 24.
“Thế mới nói, đàn bà là loại phiền phức.” Ueda không khỏi thở dài.
“Kia là thằng con, vụ này liên quan gì đàn bà?” Akanishi bĩu môi, vung chân đá Ueda.
“Nếu Kobayashi không cưới vợ thì đã không có con. Không có con thì lấy đâu ra người để bắt cóc? Mà không bị bắt cóc thì hiện tại không phải lâm vào cảnh này.” Ueda chép miệng rồi lý luận một tràng.
“Sếp yên tâm. Sau này ông ta chẳng phiền muộn chuyện đàn bà đâu.” Kamenashi chợt từ ngoài bước vào. “Kobayashi và vợ đã ly hôn. Phải nói là, nếu ông ta không để cảnh sát tham gia, cậu bé có khi không bị giết.”
“Mà chúng ta chả phải đang nghỉ phép à? Ở đây làm gì?” Ueda đột nhiên phấn chấn hẳn. “Mau trốn, mau trốn thôi, nếu không nhất định sẽ bị gọi đi hỗ trợ.”
“Ha?”
“A?!”
“Rốt cuộc tóm được cả ổ ba tên!” Nhắc Tào Thào, Tào Tháo liền tới. Giọng Takizawa đột nhiên vang lên, khiến cả ba đều khựng lại.
“Đội trưởng, không phải bọn em đang nghỉ phép à? Theo lệ, bọn em không cần làm việc mà.” Kamenashi mếu máo nhìn người trước mặt.
“Mấy cậu chẳng phải chuyên gia phá lệ à? Tôi chỉ dựa theo đó mà làm thôi.” Takizawa nhướn mày, khiêu khích nhìn Kamenashi.
“Bọn tôi chưa từng giải quyết mấy vụ bắt cóc kịch tính thế này a. Cậu cứ để một mình Shigeaki giải quyết đi. Cậu ta chẳng phải chuyên gia sao?” Mắt nhìn mấy ngày nghỉ hiếm hói leo lắt như ngọn nến trước gió, Ueda đành lên tiếng.
“Đã giết hại con tin tới hai lần. Con của Kobayashi và con gái lớn của sếp lớn khu C.” Takizawa hừ giọng.
Kamenashi và Akanishi trợn tròn nhìn Takizawa rồi lại quay sang Ueda.
“Thế phải cấp tiếp viện cho tôi.” Ueda rốt cuộc lên tiếng thỏa hiệp.
xOx
Kamenashi chăm chú nghe cuộn băng thu âm đoạn đối thoại của bọn cướp và Kobayashi.
“Ông Kobayashi, nếu muốn gặp lại con trai yêu quý của mình thì phải nghe theo lời tôi. Một tỷ. Một tỷ với ông cũng chả khó khăn gì phải không? — Chỉ cần ông không báo cảnh sát. Nhanh chóng chuẩn bị một tỷ.”
“Ông xác định bên cạnh ông không có ai? Không một người theo dõi? Ông không báo cảnh sát? Được… để cái túi vào thùng rác. Đúng… Đúng vậy… Tốt. Cảnh sát đã tìm được con của ông.”
Kamenashi đặt ống nghe xuống, ngước mắt nhìn Shiegaki.
“Thời gian trùng với lúc chúng ta nhận được tín hiệu từ trên người con trai Kobayashi. Tựa như có ai đó cùng một lúc điều khiển cả hai đầu dây.” Shiegaki không khỏi thở dài. “Ngay tại lúc đó, bọn họ giết đứa bé.”
Ueda không nói lời nào.
“Giọng nói đã trải qua xử lý. Vì thế không có manh mối nào. Nhưng có thể phân tích thanh âm nền của cuốn băng.” Nói rồi, Kamenashi cầm vật chứng lên. “Chen hàng à?”
“Vụ bắt cóc đứa con gái không có tư liệu thu âm sao?” Akanishi khoanh tay trước ngực, chau mày hỏi Shigeaki.
“Không có. Ông bố cũng không báo cảnh sát. Thi thể đứa bé được chuyển về nhà qua đường bưu điện. Tuy ông bố giao tiền chuộc, đối phương vẫn hạ thủ với con tin.”
“Tại sao lại chắc chắn vụ này và vụ đó do cùng một người gây ra?” Ueda buông lời nghi vấn.
“Bởi vì đều có lời cảnh báo trước đó.” Shiegaki cau mày. “Trước tiên cảnh báo gia đình nạn nhân, để các ông bố thân làm cảnh sát tăng cường cảnh giác. Sau đó, qua mặt một đám vệ sĩ, cướp đi con tin. Vụ thứ nhất, bọn chúng cũng yêu cầu đặt tiền trong thùng rác. Vì chúng ta khi đó không biết chuyện, nên chỉ sau khi chuyện xảy ra mới có thể đến hiện trường kiểm tra. Vụ thứ hai, mặc dù đã cảnh giác và chuẩn bị đầy đủ, hai nghìn vạn vẫn không cánh mà bay.”
“Các người bố trí theo dõi thế nào mà tiền biến mất không ai biết như thế?” Akanishi chống cằm, ngáp dài một cái.
