Nợ Âm Khó Thoát

Chương 256: Chương 256: Bàn bạc




Nghe thấy vậy, tôi vội vàng đứng dậy, sau đó đi ra mở cửa, phát hiện Mễ Trần đang đứng ở bên ngoài.

Tôi hỏi anh ta có chuyện gì? Mễ Trần nói với tôi, Cửu chấp sự và đội trưởng Long tìm tôi, bảo tôi đi qua bên đó một chuyến.

Tôi gật đầu, cũng nói qua với Hoàng Tiểu Tiên, sau đó đi theo Mễ Trần, đi sang một phòng khác, trên đường đi Mễ Trầ không giấu giếm mà nói với tôi, Cửu chấp sự và đội trưởng Long chủ yếu là muốn hỏi tôi chuyện liên quan tới Nop Lor.

Bởi vì lúc trước Mễ Trần đã nói những chuyện tôi kể với anh ta cho Cửu chấp sự và đội trưởng Long nghe, mà chuyện này, người biết rõ nhất chính là tôi.

Cho nên cả Cửu chấp sự và đội trưởng Long đều muốn đích thân tìm tôi để hỏi, dưới cổ thành ở Nop Lor, rốt cuộc có liên quan gì với thánh địa môn phái âm thi?

Ba phút sau, chúng tôi đã tới phòng của Cửu chấp sự và đội trưởng Long, sau khi tiến vào trong, tôi thấy trong phòng có cả Cửu chấp sự và đội trưởng Long, Mễ Trần cũng tiến vào, thêm cả tôi là tổng cộng có bốn người.

Khi tôi bước vào, thân hình của Cửu chấp sự không báo trước, lập tức phóng tới chỗ tôi, tôi hoàn toàn không nắm bắt được thân hình của ông ấy đang ở chỗ nào, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt tôi.

Sau đó, tôi phát hiện một cánh tay của mình bị giữ chặt, tôi còn chưa phản ứng lại, chân nguyên trong người Cửu chấp sự đã truyền vào trong cơ thể tôi.

Ngay sau đó, bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi của ông ấy cũng thả ra, tiếp đó là tiếng nói lầm bầm:

- Lão Bạch nói thằng nhóc là có chút cổ quái, tôi vốn dĩ còn không tin, nhưng không ngờ lại là thật? khắp người cháu không có chút âm khí nào, tại sao lại như vậy?

Lông mày Cửu chấp sự nhíu chặt, mắt nhìn tôi, hỏi, tôi hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, Mễ Trần bên cạnh bỗng lên tiếng, thay tôi giải vây:

- Cửu chấp sự, chuyện này lão Bạch đã từng hỏi qua Nhất Lượng, cậu nhóc này cũng không biết tại vì sao.

Mễ Trần nói xong, tôi thấy Cửu chấp sự nhìn tôi hai lần, cuối cùng vẫn quay trở về vị trí ban đầu của mình, tôi thì ngơ ngác xoa xoa mũi.

- Tới đây, ngồi xuống đi!

Đội trưởng Long vẫn luôn không lên tiếng bỗng mở miệng, nghe vậy, tôi và Mễ Trần cùng đi tới ngồi xuống, đội trưởng Long uống một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.

- Người anh em Nhất Lượng, vừa nãy Mễ Trần có nói với chúng tôi, nói cậu từng đến thành cổ bên dưới Nop Lor, còn nói ở dưới đó có rất nhiều nơi tương đồng với thánh địa của môn phái âm thi? Chuyện này cậu có thể nói kỹ cho chúng tôi nghe không?

Tôi có chút kinh ngạc, bởi tôi phát hiện, giọng điệu của đội trưởng Long rất khách khí, nhưng lại không phải bởi vì lấy danh nghĩa thân phận của ông ấy, mà ra lệnh cho tôi.

Tôi cười cười, nói với đội trưởng Long:

- Đội trưởng Long, bây giờ cháu cũng đã được coi là một thành viên của cục số chín, chú cứ gọi cháu là Nhất Lượng là được, còn cả khi nào muốn phân phó chuyện gì cứ nói luôn ra ạ, kỳ thực lúc trước cháu cũng không ngờ, hai nơi này lại có liên quan với nhau, mãi cho đến khi đi vào trong thánh địa môn phái âm thi, không ngừng nhìn thấy một vài thứ.

Kế đó, tôi nói hết những điểm giống nhau giữa thành cổ bên dưới Nop Lor và thánh địa môn phái thi cho đội trưởng Long và Cửu chấp sự nghe.

