Nợ Âm Khó Thoát

Chương 266: Chương 266: Đoạn tin nhắn cầu cứu lạ lẫm




Tôi và Hoàng Tiểu Tiên lại về vị trí quan sát trong tòa khách sạn đối diện, đổi thành lúc trước, có lẽ tôi cũng chẳng để tâm lắm đến chuyện thế này.

Nhưng bây giờ cho dù nói thế nào, tôi cũng là một phần của cục số chín, gặp phải hành tung của những kẻ tu luyện kỳ lạ, tôi không thể làm ngơ, nếu bọn chúng làm ra chuyện gì nguy hại đến người khác, trong lòng tôi cũng cảm thấy áy náy.

Không gặp phải thì thôi, nhưng đã gặp rồi, lại khác.

Thời gian tiếp theo, đám người này vẫn làm những việc giống nhau, bình thường gần như không bước ra khỏi cửa, nhưng chỉ cần tới giờ cơm, sẽ luân phiên nhau ra ngoài, cứ như chỉ sợ quá nhiều người xuất hiện ở bên ngoài, sẽ gây chú ý với người khác.

Tôi cũng chú ý thấy, đám người này vốn dĩ có bảy người, một người đã bị thiếu chủ giết, chỉ còn lại sáu, thiếu chủ, quân sư, còn cả bốn tùy tùng.

Tin tức từ chủ gia mà bọn họ đang đợi, cũng không biết là chuyện gì, hiện tại chỉ có thể đợi chúng rời đi, chúng tôi mới có thể tiếp tục điều tra ra gì đó.

Lại ba ngày nữa trôi qua, bọn chúng vẫn chưa có ý muốn đi khỏi, khi đến phiên Hoàng Tiểu Tiên canh gác, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ một chút.

Khi tôi mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, điện thoại của tôi khẽ rung lên, tôi nhấc lên xem, là một tin nhắn gửi từ số máy lạ.

Sau khi mở điện thoại, khi nhìn thấy nội dung trong tin nhắn, cả người tôi bỗng đơ ra, bởi vì nội dung trong này khiến tôi rất kinh ngạc.

“Lý Nhất Lượng, cứu người, mau tới miếu Thành Hoàng ở ngoại ô, nhớ, đi một mình.”

Tôi không hiểu lắm thông điệp muốn truyền tải qua nội dung dòng tin nhắn này, cứu người? còn là gửi tới từ số máy lạ, nhưng người này còn biết thân phận của tôi.

Tôi gửi đi một tin nhắn, hỏi đối phương là ai, nhưng rất lâu vẫn chưa trả lời, cuối cùng,tôi thử gọi đi một cuộc, không ngờ lại hiển thị là đối phương đã ‘không liên lạc được’.

Tôi bắt đầu thấy nghi hoặc trong lòng, đang làm trò quỷ gì vậy? người này bỗng dưng nhắn tin cho tôi, cũng chỉ vì muốn nhắn một tin đó thôi sao?

Nhưng tại sao hắn lại biết số điện thoại của tôi? Nếu là lừa đảo, thì không thể nói chính xác tên tôi như vậy được?

Người nhắn tin rốt cuộc là ai? Còn cố tình yêu cầu tôi tới một mình, điều này khiến tôi cảm thấy do dự.

Có nên đi tới miếu Thành Hoàng ngoài khu ngoại ô không? Đi, tôi không biết đây có phải một cái bẫy hay không, nhưng nếu không đi, mà thật sự có chuyện cấp bách, ai đó cần tôi cứu giúp, cứ tiếp tục kéo dài thời gian, chỉ sợ cũng không phải là điều hay.

Tôi nghĩ một lát, liền hạ quyết tâm, đi! Cho dù thế nào, tôi cũng phải xem xem người gửi tin nhắn cho tôi rốt cuộc là ai.

Sau khi quyết định, tôi liền đứng dậy, nói với Hoàng Tiểu Tiên tôi phải ra ngoài một lát, nhưng tôi không đề cập chuyện tới miếu Thành Hoàng với Hoàng Tiểu Tiên, mà nói muốn đi tìm cao nhân kia để hỏi vài chuyện.

Lấy lý do đi tìm lão Doãn, Hoàng Tiểu Tiên cuối cùng cũng cho tôi đi, còn chị ta sẽ trông chừng ở đây.

Ra khỏi cửa, tôi bắt một chiếc taxi, bảo tài xế chở tôi tới miếu Thành Hoàng ở khu ngoại ô, tài xế không nói gì, trực tiếp khởi hành.

Trên đường, đại ca tài xế này cũng rất thích nói chuyện, có điều tôi không có tâm trạng lắng nghe, tùy tiện đáp vài ba câu, đến nơi, tài xế còn hỏi tôi bao giờ về? có cần đợi không?

Tôi nghĩ một lát, nói không cần, bởi tôi còn không biết bao lâu nữa mới về được, bèn kêu tài xế cứ đi trước, tôi bắt đầu tiến vào khu ngoài ô tối đen, không lâu sau, đã đại khái nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ phía xa xa.

Ngắm nghía một lúc, tôi phát hiện quanh đây cũng chỉ có mỗi tòa kiến trúc đó, nếu đã vậy, nơi này chắc chắn chính là miếu Thành Hoàng mà người nọ đề cập trong tin nhắn.

Tôi đi tới phía miếu Thành Hoàng, bắt đầu cảnh giác cao độ, bởi tôi không biết sẽ gặp phải thứ gì ở nơi này.

Cho nên tôi nhất định phải chuẩn bị cẩn thận.

Cứ thế,tôi đã tới trước miếu Thành Hoàng, chân nguyên trong người cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng chuẩn bị ứng phó mọi tình hình đột ngột xảy ra.