“Sơ suất. Tôi chỉ chăm chú theo dõi cậu bé mà không để ý đến những thứ khác. Tôi làm việc bao nhiêu năm, chưa từng giải quyết vụ bắt cóc nào. Hồi xưa làm cảnh sát tuần tra, tôi bất quá toàn giúp mấy cụ bà tìm chó mèo thất lạc.” Shigeaki thở dài phiền muộn, dống thẳng một đấm lên bàn.
“A… vậy cậu có thể ngồi đàm đạo với Akanishi Jin. Nghe đồn tên này hồi xưa cũng chỉ toàn bắt chó mèo cho mấy phu nhân.” Ueda lạnh lùng lên tiếng.
“Cái mặt phong lưu dê xồm như thế, thím nào nhà không có chó mèo cũng ráng mua về một con rồi thả rong để cậu ta đến kiếm.” Kamenashi chỉ tay vào Akanishi, đanh giọng chế giễu.
“Vụ này… liên quan gì chó mèo đi lạc?” Akanishi ngồi thẳng dậy, bĩu môi.
“Akanishi… Bọn tôi đang ôn chuyện xưa cho cậu còn gì?” Ueda nhướn mày.
“TẬP TRUNG!!! ĐÂY LÀ VỤ BẮT CÓC!!!” Shiegaki lớn tiếng quát, hai tay vò đầu bứt tai.
“Ai… thế mới nói mấy cậu là một lũ lười đọc sách. Hai vụ thế này đã được phá cách đây mấy năm.” Ueda thản nhiên chép miệng.
“Hả?” Cả Akanishi và Kamenashi đều ngạc nhiên nhìn tổ trưởng của mình.
“Cậu giỡn với tôi đấy à?” Shigeaki nhíu mày, ném cho Ueda một cái nhìn đầy nghi hoặc.
…
Phòng lưu trữ.
Ueda thảy hai tập hồ đến trước mặt Shiegaki.
“Vụ thứ nhất. Bốn năm trước, con gái của chủ tịch công ty Yamada bị bắt cóc. Bọn cướp đòi tiền chuộc bốn triệu. Từ đầu đã có ý định sát hại con tin. Đến khi lấy được tiền chuộc, thi thể cô bé được gửi về nhà qua đường bưu điện.”
“Vụ thứ hai. Ba năm trước, con trai nghị viên Suzuki bị bắt cóc. Đứa bé bị trói rồi sát hại, sau đó chôn ở một công viên sau núi. Nghị viên lúc đó báo cảnh sát, quản gia trong nhà đồng lõa với bọn bắt cóc. Chúng lấy được tiền chuộc nhờ một tiểu xảo qua mắt người. Trước hết, bọn chúng đem từng cọc tiền nhỏ bỏ vào túi ni-lông, rồi cho vào chiếc túi màu đen. Vì tên quản gia đồng lõa là người chuẩn bị tiền nên để chuẩn bị một túi trống giống với túi kia. Địa điểm giao tiền chuộc là sân vận động của một trường trung học. Phạm nhân lẩn vào trong đám người, đem bỏ chiếc túi không vào cùng thùng rác có túi đựng tiền. Đến khi cảnh sát xác nhận không ai lấy ra vật gì từ thùng nhưng tiền trong bao lại không thấy. Thực chất tiền vẫn ở bên trong, nhưng cảnh sát lại tìm nhầm túi. Chiếc túi đựng tiền thực ra khi ấy còn nằm trong thùng rác.”
Akanishi huýt sáo một hơi.
“Như vậy… đây là…” Kamenashi khẽ nuốt nước bọt.
“Bắt chước vụ bắt cóc năm đó.” Ueda gật gù. “hai vụ án tuy rằng có điểm tương đồng, nhưng vụ thứ hai thủ phạm rõ ràng cao tay hơn. Hơn nữa ở vụ thứ nhất, nhân viên cảnh sát không làm gì được. Phân tích điểm giống nhau của cả hai vụ: thứ nhất, con tin đều bị giết chết. Thứ hai— đều do Yamashita Tomohisa phá.”
Cái tên vừa được nêu lên, bất giác khiến cả Akanishi và Kamenashi có chút chạnh lòng.
“Điểm thứ nhất là thật. Điểm thứ hai… chắc chỉ do trùng hợp?” Shigeaki tựa hồ cũng chột lòng vì tên người kia.
“Cũng mong là vậy.” Ueda nhún vai. “Dù gì mấy vụ thế này vẫn cần tầng 24 chúng ta nhúng tay. Nạn nhân là cảnh sát đã không nói— hung thủ nhất định cũng là người trong nội bộ. Nhìn tới hồ sơ mấy vụ năm xưa, đến cả việc chuẩn bị túi giống với của Kobayashi.”
“Ai… cảm giác có chút thất bại.” Shigeaki chợt thở dài.
“Nản cái gì?” Ueda xoa đầu Shigeaki.
“Mặc dù đã bảo vệ đứa bé chặt chẽ như vậy, nhưng vẫn bị bắt đi.” Shigeaki gục đầu lên bàn.