- Ý của cháu là, bên dưới thánh địa môn phái âm thi cất giấu một cánh tay, còn cổ thành ở Nop Lor thì là một cái đầu, thực ra đều là của một thứ gì đó? Chỉ có điều thứ này đã bị phanh thây?

Khi tôi nói xong, Cửu chấp sự đứng dậy, đi tới cạnh tôi, hơi khó tin gặng hỏi.

Nếu đã là chỉ là phán đoán, thì tôi cũng không cần tiết phải giấu giếm:

- Không sai, đây là phán đoán của cháu, nếu cháu đoán không sai, thì ở những nơi khác, chỉ e cũng tồn tại nhưng nơi giống như vậy!

Tôi không cần thiết phải giấu giếm, bởi những thứ nà, tôi đều muốn biết, mà năng lực của một mình tôi vẫn còn quá yếu, tôi muốn biết được đáp án sớm, thì nhất định phải mượn sự trợ giúp của cục số chín.

- Nhưng điều này sao có thể xảy ra được? thi thể của một người đã bị phanh thây, vẫn còn sống tiếp? điều này thật không biết nói lam sao!

Đội trưởng Long lầm bầm, cả căn phòng rơi vào trong im lặng, hình như chẳng ai muốn tin, một người sau khi bị phân xác, vẫn còn tiếp tục được nuôi dưỡng.

Uy lực của cánh tay, ba người chúng tôi đều đã tận mắt chứng kiến, thực sự vô cùng đáng sợ.

Chính lúc này, tiếng nói nhàn nhạt của Mễ Trần rót vào trong tai tôi:

- Thứ đó, có lẽ không phải người?

Câu nói của Mễ Trần gần như đã khiến chúng tôi tỉnh ra, lúc trước quá sơ ý, đều đã quên mất điểm này.

Sau đó, tiếng nói của Cửu chấp sự cũng vang lên:

- Đúng, cánh tay đó căn bản không phải cánh tay của người bình thường, không, nói chính xác hơn là không phải con người, tôi thấy giống một loại dã thú nào đó, chỉ có điều không biết đó là mãnh thú gì thôi.

Cửu chấp sự nói xong, bèn im lặng trầm tư, đội trưởng Long lên tiếng, bảo tôi nhớ lại bức vẽ phần đầu ở Nop Lor, sau đó tốt nhất là nên dùng bút vẽ ra.

Nói đến điểm này, tôi có chút đau khổ, tôi nói vẽ tranh tôi thực sự không biết, vẽ bùa may ra còn vẽ được vài lá.

Cho nên tôi chỉ có thể miêu tả đại khái dáng vẻ của cái đầu, nghe xong, đội trưởng Long lập tức nói:

- Chuyện này qua đi, chúng ta vẫn còn phải đi tới Nop Lor một chuyến, đích thân xuống xem bên dưới thành cổ rốt cuộc có những gì, đầu thân phân li, vẫn có thể nuôi dưỡng? cả cuộc đời tôi chưa từng gặp qua chuyện như vậy!

Tiếng nói của đội trưởng Long như đã hạ quyết tâm, tôi biết đội trưởng Long không nói đùa, đợi sau khi chuyện này bình ổn trở lại, ông ấy nhất định sẽ đi tới Nop Lor..

Mà lần này, tôi biết bản thân mình không thể cự tuyệt, bởi vì nói thế nào, tôi cũng đã từng tới đó một lần, cho nên cũng quen thuộc hơn bọn họ một chút.

Cứ như thế, tôi hết nhìn đội trưởng Long lại quay sang nhìn Cửu chấp sự, cuối cùng, nhìn Cửu chấp sự, tôi cất tiếng hỏi, ông ấy có cánh tay kia là thứ gì không?

Theo lý mà nói, cục số chín chắc phải có ghi chép về rất nhiều dã thú, ít nhiều cũng có vài ấn tượng.

Nhưng Cửu chấp sự lại lắc đầu, mặc dù cục số chín có ghi chép không ít về dã thú, nhưng lại chưa từng ghi chép qua loại mãnh thú nào có cánh tay như thế, thậm chí ngay cả cái đầu trong miệng tôi, ông ấy cũng chưa từng thấy qua.