Tôi giơ chân bước vào trong miếu Thành Hoàng, đi vào trong, tôi hô nhẹ một câu:

- Có ai không?

Nhưng không có tiếng đáp lời, lòng tôi lại dâng lên cảm giác nghi hoặc, đi quanh miếu Thành Hoàng một vòng, nhưng vẫn chưa phát hiện trong đây có người.

Lẽ nào tôi bị người ta trêu ghẹo? nơi này đến một bóng người cũng không có, nhưng bỗng, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vang, tôi quay ngoắt người lại, thấy sau lưng mình, có một thân người nhỏ nhắn, một con nhóc tóc bện hai bên.

- Ai đấy?

Cả hai người chúng tôi đều cùng nhau lên tiếng, mà sau khi nói xong, con nhóc bện tóc hai bên đã đi tới trước mặt tôi, cất tiếng hỏi:

- Anh có phải là anh Lý Nhất Lượng không?

Nghe thấy câu hỏi của con nhóc, tôi bỗng cả kinh, tôi có thể khẳng định con bé này chưa từng gặp qua tôi, từ trước đến nay đều chưa từng quen biết, nhưng giờ nó lại nói ra tên của tôi.

Nếu đã vậy, vậy tôi có thể khẳng định, con bé này chính là người đã nhắn tin cho tôi, có điều tôi vẫn hỏi một câu:

- Lúc trước là em nhắn tin cho anh à?

Nói xong, mắt tôi dính chặt vào người con bé, nói là con bé nhưng chắc cũng đã khoảng mười năm mười sáu tuổi, vẻ ngoài nhìn giống học sinh.

- Anh Nhất Lượng ơi, đúng là anh rồi! thật tốt quá, em còn tưởng anh sẽ không đến!

Cũng không trả lời câu hỏi của tôi, con bé bỗng nhảy cẫng lên, hai tay ôm chầm lấy cánh tay của tôi.

Tôi vội vàng lùi ra sau một bước, cất tiếng hỏi:

- Này, con nhỏ này vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu đấy, em rốt cuộc là ai? Ai bảo em đến tìm anh?

Con bé lúc này mới vội vàng nói, nó tên là Trúc Ngọc Anh, mà người bảo nó tới, là Trúc Tẩm Ngưng.

Trúc Tẩm Ngưng, đã rất lâu rồi tôi không có tin tức gì về cô ta, gọi điện cũng tắt máy, tôi nhớ tôi từng hỏi qua Quách Văn Hạo, ông ấy nói Trúc Tẩm Ngưng đã từ chức.

Về sau cũng thử gọi mấy cuộc điện thoại, đều không gọi được, cuối cùng tôi cũng quên đi, nhưng tôi không ngờ, Trúc Tẩm Ngưng lại cho người đến tìm tôi, hơn nữa còn nhắn cho tôi một tin nhắn như vậy.

Nghĩ đến điểm này, tôi giật nảy mình, hỏi Ngọc Anh, có phải Trúc Tẩm Ngưng xảy ra chuyện rồi không?

Trúc Ngọc Anh lắc đầu, nói tạm thời không sao cả, có điều qua thêm vài ngày nữa thì không biết thế nào, nghe Trúc Ngọc Anh nói vậy, tôi bỗng thấy sợ hãi, hỏi Trúc Ngọc Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trúc Ngọc Anh cười cười, nói:

- Anh Nhất Lượng, em vẫn chưa ăn cơm đây này? Có thể đưa em đi ăn trước được không?

Nghe Trúc Ngọc Anh nói vậy, tôi hơi ngơ người, nhìn vẻ mặt ‘đáng thương’ của nhỏ ta, tôi không còn cách nào khác, thở dài một tiếng, chỉ đành đưa Ngọc Anh rời khỏi chỗ này.

Ngọc Anh mang họ Trúc, mà còn gọi đúng tên tôi, lại nói ra cả tên của Trúc Tẩm Ngưng, cũng không có chỗ nào khả nghi.

Tôi dẫn Trúc Ngọc Anh rời khỏi khu ngoài ô, đi vào trong thành phố, tôi hỏi vì sao lúc trước không gọi được cho nhỏ ta? Gửi một tin nhắn sau đó đã không liên lạc được rồi?

Nói đến vấn đề này, Trúc Ngọc Anh thè thè lưỡi, hình như có chút ngại ngùng, kế đó, nhỏ ta nói lúc trước dùng điện thoại chơi game sắp hết pin, cuối cùng gửi được cho tôi một tin nhắn thì sập nguồn.

Nghe vậy tôi lườm nhỏ ta một cái, con nhóc này làm việc có đáng tin không chứ? Trúc Tẩm Ngưng vì sao lại nhờ nhỏ ta đến cầu cứu? lúc trước tôi hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nó cũng chẳng nói!

Chỉ nói Trúc Tẩm Ngưng tạm thời không có nguy hiểm, dẫn Trúc Ngọc Anh vào một nhà hàng, nhưng nhỏ ta lại nhất định không vào, đòi đi ăn KFC.

Tôi không biết phải làm sao, đành dẫn nó đi ăn KFC, đợi khi đã tới KFC, Ngọc Anh gọi một phát tám cái hamburger!

Nhỏ ta có ăn nổi không? Sự thật tiếp theo đã nói cho tôi biết, nhỏ ta ăn nổi, hơn nữa lúc ăn xong còn uống thêm hai hộp sữa bò.

- Được rồi, bây giờ em có thể nói với anh rồi chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lau lau miệng, Trúc Ngọc Anh còn không quên mút ngón tay, bộ dạng nhìn có vẻ đã thỏa mãn, cuối cùng nhỏ ta mới nói:

- Anh Nhất Lượng, xảy ra chuyện lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.