Bỗng nhiên di động của Ueda vang lên. Hắn liếc xéo, nhưng không có ý định nhấc máy.
“Cậu muốn chết sớm à? Đầu To gọi đấy.” Shigeaki lườm Ueda.
“Các người cứ coi như tôi chết rồi.” Ueda buồn bực cầm chiếc di động lên.
“Tatsuya, Kato nữa, mau đến đây.” Giọng Takizawa lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia rồi tắt ngấm.
xOx
“Lại nhận được cảnh báo à?” Ueda đẩy cửa bước vào. Lập tức—- “Jin, Kazuya, chúng ta quay về nghỉ phép. Ở đây có một cục kim cương siêu cấp đen sì giải quyết rồi, chúng ta ở lại cũng vô ích.”
“Hừ!!” Nishikido hừ giọng, ném cho người vừa tới một cái liếc.
“Vào đây cho tôi!” Giọng Takizawa không lớn nhưng vô cùng uy nghiêm.
Ueda đành xoay người, bực bội ngồi vào chỗ. Theo sau là hai bóng dáng đang lủi thủi, Akanishi và Kamenashi.
“Vụ lần này khá nghiêm trọng, cần rất nhiều sự hỗ trợ. Vị này tôi không cần giới thiệu, mọi người đã quá quen. Tổ chống khủng bố không thể tham gia vì còn vướng một vụ khác. Nhưng tổ trọng án và khoa tình báo là đơn vị hỗ trợ thứ nhất và thứ hai cho chúng ta. Tầng 28 sẽ hợp tác cùng ta phụ trách chính.” Takizawa dõng dạc giới thiệu qua một lượt.
Ueda đột nhiên giơ tay, cắt lời Takizawa, “Bộ con trai thủ tướng bị bắt cóc à?”
Takizawa trừng mắt nhìn Ueda một lườm thật dài, rồi thở dài, “Con tin được cảnh cáo lần này rất quen thuộc với mọi người. Ranh con mỗi ngày đều ở trong phòng khám nghiệm tử thi để giúp đỡ…”
“Yuto?” Kamenashi sững người.
“Dám động đến cả thái hoàng.” Nishikido thản nhiên nói. “Cả thái tử mà cũng dám bắt.”
“Các người nghe kỹ. Nếu Nakajima Yuto bị bắt đi trước mặt chúng ta… tất cả những ai ngồi trong phòng này ngày hôm nay…” Takizawa lần lượt chỉ tay vào từng người.
“Tôi biết một mình cậu đi đảo Kagoshima sẽ buồn lắm— yên tâm, mọi người đi cùng cậu.” Ueda ngậm ngùi an ủi đội trưởng mình.
xOx
Nakajima vốn học ở ngôi trường quý tộc nhất nhì Tokyo. Vì lẽ ấy, chuyện công khai bảo vệ của cảnh sát mang lại không ít vấn đề nhức đầu.
Phụ trách hiệp trợ công tác, đám người Ueda đóng quân ở bộ phần điều khiển của toàn trường học.
“Các người cứ nhìn chằm chằm vào thằng bé này thì được ích lợi gì?” Nishikido nhướn mày, hậm hực chỉ vào hình ảnh một cậu bé trên màn hình.
“Nhóc này tiếp cận Nakajima nhiều nhất, xem chừng là bạn rất rất thân.” Yamaguchi của khoa tình báo giải thích.
“… Thế thì sao?”
“Chúng ta phải xem xét toàn bộ những kẻ tình nghi.” Yamaguchi nghiêm trang trả lời.
“Phụt—–“ Akanishi không khỏi sặc cà phê.
“Cậu xem cái bộ dáng thằng bé đi, hỉ mũi chưa sạch đó!!! Rảnh rỗi thì tìm manh mối nào khác mà điều tra!!!” Nishikido nhếch môi khỉnh bỉ.
“Không thể bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào! Đây là tôn chỉ của bọn tội!” Yamaguchi mím môi, nén giận đáp lại. “Mấy năm gần đây số tội phạm vị thành niên mỗi ngày một cao, năm ngoái đã tăng tới 15%—“
“Đúng rồi a, cậu nhớ số 1 và 5 mà quên mất còn có cái dấu chấm ở giữa. Là 1.5% đó đồng chí!” Ueda cười khểnh, mắt vẫn dán chặt vào móng tay đang được gọt dũa cẩn thận của mình.
Yamaguchi đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp túc hùng hổ oang oang, “Hai vụ trước sếp Shigeaki đã không cứu được con tin cũng như truy tìm thủ phạm. Nói cách khác, chúng ta chưa nắm rõ đặc điểm của hung thủ thế nào. Không có bằng chứng gì chứng minh thằng bé kia không phải thủ phạm!”
“A~ vậy ra manh mối này quan trọng a~ Yamaguchi, cậu cứ từ từ theo sát nha! Tốt hơn hết là truy quét toàn bộ đồng lõa của thằng nhóc. Nếu được vậy, cả bọn chúng ta không phải nắm tay nhau mà đi Kagoshima.” Ueda gật gù nhếch mép.