- Cho dù nói thế nào, lần này chúng ta cũng đã hoàn thành xong một nhiệm vụ, đó chính là tiêu diệt toàn bộ đám nghiệp chướng môn phái âm thi, làm người không thể quá tham lam, ăn một miếng cũng không thể lập tức béo phì, còn về những chuyện khác, chúng ta cứ điều tra từ từ là được.

Nghe giọng nói của đội trưởng Long, hình như đối với chuyện thánh địa môn phái âm thi lần này, trong lòng ông ấy cũng không lưu tâm nhiều rất dễ dàng tiếp nhận.

Nhưng điều tôi muốn nói là, không biết cánh tay đã bị Lương Triều Sinh đem đi đâu, cho nên muốn điều tra ra gì đó, chắc chắn không dễ dàng.

Mà hiện tại Lương Triều Sinh chắc chắn cũng biết ông ta đang ở trong tình thế như thế nào, cho nên tôi tin, trong khoảng thời gian ngắn, Lương Triều Sinh cũng không dám lộ diện.

Cục số chín, còn cả thế lực thần bí nếu tìm thấy tung tích của ông ta sẽ lập tức tìm đến, dưới tình hình này, ông ta còn chủ động chui ra khỏi mặt nước, vậy chính là tự tìm cái chết.

Có điều tôi biết, đội trưởng Long nhất định sẽ lựa chọn Nop Lor làm lối vòa, muốn tìm ra manh mối ở trong đó.

Tôi không nói gì nữa, đội trưởng Long bỗng lên tiếng, bảo chúng tôi mau quay về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm mai phải rời khỏi thị trấn Long Sơn rồi.

Khi quay về còn phải sắp xếp lại chuyện này, sắp xếp xong, sẽ đi tiwsp Nop Lor.

Nói đến Nop Lor, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt đội trưởng Long có hơi nóng vội, xem ra đội trưởng Long rất muốn tới Nop Lor, nói chính xác hơn, là thành cổ nằm phía dưới Nop Lor, nhưng nói đến điểm này, lòng tôi lại cảm thấy thấp thỏm.

Lần trước tôi tới Nop Lor, thực ra trên đường tôi cũng chẳng là được trò trống gì ra hồn, bởi về cơ bản đều đã có các ‘chuyên gia’ ở đấy, tôi chỉ là khi thấy có thứ gì đó, sẽ đứng ra giúp một tay chống trả.

Nhưng bây giờ còn vẫn chưa đi, tôi cũng không thể nói tôi không tìm thấy, mà cục số chín cũng có không ít kỳ nhân, nói không chừng đến lúc đó bọn họ còn tìm ra được cách hay nào đó.

- Đúng rồi, người con gái hồ tộc ở bên cạnh cháu, mặc dù tạm thời chưa có ác ý gì, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở cháu một câu, người trong hồ tộc, giỏi nhất là sảo quyệt, làm việc gì thì cũng phải để ý chút, đừng để sau này đến hối hận cũng không còn kịp!

Sau khi quay về phòng, tôi thấy Hoàng Tiểu Tiên đang quấn khăn tắm, thậm chí còn lờ mờ lộ ra vài chỗ, tôi thực sự chịu không nổi, bèn trực tiếp nằm xuống giường.

Chuyến đi lần này hết hơn một tiếng, khi tôi quay lại, tôi và Hoàng Tiểu Tiên đều không nói chuyện, tôi cố gắng giả vờ ngủ, không lâu sau, một mùi hương thơm bỗng truyền đến, thậm chí tôi đã cảm thấy sau lưng truyền tới cái cảm giác đó.

- Thằng nhóc này, đừng nghĩ quá nhiều, vẫn còn trẻ măng thế này, làm sao lại phải buồn rầu vì một chuyện chẳng ra làm sao chứ?

Sau lưng vang lên tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên, tôi nghe vậy liền gật gật đầu.

- Được rồi, chị cũng không trêu em nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, lần này về nhà, chị làm mấy món ngon bồi bổ cho em, coi như là thù lao em chăm sóc chị hai tháng này!

Nói xong, Hoàng Tiểu Tiên rời đi, không quấn lấy tôi nữa, điều này khiến tôi thấy hơi tò mò.

Sáng sớm ngày kế tiếp, chúng tôi bắt đầu khởi hành, Mễ Trần, Cửu chấp sự và đội trưởng Long, thì quay về tổng cục của cục số chín.

Tôi dặn đội trưởng Long bất kể lúc nào cũng có thể liên lạc tôi, đến lúc đó cùng tới Nop Lor!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.