Nghe đến thế, Yamaguchi thỏa mãn trở về với màn hình theo dõi của mình, mắt chúi vào cậu bé tình nghi kia.
“… Cả mười màn hình theo dõi chỉ chiếu một thằng bé hỉ mũi chưa sạch… đúng là chỉ có khoa tình báo mới làm được mấy chuyện thế này.” Nishikido sầm mặt càu nhàu.
“Cậu dịu hiền một chút đi. Người ta mười năm may ra được một lần nhận án liên quan đến cấp lớn ở tầng 30 a. Nếu không có báo cáo dài chục trang, làm sao chứng tỏ sự cần cù chăm chỉ làm việc?” Ueda đưa mắt săm soi ngón tay mình. “Cậu muốn bị phê bình thì cũng đừng kéo theo mấy tầng khác a~~”
“… leader, sếp đừng nuông chiều người ngoài thế được không? Người ta chế giễu đội mình đấy! Vừa rồi chẳng phải chê sếp Shigeaki gì gì sao?” Akanishi vô cùng bất bình lên tiếng. “Cứ như thể bị mấy tên bất tài chê mình vô dụng ấy!!”
“Mấy giác quan của khoa tình báo bị thoái hóa hết rồi, chỉ còn mỗi cái miệng thôi. Nếu không để bọn họ nói vài câu, cả miệng cũng bị thoái hóa thì tình báo sau này bị dẹp luôn à? Rồi lại liên lụy mấy nhân viên vô tội khác.” Ueda nghiêm túc phê bình thuộc hạ của mình.
“Hỏi sao cái môi cậu dày thế, ra là mấy giác quan khác bị thoái hóa nên cái miệng phát triển mạnh hơn bình thường.” Nishikido nhếch mép.
“Căn cứ theo lý luận như vậy thì đầu lưỡi cậu chắc dài tới rốn rồi a~” Ueda lắc đầu, đanh mặt đáp trả.
“Này, này!” Kamenashi chợt lên tiếng ngăn cản. “Bộ mấy người không lo lắng gì cho sếp Shigeaki sao?”
“… Cần gì phải lo cho tên đó?” Cả một lát sau Ueda mới lên tiếng nghi vấn.
“Thì… sếp ấy có một người… Cả tổ bọn họ phụ trách bảo vệ cùng theo dõi Yuto. Nhưng… chẳng phải đã thất bại hai lần sao?” Kamenashi thấp giọng nói.
“A… yên tâm, yên tâm đi. Không có lần thứ ba đâu.” Akanishi vỗ về bả vai của đồng sự mình.
“Ha?”
“Shigeaki Kato tuy đầu óc hơi chậm một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không để một chuyện xảy ra tới ba lần. Hơn nữa đây là nhiệm vụ của cậu ta, nếu mình nhúng tay vào, biết đâu làm rối loạn kế hoạch của cậu ta?” Nishikido bĩu môi lắc đầu.
“Cứ để cậu ta một thân lo từ đầu tới cuối. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu ta dắt tay Đầu To đi Kagoshima nghỉ hưu. Sau đó, chúng ta sống an nhàn, hạnh phúc làm thuộc hạ của đội phó. Dù rằng tên đấy không có gì tốt, nhưng ít ra vẫn ôn hòa, nhẹ nhàng hơn Đầu To.” Ueda ra sức an ủi Kamenashi.
xOx
“Em muốn đi làm.” Yuto vừa nói vừa nhấn nút tầng 3 trong thang máy. “Với lại trong thang máy có camera, mọi người không cần theo em đâu. Cám ơn.”
“Nhưng…”
“Có ai ngu tới mức bắt cóc con tin ở sở cảnh sát mà không sợ bị bắn thành tổ ong không? Mấy người đừng cho em là thằng ngốc như thế chứ.” Nakajima không khỏi hậm hực với các nhân viên bộ trọng án.
Shigeaki hướng mắt nhìn một lượt quanh các nhân viên rồi lại chằm chằm với Nakajima. Sau đó hắn thở dài, “Cả tôi cũng chịu không nổi. Đi vệ sinh mà vẫn phải theo dõi. Không hổ là thái tử của cả 30 tầng. Haiz, không được, phải thay ca với tổ trọng án thôi. Về nhà ngủ cho khỏe!”
“OK!” Nishikido vỗ vai Shigeaki. “Cứ để bọn tôi.”
“Phải đi tầng 24 giao báo cáo trước.” Shigeaki thọat nhìn thiếu điều muốn lăn ra tại chỗ mà ngủ. Hắn gật gù với mọi người rồi lảo đảo bước về phía thang máy.
“Có ai muốn ăn khuya không? Sếp Nishikido bao.” Ueda hứng khởi mời mọc.
“Ăn cái đầu cậu a! Tại sao tôi phải bao?” Nishikido trừng mắt nhìn Ueda.
“Vì trên vai cậu có nhiều sao nhất a~” Ueda chớp chớp mắt, trưng lên một bộ dáng ngây thơ với Nishikido.
“Đừng có nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm đấy. Kamenashi, bao sếp cậu đi ăn khuya kìa.” Nishikido lập tức giở trò “đá banh”.
“Sao lại là tôi?” Kamenashi bất mãn chỉ tay vào mình.
“Bởi vì cậu có nhiều tiền nhất trong đám.” Nishikido điềm nhiên lý giải.
“Ha? Gì mà nhiều tiền nhất?” Akanishi không khỏi ngạc nhiên, nghiêng đầu tự hỏi.
“Bố cậu ta chẳng phải là…” Lời chưa nói xong, Nishikido đã bị Ueda đánh gảy lời.
“A! Vậy ra ngoài ăn khuya đi! Dù gì chỗ này cũng có nhân viên tổ trọng án trông chừng rồi.” Ueda nhanh tay thúc giục Akanishi.
“Sao thế? Bộ bố cậu để lại nhiều tiền lắm à?” Akanishi ngoái đầu hỏi Kamenashi.
…
Shigeaki ngáp một hơi dài rồi bước vào phòng theo dõi, “Chuyển ca. Tanabe của tổ trọng án sẽ tiếp quản.”
“Yes sir.” Các nhân viên phụ trách theo dõi liền gật đầu.
Shigeaki mắt nhắm mắt mở ký tên vào bản báo cáo, rồi xoay người, chuẩn bị rời đi—-
Bất chợt, hắn khựng lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào một màn hình, chớp mắt đã tỉnh ngủ.
“Đây là hành lang tầng mấy?” Shigeaki chau mày, chỉ tay vào màn hình nọ.
“Tầng năm, thưa sếp.” Vị nhân viên không khỏi giật mình cùng luống cuống trước bộ dáng đăm chiêu của Shigeaki.
“Theo tổ điều tra bọn Mafia. Tôi nghe bảo không ai biết được ở hành lang trụ sở của bọn họ có những trở ngại gì. Cả một chậu hoa cũng là một mối nguy.” Shigeaki chợt chỉ vào màn hình. “Đây là tầng ba?”
“Vâng… vâng!”
“Vậy tại sao từ lúc tôi vào tới giờ, hành lang này đều không có ai?” Shigeaki đã sớm bỏ xuống tai nghe vì giao ban. Đeo trở vào tai, hắn nghiêm trang nói vào bộ đàm, “Tổng bộ chỉ huy, báo cáo tình hình.”
Giờ chuyển ca, Shigeaki ở tổng chỉ huy, cảnh giác bị nới lõng, Tanabe thiếu kinh nghiệm tiếp quản, đây chính là cơ hội động thủ tốt nhất.
…
Chân chưa kịp bước vào cửa quán mì, di động của cả bốn người đã đồng lọat vang lên.
“Chuyện gì?” Nishikido cau mày nhíu mặt.
xOx
Shigeaki vội vàng chạy đến tầng 3, theo sau là một số nhân viên cảnh sát khác. Vừa tới nơi đã bị chiếc thùng rác lớn chắn đường, tốn mất không ít thời gian để né.
Shigeaki dẫn đầu đoàn người vượt mặt chiếc thùng. Bỗng nhiên hắn khựng lại. Các nhân viên khác tuy nhiên vẫn tiếp tục chạy về trước.
Shigeaki quay đầu, chăm chú quan sát chiếc thùng rác kia.
“Báo cáo sếp, Nakajima đã biến mất!” Sau khi kiểm tra một lượt cả căn phòng khám nghiệm tử thi, các nhân viên hốt hoảng ngoái đầu hô lớn với Shigeaki.
Shigeaki lập tức xoay người, chắn đường nhân viên vệ sinh đang chuẩn bị rời đi, “Khoan đã!”
Tuy nhiên đối phương không hề dừng lại, ngược lại xoay người, đẩy chiếc thùng bỏ trốn mau lẹ hơn.
Shigeaki mím chặt môi, lập tức ra lệnh với các thuộc hạ, “Mau bắt hắn ta lại! Không được ra tay quá mạnh!”
“Yes, sir!”
Người nhân viên vệ sinh rốt cuộc đành bỏ lại thùng rác mà cắm đầu bỏ chạy.
“Bỏ mặc cái thùng rác, mau đuổi theo bắt người lại!”
Nói rồi, Shigeaki không đuổi theo người mà chạy trở về phòng khám nghiệm tử thi.
“Lối ra khỏi phòng chỉ có một thôi phải không? Kiến trúc mỗi tầng lầu đều giống nhau sao?” Shigeaki quay ra hỏi một trong những trợ thủ của mình.
“Đúng vậy thưa sếp.”
Shigeaki gật gù, gương mặt đầy đăm chiêu bước vào phòng khám nghiệm.
Vệ sĩ bên cạnh Nakajima bị đánh bất tỉnh, đang nằm vật cạnh cửa. Trên bàn giải phẫu là một tử thi đang trông chờ Nakajima.
Shigeaki đảo mắt một lượt quanh bốn phía, rồi cẩn trọng quan sát gian phòng sát vách. Một khoảng trống rỗng, khắp nơi là những chiếc tủ xám trắng đựng thi thể.
“Tôi cần hỗ trợ, mau kiểm soát toàn bộ ngăn tủ ở đây!” Shigeaki hít mạnh một hơi rồi ra chỉ lệnh với trợ thủ của mình.
“A?… Yes sir!”
Nói rồi, cả hai gấp rút kéo mở từng ngăn tủ, cẩn thận quan sát thi thể bên trong. Thiếu thốn không khí, nhiệt độ thấp lạnh, nếu chậm trễ một giây, tính mạng Nakajima có thể bị đe dọa.
Rốt cuộc người tìm được Nakajima là Shigeaki.
Thân thể cậu bé co rúm lại, nép mình bên xác chết, không ngừng run bần bật vì lạnh.
“Không được chết, không được chết.” Shigeaki cấp bách ẵm Nakajima ra khỏi ngăn tủ chật hẹp, rồi đưa tay kiểm tra mạch của cậu bé nơi cổ.
Vẫn còn mạch đập… Xem chừng cậu bé bị đánh ngất xỉu rồi bỏ vào ngăn tủ.
Shigeaki thở hắt một hơi, ngẩng nhìn trợ thủ của mình, “May là hắn không có thời gian giết thằng bé.”
Đối phương gật đầu rồi nhẹ giọng, “Thật may là sếp đoán được cậu bé ở đây. Nếu không, có lẽ cậu bé đã chết cóng.”
Shigeaki nhíu mày, “tôi chỉ gặp may thôi.”
…
Chạy đằng sau Nishikido là đám Ueda.
“Nhanh chân lên!!! Kẻo đuổi không kịp!!” Ueda liên tục hối giục Nishikido. “Nổ súng, nổ súng đi! Quẹo trái!!”
“Câm miệng!!! Không thấy hắn chạy hình chữ Z à? Đạn của tôi cũng không phải ngư lôi mà ngắm đích chuẩn xác như thế!!” Nishikido giơ súng, không quên ném cho Ueda một cái liếc.
Thế nhưng Akanishi lại nhanh tay hơn. Một phát súng được bắn ra.
Thủ phạm liền ôm chân vật ngã trên đất.
“A, sếp Nishikido, tài thiện xạ của sếp còn thua kém ranh con nhà tôi lắm a~” Ueda nhếch mép, đắc ý khoe khoang.
“Hô… mấy năm rồi không nổ súng.” Akanishi đưa tay vuốt mồ hôi, thở hắt một hơi.
xOx
“Thủ phạm lẻn vào từ tầng năm, vì tại đây số người qua lại rất nhiều, lại có đủ dạng. Trà trộn từ chỗ này là an toàn nhất. Sau đó, hắn thay quần áo rồi xuống tầng ba. Canh đúng thời điểm Nakajima làm việc và rác được đổ, hắn động thủ.” Shigeaki lý giải lại sự tình với mọi người.
“Vì sao cậu biết Nakajima được giấu trong phòng xác?” Yamaguchi của khoa tình báo chợt lên tiếng nghi vấn.
“Thực ra lúc đầu tôi hoài nghi cậu bé bị giấu trong thùng rác. Nhưng khi tôi gọi giật hắn lại, tốc độ bỏ chạy của hắn ta rất nhanh, điều này có nghĩa thùng rác trống. Đường ra vào phòng khám nghiệm chỉ có một. Thế nên Nakajima nhất định vẫn ở bên trong. Trong phòng thí nghiệm, nơi cất giấu một cậu bé vị thành niên như Nakajima thì chỉ có thể là tủ chứa xác.” Shigeaki chau mày. “Bắt cóc được con tin, nhanh chóng giết hại. Đây là kế hoạch của bọn chúng. Bỏ cậu bé trong ngăn tủ ấy, không chết ngạt thì cũng chết cóng.”
“Hm! Khá lắm! Sếp Shigeaki, cậu làm rất khá!” Người nhân viên đặc phái từ tầng 30 đứng thẳng dậy, vỗ vai Shigeaki, buông lời khen ngựoi.
“Đây là chỉ là trùng hợp. Người thua vẫn là chúng ta.” Shigeaki thế nhưng không chút vui vẻ. “Lúc này tuy có thể ngăn cản bọn chúng, tất cả chỉ vô tình. Nếu lúc ấy tôi không vào phòng theo dõi, bọn bắt cóc có lẽ đã giết Nakajima rồi đem nhét vào tủ xác.— Thằng bé lúc này có khi đã là cái xác không hồn.”
Mọi người chợt im lặng, không ai nói lời nào. Một mảnh trầm mặc nhức nhối bao trùm cả gian phòng.
“Tôi không phải đối thủ của bọn chúng. Lần này nhờ may mắn mà thành công. Nhưng nếu đụng đầu lần sau, tôi không dám chắc chắn mười phần chiến thắng.”
“Hôm nay anh mới phát hiện… Shigeaki Kato nhìn cũng khá lắm a~” Akanishi nhỏ giọng thì thầm với Kamenashi. “Chi bằng chúng ta đổi tổ, qua dựa dẫm tên này đi. Xem ra tương lai sau này sáng lạng hơn chút.”
“OK!” Vị tổng chỉ huy gật đầu. “Chúng ta sẽ xin tiếp viện.”
xOx
Tên thủ phạm bị bắt đã thức trắng suốt hai mươi bốn giờ, nhưng hắn vẫn không có ý định hé ra lời nào.
Akanishi trừng mắt, xoa bóp đấm tay mình rồi gọi Kamenashi đến thay thế. Phải đổi chiến thuật.
Kamenashi ngáp dài một hơi, rồi lảo đảo bước tới bên đồng sự mình, vỗ vỗ vài cái, “Nói không chừng tên này bị câm… hay điếc cũng nên.”
“Vậy thì cậu dùng thủ ngữ mà nói chuyện với nó.” Akanishi đẩy Kamenashi ngồi xuống chiếc ghê. “Đến phiên tôi nghỉ ngơi, cậu ráng lên a~”
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vọng lại từ ngoài.
“Cấp trên ra lệnh, sử dụng cách thôi miên.” Ueda mở cửa, hất đầu với hai bộ hạ của mình.
“… Ý sếp là kêu Uchi Hiroki đến tra khảo?” Akanishi tròn mắt, chỉ tay về phía tên hung thủ.
“Uchi Hiroki giỏi lắm chỉ dụ được tên đó ăn kẹo thôi. Vụ án lần này liên quan đến thái tử của tầng 30, kinh thiên động địa như thế, cấp trên quyết định xin tiếp viện của tổ hành động cao cấp từ bộ Quốc Phòng.” Ueda vừa vặn vẹo thân mình, thư giãn gân cốt vừa nói.
Cả bọn liếc nhìn người xách vali bước vào phòng tra tấn.
“Vị này… phụ trách kinh tế của tổ hành động cao cấp à?” Akanishi nuốt nước miếng, hoài nghi chỉ về phía người nọ.
“Đấy là chuyên gia thôi miên.” Ueda đưa tay cốc vào đầu Akanishi. “Không biết thì đừng mở miệng lung tung.”
“A… xin chào, tôi là Domoto Tsuyoshi.” Chuyên gia thôi miên lịch sự khom người trước cả bọn.
Mọi người liền kính cẩn đáp lễ.
Sau đó, vị chuyên gia liếc mắt quan sát phạm nhân bên trong phòng, rồi lại cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình. “Cho tôi một giờ. Mọi người ở bên ngoài, chỉ cần ngồi yên theo dõi là được.”
“OK.” Ueda gật đầu.
…
Nishikido chau mày quan sát nhân viên tình báo do tổ họat động cao cấp cử đến, Domoto Koichi. Đối phương đang chăm chú đọc bản ghi chép của cả ba vụ.
Khi mới bước vào, vị nhân viên tình báo cao cấp này đã dõng dạc tuyên bố, “cho tôi một tiếng rưỡi.”
Thế mà đã đọc cả một tiếng đồng hồ, chỉ còn lại nửa tiếng, có thể làm được gì?
Bỗng nhiên vị này đứng bật dậy., “theo dõi từ bên trong nội bộ— nắm bắt toàn bộ thời gian đến chuẩn xác.”
“Ha?”
“Cậu đi theo tôi.”
Nói rồi, cả hai vội vàng bước tới phòng tổng điều khiển.
Vị tình báo cao cấp dạo quanh một vòng quanh căn phòng, và dừng lại trước cửa thông gió, gương mặt có chút thích thú.
Sau đó anh kêu Nishikido mang đến một cái thang, rồi lại tự mình treo lên.
Cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, Domoto xắn cao ống tay áo.
Nishikido nhướn mày nhìn đồng hồ— chỉ còn 20 phút.
Rốt cuộc, vị tình báo cao cấp lấy ra từ bên trong chỗ thông gió một chiếc camera mini.
“Ai họat động tình báo thì mới phát hiện được cái này. A… nhất định còn hai cái nữa.”
Nói rồi, vị kia lại dạo quanh một vòng, tìm thêm được hai chiếc camera giống y hệt như thế.
Khi đối phương giao những vật ấy cho Nishikido, đồng hồ vừa lúc chỉ nửa tiếng.
Nishikido không khỏi có chút sững người. Khi đã định thần, hắn vội vàng bỏ toàn bộ camera vào túi vật chứng.
Domoto Koichi chợt giơ tay nhìn đồng hồ. “Sau này có liên hệ thì chuyện nào quan trọng một chút.”
“A… cảm ơn sự giúp đỡ của sếp.” Nishikido kính cẩn khom người nói lời cảm tạ.
…
Chuyên gia thôi miên Domoto Tsuyoshi.
Tình báo cấp cao Domoto Koichi.
Cả hai chạm mặt nhau ở lối ra vào.
“A~~ rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi à?” Domoto Tsuyoshi vươn vai. “Mau tắt di động đi!!! Cuối cùng cũng được tự do!!”
“Đi về xử lý đống chén dĩa trong bồn cậu ngâm từ ngày hôm qua đi rồi hãy tự do, tự diếc!” Domoto Koichi lạnh lùng nói, một tay thuần thục tắt chiếc di động của mình, sau đó đút nó trở vào túi.
“Hả? Cậu đúng là heo lười mà!!! Chén dĩa từ hôm qua mà vẫn chưa rửa à???”
“=__= cậu có tư cách nói vậy với tôi sao?”
“Cậu nhìn đồng hồ đi!! Máy bay đi Hawaii cất cánh trong một tiếng rưỡi a~~ Làm gì có thời gian quay về nhà rửa chén chứ?”
“Không sao. Nếu bật còi cảnh sát trên đường về nhà và đường ra sân bay Narita, tính đi tính lại vẫn dư năm tới mười phút.”
“… Nói thế nào tôi vẫn ghét mấy cái đầu máy móc như cậu!!!!”
“Nói thế nào tôi vẫn ghét mấy con heo lười cả chén cũng không rửa như cậu.”
…
“Quả nhiên là do một nhóm gây ra.” Shigeaki mở đèn chiếu. “Chủ mưu của cả ba vụ, Yoshikawa Saga. Hắn là tên đầu sỏ, bày ra mọi trò. Mấy tên bắt cóc chỉ là bọn thuộc hạ trung thành, nhận lệnh rồi hành động. Nếu thất bại thì không được khai báo. Kế hoạch theo từng bước mà hành động. Nếu biến cố xảy ra thì sẽ có một người liên lạc đến Yoshikawa để nhận chỉ lệnh mới.”
“Yoshikawa Saga, trùm buôn ma túy. Gần đây hàng của hắn bị khoanh vùng nên gặp không ít khó khăn về mặt tài chính.” Yamaguchi của bộ tình báo liền tiếp lời Shigeaki. “Thế nên hắn rất cần tiền, và cuối cùng giở trò bắt cóc.”
“Nhưng Yoshikawa không có khả năng đọc được hồ sơ mấy vụ năm xưa.” Nishikido lắc đầu. “Chúng ta cần phải giải đáp một vấn đề. Yoshikawa làm sao biết được những vụ này?”
“Có người đứng sau lưng hắn.” Ueda chợt lên tiếng phát biểu. “Yoshikawa thực chất chỉ là một con cờ. Hắn đứng mũi chịu sào. Người đứng sau lưng Yoshikawa mới thâm độc. Một điều chắc chắn— đó là người trong nội bộ cảnh sát. Từ việc đọc được hồ sơ vụ án năm xưa— đến chuyện đặt lén camera trong phòng tổng điều khiển.”
“Còn nữa.” Nishikido vô cùng bình tĩnh. “Người này nhất định có quan hệ với Yamashita Tomohisa.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Nishikido.
“Vụ thứ ba, cũng như hai vụ trước, đều giống với những án trước kia do Yamashita đảm nhiệm. Năm ấy, Yamashita phụ trách không ít án lớn, trong đó có một vụ vô cùng nổi bật liên quan đến cấp cao ở trên. Lần này Nakajima bị bắt cóc, dường như rất giống với vụ bắt cóc Kawasaki Yoji ba năm trước đây. Kawasaki Yoji là một thần đồng có chỉ số thông mình xấp xỉ 200. Cậu bé làm việc ở bộ nghiên cứu tâm lý của cảnh sát. 12 tuổi. Thủ phạm trang bị camera ở tầng lầu nơi Yoji làm việc. Sau đó hắn lẻn vào từ một tầng khác, trong tại phòng làm việc, bóp cổ giết chết cậu bé, rồi đem thi thể giấu vào trong tủ tư liệu. Ba ngày sau mới có người phát hiện. Khi ấy, bọn bắt cóc đã cao chạy xa bay. Nhưng cuối cùng, Yamashita vẫn bắt bọn chúng trở về.”
“Vì sao đều giết hại con tin trước hết? Các bậc cha mẹ chẳng phải muốn xác định con mình còn sống thì mới giao tiền chuộc sao?” Yamaguchi không khỏi thắc mắc.
“Bởi vì con tin không phải một đứa trẻ gia thế bình thường. Hoặc gia đình có tiền, hoặc gia đình có thế. Vấn đề ở đây không phải tiền bạc. Thế nên dù tỷ lệ sống của con tin chỉ còn một phần trăm, chúng ta vẫn phải dựa vào nó mà hi vọng, giao ra tiền chuộc.” Nishikido lắc đầu, thở dài thườn thượt. “Những vụ thế này là sở trường của Yamashita Tomohisa. Chỉ đáng tiếc, người không còn để hỗ trợ điều tra.”
“Vậy chỉ có thể lần theo manh mối Yoshikawa Saga?” Nhân viên đặc phái của tầng 30 chợt hắng giọng. “Mọi người gần đây đã vất vả nhiều rồi. Vụ này cần phải nhanh chóng giải quyết. Đã không còn là vấn đề liên quan Yuto hay không mà là nạn nhan là con của đồng nghiệp chúng ta. Tên tội phạm kia cố tính ngắm về phía cảnh sát. Tan họp.”
Tất cả mọi người uể oải khép lại tập hồ sơ trước mặt mình.